Bạn gì đó?

Yim ngồi xếp bằng trên ghế sofa mềm mềm, tay lướt mấy tấm ảnh xinh xẻo mà đã thu nhập được sau ngày nghỉ hôm qua. Hôm qua, bồ bạn đã đưa bạn đi chơi đấy. Ăn mừng bạn đạt kết quả tốt đấy. Bồ bạn còn thơm má yêu thương bạn cơ.

Nghĩ lại làm Yim cười tít mắt, mở mắt ra là bạn bồ đứng trước mặt nhìn mình. Hai tay bạn ấm áp, xoa trên má cậu.

"Nghĩ gì mà cười tít cả mắt vậy bạn nhỏ?"

"Hông cho bíc."

Cậu dang hai tay đòi bạn nhà ôm ôm, cậu có thể gánh vác rất nhiều trọng trách để có thể tồn tại tiếp trong xã hội này có thể bền bỉ đối đầu với mọi khó khăn. Nhưng mà về bên mái ấm ngói đỏ, có những người tưởng chừng xa lạ mà lại như người thân. Có bà nấu bữa cơm ngon miệng, có người thương để xoà vào lòng lúc mệt mỏi.

Yim thú thật cực kì yêu thích khoảng thời gian này. Cậu đã nghĩ sau này có nhớ lại chắc chắn sẽ không hối tiếc điều gì cả.

Tutor ôm lấy bạn nhỏ mềm mềm vào lòng, nhấc bổng bạn trong vòng tay. Bạn nhỏ này thích ôm lắm. Ở nhà, thấy Tutor là đòi ôm. Đi học cũng muốn ôm ôm. Ngày nghỉ thì dính liền hai mươi tư tiếng. Ngoại của Tutor cũng phải bật cười khi thấy Yim làm nũng đòi Tutor mua chiếc móc khoá hình gấu nâu kia.

Yim bảo là vừa nhìn đã thích chiếc móc khoá ấy, nhất quyết muốn mua cho hai người mỗi người một cái nhưng Tutor lại lắc đầu. Yim đã bám theo Tutor cả ngày chỉ để nhắc về chiếc móc khoá ấy. Tutor trong cả ngày dài như vậy vẫn kiên quyết nói không. Đợi khi hai má bánh bao như ngâm nước thì mới chịu mặt đối mặt nói chuyện với Yim. Và ngày hôm sau đi học, trên chiếc cặp rất giản dị chẳng chút đặc biệt của Tutor lại treo một chiếc móc khoá gấu cực kì dễ thương.

Cậu bạn ngồi cạnh Tutor, nhìn người bạn cùng bàn của mình có chiếc móc khoá y hệt với cái móc khoá treo ở cặp cậu bạn hay đi chung với Tutor. Liền tự gật đầu hiểu. Người ta có bồ rồi, thế mà mấy lứa gái cứ đến tìm hỏi han, bảo có rồi lại không tin. Không tin thì tự đi mà hỏi chính chủ, hỏi rồi không tin! Kì cục hết sức!

-
"Tự nhiên đòi lên nhà mẹ tớ làm gì?"

"Vì nhớ đến một việc cần làm!"

Tutor mặc áo khoác cho bạn nhà, kéo chiếc khoá lên cao. Vì hôm nay bạn đòi đi về nhà mẹ Tutor, bảo là đã lãng quên mất một thứ ở đấy. Muốn đi xác thực là có chuẩn như vậy không. Tutor cũng gật đầu đồng ý, tiện thể về nhà chăm sóc mấy cây hoa cho mẹ.

"Ngoại ơi, tụi con lên nhà mẹ chút rồi về!"

"Ừa, có gì về đúng bữa nhen."

"Vầng, con đi đây!"

"Xíu con về ngoại ơi."

Bạn nhỏ Yim ló đầu vào nhà, cong mắt cười với bà rồi chào tạm biệt bà. Bạn mới đổi xưng hô với bà đó, vì anh bồ bạn bảo là trước sau gì cũng là người một nhà. Gọi trước cho quen, thế mà bạn cũng làm theo.

"Tự nhiên nhớ hồi bạn đèo mình chạy trốn ghê!"

"Sao nào? Muốn trải nghiệm lại à?"

"Không, không chạy nữa. Ở đây, tớ vui lắm rồi."

Yim xua tay, hồi đó bạn nghĩ còn không dám nghĩ nữa mà. Nhớ nhung gì mấy thứ hình ảnh tối đen như mực đó làm gì, bạn không để cho chúng nhuốm vào cuộc sống màu sắc này đâu.

Yim đứng ở cổng nhà mẹ Tutor, mắt lại ngóng về khu công viên cũ trên kia. Việc về đây là liên quan đến khu vui chơi kia. Nhưng mà thoáng qua trong mảng kí ức hồi kia đọng lại, bạn đã bắt gặp một vật rất quen thuộc trong thời thơ ấu. Thứ đó như chìa khoá mở lại kí ức hồi nhỏ vô tình bị lãng quên kia.

"Thích ban công nhà mẹ cậu ghê, tớ cũng ước có một ngôi nhà có ban công nhiều cây đến vậy."

"Sau này tớ xây cho cậu."

"Thôi đi, đồ sến súa"

Tutor gật đầu chấp nhận bản thân sến súa, không thì hai đứa sẽ tranh cãi cả nửa ngày chỉ để xem ai cãi giỏi hơn. Yêu đương vào con nít lắm nhưng hai bạn chịu không từ chối.

Yim thích thú đưa mắt nhìn Tutor chăm sóc từng chậu cây xanh kia. Lại vô tình bưng đến một cây xanh được đặt tên số năm trên đấy. Nhưng số năm còn có thêm chiếc mũ chữ 'n' trên đấy.

"Bạn, em này đọc như nào á?"

"Năm nhỏ, là cây con tách ra từ cây mẹ năm lớn bên kia kìa"

Tutor chỉ sang cây xanh bên kia, đã rất lớn rồi. Vươn mình đón ánh sáng còn sản sinh cây con. Hẳn là đã trồng từ rất lâu rồi.

"Bạn cũng có loại cây này hả?"

"Sao thế? Cây này tớ đem về trồng từ hồi năm tuổi lận. Trước kia được trồng trong khu vui chơi cũ, sợ ẻm không sống được nên tớ đem về"

Tutor xịt nước vào gốc cho cái chậu cây xanh trên tay của Yim vài lần. Rồi đặt chậu cây lên cao hứng ánh sáng để phát triển khoẻ mạnh như cây mẹ.

"Trước đây tớ cũng từng trồng cây, hồi còn nhỏ xíu có. Sau đấy cũng đem đi cho một bạn nhỏ, sao nhỉ?..."

Yim ngập ngừng, cố lật giở trong trang kí ức cũ hình ảnh người bạn bằng tuổi với khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Yim đã cùng người bạn nhỏ đó trồng loại cây thế này. Chỉ nhớ là, hai bên chơi rất thân. Hợp cạ lắm nên hôm nào gặp nhau trên khu vui chơi cũng tíu tít cả ngày. Yim phải chuyển sang khu mới, không còn được gần với chốn chơi này nữa. Phải đem cây con tặng cho bạn, mong bạn nhớ tới mình.

"Chính là như vậy á, e là bạn ấy giờ này chắc cũng đã lãng quên rồi"

"Nghe quen ghê"

Tutor nhìn chằm chằm cây mẹ xanh mơn mởn bên kia, nhớ đến một chuyện hồi xưa. Nhưng có cố thế nào cũng chẳng ra. Đành chịu đầu hàng, lắc đầu xin thua với mấy mảng kí ức này.

Dắt nhau vào nhà, Yim mò đến bàn học ngày xưa của Tutor. Nhiều món đồ cũ kĩ hồi bé trang trí trên bàn. Mấy cuốn tập nét chữ thẳng thớm như in lên tờ giấy trắng. Còn có mấy con vật đáng yêu được móc bằng len để trên bàn, trông cực kì sạch sẽ. Cảm giác như luôn được giữ sạch.

"Đáng iuuu"

Bạn cầm lên một con thỏ trắng muốt, vẻ ngoài tinh nghịch của chú thỏ làm bạn chú ý ngay từ đầu. Cầm lên cho Tutor xem cùng.

"Mẹ bạn móc cho bạn hỏ?"

Tutor gật đầu trong ánh nhìn nuông chiều xem bạn nhà ngắm hết con này đến con khác. Thi thoảng còn đụng một chút cho thoả thích niềm yêu thích với mấy món đồ dễ thương.

"Bạn thích thì mình móc cho bạn."

"Bạn móc cho em con mèo đi."

Tutor bẹo hai má mềm mà lúc nào cũng muốn sờ vào nựng cho thoả thích. Thơm má mềm xinh yêu, bạn nhà dễ thương lắm. Còn biết bày trò phô diễn hết những điều dễ thương mà bạn có luôn cơ.

"Xíu mình rảnh, mình móc cho em nhá?"

"Hì hì"

Yim cười hì hì, níu lấy tay của bạn nhà đi xuống tầng dưới. Tutor dọn dẹp căn nhà cả một thể, rồi mới ngồi móc cho Yim em mèo bằng len.

"Bạn thích màu gì nào?"

"Trắng với vàng đi."

Yim chỉ vào hai cuộn len trắng vàng cạnh nhau. Xem mấy ngón tay đều đều chuẩn bị cho công đoạn móc len. Vừa móc vừa trò chuyện với bạn chim chích choè hay líu lo. Đúng rồi, Yim là bạn nhỏ hay líu lo. Khác nhau một trời một vực trước đây. Nói nhiều là thế nhưng Tutor vẫn chăm chú lắng nghe hết mọi thứ.

Móc đến cái tai thì câu chuyện ngày xưa lại được giở ra dưới sự dẫn dắt vô tình của Yim. Yim lại bắt đầu nhắc về người bạn ngày xưa cậu quen được. Khen bạn đó đáng yêu thế nào, chơi với bạn đó vui biết bao. Làm Tutor chỉ biết hậm hực cau mày móc len tiếp.

"Sao bạn cứ nhắc cái bạn gì đó hoài thế? Bạn không thương mình à?"

"Gì chứuuuu??"

Yim nửa muốn ngả lên người Tutor nửa không dám vì sợ làm hỏng món đồ bạn cất công móc cho mình từ nãy giờ. Vẫn là chớp mắt cún long lanh nhìn bạn.

"Mình thương bạn nhiều thế mà sao bạn nói mình khum thương bạnnnn"

"Bạn nhắc bạn gì đó nhiều quá à"

Tutor chỉ kịp nhìn thoáng qua đôi mắt long lanh đang nhìn mình. Sợ nhìn rồi sẽ lơ là không móc được chiếc mèo đẹp đẽ.

"Bạn kì cục quá àaaaa"

Yim vẫn tiếp tục câu chuyện ngày xưa của mình, dù Tutor không thích người bạn ngày xưa đó lắm. Nhưng chẳng có ai để bạn kể cả, Tutor là người duy nhất chịu nghe bạn nói.

"Ước gì bạn đó ở gần đây thì tốt"

"Bạn, em mèo xong rồi nè"

Tutor móc xong liền đưa trước mặt Yim, đặt vào lòng bàn tay đưa khép chặt mấy ngón tay chỉ để đón em mèo len vào lòng bàn tay. Nâng niu sợ hỏng mất.

Tutor kéo bạn vào lòng ngồi, hai tay xoa má mềm. Hôn lên khắp mặt Yim, làm Yim chỉ biết cười khúc khích. Má mềm lúc nào cũng được Tutor yêu thương thơm nhiều nhất.

"Bạn vừa ước gì ấy?"

"Nói ra bạn lại xị mặt với mình mất!"

Yim dẩu môi không thích nhắc lại mong ước ban nãy. Khéo nói ra Tutor bỏ bạn ở một mình mất.

"Không xị mặt đâu, hứa đấy!"

Yim đắn đo, ngập ngừng vài ba từ. Trong sự kiên nhẫn mà Tutor luôn sẵn sàng chờ đợi câu trả lời từ Yim. Điều này chỉ có người thương của Tutor mới được hưởng thôi.

"Thì mình ước bạn đó ở gần đây thuiii"

Trong lòng Yim đang rối tung rối mò cả lên. Tutor vừa bảo với Yim là Yim nhắc về cậu bạn kia quá nhiều. Chứng tỏ là không thích rồi.

Tutor yêu môi hồng của Yim lắm, môi vừa hồng vừa mềm. Lúc nào cũng len lén thơm chụt lên đấy một cái dù bạn không cho. Bạn chỉ cho thơm má thôi. Thi thoảng tranh thủ lúc bạn không để ý thì vẫn thơm lên đấy một cách thật kêu.

Và Tutor lần này vẫn làm vậy. Vẫn thơm lên môi hồng xinh xắn một cái thật kêu trong ánh mắt ngỡ ngàng của bạn nhà. Vẫn nụ cười ôn nhu yêu chiều ấy nở trên môi.

"Ừ, bạn ở này."

"Hả?"

"Bạn gì ấy của bạn ở đây này!"

"Gì cơ???"

_________________
12/03/2023
chít mỏooo😭😘😻🤩💓💕💗💞

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #tutoryim