Chương 346: Gặp Lại Ở Bệnh Viện
Trên đường từ đại học T-ara trở về, trong lòng Park JiYeon vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề: đột nhiên hai mẹ con Kang Seul Gi trở về nước là vì cái gì?
Thật ra thì, từ đáy lòng cô rất thích cô gái nhỏ này, nhiệt tình hoạt bát, giàu sức cuốn hút, nhưng vừa nghĩ tới mẹ của em ấy đã từng vứt bỏ EunJung tàn nhẫn như vậy, mà bà lại sống hạnh phúc như vậy, rõ ràng hai người đối lập như thế, làm cho cô rất không thoải mái.
Cô không phải là người giận cá chém thớt, cũng biết tất cả đều không liên quan đến Kang Seul Gi, người ta vui vẻ chạy tới chào hỏi như vậy, mở miệng một tiếng" chị Park" , sao cô từ chối được, chứ đừng nói gì tới chuyện bày ra vẻ mặt căm giận, em ấy vô tội, chỉ sợ cũng không biết mẹ của mình còn có một quá khứ như vậy.
Huống chi mọi người khó được gặp nhau lần nữa, nếu cô biểu hiện không quá thân cận ngược lại không tốt, sẽ làm em ấy sinh lòng nghi ngờ, cũng dễ dàng kinh động mẹ của em ấy, trước khi tất cả chưa rõ, cô không thể phá vỡ sự cân bằng này.
Mặc kệ bọn họ trở về có mục đích gì, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có yên lặng theo dõi biến hóa.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định nên gạt EunJung trước, thật vất vả anh mới bình tĩnh lại, nếu như biết mẹ của anh trở về nước, đoán chừng lại khó chịu, thậm chí có thể sinh ra chút hy vọng, dù sao không có đứa con nào không nhớ nhung cha mẹ ruột của mình, mặc dù ngoài miệng EunJung không nói, nhưng trong lòng anh thủy chung có một cái nút thắt.
Ngộ nhỡ, lòng anh tràn đầy ước mơ, mà người ta bên kia lại không có phần tâm tư này, đây chẳng phải là một chuyện không vui sao, cần gì chứ?
Nhưng, nếu ngày nào đó đột nhiên EunJung gặp được mẹ hoặc Kang Seul Gi ở trên đường, đoán chừng sẽ bị kích thích lớn hơn, nên làm thế nào đây!
Cô rất phiền não, không biết mình nên nói hay không nên nói, nói hay không nói cũng không được.
Buổi tối lúc ăn cơm, cô còn đang suy nghĩ chuyện này, một bộ dáng vẻ mặt ủ mày ê, hơn nữa nôn nghén, sắc mặt cô vô cùng không tốt, thoi thóp tựa vào trên ghế sa lon, vừa xem ti vi vừa ăn nho.
Ham EunJung đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, "Khủng long con, sắc mặt của em rất tệ, muốn ăn chút gì không?"
Park JiYeon lắc đầu một cái, bây giờ cô không có chút khẩu vị nào, vừa nghe tới tên thức ăn đã cảm thấy không chịu nổi, rất buồn nôn, hơn nữa trong lòng có chuyện, không ăn vô thứ gì.
"Không ăn như vậy thì làm sao em chịu được?" Ham EunJung đau lòng nói.
"Là em bé trong bụng không muốn ăn, em cũng không có cách nào." Park JiYeon mím miệng nhìn về phía ông xã.
"Chắc trong đây không phải là thằng nhóc nghịch ngợm chứ? Nhỏ như vậy đã biết giày vò mẹ của mình, chờ sau này nó ra đời anh nhất định sẽ dạy dỗ nó." Ham EunJung cau mày.
"Không được! Anh mà đánh nó em sẽ đau lòng, mười tháng mang thai rất vất vả ." Park JiYeon bắt đầu bênh con trai rồi.
"Được được được, cái gì cũng theo em, tốt nhất là con gái." Ánh mắt của Ham EunJung dịu dàng, bàn tay phủ ở trên bụng của bà xã, cảm nhận một sinh mệnh nhỏ ở bên trong.
"Bác sĩ Song nói, phải chờ khoảng năm tháng nữa mới xuất hiện máy thai."
"Ừ, bà xã, ngày mai anh phải đi đến nước Anh một chuyến, nhiều lắm là một ngày sẽ trở về, em phải chăm sóc mình thật tốt, muốn ăn cái gì hãy nói với bà nội." Ham EunJung thân thiết dặn dò.
"Em biết rồi..., trong khoảng thời gian này em thật sự không có khẩu vị, khẳng định sau khi con gái bảo bối của anh ra đời rất kiêng ăn, cái gì cũng không ăn." Park JiYeon vùi ở trong ngực anh bỉu môi.
"Không có việc gì, đợi sau khi nó ra đời, sẽ từ từ dạy nó." Tâm trạng của Ham EunJung rất vui vẻ.
"Hừ! Thiên vị, là con trai thì anh dạy dỗ, là con gái thì anh từ từ dạy."
"Nếu như là một nam một nữ thì càng tốt hơn." Ham lão phu nhân cười ha hả đi tới.
Ham EunJung hơi trầm ngâm, rất đồng ý với lời nói của bà nội, "Cũng đúng."
"Đáng ghét!" Park JiYeon nũng nịu nhéo cánh tay của anh một cái, thật ra thì, trong lòng cũng rất thích long phượng thai, nhưng chắc tỷ lệ rất nhỏ, nếu như cô may mắn thì tốt, lập tức sinh hai đứa!
Qua một nhạc đệm nhỏ, cô đã ném chuyện lúc chiều gặp Kang Seul Gi ở đại học T-ara ra sau ót rồi, trước tạm thời cứ vậy đi, có lẽ có thể tìm ra biện pháp giải quyết tốt hơn cũng không chừng.
*****
Buổi chiều ngày hôm sau, cô và Hara hẹn nhau đến bệnh viện khám thai, vốn phải có ông xã đi theo, nhưng ông xã của hai người đều đi công tác, một người đến nước Anh, một người đến Hongkong.
Thật may là, bụng của hai cô cũng không lớn, hành động cũng dễ dàng, hơn nữa có xe riêng đưa đón, cũng chẳng có gì không yên lòng.
Dù vậy, Ham EunJung vẫn gọi điện thoại dặn đi dặn lại, Hara ở một bên nghe đến cả người cũng nổi da gà, đợi sau khi hai người cúp điện thoại, trêu nói: "Không ngờ Ham thiếu lãnh huyết lại nói lời ngon tiếng ngọt ở trước mặt bà xã như vậy, giọng nói kia thật là dịu dàng, chậc chậc chậc. . . . . ."
"Jungie vốn rất tốt." Đương nhiên là Park JiYeon đứng về phía ông xã.
"Hả? Thật sao?" Hara âm dương quái khí nói.
"Vốn là vậy, đừng nói mình, không phải Kwon YuRi nhà bạn cũng ở trước mặt bạn hiền giống con mèo sao, người đàn ông cường thế đến đâu ở trước mặt người con gái mình yêu cũng sẽ dịu dàng như nước."
"Được rồi, được rồi! Người ta chỉ chọc bạn chơi thôi! Kwon YuRi nhà mình vẫn luôn rất dịu dàng, nói lời tâm tình tuyệt đối không kém so với ông xã nhà bạn." Hara giương cằm cao lên.
"Nhìn bộ dáng đắc ý này của bạn!" Lúc này đến phiên Park JiYeon chế nhạo cô.
Sau khi khám thai xong, tình trạng sức khỏe của hai người đều tốt, đứa bé sinh trưởng rất khỏe mạnh, Park JiYeon nói tình huống nôn nghén của cô với bác sũ, bác sĩ nói không có việc gì, đây là phản ứng bình thường, nhưng mỗi bữa ăn phải ráng ăn một chút, nếu không người lớn và đứa bé sẽ không chịu nổi.
Hara thì không có chuyện gì, có thể ăn có thể ngủ, rõ ràng tăng thêm 5 cân, cô rất buồn bực, nhưng có biện pháp gì đây?
Đi ra từ phòng khám, vừa đúng lúc lướt qua một người siêu mập, còn mập hơn hai người bọn họ cộng lại, cái bụng kia lớn khác thường, thoạt nhìn rất. . . . . . Kinh khủng.
"Trời ạ! Sau này mình sẽ không mập thành như vậy chứ?" Đợi đi xa, Hara mới nhỏ giọng đối với Park JiYeon nói.
"Phốc! Bạn suy nghĩ linh tinh gì vậy? Người ta mập như vậy là vì trước khi mang thai đã mập, hơn nữa trong bụng của cô ấy khẳng định không chỉ một đứa, lớn đến thái quá rồi." Park JiYeon nhỏ giọng an ủi cô.
"A di đà Phật!" Hara làm biểu cảm mô phật.
"Đúng rồi, ngày nào đó hai chúng ta đi chùa bái Phật đi, lần trước mình đã đi qua một lần với bà nội, phong cảnh đặc biệt tốt, rất thích hợp tu thân dưỡng tính." Park JiYeon nói.
"Được thôi! Mình lớn như vậy còn chưa đi qua chùa." Hara cười hì hì lên tiếng.
Hai người đang nói cười đi ở trên hành lang, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc ngồi ở trên ghế dài, Hara khều cánh tay của bạn tốt, "Dino, cô gái kia giống như đồng nghiệp LuNa ở đài truyền hình của cậu."
Park JiYeon vừa tới Đài Truyền Hình không lâu từng mời LuNa và Chan SeYa ăn cơm, lúc ấy JiEun và Hara đều ở đó, cho nên Hara có chút ấn tượng với LuNa, bởi vì lúc ấy cô ấy cũng cảm thấy cô gái nhỏ này không tệ lắm.
"Cô ấy. . . . . . Tại sao lại ở đây?" Park JiYeon hơi nghi ngờ, nhìn bộ dáng của cô ấy rất suy yếu, hơn nữa chỉ có một mình, ngã bệnh cũng không có người đi cùng cô ấy tới đây sao? Oh Se Hoon không phải là bạn trai của cô ấy sao?
Hara nhún vai một cái, bày tỏ cô cũng không biết, "Nếu không qua giúp cô ấy, mình thấy tình huống của cô ấy không được tốt."
"LuNa, bạn có khỏe không?"
Xưng hô quen thuộc làm LuNa giật thót mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người tới, trong mắt thoáng qua sự kinh hoảng, đợi khi thấy rõ người tới là ai thì môi mím lại rất chặt, chỉ cảm thấy cái thế giới này quá nhỏ, rõ ràng người không muốn gặp, lại gặp nhiều lần.
"Mình không sao." Giọng nói của cô nhàn nhạt, trên mặt tái nhợt, vẫn còn vệt nước mắt, thật giống như bị bệnh nặng.
Park JiYeon và Hara đồng thời cau mày, cô ngồi ở trước cửa khoa phụ sản, sắc mặt không tốt như vậy, chỉ có thể nói rõ một tình huống: đó chính là mới vừa phá thai.
"Mình đưa bạn về." Trong lòng Park JiYeon hiểu rõ ràng người bình thường đều không hi vọng bị người quen bắt gặp loại chuyện như vậy, nhưng đã gặp được cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, lúc này là lúc cô ấy suy yếu nhất , cô vô cùng hiểu.
LuNa rất muốn nói "Không cần", nhưng quả thật cô cần trợ giúp, từ phòng giải phẩu ra ngoài, hai chân của cô liền bắt đầu run lên, đi bộ cũng không yên, cả người lạnh lẽo, cô thử gọi điện thoại cho Se Hoon, nhưng bên trong truyền đến giọng nữ máy móc: "Thật xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khóa, mong quý khách vui lòng gọi lại sau."
Trái tim của cô sắp vỡ rồi, không cầm được rơi nước mắt, cứ ngơ ngác ngồi nửa giờ như vậy, cho đến khi nước mắt chảy khô, cô vẫn không có hơi sức đứng lên trở về, ngày hôm qua khi cô biết mình mang thai thì tâm tình kích động không thôi, vốn nghĩ tới buổi tối sẽ báo tin này cho Se Hoon, kết quả anh nhẫn tâm bảo cô phá thai.
Thái độ của anh đến nay cô vẫn nhớ, có một loại chán ghét cô không thể lý giải , tại sao vậy chứ? Đứa bé trong bụng cô là của anh mà? Cho dù không thích đứa bé cũng không cần chán ghét chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top