Chương 24: Tâm Sự Với Chị




Bên này!! Mẹ con JiYeon mỗi người mang một tâm trạng khác nhau về nhà.

JiWoo không lên tiếng hỏi con gái một lời nào, ở tại nhà hàng bà cũng đã nghe JiYeon nói vì sao mình lại làm như vậy nên bà cũng không muốn nhắc lại làm gì.

JiYeon lại suy nghĩ không biết hành động của cô có làm nổi đau của mẹ lại hiện lên hay không, cô nhìn sắc mặt của mẹ từ lúc lên xe về đến nhà, nó vẫn giữ nguyên một trạng thái cô thật không dám hỏi nhiều.

"Mẹ! Mẹ đi nghỉ ngơi sớm đi" JiYeon nhìn bà có chút thất thần, xem ra tâm trạng của bà khá tệ nên cô nghĩ chuyện này không nên nói tiếp, liền muốn mẹ đi nghĩ ngơi.

Tối hôm đó EunJung lại bắt cô trèo ban công qua phòng mình, sau khi bị ăn sạch sẽ JiYeon dù mệt nhưng vẫn cố gắng tĩnh một chút đem tâm sự của mình từ chiều đến giờ kể cho chị nghe.

"Jungie! Hôm nay em gặp ba em" JiYeon nói trong tiếng buồn bã.

"Ông ta có làm gì em?" EunJung biết được ba của cô là ai, chuyện nhà cô anh tự nắm rõ ngay từ đầu.

"Không có! Chỉ cùng mẹ đi ăn" JiYeon ngước mắt lên nhìn chị, quả thật trạng thái của chị thay đổi.

Kiếp trước cô đúng là gặp ông ta một lần là lúc ông ta lôi kéo mẹ, sau đó lại bị chị giam cầm, căn bản không có khả năng bị dây dưa như bây giờ.

"Em đồng ý?" EunJung nằm cao lên một chút, tư thế này thuận lợi cho chị nhìn được gương mặt bé nhỏ kia.

"Đúng! Chị biết không, sinh nhật năm em 10 tuổi, nhìn bạn bè xung quanh ai cũng có ba mẹ dẫn đến, vui vẻ lúc đó trước khi thổi nến em đã ước rằng được cùng cả ba và mẹ cùng ăn một bữa cơm. Chị xem đến nay là 8 năm em đã thực hiện được, có phải ông trời cũng rất thương em" trong câu nói của cô dù rằng trên miệng có nụ cười nhưng giọng nói lại chẳng hề mang chút nào là cười.

"Chị sẽ bù đấp cho em" EunJung nhìn bảo bối nhỏ đang cố gắng che dấu nổi buồn của mình khiến cho lòng chị cũng buồn thay.

Câu trả lời của chị có chút liên quan đến việc hôm nay cô đánh liều ăn cơm với ba mình. Dù rằng cô muốn câu trả lời của anh đại khái như.

"Em làm tốt lắm. Em làm vậy là đúng", nhưng không, cô lại nhận được một câu trả lời thế này từ chị

Cô hiểu rằng, chị đang an ủi cô nhưng ý tứ này của anh là cô không cần có ba, cô chỉ cần có chị là đủ.

"Yeonie! Chị nghĩ em nên cảnh giác một chút" Suy nghĩ một chút EunJung mới mở miệng nói ra.

"Cảnh giác gì?" JiYeon có chút không hiểu lắm câu nói này của chị.

"Cảnh giác Park Jin Young!" EunJung hôn lên trán của cô rồi nói nhẹ 5 chữ này.

JiYeon ngầm hiểu một chút, có lẽ chị đã điều tra ra cái gì rồi nên mới nói lời này với cô.

Được nếu chị đã nói vậy thì cô sẽ nghe theo như vậy. Bởi vì trực giác của chị luôn luôn đúng

Sau kì nghĩ, JiYeon và HyoMin quay lại trường học tâm trạng của hai cô gái nhỏ rất hào hứng.

Mang tâm tình tốt này đến trường quả thật cái gì cũng thấy đẹp, so với JiYeon ngày nào cũng bị EunJung quấn lấy thì HyoMin rãnh rỗi đến mộc nấm.

Cả một ngày không làm gì khác ngoài shopping, ăn, ngủ, cafe. Cuộc sống quá nhàn rỗi đến HyoMin phát mệt.

Có lúc nhàn đến nổi HyoMin phải phát điên lên la hét ầm ỉ đòi phải đi làm thêm gì gì đó, Ham Min Ki cùng He Sun nhìn bảo bối đến buồn cười. Tuổi trẻ như cô quả thân không nên nhàn rỗi.

Nên hai vị trưởng bối này quyết định kì nghỉ đến sau học kì được 3 tháng sẽ trực tiếp xách cô đến công ty làm thực tập một phen, dù không biết là cô sẽ quậy thành ra thứ gì trong công ty. Nhưng mà có EunJung ở đó, con nhóc này sẽ không dám làm càng đâu.

Sau lời hứa đó, HyoMin chạy thẳng đến nhà JiYeon nói với mẹ JiYeon rằng sau học kì hai cô sẽ cùng đi thực tập tại công ty nhà, thật chẳng cần JiYeon có đồng ý hay không.

Đối với tính cách này, JiYeon cũng sớm làm quen nhưng hai cô chỉ mới năm đầu thôi, chuyên ngành còn chưa học, mới học cơ bản kiến thức mơ hồ thì biết gì mà thực tập cơ chứ.

"JiYeon! Cậu yên tâm đi, đầu óc như cậu thì sẽ nhanh thích ứng, còn mình ý hả.... Hắc hắc hắc, mình sẽ tìm chú Jang để HỌC TẬP" Ngồi tại căn tin của trường HyoMin phấn khởi.

"HyoMin, chúng ta mới năm đầu biết gì mà thực tập. Với, đó là công ty lớn không phải khu vui chơi, cậu đó càng quấy đến lúc đó EunJung phạt đừng có khóc" JiYeon lấy ngón tay nhỏ nhắng trắng nõn của mình chỉ chỉ lên trán của cô bạn trẻ con kia.

"Hắc hắc... Nếu chị hai phạt, tớ lấy cậu ra làm bia, đảm bảo chị hai sẽ không làm gì cậu" HyoMin sớm nhìn ra nội tình, lại còn một lòng cùng mẹ cô nhận định JiYeon sẽ là " chị dâu " " con dâu " của mình.

Nhưng mà thời điểm này không được để lộ, lại không được làm quá nếu không cô gái trước mắt này chạy mất thì không biết bà chị tàn ác kia sẽ làm ra trò gì với cô đây.

Nhịn... Bản cô nương nhịn....

Nhắc đến EunJung, mặt JiYeon đỏ lên ngượng muốn chết rồi.

HyoMin nhìn mặt mỏng kia của JiYeon muốn chọc thêm chút nữa nhưng tiếng chuông vang lên nên cô bé này tạm tha cho bà chị dâu tương lai này.

Sau giờ học, hai cô gái vui vui vẻ vẻ cùng nhau đi về, trước cổng trường sớm đã có chiếc xe phiên bản giới hạn đậu chờ sẳn không thể không thu hút được những ánh nhìn ngưỡng mộ.

"A... Chị, JiYeon nhanh nhanh" HyoMin vừa nhìn là biết người nào, cô chuyển sang đi bộ thành chạy, nắm tay JiYeon kéo cô bạn chạy theo.

"Lần sau không cho phép chạy" ngồi trong xe, EunJung nhìn bóng dáng bảo bối của chị vật vả chạy theo cô em ngốc của mình, đến nơi phải thở từng ngụm khiến chị đau lòng .

HyoMin nhìn nét mặt của chị hai tỏ rõ thế này, cô cuối mặt xuống đôi môi mộng đỏ đáng yêu kia chề ra thái độ bất mãn " Em không phải lôi người đến bên chị sớm a. Giờ thành ra là người có lỗi. Được a, mốt ta sẽ là kì đà cản mũi cho các người biết tay hắc hắc ".

"Lên xe đi!" EunJung không thèm đếm xỉa đến cô em ngốc nữa mà mắt từ đầu đến cuối đều đặc hết trên người cô bé kế bên.

Bị chị nhìn như thế, thật đã thở không ra hơi, giờ còn không dám thở. Hai chị em này muốn bức cho cô tắt thở chết luôn hay sao vậy.

EunJung bảo tài xế chở hai cô gái này về biệt thự với hai vị trưởng bối nhiều chuyện kia.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top