Chương 16: Đã thông suốt


"Chị Qri, chị muốn nói gì với em ạ?" Chị còn có chuyện rất, rất quan trọng đó....

"Có phải Jiyeon đưa ra một câu hỏi khó cho em không?" Qri trực tiếp hỏi. Càng vòng vo nó càng khó hiểu, cứ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề là được.

"Đúng thế." Hai mắt chị sáng lên, trong mắt tràn đầy vui vẻ.

"Sao chị biết ạ?" Chị nhớ rõ là chưa có nói với ai mà, sao mấy chị lại biết được, thật quá giỏi mà.

"Jiyeon nói cho chị." Như nhìn thấu suy nghĩ của em gái, Qri liền nở nụ cười.

"A..."

"Em đã suy nghĩ kỹ chưa?" Chắc là chưa rồi, chị cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi.

Lúng túng gãi đầu, chị xấu hổ đáp: "Chưa ạ..."

"Em cảm thấy Jiyeon đối với em như thế nào?" Soyeon hỏi xen vào.

Vừa nhắc đến điều này, chị liền cười vô cùng vui vẻ, ra sức gật đầu: "Ji Ji đối với em rất tốt."

"Lúc bọn chị đi vắng, cô ấy có dịu dàng với em không?" Hyomin biết rõ còn cố hỏi, chỉ có điều bọn họ đang thức tỉnh chị nên đành phải hỏi cái về đề ngu ngốc này, như vậy sẽ hiểu rõ hơn.

Không chút do dự, đáp: "Đương nhiên, đương nhiên, lúc bọn em ở chung, cô ấy càng đối xử tốt với em hơn. Cô ấy còn để em hôn nhẹ nữa..." Nghĩ đến đây, mặt chị càng đỏ, đầu cũng cúi thấp hơn.

Boram nhìn dáng vẻ này của em gái liền hiểu rõ nó đã hoàn toàn đắm chìm vào sức quyến rũ của Park Jiyeon.

"Câu hỏi của cô ấy khó nghĩ đến thế sao?" Hyomin khó hiểu hỏi. Vấn đề đơn giản như thế vẫn còn phải suy nghĩ nữa à, chỉ cần là người thông minh cũng đều nhìn ra được.

"Gì ạ?" Chị ngẩng đầu vô tội hỏi, không hiểu vì sao Hyomin lại nói như thế.

Soyeon đánh Hyomin một cái, tức giận nói: "Em quên tình trạng của nó rồi à, đừng đem ý nghĩ của em áp đặt cho nó."

"Hả..." Đúng rồi, Hyomin suýt nữa thì quên mất Eunjung hơi khác người. Cô đã quen cách đối xử với Eunjung như người bình thường nên hay quên đi chi tiết này, có đôi khi cô thật sự quên mất Eunjungcó vấn đề về trí lực.

"Trước kia đã có ai từng đối xử tốt với em như thế chưa?" Qri gợi ý.

Lắc đầu rồi lại gật đầu, nhìn lướt qua bọn họ,chị nhỏ giọng nói: "Cha và các chị đều đối xử với em rất tốt."

Boram vươn tay xoa đầu chị, không uổng công bọn họ yêu thương chị, chị vẫn biết bọn họ đối xử tốt với mình.

"Trừ bọn chị ra còn ai không?"

"Má Kim." Má Kim rất tốt với chị, mặc dù có đôi lúc rất hung dữ nhưng bà vẫn rất yêu thương chị.

"Trời ạ." Hyomin vỗ trán, tuy đã sống cùng nhau nhiều năm nhưng đối với cách suy nghĩ đơn thuần của đứa em trai này, cô vẫn chưa thể quen được.

"Trong nhà không tính, bên ngoài thì sao?" Soyeon nói rõ ràng, để tránh cho đứa em ngốc này chỉ biết người trong nhà, càng nói càng xa khiến chị rối loạn.

Rốt cuộc, chị cũng lắc đầu. Ở bên ngoài không có ai đối xử tốt với chị như Ji Ji, đặc biệt là con gái, lúc đầu còn vây quanh chị nhưng khi chị vừa nói chuyện thì lại chán ghét quay đầu bỏ đi.

"Vậy em có cảm nhận được cô ấy thích em không?" Hẳn là biết đi.

Khó hiểu lắc đầu, chẳng hiểu vì sao lại quay về vấn đề này, song chị thật sự không biết.

"Em không biết."

"Vậy em thấy thế nào mới gọi là thích em?" Boram cảm thấy bọn họ phải hiểu rõ định nghĩa 'thích' của Eunjung là như thế nào.

"Đối xử rất rất rất tốt với em...." chị chỉ biết, nếu người khác đối xử rất rất rất tốt với mình thì chứng tỏ người đó thích mình.

"Vậy em cảm thấy cô ấy đối xử với em không tốt sao?"

Chị lắc đầu, cao giọng nói: "Ji Ji rất tốt với em."

"Vậy em..." Lần này, bọn họ đều không hiểu nổi, nếu cô ấy đối xử tốt với nó thì vì sao nó lại không biết cô ấy có thích mình hay không.

"Ji Ji rất tốt với em nhưng em lại đối với cô ấy không tốt." Chị bĩu môi, có chút mất hứng.

Bốn người sắp bị chị làm cho phát điên rồi, đây là chuyện gì vậy chứ.

"Em gái à...." Hyomin chỉ cảm thấy xử lý hàng ngàn văn kiện cũng chẳng vất vả đến thế.

"Vì sao em lại nghĩ mình đối với cô ấy không tốt?"

Chị giơ tay gõ gõ đầu mình một cái rồi thở phì phì, nói: "Em đã chọc cô ấy tức giận...."

"Thế cũng đâu có chứng tỏ em đối xử không tốt với cô ấy." Ông trời ơi, cô sắp điên rồi. (em cũng sắp điên rồi!)

"Không phải sao?"

"Đương nhiên không phải." Soyeon tiếp lời, cô phát hiện, Hyomin sắp nổi điên rồi.

"Eunjung à, thích một người là vô cùng kỳ diệu, em luôn mong được ở cạnh cô ấy không bao giờ xa rời, điều này em có hiểu không?"

Gật đầu, điều này chị biết.

"Em nghĩ sẽ mãi mãi ở bên cạnh Ji Ji."

"Vừa rồi, cô ấy có nói với bọn chị, nếu hai đứa kết hôn thì cô ấy sẽ không bao giờ ly hôn, em có biết nó có ý gì không?"

"Ly hôn là gì?" Kết hôn thì chị biết, là hai người ở cùng nhau mãi mãi, song ly hôn là gì chứ?

"Ly hôn là sau khi hai người kết hôn rồi lại chia xa." Boram dựa vào cách suy nghĩ của chị để giải thích.

"Ý chị là...." Khó tin hỏi lại.

"Ji Ji cũng muốn ở cùng một chỗ với em sao?" Ly hôn là hai người tách ra, vậy Ji Ji nói không ly hôn, có phải ý là sẽ không muốn cùng chị tách ra?

Bốn người đồng thời gật đầu, tốn nhiều công sức như vậy, cuối cùng cũng sắp thành công rồi.

"Vậy Ji Ji thích em sao?" Chị vui sướng kêu to.

Bốn người không hẹn mà cùng gật đầu, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn trời phật, rốt cuộc thì đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.

"A!" Chị hét lên một tiếng rồi lao nhanh ra khỏi phòng.

"Nó chạy đi đâu thế?" Hyomin bị dọa đến choáng váng, phản ứng của nó cũng quá phô trương đó.

"Bên cạnh." Qri bật cười, nhìn Eunjung vui vẻ như thế, bỗng nhiên cô hiểu được, Park Jiyeon làm như thế là muốn giúp Eunjung xóa đi bóng đen trong lòng.

Bốn người lại nhìn nhau cười khẽ.

*******************************
"Ji Ji, Ji Ji." Chị cũng chẳng thèm gõ cửa liền mở ra, chạy vọt vào phòng.

Đúng lúc Park Jiyeon vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp mặc quần áo chỉ cuốn một chiếc khăn quanh người, cô đang dùng khăn lau tóc. Lúc nhìn thấy chị xông vào cô cũng chẳng nói gì, chỉ mỉm cười nhìn chị.

Chị cũng chẳng quan tâm cô đã mặc quần áo hay chưa, cứ như thế chạy vào ôm lấy cô.

Trong nháy mắt bị nhấc bổng lên, khăn mặt trên tay cũng rơi xuống, cô chỉ có thể dang tay ôm cổ chị, nhìn dáng vẻ vui sướng của chị.

Ôm cô xoay vài vòng, chị vừa xoay vừa hét to: "Ji Ji thích mình, Ji Ji thích mình..."

Xoay đến chóng mặt chị mới chịu dừng lại, hai chân đứng không vững liền ngã xuống thảm lông màu trắng. Tay ôm cô cũng không chịu buông ra khiến cô cứ vậy mà ngã vào lòng chị.

Tựa đầu lên lồng ngực vững chắc, nghe được tiếng tim đập trầm ổn của chị, cô khẽ hỏi: "Đã hiểu thật chưa?"

Ra sức gật đầu.

"Thật, thật, Ji Ji thích chị." Chị vô cùng vui sướng, cảm giác thân thể như đang bay lên.

Biết chị đã thật sự hiểu rõ, cô liền kích động hôn lên môi anh. Sửng sốt vài giây, chị lập tức kịp phản ứng, biến bị động thành chủ động, tay từ trên lưng chuyển đến giữ chặt gáy cô, nhiệt tình đáp trả.

Một lúc lâu sau, hai cánh môi mới lưu luyến tách ra.

Hai má ửng hồng, cô thở phì phò hỏi: "Vậy chị còn lo lắng em sẽ rời khỏi tầm mắt của chị nữa không?"

Lắc đầu, chị thở dồn dập, đáp: "Ji Jisẽ quay về, đúng không?"

Từ từ ngồi dậy khỏi người chị, hai tay giữ chặt mặt chị, cô quả quyết nói: "Đúng vậy, em sẽ quay về, quay về bên cạnh chị."

"Vậy chị sẽ không lo lắng nữa." Chị gật đầu. Vậy, khi nào cô rời đi một lúc thì chị sẽ ngoan ngoãn đợi cô trở về.

"Ngoan lắm." Cúi người rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán chị.

************************
_______€€€______€€€€€______
Xl vì để m.n chờ. Nhưng tui buồn quá MBK liên tục khủng bố sao chịu nổi đây😖

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top