Chương 56: Tình Mới Chóm Nở

"Này, cô không nghe tôi nói à?"

HyoMin bừng tỉnh, đưa tay lên sờ mũi, cúi đầu khẽ nói

"Xin lỗi nếu tôi vô tình chạm vào nỗi đau của cô."

Nhìn HyoMin như vậy EunJung cũng không muốn trách liền nhẹ giọng nói

"Không sao. Cô cũng không cố ý mà. Muộn rồi cô về nhà đi."

HyoMin nhìn EunJung biết cô ấy không còn giận mình liền nài nỉ

"Hay cô cho tôi ngủ lại đây một đêm nha?"

EunJung trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, thật muốn nổi điên, đã mang cô ta về nhà nấu cho ăn giờ còn đòi ngủ lại. Thật được voi đòi tiên mà.

"Cái gì? Không bao giờ."

Mắt HyoMin long lanh, níu tay EunJung giọng mang chút thê lương

"Cô không có chút lòng thương sao? Xe tôi hỏng mà giờ làm gì có taxi, trời xám xịt sắp mưa nữa, cô lỡ nào bỏ mặc một người con gái xinh đẹp, tài giỏi lang thang giữa đường trong đêm sao? Lỡ mai trên bản tin đăng tối qua tìm được xác một cô gái xinh đẹp chết thì sao?"

Kìm nén.

Phải kìm nén.

EunJung nhìn trời quả nhiên sắp mưa nhưng cô thật muốn ném cái người trước mặt ra khỏi cửa, sao trên đời có người mặt dày lại tự kỷ như vậy chứ? Số cô đúng là xui xẻo gặp phải cô ta mà, biết vậy lúc đó mặc kệ cô ta ngoài đường luôn. Nhưng giờ đuổi cô ta đi thì lỡ cô ta có chuyện gì cũng một phần tại cô hay sao. Nghiến răng nhìn vẻ mặt giả vờ đáng thương của HyoMin, EunJung hừ lạnh nói

"Ở lại thì ở lại. Phòng dành cho khách chưa dọn dẹp nên tối cô gắng mà ngủ sô pha đi. Thật rước nợ vào người mà."

HyoMin nghe vậy liền nhảy lên sung sướng, cô biết mình có thể qua nhà JiYeon SoYeon nhưng không hiểu sao lại muốn ở đây hơn. Hình như cô gái này mới chuyển đến đây bởi bình thường cô vẫn lại nhà hai người bạn mình chơi đều không thấy cô ấy. Ngày mai cô sẽ hỏi thêm JiYeon với SoYeon và Boram xem có biết cô ấy không.

"Cám ơn cô nhé. Cô đúng là tốt bụng nhất quả đất." HyoMin híp mắt cười hướng EunJung nói. Cô biết mà cô gái này tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng thực ra lại dễ mềm lòng.

EunJung chỉ liếc HyoMin không thèm nói còn Yoo Jung thì tụt xuống khỏi lòng EunJung nhìn HyoMin làm mặt quỷ le lưỡi nói

"Đồ bà cô già xấu tính, mong tối nay ngủ bị quỷ khiêng."

HyoMin chống tay nhìn Yoo Jung rồi đuổi theo nhóc

"Ya tiểu quỷ này đứng lại."

Cả hai nô đùa chạy xung quanh nhà, EunJung mang bát HyoMin vừa ăn đi rửa, nhìn cả hai nô đùa khẽ mỉm cười. Hình như quyết định để HyoMin ở lại là đúng, cô thấy vui vì nhìn Yoo Jung vui như vậy. Cô chưa bao giờ thấy con bé cười nhiều đến thế. Đối với cô niềm vui của Yoo Jung chính là niềm vui của mình. Mặc dù mới gặp HyoMin nhưng ngoại trừ thấy cô ấy tham ăn, mặt dày thì cũng không phải một người xấu nên cô mới yên tâm mang cô ấy về nhà cũng như để cô ấy ở lại qua đêm.

Lúc ra phòng khách ăn thêm điểm tâm. HyoMin chợt nhớ ra mình chưa biết tên cô gái kia, liền ngẩng đầu, dùng nụ cười tiêu chuẩn nhất giới thiệu. Đáng tiếc ai kia không thèm nhìn đến.

"À tôi chưa biết tên cô. Tôi là Park HyoMin."

Không nhìn HyoMin, EunJung vẫn chăm chú gọt hoa quả cho Yoo Jung ăn trả lời

"Mandy Ham." Miệng nói nhưng tay gọt hoa quả hơi khựng lại một chút khi nghe tên đầy đủ của HyoMin, trong đầu như lóe lên một suy nghĩ.

Phụt...

Đồ ăn từ miệng HyoMin phun ra, EunJung quay lại khẽ cau mày, Yoo Jung le lưỡi

"Cô mất vệ sinh quá."

Không thèm để ý đến lời Yoo Jung trêu chọc Sooyoung kinh ngạc nói

"Đừng nói với tôi cô là nhà thiết kế thời trang Mandy Ham mới từ Mỹ chuyển về nha."

Quay sang nhìn HyoMin, ánh mắt EunJung quét trên gương mặt HyoMin. Lúc này nhìn kỹ mới thấy thật quen mắt, lúc đầu cô đã ngờ ngợ nhưng không dám chắc. Người này bên ngoài đẹp hơn so với ảnh trong tư liệu mà thám tử tư cung cấp. Chẳng trách lần đầu gặp cô không nhìn ra.

"Vậy cô hẳn là tổng giám đốc Park của công ty tôi mới nhận hợp tác?"

HyoMin cười tươi rói, gật đầu liên tục. Trong lòng thấy vui vô cùng khi biết EunJung chính là người mới đến công ty cô đảm nhận vai trò thiết kế. Vậy cô có thể gặp cô ấy thường xuyên rồi

"Đúng, đúng, chúng ta thật có duyên. Ngày mai cô cũng đến công ty đúng không? Cho tôi đi cùng nhé, xe tôi hỏng rồi."

EunJung thầm oán muốn tránh xa con người này mà không tránh được, dù sao cũng là tổng giám đốc ít nhiều cũng nể mặt mới giữ được miếng cơm đành bấm bụng gật đầu, hơn hết sau này cô còn cần người này giúp sức nữa nên không khỏi oán giận nói

"Gặp phải cô đúng là phiền phức mà." Nhìn HyoMin mỉm cười tươi rói mà EunJung muốn đá cô ấy ra khỏi cửa, cái mặt rõ nham nhở, thật chẳng tốt đẹp gì. EunJung tự hỏi có phải vừa về Hàn lúc xuống sân bay cô bước nhầm chân trái ra trước hay không mà vướng phải con người phiền toái này. Dù vậy cô cũng cảm thấy vui bởi HyoMin đã đem lại rất nhiều tiếng cười cho Yoo Jung.

Buổi sáng, EunJung thường thức dậy khá sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng và đồ ăn trưa cho Yoo Jung mang tới trường, ở trường cũng có căn tin nhưng cô vẫn không an tâm bởi Yoo Jung thường chỉ thích ăn thức ăn do cô nấu. Lúc ngang qua phòng khách nhìn dáng ngủ chật vật của HyoMin làm cô có chút buồn cười, cô ấy khá cao mà thân hình có vẻ dài hơn ghế sô pha nên phải nằm co người lại, đầu tóc lại rối, quần áo có chút lộn xộn, một tay để trên bụng, một tay thả dài chạm xuống đất. Vốn định bước ngang qua nhưng cô lại quay người tiến lại rồi lấy chân đá vào HyoMin không ngừng gọi

"Park HyoMin mau dậy đi."

HyoMin đang ngủ nghe tiếng gọi, mơ màng không nhớ mình vẫn đang nằm trên ghế sô pha liền xoay lưng ai ngờ.

Phịch.

Cả người ngã úp mặt xuống đất, cả đêm nằm sô pha cả người đau nhức, giờ lại ngã xuống đất thật không còn gì đau hơn, chưa kể còn bị đôi chân của ai kia đá cho mấy cái trong lòng không khỏi bức xúc, ngước mắt lên bắt gặp nụ cười của EunJung có phần chói lóa khiến cô ngẩn người chốc lát rồi đứng dậy cằn nhằn

"Mandy, cô có cần dùng bạo lực gọi tôi dậy không? Biết đêm qua tôi nằm sô pha đau lưng lắm không?"

Liếc nhìn HyoMin, EunJung nhún vai đáp

"Tôi bảo cô về cô không chịu một mực đòi ở lại thì gắng chịu thôi. Cô mau đi làm vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, tôi còn đưa Yoo Jung đến trường nữa."

HyoMin vò đầu, đúng là do cô thật nhưng cô gái này có cần phũ phàng với cô như thế không? Đường đường mệnh danh là Park tiểu thư xinh đẹp tuyệt trần, người người ngưỡng ngộ ấy vậy mà không làm động tâm chút nào cô gái kia, tim cô ấy làm bằng đá cứng hay sao, chẳng có chút thương xót gì dành cho cô cả. Miệng lầm bầm

"Người thì đẹp mà rõ là đanh đá."

"Cô vừa nói gì? Hình như cô không cần ăn sáng thì phải?" EunJung nhướn mày nhìn Sooyoung cười lạnh nói.

Ngay lập tức HyoMin nhảy dựng lên, gì chứ ăn sáng với cô rất là quan trọng nha, không ăn cô chết mất, chưa kể thức ăn do người đẹp nấu rất là ngon làm sao cô có thể bỏ qua được.

"Không có. Tôi đâu có nói gì. Chỉ bảo cô Mandy xinh đẹp nấu ăn thật ngon."
Phì cười trước bộ dạng của HyoMin, cô gái này không ngờ lại có nhiều điểm thú vị đến vậy luôn mang cho cô bất ngờ, liếc nhìn HyoMin, EunJung làm giọng nói

"Được rồi cô mau đi vào làm vệ sinh cá nhân đi."

Lúc HyoMin bước ra thì trên bàn EunJung đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, cô ấy đang chuẩn bị đồ ăn cho Yoo Jung, nhanh chóng ngồi vào bàn xử lý phần ăn của mình một cách nhanh chóng, đồ ăn quả thực rất ngon, cứ như này cô sẽ còn làm phiền EunJung nhiều, tự cười với suy nghĩ của bản thân không may Yoo Jung thấy nụ cười của cô liền bĩu môi nói

"Bà cô già đừng nghĩ là sẽ bắt mẹ cháu sau này sẽ nấu cho cô ăn nữa nha."

Trừng mắt nhìn con bé đúng là tiểu quỷ mà, nó mà không phá cô thì không yên sao? Có ngày cô phải nhéo tai nó mới được. Cô vẫn trẻ thế này mà dám gọi cô là bà cô già sao? Hừ. Chưa có nhóc con nào dám gọi cô như thế nha.

"Ya. Tiểu quỷ muốn đứt tai hả, dám gọi cô là bà cô già?"

Yoo Jung chẳng hề e sợ còn cười híp mắt, làm mặt quỷ le lưỡi cô

"Lêu lêu, cháu thích gọi bà cô già đó. Hê hê."

HyoMin định giơ nắm đấm thì bị EunJung liếc mắt đành ngậm ngùi rụt tay lại không ngừng lườm nhóc Yoo Jung. Còn EunJung lắc đầu thở dài nhìn hai người thật hết nói nổi. Một lớn đầu, một bé không ngừng đấu khẩu. Cô có phần ngạc nhiên trước giờ Yoo Jung rất là ngoan tuy có phần nghịch ngợm nhưng chưa hề gọi ai là bà cô già hay làm những hành động như đối với HyoMin. Cô biết dù Yoo Jung làm vậy nhưng trong lòng nó dường như rất thích HyoMin nên cô cũng mắt nhắm, mắt mở cho qua mà không nhắc nhở, coi như đây là trừng phạt ngày đầu HyoMin dám cướp đồ ăn của con cô. EunJung cũng thấy vui bởi từ lúc gặp HyoMin đến giờ Yoo Jung luôn rất vui vẻ.

Sau khi ăn xong EunJung lái xe đưa Yoo Jung đến trường sau đó cùng HyoMin đến công ty. Khi chỉ còn khoảng 20 phút thì đến nơi bất ngờ EunJung đỗ xe lại, quay xuống nhìn HyoMin ngồi ghế sau nói

"HyoMin, cô có thể xuống xe vào tiệm bánh mua tôi ít bánh quy được không?"

HyoMin ngây thơ tưởng EunJung nhờ thật liền xuống xe, ai ngờ ngay khi vừa xuống EunJung liền cho xe chạy đi, cô vội vã đuổi theo không ngừng đập tay vào cửa kính hét to

"Ya, Mandy cô làm cái gì đấy? Sao lại chạy xe đi bỏ tôi ở đây à?"

Cho xe chạy chậm lại. Kéo kính xe xuống, EunJung thản nhiên nói

"Tôi không muốn mọi người trong công ty thấy chúng ta đi cùng nhau. Ở đây cô có thể bắt taxi đến công ty, còn đi bộ chỉ mất 20 phút thôi. Tạm biệt."

Nói xong EunJung cho xe chạy mất hút để lại HyoMin với cái đầu bốc khói, không ngừng la hét phía sau. Nhìn qua gương chiếu hậu EunJung khẽ bật cười. Dù thấy mình làm hơi quá nhưng cô không còn cách nào khác vì cô không muốn đến công ty trong ánh mắt xoi mói bàn tán của mọi người. Lúc này cô chỉ muốn một cuộc sống yên bình thôi.

Về phần HyoMin, có lẽ hôm nay là ngày xui xẻo của cô, không bắt được một chiếc taxi nào, nhìn đồng hồ thấy muộn giờ làm đành phải co chân chạy thục mạng để kịp giờ làm trong lòng không ngừng nguyền rủa EunJung, cái con người không tim.

Lúc đến được công ty thì bị nhân viên nhìn như sinh vật lạ, bởi cô vẫn mặc nguyên bộ đồ ngày hôm qua, quần áo sộc sệch vì chạy, gương mặt thì nhọ nhem vì mồ hôi, tóc thì rối bời nhìn cô lúc này vô cùng nhếch nhách không khác mấy đứa trẻ đường phố là bao, còn đâu là Park HyoMin phong độ nữa. Tất cả đều do cái người tên Mandy Ham hại cô cả, dám thản nhiên ném cô ngoài đường như vậy. Thấy mọi người cứ nhìn mình xì xầm rồi che miệng cười làm gương mặt cô đỏ bừng vì giận liền quát lên

"Nhìn gì mà nhìn. Mấy người cười cái gì mau đi làm việc đi. Gọi Mandy Ham lên phòng tôi ngay."

HyoMin hậm hực bước đi, nhìn gương mặt muốn giết người lúc này của Sooyoung không còn ai dám cười nữa, đành giải tán đi làm việc của mình.

EunJung bước vào phòng nhìn HyoMin vẫn đang hậm hực không khỏi phì cười, HyoMin nghe tiếng ngẩng lên thấy EunJung liền quát lên

" Ya, cô còn cười được."

Chỉnh lại tư thế, EunJung làm vẻ mặt vô tội

"Tổng giám đốc Park, tôi bảo cô bắt taxi mà, không nghĩ cô lại thích chạy đường dài. Tại tôi không muốn đến công ty mọi người thấy chúng ta đi chung sẽ bàn tán, như vậy sẽ rất phiền. Tôi biết cô cũng không muốn vậy mà."

" Cô... Cô..."

HyoMin nhìn gương mặt thản nhiên không hối lối của EunJung làm cô tức đến nghẹn lời, số cô đúng là xui xẻo. Sao cô có thể quen cái cục đá kia chứ?

Thấy HyoMin sắp bùng nổ, EunJung nhanh chóng tìm cớ lui ra, còn ở lại có khi HyoMin bóp cổ cô chết mất, cô không có dại đâu

"Giám đốc Park, không có việc gì thì tôi lui ra trước nhé."

Chẳng để HyoMin kịp nói EunJung đã bỏ ra ngoài cửa luôn. HyoMin lúc nhận thức được thì EunJung đã không còn ở trong phòng nữa, cảm giác bực tức làm cô đưa tay vò rối tung mái tóc. Đột nhiên điện thoại của HyoMin reo lên.

"Điện thoại cái gì" HyoMin bực tức quát lớn qua điện thoại

Đầu dây bên kia nghe tiếng quát của HyoMin mà phát điên, giận chuyện gì mà quát cô, thật là điên mà đầu dây bên kia cũng không vừa quát lại.

"Yaaa Park HyoMin, em muốn chết lắm hả, nếu muốn ngay bây giờ chị qua công ty em, tội nguyện cho em" đầu dây bên kia là Lee Qri ai mà trả biết thư ký Lee của EY thị là người như thế nào, cả công ty người tiếp theo nhân viên sợ sau JiYeon chính là Lee Qri.

Qri được nhân viên phong cho biệt danh là bà trần lửa, kể cả SoYeon và Boram cũng phải e dè với Qri còn thường chọc cô là sẽ không ai yêu cô vì cái tính hung dữ quá thể kia.

HyoMin nghe giọng của Qri, chính cô mồ hôi chảy ra lắm tắm. HyoMin lau mồ hôi trên chán nhanh chóng giải thích qua điện thoại.

"Qri unnie, em không phải cố ý"

Qri nghe HyoMin nói xong, cô nhíu mày nói tiếp.

"Em nhanh tới đây, nếu em không muốn chết" Qri nói xong tắt điện thoại mặt hầm hầm ngồi xuống sofa.

"Sao vậy?" SoYeon nhìn Qri mà run sợ quả thật Qri như con hổ dữ, ở gần cô ấy có thể sẽ mất mạng như chơi.

"Tất cả đều tại tên HyoMin thối tha kia"

"HyoMin chọc giận gì cậu" Boram nhíu mày nhìn Qri hỏi, mọi người đều không xa lạ gì HyoMin với Qri như nước với lửa, lúc nào gặp nhau cũng gây lộn.

"Đột nhiên lại quát tớ, cậu thấy bực không" gương mặt khó coi của Qri nhớ lại mà phát điên.

"Cậu ấy đến không?" Giọng nói chầm âm của JiYeon vang lên.

"Tới đây đi rồi chết với chị Park HyoMin" Qri không trả lời JiYeon chỉ đưa tay ra giả vờ bóp cổ HyoMin.

Vẫn bộ dạng đó mượn xe công ty, HyoMin đến EY thị. Lúc mở cửa phòng bước vào có cả SoYeon, Boram và JiYeon vừa nhìn thấy HyoMin ánh mắt Qri như muốn bóp chết HyoMin mặt đỏ bừng quát lên.

"Đến rồi hả. Em nên đền tội đi" Qri đưa tay bóp lấy gương mặt nham hiểm nhìn HyoMin.

"Qri unnie, chuyện lúc nãy em xin lỗi mà. Em thật không cố ý" HyoMin chấp tay cầu xin.

"Qri bỏ qua đi, để HyoMin kể nghe xem là chuyện gì" SoYeon lên tiếng giải quây cho HyoMin.

JiYeon thấy HyoMin có vẻ sắp bùng nổ liền khắng giọng lên tiếng

"Được rồi cậu ngồi đi. Cậu có chuyện gì mà thành ra như vậy?"

HyoMin ngồi xuống ấm ức mà kể toàn bộ câu chuyện từ hôm qua ra. Cả ba người nhìn HyoMin ngạc nhiên.

"Không ngờ cuối cùng HyoMin cũng gặp được khắc tinh của mình." SoYeon nhìn HyoMin lên tiếng.

"Không ngờ cô ấy là hàng sớm với JiYeon." Boram thắc mắc nói ra.

"Cô ấy mới từ Mỹ chuyển về nên các cậu không biết là phải thôi. À sắp tới cô ấy sẽ đảm nhận phần thiết kế trang phục cho người mẫu của hai công ty. Các cậu sớm muộn cũng gặp mặt thôi. Người đâu đúng là cục đá còn lạnh hơn cả JiYeon. Cơ mà nấu ăn rất ngon." HyoMin thở dài.

"Qua lời kể mình cũng muốn gặp cô ấy quá." Boram hào hứng

"Có chuyện vui coi rồi nà" Qri nghe HyoMin kể chỉ nói ra mấy lời nói vu vơ, nhưng bên trong cô có gì đó rất khó chịu mà cô không tả được, cô không thích HyoMin nhưng khi nghe cô ấy thích người khác trong lòng lại thấy khó chịu lạ thường.

Qri là bạn SoYeon từ nhỏ, còn HyoMin là bạn JiYeon. Cũng giống như HyoMin lên cấp 3 Qri cũng đột nhiên đi Pháp học thiết kế, bao năm lăn lộn bây giờ cô mới về. Hồi trước JiYeon HyoMin là bạn SoYeon Qri là bạn mặc dù trên lệch tuổi nhưng bọn họ thường hay hen đi chơi chung. Bọn họ từ nhỏ coi nhau như chị em thân thiết, bây giờ trở lại Hàn Quốc, không cần phải lo lắng công ty hay nơi làm việc. Với thành tích của Qri JiYeon có thể nhận làm mà không cần phỏng vấn, Lee Qri hiện tại là thư kí của JiYeon kim luôn giám đốc bên bộ phận thiết kế. Bởi vì hợp tác với công ty thời trang của HyoMin nên công ty của Jiyeon cũng phải trang bị bộ phần thiết kế và đào tạo người mẫu.

Về phần đào tạo người mẫu Qri không đảm nhiệm, mà JiYeon lại chọn Hee Chul chính là bạn dưới quê của EunJung và Boram, về phần này JiYeon tin tất cả thành tích của Hee Chul JiYeon cũng đã xem đến khi thảo xác thị trường thời trang vào năm ngoái. Những gì cô đặc niềm tin vào đều là những thứ mang lai lợi ít tuyệt đối cho công ty.

"Em đó nếu muốn gặp chúng ta qua nhà JiYeon thường là được rồi. Thật muốn xem người làm HyoMin nhà ta thảm hại thế này là người như nào?" JiYeon trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng

"HyoMin cậu thích cô gái đó rồi phải không?"

HyoMin lúng túng, lắp bắp, mặt đỏ lên

"Ai nói mình thích đồ cục đá đó chứ?"

"Thật không thích?" JiYeon cười nhếch môi nhìn HyoMin.

"HyoMin nếu cậu thực sự thích cô ấy thì hãy trân trọng và nắm bắt cơ hội. Đừng như mình để rồi hối hận chờ suốt 6 năm nhưng vẫn vô vọng."

Không khí lúc này dường như trầm hẳn xuống , HyoMin lúc này ánh mắt cũng nghiêm túc hơn

"Mình không rõ cảm xúc lúc này nhưng mình biết hình như mình có thích cô ấy một chút, nhìn cô ấy mình chỉ muốn bảo vệ mang đến cho cô ấy niềm vui. Dù cô ấy có con với người khác rồi nhưng mình sẽ không quan trọng chuyện đó, cơ mà nhóc tiểu quỷ đó luôn gọi mình là bà cô già chứ?"

"Cuối cùng cũng thấy vui vì em đã tìm được một người níu giữ trái tim em rồi. Cố gắng theo đuổi người ta nhé. Hay tối nay em mời mẹ con cô ấy qua nhà JiYeon mở party tiện làm quen luôn." SoYeon vỗ tay nhìn HyoMin lên tiếng hỏi.

"Sao lại nhà em?" JiYeon mặt lạnh lùng nhìn SoYeon.

"Vì ở đây em nấu ăn ngon nhất nhà lại rộng mà." SoYeon nhìn em gái mình khen ngợi, cô cũng không tin JiYeon có thể nấu ăn ngon như vậy, tài nghệ có thể ngang đầu bếp chuyên nghiệp.

JiYeon thở dài, dù sao cô cũng tò mò về cô gái mà HyoMin thích

"Được rồi vậy tối nay tập trung nhà em."

Nhìn HyoMin cô cũng thấy vui, cuối cùng cũng có một cô gái có thể khiến HyoMin rung động, mỉm cười buồn HyoMin tìm thấy được người cô ấy yêu còn cô thì sao? Đến bao giờ cô mới tìm được EunJung đây? Tại sao rõ ràng thấy EunJung trước mặt mà cô lại để tuột mất. Cô và EunJung cùng đang sống ở thành phố Seoul này nhưng sao cô lại không thể tìm được cô ấy? Ông trời tại sao cứ đùa giỡn với cô như vậy.

"Jungie đang ở đâu. Em thực sự nhớ Jungie rất nhiều."

------

Jung thành ra thụ luôn rồi, Hyomin còn muốn bảo bọc kìa 😂

Sẽ gặp lại trong tình cảnh trớ trêu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top