Chương 22: Ai Là Ba Của Nó
Trôi qua mấy ngày, JiYeon tối nào cũng mặc dày mà trèo qua ban công nhà kế bên để ôm người nào đó ngủ.
Nhiều lúc cô cảm thấy hành động của mình thật mặt dày nhưng nếu cô không làm vậy thì chỉ sợ mọi việc trở lại như kiếp trước thì không tốt đâu nha.
Kiếp này nhu thuận chiều theo chị, được chị cưng chiều đến vậy sao lại ngu xuẩn không biết hưởng, tội tình gì mà chuốc hoạ vào thân làm chi.
Mấy ngày nay, được JiYeon bồi ăn no đủ EunJung tinh thần sảng khoái, mặt không còn căn như lúc trước mà lại khiến người ta có chút sợ khi trên môi treo nhẹ một nụ cười.
Chị không tăng ca nữa, đúng giờ lại về căn họ kế bên nhà cô, tối tối ăn ăn nuốt nuốt cô quả là một cuộc sống tốt.
Hôm nay là ngày kiểm tra định kì của mẹ JiYeon, hai mẹ con dắt nhau đến bệnh viện nhờ kịp thời phát hiện uống thuốc đúng chỉ định lại được JiYeon chăm sóc rất tốt nên bệnh hiện tại của bà đã coi như khống chế được, bác sĩ bảo cứ tiếp tục phát huy như vậy. Trong vòng 1 năm bệnh sẽ triệt để không lo tái phát, thông tin này làm cho JiYeon không khỏi vui mừng, kiếp này cô đã thật sự cứu được mẹ mình.
Hai mẹ con vui vẻ đi ra khỏi bệnh viện, trên môi còn giữ nguyên nụ cười nhưng chỉ vài giây sau liền tắt.
Con người không nên gặp, lúc này lại gặp nữa. Người trước mắt không ai khác lại là Park Jin Young đang đứng thẳng nhìn hai mẹ con cô.
JiWoo một tay lôi JiYeon quay lại vào trong bệnh viện không muốn nói một chữ nào.
"JiWoo, JiYeon!" Park Jin Young thấy người vợ mà hắ vứt bỏ cùng đứa con gái đang quay lưng muốn đi khỏi, miệng không yên được mà kêu lên.
JiWoo không quay đầu lại, tiếp tục kéo JiYeon đi vào.
"JiWoo, nghe anh nói!" người đã gặp rồi thì làm sao dễ tha như vậy. Park Jin Young vội bước theo, tay trái kéo khủy tay phải của JiWoo lại.
"Buông!" JiWoo cảm giác bàn tay kia đang nắm mình lại, tức giận thét lớn. Tiếng thét của bà làm cho những người xung quanh ngừng lại nhìn cả ba người.
JiYeon không nói lấy một lời cứ ngoan ngoãn làm theo mẹ. Cô trong đâug nghĩ, vốn dĩ không kể chuyện cô gặp lại người đàn ông này cho mẹ nghe làm gì bởi vì cô nghĩ có xui lắm gặp ông ta đúng một lần mà thôi, mẹ cô suốt bao năm đau khổ vì ông ta nên không nói đến là tốt nhất nào ngờ lại gặp như thế này.
"JiYeon nghe ba nói!" nhìn nét mặt khó coi của JiWoo nên Park Jin Young quay sang cô gái nhỏ.
" Ai là ba của nó? Ông đừng nói bậy" JiWoo nghe người đàn ông kia mở miệng mang chữ " Ba " nói với con gái của mình, bà phản ứng cực độ.
"JiWoo, em không thể như vậy!" Park Jin Young từ tốn nói, trái ngược với hành động quá kích của người phụ nữ trước mắt.
JiYeon càng không để ý đến người đàn ông đó, cô lại chẳng hiểu vì sao ông ta lại đến đây tìm mẹ con coi làm gì.
"Mẹ! Bình tỉnh đi, ông muốn gì ở mẹ con tôi!" JiYeon lúc này bình tĩnh, vẻ mặt không đổi mắt dịu dàng dỗ mẹ cô còn mắt sắc lạnh nhìn người kia.
"Ba chỉ muốn mời hai mẹ con một bữa cơm" Park Jin Young nhìn JiYeon, thấy cô với vẻ mặt hửng hờ, đều miệng ngượng ngùng nói ra một câu.
JiWoo nghe người đàn ông này quả thật mặt dày quá rồi. Năm đó, bà quỳ xuống cầu xin hắn ta đừng bỏ hai mẹ con bà vậy mà hắn không thèm suy nghĩ còn phỉ bán bà, thề trời thề đất không bao giờ muốn liên quan đến bà cùng đứa con trong bụng này. Vậy mà giờ đây còn bảo muốn hẹn ăn một bữa cơm. Hư.. nực cười.
"Được! Bên kia có nhà hàng rất ngon, chúng ta ăn nhanh rồi về" JiYeon suy nghĩ một chút, lại nghĩ được thứ gì đó nên gật đầu.
Mẹ cô đứng kế bên không khỏi kinh ngạc nhìn cô. Bà muốn phán đối, nhưng lại cảm nhận được lực tay của JiYeon đang nắm lấy khủy tay bà rất mạnh. Lúc này bà không phản kháng nữa nhưng lại không đành lòng, mặt mày lại khó coi hơn trước.
Bước vào nhà hàng, nhân viện phục vụ rất tựng tình đưa menu. Sau khi chọn món xong, quả thật ba người một bàn mà chỉ im lặng ai cũng trầm mặt. Không khí quá căng thẳng, Park Jin Young mở lời.
"JiYeon! Con nay 18 rồi phải không?" Nhìn đứa con gái mình vứt bỏ kia, ông có chút xao lòng. Cô con gái này đẹp thật, cô có nét giống hắn và JiWoo nhìn rất đẹp người lại đẹp nết. Hắn không khỏi hài lòng vì điều này.
"Đúng!" vẻ mặt của JiYeon rất lạnh, chỉ là thuận miệng đáp lại theo lẽ lịch sự mà thôi.
"Con đang học ở đâu?" Park Jin Young thấy được JiYeon chịu mở miệng với hắn, lòng cảm thấy từ từ có thể đến gần hơn.
"Đại học A!" tay cầm ly nước lên nói một câu rồi hớp 1 ngụm
"JiYeon! Con cần gì mà trả lời ông ta" JiWoo ngồi bên cạnh nãy giờ, thật muốn chen vào.
"JiWoo! Anh hỏi thăm một chút con gái chúng ta thì có gì là sai? Em đừng như thế, anh thật chỉ muốn hỏi thăm" Park Jin Young mày nhíu lại, tỏ vẻ buồn phiền như mình vô tội.
"Hỏi thăm.. hơ... Ông có quyền gì mà hỏi thăm? Ông là ai mà hỏi thăm?" JiWoo căn cắn, nghiếng răng lợi hướng ánh mắt chướng mắt về phía người đàn ông đối diện.
" Dù sao! Anh cũng là ba của JiYeon kia mà!" Hắn từ lúc gặp con bé ở tiệm trang sức, tâm lúc này đã đặc trên con bé suốt bao nhiêu năm qua hắn vẫn nhận tin tức từ thám tử. Cũng biết đôi chút về cuộc sống của con bé. Chỉ điều, cả 2 tháng nay con bé lại bạc vô tung tích, rồi lại suất hiện như vậy, không khỏi khiến hắn để tâm.
"Giấy khai sinh con bé không hề có tên ông, lấy lý gì ông lại bảo nó là con ông?" JiWoo trừng mắt lớn về phía Park Jin Young, thù hằn không ngừng.
"Nếu em không xem anh là ba của JiYeon vậy vì sao em lại để con bé mang họ của anh?" Park Jin Young lấy điểm này ra nói.
"Tôi....!" nói đến điều này JiWoo bị cứng họng. Bà quả thật muốn JiYeon mang họ bà lúc mới sinh, nhưng bà nghĩ lại dù thế nào cũng phải để con bé có chút gọi là có tổ tông nên đành để họ của hắn.
Bà tính cãi lại nhưng đúng lúc, nhân viên phục vụ đem đồ ăn ra, bà lại không thể nói nữa ngậm cục tức này trong họng.
Park Jin Young và JiWoo ăn bữa cơm này trong trạng thái tức giận không ngừng .. Trong khi đó JiYeon lại chẳng hề phản ứng gì, chỉ an tĩnh ăn hết phần của mình.
Bữa ăn như địa ngục này quả thực cũng chấm dứt. Mặt Park Jin Young lúc này cũng giãn ra bớt vì thái độ ngoan ngoãn kia của JiYeon.
"Ba cảm ơn con đã đồng ý ăn bữa cơm này. Ngày rãnh rỗi, chúng ta lại....!" Trên miệng hắn treo một nụ cười cứ nghĩ rằng, JiYeon dù sao cũng là con ruột của hắn, máu chảy ruột mềm nên phản ứng của cô được hắn coi là cô chấp nhận hắn đi. Nhưng chưa nói hết câu, lúc này JiYeon mới đưa mắt lên nhìn hắn.
"Bữa cơm này! Quả thật từ nhỏ tôi đã mơ được cùng ăn với người được gọi là ba của mình một cách đàng hoàng. Cho đến nay, đúng lúc tôi cùng mẹ rãnh rỗi nên quá phận một chút. Giờ thì tôi đã được thoả mãn rồi, cảm ơn ông đã dành thời gian quý báu của mình cho mẹ con tôi. Sẽ không có lần sau đâu nên ông hãy mau về với gia đình thật sự của mình đi, tôi không muốn quấy rối gia đình người khác. Mẹ chúng ta đi" từ đầu đến cuối quả thật cô sẽ không nhận lời mà ăn cùng người đàn ông này đâu, gặp còn không muốn gặp thì nói chi là ăn cùng.
Nhưng lúc đó, trong đầu cô lại hiện lên một cảnh tượng năm sinh nhật 10 tuổi của mình, cô đã cầu nguyện " ước gì! Được cùng cả ba và mẹ ăn một bữa cơm, dù chỉ một lần " thì hôm nay coi như kiếp này cô đã tham thì tham luôn một thể, thực hiện cho xong điều ước của mình là được rồi.
"Ba biết ba đã để hai mẹ con ủy khuất nhiều, JiYeon con hãy tha thứ cho ba. Nếu không hai mẹ con dọn về nhà chính đi, ba sẽ nói với dì và em con, bà nội cũng hay nhắc đến mẹ con nếu bà biết có con bà sẽ vui lắm" Park Jin Young nghe cô nói, xem ra ông không thể vụt mức cơ hội.
"Không có ông, mẹ con tôi sống tốt lắm. Nên câu chuyện này, đến đây thôi. Mẹ chúng ta đi" JiYeon không để mẹ cô trả lời, liền cướp lời, sau đó đứng lên dẫn mẹ ra khỏi cửa nhà hàng để lại người đàn ông kia.
Park Jin Young cứ ngồi ở đó nhìn bóng dáng hai người một lớn một nhỏ khuất dần sau cánh cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top