Chương 16: Người Một Nhà

Nhiêu đó thôi cũng đâu thể làm EunJung thỏa mãn, chị liền đè cô ở thân dưới mình, hai ngón tay ra vào nơi mật huyệt đáng yêu kia mà thâu đêm. Hành hạ cô gái nhỏ đến khi cô ngất đi mà vẫn cứ duy trì một tư thế cho đến khi chị đạt đến khoái cảm dịch trắng của chị thả hết vào người của JiYeon, lại một chút nữa ham muốn nhưng lại nhìn cô gái nhỏ này đã không thể thở tốt được nữa nên cố nhịn dục vọng xuống. Đem cô gái nhỏ cùng bản thân đi tắm rửa rồi quay lại phòng ôm cô ngủ đến trời sáng hẳn.

Hôm nay, lại là một ngày rãnh rỗi của 2 cô gái nhỏ, ăn sáng xong, cả hai lên kế hoạch để đi chơi nhưng dòm tới dòm lui cả một tuần hơn 2 cô đi gần hết các khu trung tâm thương mại rồi, đâu còn nơi nào nữa để đi.

Buồn chán nằm trên sopha, mỗi người một cuốn tiểu thuyết đọc cho qua một ngày rãnh rỗi. Khúc gây cấn đang đến thì tiếng điện thoại bàn vang lên, Han quản gia đi đến bắt máy HyoMin liếc nhìn quản gia có chút hiểu cái cách ôm cung kính kia thì chỉ có thể là chị hai gọi về.

Sau khi đợi quản gia nghe điện thoại xong HyoMin liền cất tiếng "Chị gọi về sao? " Cô bé vốn dĩ không kiên nể ai từ nhỏ, được sự yêu chiều của lão gia và phu nhân nên khá là tùy ý trong việc giao tiếp.

"Dạ! Đại tiểu thư gọi về, cô ấy để quên hồ sơ ở nhà bảo tôi đem sai người mang đến cho đại tiểu thư" Han quản gia cung kính đáp

"A! vậy để đó đi, con và JiYeon sẽ mang đến cho chị, JiYeon chuẩn bị đi thôi" Cơ hội đến là phải bắt cho kịp, từ rất lâu rồi HyoMin không đến công ty nữa, để xem nào, a là từ lúc ba giao công ty cho chị thì cô không còn cùng ba đến nữa nên cũng khá nhớ chỗ này.

JiYeon bỏ quyển sách xuống, có chút còn mơ hồ trong truyện luyến tiết mắt vẫn không rời sách mà đầu thì gật đồng ý đi chung với HyoMin đến công ty chị.

Trên xe, mắt JiYeon vẫn dán chặt vào quyển tiểu thuyết bách hợp, HyoMin thì ngáp ngắn ngáp dài, ngã hết đầu xuống nằm trên đùi mềm mại của JiYeon đánh một giấc.

Từ biệt thự chị đến công ty quả thật khá xa, phải mất gần 1 tiếng hơn mới đến được. JiYeon quá quen thuộc với cái tòa cao ốc này. Nó là nơi cô cũng từng bị sỉ nhục bởi chị.

Chút thương lòng lại hiện lên nhưng rồi cũng tắt vội bởi vì bây giờ chị đã thay đổi hoàn toàn không còn như trước nữa nên cô yên tâm mà giao phó mình cho chị .

Đến lễ tân, hai cô gái nhỏ sánh vai nhau đi đến. HyoMin tự tin bước đến trước

"EunJung có trên phòng không?" Vốn cách ăn nói đã tùy tiện nên không phân biệt được lúc nào nên để mặt mũi cho người nhà.

"Cô bé! giám đốc chúng tôi không rãnh!" Tiếp tân đang nhập dữ liệu của một tuần, nghe tiếng nói mềm mại lại có phần vô phép kia khẽ nhíu mày nhìn lên lộ vẻ phiền toái.

"Được!" HyoMin không muốn tranh cãi với tiếp tân này làm gì, dù sao thì cô ta đang làm đúng quy tắt nhưng câu nói có phần khinh mỉa. Nên không so đo nữa quay lưng lại móc điện thoại trong túi ra nhấn một dãy số.

"Chị! tụi em đến rồi!" Rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy nhưng HyoMin đã nói trước.

Chưa đến 2 phút, một thân hình thon gọn cao gáo bước ra từ thân máy chỉ dành cho giám đốc, vẻ mặt vẫn cứ lạnh như băng ở trước mặt mọi người.

Lễ tân thấy được giám đốc liền trợn tròn mắt, lúc nãi không lẽ cô bé kia nói một tiếng " Chị " chẳng lẽ lại là em ruột của giám đốc sao?

Vào đây làm việc gần 3 năm, chưa hề thấy nhị tiểu thư của tập đoàn xuất hiện nên chẳng biết được đó là ai. " Thôi rồi! mình bị đuổi rồi " Trong lòng của lễ tân khóc lên "chén cơm này tự cái mỏ này đập đổ thật ngu xuẩn mà " trong lòng lại tự mắng chửi mình không biết điều.

EunJung liếc sang lễ tân, ánh mắt tỏ vẻ rất hung hăng, JiYeon biết được chị nghĩ gì liền bước tới giải cứu " Không phải lỗi của cô ấy, do tụi em không tự nói thân phận mình trước " JiYeon biết rõ quy tắc làm việc trong Ham Thị rất nghiêm ngặt, người ngoài đâu thể nào nói một chữ gặp giám đốc liền có thể gặp. Nên đây là Lễ tân làm đúng, không nên tùy tiện mà đuổi người như vậy.

EunJung nhìn sang cô gái nhỏ lương thiện như thế ánh mắt hung hăng vừa rồi đã trở thành dịu dàng đến người ta kinh ngạc.

"E hem! đây là tài liệu của chị đưa xong rồi, tụi em về đây" Một màn vừa rồi hiện rõ trước mắt HyoMin, lúc này đây cô bé khẳng định bà chị khó tính này của cô đã phải lòng cô bạn thân này cô rồi. 

Điều này khiến cho HyoMin cũng khá vui, bạn thân trở thành chị dâu thì cũng đã sao, như thế thì chính thức trở về thành người một nhà rồi hay sao. Lúc ấy, cô sẽ ngày ngày danh chính ngôn thuận mà ở bên JiYeon yêu yêu của cô. hắc hắc

EunJung không nói tiếp, chỉ thị cho mọi người lui lại, tự mình đem hai cô gái lên phòng làm việc, đúng lúc này chị có cuộc hợp liền căn dặn hai cô gái nhỏ không nên làm loạn, ở yên đến khi chị về sẽ dẫn hai người đi ăn trưa.

EunJung vừa đóng cửa thì HyoMin đã sẳn sàn quậy tung cái cao ốc này, từ nhỏ đến lớn nơi nào trong cái cao ốc này mà cô không đến không phá đâu, phá đến nổi nhân viên phải gọi điện lên báo với thư ký để giám đốc của mình trực tiếp đi sách cô con gái đáng yêu kia về lại nhốt trong phòng không cho đi nữa.

HyoMin dở mặt quỷ ra, hắc hắc, sau một hồi thăm dò đã biết nơi đây chỉ còn có hai người quay mặt lại cười lớn không nói gì nắm lấy tay JiYeon lao như bay chạy ra ngoài, cùng cô dạo quanh các phòng làm việc.

Các nhân viên ở đây đang làm việc có chút giật mình khi lần đầu thấy hai cô gái lạ mặt xuất hiện, một người thì hớn hở, một người thì lặng lẽ theo sau không mở miệng nói tiếng nào .

Quậy từ tầng 80 xuống đến tầng 40.

Theo trí nhớ của HyoMin tầng 40 là tầng của Bác Jang làm trưởng phòng kinh doanh, vốn bác Jang thương yêu cô vô cùng, cô có thể bị bắt ở đâu nhưng mà lúc ở phòng của bác Jang sẽ được che chở.

Suy xét lại nãy giờ cô lôi JiYeon đi náo loạn cả hơn 20 tầng rồi chắc chuyện này cũng đã đến tay chị, liền tìm chỗ trốn thôi không thì có mà bị xử chém nên là trốn ở phòng bác Jang là tốt nhất.

Không nói nhìn nữa cô trực tiếp dẫn JiYeon đi ngang qua đám nhân viên đi thẳng vào phòng bác Jang.

Bên trong phòng, sau chiếc vi tính lớn là một người đàn ông trung niên có thể nói là lớn hơn ba mình vài tuổi.

"HyoMin! con sao hôm nay lại đến đây!" Nghe tiếng mở cửa, lại không có gõ cửa mà tự ý xông vào, vốn rằng sẵn giọng tính quát nhưng nhìn lên thì ra là đứa cháu gái mà ông xem như con gái đây mà liền mặt hiền hòa nhìn cô bé nhỏ trước mắt mình.

"Bác Jang, hôm nay rãnh rỗi, con đến tìm bác chơi có được không?" HyoMin biết rõ mọi thứ trong căn phòng này, dù đã bao năm rồi vẫn cứ giữ nguyên vị trí cũ nên thật tùy ý mà nghịch đồ.

"Được được! Còn đây là ?" Mắt của ông đã sớm hướng về cô bé đáng yêu đang đứng sau HyoMin.

"Dạ đây là bạn con....!" HyoMin vui vẻ đi đến bên bác Hứa đưa tay chỉ về phía JiYeon giới thiệu.

"Dạ! con chào bác Jang con là JiYeon bạn cùng lớp với HyoMin!" Cô cũng biết rõ về vị trưởng bối này ,ông vốn không con cái, có được cô cháu gái luôn nịnh lòng ông từ bé nên cái gì cô muốn ôm cũng đều chiều theo không khác gì Ham Min Ki ba của HyoMin.

"Nè! con đã quậy tới đâu rồi hả, lát nữa mà anh hai con đến đây, bác thật sự đỡ con không được đâu đó." Bác Jang có chút đắng đo, thật sự EunJung còn lãnh khốc hơn cả ba chị, nhiều lúc chị xử người mà ông không thể lên tiếng được.

"Hắc Hắc, con mà sợ sao. Chị con sẽ không dám đến đây đâu, ba con còn nể bác thì anh con là cái...... aaaaaa!" Chữ " Thá gì " chưa kịp nói ra thì cổ áo của cô bị xách lên cao, khiến cho HyoMin phải la lên, nhìn cô lúc này như con cún con bị tóm gọn bị chủ nhân xách lên treo lũng lẳng.

"Chị... Chị... hợp xong rồi a aaa?" Ánh mắt lấp lánh, sao bắng tung tóe bộ mặt đáng yêu vô tội lỗi hiện ra trước mắt, tỏ vẻ " Em vô tội em đâu biết gì ".

Nhưng HyoMin nhầm rồi, chị là EunJung chứ không phải ba cô Min Ki. Điệu này chết chắc luôn.

"Em gái! chơi vui lắm phải không?" EunJung vừa hợp ra, liền nghe thư ký báo cáo lại hành tung của hai cô gái nhỏ kia, sắc mặt chị tối thui, liền như ba chị, đích thân đi bắt hai con cún đang chạy loạn trong cao ốc này của chị.

Mặt mũi của Ham gia hai con nhóc này lại dám chà đạp một cách vui vẻ vậy ư. Chị bắt về, trừng phạt dã man nhất có thể.

—————
Chúc Mừng Năm Mới 😍
Chúc các bạn năm mới An Khang, Vạn Sự, Mọi điều tốt lành.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top