Chương 21: Người Này Là Ca Ca
Park JiYeon đang trên đường về thì bất ngờ bị đánh ngất. Khi tỉnh dậy nàng đang ở trong căn phòng xa lạ, mà người ngồi trước mặt nàng là Chan Yeol. Park JiYeon ngồi vững lên, hai tay đã bị trói nên không nhút nhít được. Nàng không nói gì chỉ im lặng nhìn hắn.
Hắn thấy nàng tức giận thì cười lớn lên . Hôm nay hắn sẽ để nàng bị người khác chà đạp, mặc dù chính hắn muốn nàng rất nhiều, nhưng hắn cần địa vị kia hơn. Chan Yeol không ngờ được phản ứng lúc này của nàng, không sợ hãi , không hét lên mắng chưởi hắn sao. Chan Yeol đột nhiên cảm thấy nàng không tầm thường, nhưng đó có lẽ là ý nghĩ thoáng qua.
"Không hỏi anh gì sao".
Park JiYeon vẫn như thế im lặng nhìn hắn. Nàng thì có chuyện gì để hỏi, chẳng phải hắn bắt nàng sao hỏi để làm gì. Nàng đột nhiên cười lạnh.
"Muốn tôi hỏi anh cái gì, anh bắt tôi còn chưa rõ ràng sao. Anh hỏi một câu hỏi thật ngớ ngẩn".
"Mày... "
Chan Yeol nóng giận lên , trong tình trạng này hắn lại để nàng sỉ nhụt.
" Chát"
Chan Yeol tiến lên tát nàng một cái , khóe miệng nàng chảy máu. Hắn không tin nàng không sợ hắn.
Ngược lại hắn mong muốn nàng không hề sợ, ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng sắt bén. Hắn không tin mình không thu phục được nàng.
"Chát".
Cái tát thứ hai giáng xuống nàng vẫn cười nhìn hắn. Khóe miệng nàng chảy máu nhiều hơn , mặt nàng đã đỏ lên.
Chan Yeol càng thêm tức giận hắn đánh vào bụng nàng. Park JiYeon đau đớn nhíu mày, nàng tuyệt nhiên không kêu lên một lời. Chan Yeol muốn tiếp tục , thì một tên cận vệ kề vào tai hắn nói nhỏ.
"Park JiYeon lát nữa , xem em có dũng khí như bây giờ hay không. Anh có tuyển cho em một nam nhân xuất sắc , lát nữa nhớ hầu hạ anh ta cho tốt".
Chan Yeol nói xong thì bỏ đi , không quên ngoái đầu lại cười to. Park JiYeon cảm thấy lo sợ, nàng phải làm gì đây. Chợt cánh cửa phòng lại mở ra, một bóng người bước vào đóng cửa lại. Park JiYeon gương mắt nhìn người đó, giọt nước mắt chợt lăn dài trên má.
Ham EunJung đi làm về không thấy lão bà đâu. Cô nhắn tin cho nàng nói phải về Ham gia.
Trên bàn cơm Ham phụ đang ngồi ăn cơm, ánh mắt thập phần nghiêm túc. Ham nãi nãi gắp cá bỏ vào chén của cô.
"Con ăn nhiều vào trong con gầy quá".
"Con có gầy đâu bà nội, con cảm thấy mình đang béo ra thì đúng hơn". Ham EunJung phản bác, dạo gần đây lão bà toàn bắt cô ăn đồ bổ.
"Con thật không nghe lời nha". Ham nãi nãi sủng nịnh mắng.
"Ha con nghe bà mà". Ham Ham EunJung sợ nhất bà nội phàn nàn.
Ham phụ bỏ đũa xuống rồi nhìn cô. Ánh mắt ông có chút nhu hòa lại.
"Công ty sao rồi".
"Dạ vẫn bình thường , con đang muốn tranh đợt đấu thầu này".
"Không cần tranh Chan Yeol muốn có, nó và con không lâu sẽ là vợ chồng , của con hay của nó cũng vậy".
"Con không lấy hắn đâu"
Ham phụ định nói tiếp thì nghe điện thoại vang lên. Ham EunJung lấy điện thoại ra xem của lão bà. Cô nhìn Ham phụ ,nhìn ánh mắt tò mò của bà nội, trực tiếp bắt máy.
"A lô".
"Chào em".
"Chan Yeol".
Ham EunJung hoảng lên sao Chan Yeol lại giữ điện thoại của lão bà.
" Anh không ngờ em cũng đi theo con đường của chị em. Yêu nữ nhân ruốt cuộc có hạnh phúc gì". Chan Yeol cười nhạo hỏi.
"Hạnh phúc hay không là chuyện của tôi , JiYeom ở đâu, anh đã làm gì nàng". Ham EunJung tức giận hét lên.
Ham phụ thu giữ hết hành động của cô. Ham phụ trầm mặt trong đầu ông đang suy nghĩ gì đó. Ham nãi nãi nghe được tên Chan Yeol còn có cháu dâu mình. Thấy cháu nội tức giận như thế chắc xảy ra chuyện không hay.
"JiYeon đang ở đâu". Ham EunJung tiếp tục truy hỏi.
"Để anh nói em nghe , Park JiYeon đang hầu hạ nam nhân khác. Nàng đang nằm dưới thân người đó mà rên rỉ, em thấy có hấp dẫn không". Chan Yeol nói xong cười thành tiếng.
"Đồ khốn". Ham EunJung sắc mặt trắng bệch. Cô đập mạnh tay xuống bàn, tạo nên tiếng vang lớn. Do không nhìn nên cô làm bể ly cam ép , mảnh thủy tinh cắt qua lòng bàn tay.
"Anh sẽ hảo tâm nói em biết nàng ta ở đâu, khách sạn MK , lầu 2, phòng 307. Em đến đó đưa nàng ta về chắc sẵn mua thêm vài bộ đồ đi ..... haha".
Chan Yeol cúp máy nhưng tiếng cười của hắn cứ vang vọng trong đầu cô.
"Tên khốn".
Ham EunJung kéo ghế ra định đi thì bà nội gọi lại.
"EunJung tay con chảy máu rồi mau băng lại đi". Ham nãi nãi lo lắng cầm lấy tay cô.
"Con không sao thứ này có là gì, giờ con phải đi".
"Con đi đâu". Giọng Ham phụ vang lên, nãy giờ ông vẫn im lặng.
"Con sẽ nói với cha sau".
Không đợi Ham phụ nói nữa Ham EunJung chạy đi. Ham nãi nãi cảm thấy bất an nên vội theo cô. Ngồi trên xe lòng cô đau thắt lại, cô không bảo vệ được nàng.
"Con thật vô dụng, ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được".Ham EunJung tự trách nước mắt cô rơi không ngừng.
"Đã xảy ra chuyện gì". Ham nãi nãi vỗ lưng cháu gái an ủi cô.
"JiYeon bị Chan Yeol hãm hại, bị nam nhân chà đạp". Nói tới đây Ham EunJung cắn chặt môi đến chảy máu.
"Khốn kiếp thật". Ham nãi nãi cũng nổi giận , chuyện lúc trước cũng do hắn ta gây ra, giờ đến chuyện này.
Ở nơi khác Chan Yeol đang cầm điện thoại Park JiYeon cười thỏa mãn. Không ngờ hắn lại nắm được tin tức quan trọng này. Hắn phải tìm cách khiến Ham phụ , ép buộc Ham EunJung lấy hắn.
"Chuẩn bị xe đến Ham gia".
Ham phụ im lặng ngồi trên sopha, chân mày nhíu chặt. Ham phụ không muốn những suy diễn của mình là đúng. Cho đến khi Chan Yeol ngồi trước mặt ông, nói cho ông biết đứa con gái di nhất của mình yêu nữ nhân. 7 năm trước con gái lớn cũng như vậy, 7 năm sau đứa con gái còn lại cũng theo con đường này.
"Bác Ham con nghĩ ta nên tìm cách để Park JiYeon không xuất hiện nữa"
"Việc này bác sẽ xử lý con đừng nhúng tay vào".
Ham phụ nghiêm mặt chuyện này ông sẽ tự lo. Dù sau này Chan Yeol có là con rễ của ông , ông cũng không cho phép xen vào.
Chan Yeol đành im lặng, dù trong lòng hắn đang không ngừng mắng chưởi. Hắn nhịn chờ khi hắn lấy được Ham thị, hắn sẽ không nhịn ông nữa.
Ham EunJun đến khách sạn , không hỏi nhân viên tự xong vào. Ham nãi nãi đành đứng ra nói rõ nguyên nhân có chuyện đột xuất. Ham EunJung xong vào phòng, tình cảnh trước mắt khiến cô chết lặng. Park JiYeon đang nằm trên giường , áo sơmi bị cởi ra ở phần dưới bụng, trên miệng là vết sưng đỏ. Cánh tay đang đặt trên bụng nàng là của nam nhân đang ngồi cạnh giường.
Ham EunJung thấy đoạn dây thừng nằm dưới đất cách đó không xa. Đôi mắt Park JiYeon hơi đỏ , bên má còn vệt sáng nước mắt chưa khô. Park JiYeon điên tiết, xong lên đánh vào mặt nam nhân.
"Đồ khốn nạn anh lại hành hạ JiYeon thế này". Ham EunJung tiếp tục xong lên đánh.
Ham nãi nãi đỡ Park JiYeon, dùng chăn che lại phần bụng cho nàng. Nếu bình thường bà đã ngăn Ham EunJung, nhưng tên này bị đánh là đáng.
"Jungie đừng đánh nữa".
Tiếng Ham EunJung vang lên, nàng muốn ngồi dậy nhưng vết thương ở bụng đau nhói.
"A".
"Con đau ở đâu". Ham nãi nãi dịu dàng đỡ nàng nhỏm dạy.
"Vết thương ở bụng hơi đau thôi con không sao bà nội". Park JiYeon ngồi dạy tựa lên người bà.
Nghe tiếng kêu của nàng Ham EunJung dừng lại, cô chạy đến bên giường ôm lấy nàng.
"JiYeon Jungie xin lỗi , thật xin lỗi". Theo tiếng nói là tiếng khóc nghẹn ngào.
"Em không sao cả Jungie đừng lo". Park JiYeon lau nước mắt cho cô. Nàng nắm tay cô nhưng cảm thấy ươn ướt.
"Jungie tay Jungie sao lại chảy máu". Park JiYeon hoảng lên.
"Jungie không sao chỉ chảy tí máu". Sợ nàng lo nên cô không dám kêu đau. Lúc nãy bà nội giúp cô băng lại, giờ đánh nhau lại động đến chảy máu.
"Người có sao là anh nè, bị đánh mất vẻ đẹp trai luôn nè". Nam nhân bị đánh không ai khác ngoài Park JiMin. Tự dưng bị đánh ,còn bị chưởi là đồ khốn nạn oan ức quá.
"Còn la lối". Ham EunJung hét lên định xuống giường đánh tiếp.
"Jungie người đó là ca ca của em Park JiMin". Park JiYeon nhìn ca ca hơi chột dạ. Nãy giờ lo quan tâm lão công ,chắc chắn sẽ bị ca ca oán hận.
"Ca ca". Ham EunJung sững sờ.
"Nãy giờ mới nhớ tới ca ca hả". Park JiMin ai oán nhìn em gái mình.
"Em xin lỗi". Ham EunJung tiến lên gập người xin lỗi. Cô thật không tạo được ấn tượng tốt mà.
"Không sao em cũng khá đấy , đánh anh không bịp trở tay". Park JiMin thừa dịp trả thù. Nến mình gõ đầu cô ,thì em gái sẽ nhai xương mình.
"Em ... em xin lỗi". Ham EunJung lí nhí.
"Ca đừng trêu ghẹo Jungie nữa".
"Có lão công là quên mất ca ca".
Park JiMin ra vẻ giận dỗi, Park JiYeon nhìn ca ca lắc đầu cười.
"Sao con lại ở đây, Chan Yeol bắt cháu dâu mà". Giọng Hak nãi nãi vang lên khiến bầu không khí trở nên nghiêm túc.
Park JiMin đem mọi chuyện kể lại. Lúc đang ở công ty thì nhận được điện thoại của Chan Yeol. Park JiMin liền đến khách sạn, khi bước vào thì Chan Yeol chỉ hắn lên phòng này.
Lúc nhìn thấy em gái mình bị trói, khóe miệng còn chảy máu, Park JiMin thật muốn giết hắn ngay lập tức. Từ nhỏ đến lớn Park JiMin còn chưa đánh nàng dù là động tác nhẹ. Cả gan dám đánh em gái cưng của mình như thế, hắn chết sẽ rất thê thảm .
"EunJung chắc chắn Chan Yeol sẽ nói việc này cho cha em biết. Em nên chuẩn bị đối phó cha mình đi". Park JiMin lên tiếng.
"Dạ em biết". Ham EunJung gật đầu.
Park JiMin lái xe đưa Ham EunJung cùng Park JiYeon về. Ham nãi nãi thì lên xe Ham gia về nhà.
Khi về đến nhà nhìn con trai mình trầm mặt trên ghế sopha, bà có dự cảm không tốt.
"Mẹ đã biết từ trước đúng không". Ham phụ mở miệng hỏi.
"Phải". Đến nước này còn gì để giấu.
"Sao mẹ lại dung túng nó yêu đương như thế". Ham phụ đứng bật dậy nói lớn tiếng.
"EunJung nó đã lớn nó biết nên làm gì. Vả lại tình yêu thì có gì phân biệt, mẹ cũng không quan tâm con lo làm gì". Ham nãi nãi phản bác lại.
"Mẹ biết nếu chuyện lộ ra Ham gia còn mặt mũi nào mà nhìn người ta".
"Con... mẹ không nói với con nữa". Ham nãi nãi tức giận bỏ lên phòng.
Ham phụ châm một điếu thuốc kéo một hơi ,rồi nhả ra một làn khói. Chuyện gì tổn hại danh dự ông tuyệt đối không cho phép. Ham phụ dụi tắt điếu thuốc nhìn lên lầu rồi gọi người hầu.
"Gọi điện thoại bảo tiểu thư về gặp ta".
"Dạ".
Khi người hầu đi mất Ham phụ lại châm điếu thuốc kéo tiếp một hơi, lại nhả ra làn khó trắng.
"SoYeon sao lại để em gái con theo con chứ".
-------
Thôi xoq sống gió âp tới rồi 😐
Merry Christmas 😚
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top