Chương 23: Câu Chuyện Của Kẻ Bạc Tình
Người vợ hiện tại của hắn Lee Eun Ju một thiên kim độc nhất trong gia đình giàu có, năm đó hắn ta vì sự giàu có và tính tình trăng hoa kia mà không ngừng ngại vứt bỏ mẹ con JiYeon.
Vốn thật rằng, mẹ JiYeon đã chính thức vào cửa nhà họ Park, gia đình hắn lúc đó nghèo túng, chỉ làm một mâm cơm rồi thấp nhang coi như là xin cho JiWoo vô cửa chứ chẳng cưới hỏi cho đàn hoàn. Mẹ của hắn cũng không gọi là người hà khắc nhưng cũng tỏ thái độ chê mẹ JiYeon là trẻ mồ côi, trước bằng mặt sau không bằng lòng. Nhưng vì con trai bảo yêu nên nhắm mắt cho vào, lại tự nhiên có người sai vặt trong nhà bà ta coi như là trúc bớt gánh nặng gia đình đi.
Đến khi con trai của bà Park Jin Young được nhận vào công ty lớn, bà vang danh với mọi người, một thời gian sau con trai bà báo tin con gái của giám đốc đó có thai với hắn. Bà đây không quát mắng mà ngược lại vui mừng, không hề biết ngại miệng mà bảo hắn li hôn với JiWoo ngay dù biết lúc đó JiWoo đã mang thai 5 tháng.
Sau sự việc đó, hắn trong lòng thấy có lỗi chút, bán căn nhà cũ nát kia được một số tiền hắn đưa cho JiWoo một ít coi như là để đền bù bà dưỡng thai.
Chẳng hiểu thời thế ra sao, sau khi li hôn, trong lúc bà lưu trú lại cô nhi viện thì ba mẹ ruột của JiWoo lại quay trở về nhận con gái, thời thế thay đổi, JiWoo đem nổi đau này giấu trong lòng. Một lòng vì đứa con trong bụng, bà đi học lại đam mê khảo cổ học của mình. Cứ như là vận may đã đến, cuộc sống thay đổi từng ngày khiến cho bà quên đi nổi đau kia và cả sự hiện diện của người bạc tình kia suốt bao nhiêu năm qua.
Về phần Park Jin Young, hắn bán căn nhà dùng sự say mê của Lee Eun Ju để kêu bà đưa mẹ hắn về ở chung. Lee Eun Ju vì yêu hắn nên chấp nhận, sau khi chuyển về lại nghe được tin động trời là người bà ta yêu đã có vợ lại có đứa con trong bụng 5 tháng, thời gian đầu bà ta tức tối giận hờn muốn đuổi hắn đi nhưng khi thấy tờ giấy li hôn kia cùng với những lời thề ngọt liệm của hắn làm bà siêu lòng mà chấp nhận bỏ qua.
Từ lúc đó, bà hạ sinh Park Shin Hye, thấy hắn một lòng chăm lo cho bà cùng con gái, chăm chỉ làm việc không hề có động tĩnh là luyến tiếc người xưa, nhiều lần Lee Eun Ju cũng cho người điều tra quả thật hắn ngoài đi làm là về thẳng nhà, điều tra cuộc gọi của máy hắn cũng chỉ gọi cho bà ta cùng vài người bạn.
Năm tháng trôi qua cũng khiến cho bà ta quên đi sự tồn tại của 2 người kia. Cho đến cái ngày Park Jin Young đưa bà cùng con gái bảo bối đi dạo shopping nghe hắn không kiên nể gọi tên một cô bé, lại còn quay sang nói với Park Shin Hye đó là chị của con bé quả thật bà rất sốc, sốc đến không ăn không ngủ suốt cả tuần liền, vốn dĩ vết thương xưa đã mất nay nó lại khơi màu. Trong lòng bà ta câm tức vô cực, một lòng muốn đi kiếm hai mẹ con kia xã giận. Nhưng lại nghe tin JiWoo đang công tác ở nước ngoài, còn con bé JiYeon kia ở nhờ nhà người bạn còn người bạn đó là ai bà lại không điều tra được. Nên nhất thời cũng coi như cho qua đi vì đây không phải sự sắp đặc từ phía bên kia mà là tình cờ.
Sau việc gặp gỡ kia, Park Jin Young mang một tâm trạng vui vẻ về nhà.
Vừa về trước cửa, đã nhìn thấy hai bóng hình một lớn một nhỏ đang đứng đợi hắn trước cửa.
Trên miệng không ngậm được nụ cười, hắn liền nhăn hết hàm răng ra mà cười te toé.
Lee Eun Ju thấy tâm trạng của chồng bà ta vui một cách kì lạ, có chút cau mày không hiểu.
Park Shin Hye sau sự kiện kia vẫn còn mơ hồ chưa nhận định được rằng cô ta đường đường là một đại tiểu thư của Lee gia, vậy mà giờ đây lại lồi ra một người chị cùng cha khác mẹ.
Dù rằng tối hôm đó, được mẹ kể rõ sự tình nhưng đến nay vẫn chưa chấp nhận được điều đó nên mặt còn tỏ rõ thái độ giận hờn.
"Vợ yêu, bảo bối, hai người đang chờ ta à!" sớm nhìn ra sắc mặt hai người kia không tốt mấy ngày nay ông đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư để dỗ dành hai người này. Hôm nay coi vậy đã đỡ hơn rồi.
"Ba!" Park Shin Hye không phản ứng gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.
Lee Eun Ju cũng giãn mặt ra một chút với sự nịnh nọt này của lão chồng chăn hoa này, nhưng bà vẫn chưa muốn nguôi giận đâu nên không trả lời, nhẹ nhàng cho ông một cái liếc rồi quay đầu đi vào.
Từ lúc này, Park Jin Young có chút nhớ lại. Ngày trước, JiWoo lúc nào cũng cung kính, dù ông làm sai điều gì bà cũng chưa bao giờ trách mắng lấy một câu, tâm trạng ông không tốt liền làm mọi cách cho ông vui lại. Nhưng với người vợ này, ông hoàn toàn ngược lại, có nhiều lúc nhớ lắm nồi canh hầm do chính tay JiWoo làm nhưng mà lại không bao giờ được ăn, xai đầu bếp làm lại không giống nhưng chẳng dám lên tiếng.
"Vợ yêu! Em hôm nay vui chứ?" nuốt xuống suy nghĩ trong lòng, nhẹ nhàng đến bên Lee Eun Ju dỗ dành.
Bà ta lúc này lòng thật sự đã mềm rồi nhưng mà vẫn tỏ vẻ mặt chán ghét không thèm quan tâm kia.
"Ai nha... Vợ à, em càng giận càng đẹp, nào để anh nhìn khuông mặt giận đáng yêu của em xem nào."
Sống với nhau 18 năm, hắn ta thừa biết tính nết của Lee Eun Ju, bà ta từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều cho nên cứ nhận lỗi mặt dày một chút bà ta sẽ ngu ngốc cho qua ngay.
Dưới cái hành động nịnh này của Park Jin Young nó luôn luôn hiệu quả, quả thật hắn ta vừa nói xong bà ta không nhịn được mà cười một cái.
Tâm trạng của Park Shin Hye cũng không khá hơn mẹ cô ta bao nhiêu, nhưng mẹ đã tha thứ thì cô ta liền tha thứ.
"Nói! Anh đi đâu?" Lee Eun Ju tâm tình tốt lên, quay sang hỏi Park Jin Young, mặt có lưu lại chút chán ghét.
"Anh ý hả? Anh đi kiếm thứ gì đó mà khiến hai người quan trọng nhất cuộc đời anh tha thứ cho anh" Miệng của hắn ta trơn tru biết bao, ngay đó Lee Eun Ju rơi vào tay hắn cũng chính vì cái miệng này.
"Hai người quan trọng của anh? Là ai?" dù lòng biết đáp án, nhưng vẫn cứ hỏi như vậy.
"Thì hai người một lớn một nhỏ trước mặt anh đây chứ ai" hắn đưa mắt nhìn hai người đang trước mặt. Sau đó thuận tay lấy trong túi ra hai chiếc hộp thật đẹp , mở nó ra miệng lại thành than
"Vật nhỏ à, vật nhỏ! Ta đây có hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời ta, hôm nay ta phải thức khuya dậy sớm để đi kiếm nhà ngươi về tạ lỗi với hai người phụ nữ này nhưng thật buồn thay họ vẫn không tha thứ cho ta, phải làm sao đây vật nhỏ à? xem ra thành lý của ta coi như là vứt bỏ ta xin lỗi hai ngươi đã không thể để hai nguơi nằm trên bàn tay xinh đẹp của hai người chè rồi thôi ta thì ta đem mi vô sọt rác vậy" mắt nhìn hài chuyện nhận được đặt trong hai chiếc hộp tinh xảo kìa miệng không ngớt những lời trơn tru dụ ngọt.
"Không cho vứt!" mẹ con đồng thanh la lên, mắt của Lee Eun Ju và Park Jin Young từ đầu đã không rời khỏi hai chiếc hộp đó rồi, lại còn nghe lời than thân trách phận của người đàn ông kia, tâm trạng nhũng lại nghe bị vứt bỏ. Hai người họ làm sao cam lòng nhìn chiếc nhẫn tinh xảo đẹp mắt kia bị bỏ vào thùng rác được chứ cuộc đời này thứ mà họ yêu thích nhất đó là trang sức.
Trăm lần ngàn lần, đường về người đàn ông kia từ bao nhiêu năm nay dụ như vậy mà luôn luôn hiệu quả.
Park Jin Young biết rõ chiêu này luôn luôn hữu dụng, nghe âm thanh kia đồng thanh la lên ông đã biết mình đã giải quyết xong vấn đề. Nụ cười trên môi càng lúc càng tươi. Hai tay từ hai chữ thập về phía hai người phụ nữ đó, nụ cười trên môi của họ thật không thể tắt bởi vì trên hai chiếc nhẫn là tên của họ được điêu khắc rất độc lạ, xem ra thứ này là có một không hai khiến họ không thể nào không hài lòng..
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top