Chap 18

Tôi bị câu nói của anh ta làm cho đứng hình, không nói nên lời. Cầu hôn?! Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ta, như muốn làm sáng tỏ anh ta đang nói đùa hay nói thật.

"Nhận lời anh ấy đi"

"Đúng vậy, đúng vậy"

"Thật là hạnh phúc, ghen tị ghê"

"Kết hôn, kết hôn, kết hôn"

Mọi người xung quanh reo hò liên tục.

"Anh theo em ra đây, em có chuyện muốn nói!" tôi lạnh lùng kéo Jang Woo đứng dậy và đi ra ban công.

"Mọi người tha cho họ đi nào, chuyện của hai người họ thì phải để họ tự giải quyết chứ, đúng không nào, hehe" Seung Ho chết tiệt còn ráng đổ thêm dầu vào lửa nữa, những người khác không những không im lặng mà còn ồn ào hơn lúc này nữa.

"Anh đang cố tình làm khó em đấy hả?" sau khi xác định không có ai xung quanh, cuối cùng tôi cũng bộc phát sự giận dữ của mình.

"Anh không có" Jang Woo điềm tĩnh trả lời.

"Vậy sao không thương lượng trước mà tự ý trước mặt nhiều người làm như vậy hả" tôi lớn tiếng hỏi.

"Anh muốn dành cho em sự ngạc nhiên mà" Jang Woo rõ ràng đang cố ý đánh trống lãng đây mà.

"Lee Jang Woo, đừng có nói như tụi mình có tình cảm sâu đậm lắm vậy, anh và tôi đều hiểu rõ, từ trước đến giờ giữa chúng ta chưa bao giờ tồn tại thứ gọi là tình cảm cả" tôi và Jang Woo chỉ quen trên danh nghĩa, anh ta làm gì tôi k quan tâm và ngược lại.

"Vậy nếu như bây giờ anh nói anh có tình cảm với em thì sao" đột nhiên Jang Woo nghiêm túc hẳn.

"Anh...anh nói gì...ư....ư" Lee Jang Woo nhất định là điên rồi, anh ta dám hôn mình mà không thông qua sự đồng ý của mình sao !

"Ư...ư... buông tôi ra" tôi dùng hết sức đẩy ra, anh ta cũng không có ý định sẽ làm gì nữa.

"Hôm nay xem như anh uống say nói tầm phào, anh về trước đi còn những người ở trong đó tôi sẽ giải thích" tôi đang hết sức kiềm chế sự tức giận của mình, không cho nó bùng nổ lên.

"Hahahaha" Jang Woo cười với vẻ mặt khinh bỉ, chế nhạo.

"Anh cười gì hả" tôi lạnh lùng hỏi.

"Anh cứ nghĩ rằng sau khi xem bức tranh đó thì em sẽ hiểu và từ bỏ chứ" tim tôi nó nhói lên 1 cái, như bị người khác đoán đựơc bí mật trong lòng của mình.

"Tôi không hiểu anh đang nói cái quái gì" tôi phủ nhận theo bản năng.

"Đừng nói với anh là em không hiểu, "Lột xác", cô ấy cần một cuộc sống mới, chứ không còn cần em nữa rồi" anh ta hét vào mặt tôi.

"Đây là chuyện giữa tôi và anh, đừng có mà lôi kéo cậu ấy vào!" tôi hét lại.

"Không liên quan đến cô ta ư? Giữa chúng ta luôn luôn có sự tồn tại của cô ta!"

"Chúng tôi chỉ là bạn thân của nhau!"

"Hahaha" Lee Jang Woo cười lớn.

"Ham Eunjung, em có biết không? Đây là cái lí do vớ vẫn nhất mà anh được nghe đấy!" Nói xong anh ta quay lưng bỏ đi. Nhìn dáng vẻ bước đi của anh ta, tôi cảm thấy mình thật nhẫn tâm. Tôi thừa nhận tôi chưa bao giờ thật sự quan tâm đến anh ấy. Anh ta đáng lẽ không phải chịu đựng nỗi đau như vậy, một người có sự nghiệp thành công, tương lai xán lạn. Một người đàn ông có điều kiện tốt như vậy, muốn có một người phụ nữ như thế nào mà không được chứ, có thể một ngày nào đó tôi sẽ chấp nhận, nhưng bây giờ thì tôi không thể làm được như vậy.

Tôi dẹp bỏ mớ hỗn độn trong lòng, hít một hơi dài, bước vào phòng định mở miệng giải thích với mọi người thì nhìn thấy mẹ và mẹ nuôi đang hết sức ngăn Jiyeon, sao Jiyeon lại uống rượu chứ, trước giờ tửu lượng của cậu ấy có tốt đâu.

"Sao Jiyeon lại như vậy" tôi ngạc nhiên hỏi.

"Không biết nữa, không biết con nhóc này có phải vui quá hay không, mà cứ uống mãi không chịu ngừng, con và Jang Woo, hai đứa..." vừa nói, vừa giật ly rượu trên tay của Jiyeon.

"Không có gì, anh ta uống say rồi, không cần phải để ý những gì anh ta nói" tôi trả lời qua loa, người tôi đang lo lắng là Jiyeon đây nè.

"Eunjung...Eunjung.. cậu quay về rồi hả, sao đi lâu quá vậy, nào, qua đây uống chung với mình nào" Jiyeon say đến nỗi nói chuyện cũng không rõ ràng .

"Eunjung, con đưa Jiyeon về nhà trước đi, ở đây giao cho ba mẹ được rồi" mẹ nuôi dìu Jiyeon đứng dậy và nói với tôi.

"Dạ, mẹ yên tâm" Tôi đang dìu Jiyeon ra cửa thì...

"Hay là để mình đưa Jiyeon về, dù gì mình cũng là bạn trai của cậu ấy nên mình có trách nhiệm đưa cậu ấy về" Seung Ho nhanh chóng đứng dậy, đi về phía tôi và nói. Nghĩ sao mà tôi sẽ giao Jiyeon đang say mèm cho cậu vậy, ai biết được cậu có ý xấu xa gì không!. Đang định mở miệng trả lời thì mẹ nuôi đã lên tiếng trước.

"Không dám làm phiền cậu Yoo, cứ giao cho Eunjung là được rồi, với lại đã tối như vậy rồi, cũng không tiện lắm" mẹ nuôi nói một cách nhẹ nhàng nhưng thái độ của mẹ nuôi rõ ràng là không coi Seung Ho là bạn trai của Jiyeon, làm Seung Ho bất ngờ không biết phải nói gì, mặt thì đỏ lên vì ngại ngùng. Trong lòng tôi vui lên hẳn như nhổ bỏ được cái gai vậy, lập tức phong mẹ nuôi làm thần tượng của mình.

"Còn đứng ngơ ra đó làm gì, không mau đưa Jiyeon về nhà, lỡ mà có bị cảm, con chịu trách nhiệm hả?"

"Dạ"

Tôi đưa Jiyeon về tới nhà, khó khăn lắm mới có thể dìu kẻ say rượu này vào phòng, cậu ấy không ngừng nói những câu nhảm nhí. Sau khi giúp cậu ấy thay đồ ngủ, tôi dùng khăn lau đi những vết bẩn trên miệng do cậu ấy ói ra.

"Eunjung....Eunjung...Eunjung... cậu ở đâu vậy"

"Đồ ngốc, mình ở đây này, mình vẫn luôn ở bên cậu mà " tôi nắm chặt tay cậu ấy.

"Sao cậu đi lâu quá vậy, cậu không cần mình nữa sao, Eunjung, cậu đừng rời xa mình "

"Uhm ! mình không đi đâu hết, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu, ngoan nào, ngủ một giấc đi "

Tôi nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu ấy nhằm an ủi và làm cho cậu ấy cảm thấy dễ chịu hơn, dần dần cậu ấy cũng ngừng khóc và ngủ ngon như một đứa trẻ vậy. Tôi nằm kế bên ngắm nhìn cậu ấy, Jiyeon, cậu có biết không, cậu thật đẹp, tựa như một thiên thần vậy. Tôi nhớ lúc nãy mình đâu có uống nhiều lắm đâu, sao giờ thấy nhức đầu quá vậy nè, không thể ngăn chặn cơn nhức đầu ngày càng dữ dội, tôi đành nằm xuống ngủ cạnh Jiyeon.

Và tôi đã có một giấc mơ, tình cảnh trong giấc mơ y hệt hiện thực vậy, Jiyeon đang nằm ngủ ngon lành, tôi vẫn nằm cạnh cậu ấy, tôi thấy mình không thể kiềm chế được mà từ từ tiến đến sát cậu ấy, nhè nhẹ hôn lên đôi môi quyến rũ đó, một giấc mơ y như thật vậy. Tôi có thể cảm thấy sự ấm áp từ đôi môi ấy, nó có hương vị dâu hòa quyện với mùi rượu vang. Không thể kiềm chế hơn nữa, tôi ôm chặt cậu ấy như người tình cách xa mấy chục năm không gặp, nụ hôn dần trở nên mãnh liệt hơn khi cảm thấy một vòng tay ấm áp đang ôm chặt vòng eo, Jiyeon cũng dần dần đáp trả nụ hôn ấy....

Bị ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng phá hỏng giấc mơ ngọt ngào, tôi xém chút nữa là phát ra tiếng cáo kêu đặc trưng của mình vì những gì đang diễn ra, nghĩ sao mà tôi đang ôm chặt Jiyeon, môi của hai chúng tôi vẫn dính chặt với nhau. Tôi như đứa con nít phạm lỗi, không biết phải làm gì. Mình...mình đã làm những gì vậy trời, mình đã lợi dụng Jiyeon say rượu mà làm chuyện đó rồi ư. Thật đáng chết mà, hết sức cẩn thận rời khỏi vòng tay của Jiyeon, để tránh làm cậu ấy tỉnh giấc. Rồi ra khỏi phòng cậu ấy như kẻ ăn trộm vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: