Chương 338: Sự Ấm Áp Quyến Rũ
"Tình huống không giống nhau có được không? Mang thai bé cưng liên quan đến chuyện lớn cả đời tớ, tớ phải suy nghĩ cẩn thận!" Hara phiền não cau mày.
"Hara, cậu... Không phải cậu định bóp chết sinh mạng nhỏ bé của đứa nhỏ chứ?" Park JiYeon giật mình hỏi ngược lại.
Hara lườm cô, "Lộn xộn cái gì? Mặc dù bây giờ đứa bé chỉ là một viên thịt nhỏ, nhưng dù sao cũng là thịt trong bụng tớ! Tớ đương nhiên không thể bỏ được."
"Nếu không bỏ được, vậy thì sinh ra thôi, vừa đúng lúc có bạn cùng." Park JiYeon cười híp mắt sờ bụng mình, cảm giác mang thai cùng bạn tốt thật vui, không chỉ có thể làm bạn trong quá trình mang thai, bé cưng sinh ra cũng có bạn chơi, một công đôi việc!
"Hừ... Thì ra mục đích cuối cùng của cậu chính là cái này." Hara thở phì phò lườm bạn mình.
"Có bạn không được sao? Tớ tin nếu JiEun biết, nhất định sẽ tranh làm mẹ nuôi." Cánh tay Park JiYeon khoác lên vai cô ấy, vui vẻ đi ra cửa bệnh viện.
"Được rồi, tối nay chúng ta kích thích cô ấy một chút, đoán chừng cô ấy sẽ giận đến dậm chân, không nhịn được kích động sẽ bay từ Italy trở về rồi."
Nói đến bạn tốt tha hương phương xa, hai người rất bùi ngùi, chuyện tình cảm là chuyện hại người rất nặng, Park JiYeon là người từng trải, hiểu sâu nỗi đau đớn này, cũng may cô gắng gượng vượt qua, cũng đạt được hạnh phúc thuộc về mình.
Cho nên, cô thật lòng hy vọng JiEun cũng có thể chịu đựng khoảng thời gian gian nan này, thu hoạch chính là hạnh phúc.
"Cô ấy sẽ trở về, giống như tớ năm đó vậy." Bờ môi Park JiYeon nâng lên thành nụ cười nhẹ, dưới ánh mặt trời soi sáng, chiếu ra một tia sáng chói mắt.
Hara trầm mặc không nói, ba năm trước đây cô và JiEun đã thấy vẻ khổ sở tịch mịch của JiYeon, để lại ấn tượng thật sâu trong lòng, bây giờ, JiEun cũng tương đương dẫm lên vết xe đổ, cô thật sự không biết nên nói gì cho phải, trong ba người, chỉ có chuyện tình cảm của cô thuận buồm xuôi gió, không phải trong quá trình chưa từng xảy ra cãi vã nho nhỏ, nhưng so với chuyện của JiEun còn có JiYeon, những thứ đó chỉ là trò trẻ con.
"Hàng loạt chuyện chứng minh, chúng ta đều phải quý trọng hạnh phúc bây giờ, đi thôi, tớ tin tưởng Kwon YuRi nhà cậu khi nghe tin tức này sẽ rất vui vẻ." Park JiYeon kéo tay bạn tốt đi xuống bậc thang.
"Ừ." Hara cầm lại tay bạn, trên mặt nở ra nụ cười tự tin trước sau như một, đúng vậy, thuận theo tự nhiên là được, có lẽ bé cưng sẽ mang đến vận mệnh hạnh phúc cho cô không chừng.
Buổi tối về đến nhà, Park JiYeon hơi đứng ngồi không yên, lúc thì đứng lên đi hai vòng, lúc lại nằm lăn qua lăn lại trên giường, lúc sau lại ngồi xuống không động đậy, sao cũng không bình tĩnh được.
Nghe thấy tiếng nắm cửa chuyển động, cô vội vã kéo chăn che kín, trong lòng nghĩ ngợi mở miệng như thế nào, đây là tin tức vô cùng tốt với bọn họ.
Ham EunJung đi vào lập tức nhìn thấy người nào đó che kín giống như kén tằm, khóe môi khẽ cười, đi tới kéo đầu cô từ trong chăn ấm áp ra, cúi người hôn lên trán cô một cái, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Park JiYeon cắn ngón tay nghĩ lời dạo đầu, tin tức tốt muốn chia sẻ mà! Đoán chừng EunJung sẽ rất vui vẻ, trong đầu không tự chủ bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ vui mừng của anh, cho đến khi anh đi ra ngoài lúc nào cũng không biết, vẻ mặt vẫn ngây ngốc như trước, cười đến vô cùng... gì đó.
"Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Ham EunJung chen vào gần bên người cô, trực tiếp vén chăn lên chui vào, ôm thân thể ấm áp của cô bắt đầu động tay động chân.
"Chờ một chút!" Giọng nói run run của Park JiYeon muốn ngăn cản anh, lại phát hiện tay anh đã đưa vào ranh giới quần lót của cô, bị sợ cô cuống quýt khép chân, rất không khéo kẹp ngón tay quỷ quái của người nào đó ở đó.
"Khủng long con, tối nay em... ướt rất nhanh." Ham EunJung cắn lỗ tai cô thở ra, ngón tay thô ráp càng dò sâu thêm, vân vê, lật khuấy, dứt khoát dạy dỗ Park JiYeon không chịu nổi miệng mở to thở dốc, tên bại hoại này! Trở lại lập tức làm chuyện xấu với cô, vốn không nghe cô nói chuyện, oa ưmh... Cô nóng quá, cảm giác trống rỗng trong cơ thể ngày càng mạnh...
Suy nghĩ càng ngày càng không chịu khống chế của bản thân, hoàn toàn đi theo điều khiển của anh, áo bị lột sạch rồi, cô còn ngây ngô, hai chân càng không kiềm chế được quấn lên cái hông cường tráng của anh, mặc cho anh đốt từng ngọn lửa trên người mình, nhiễu loạn khiến cho cô nóng ran khó chịu.
"Ưmh..."Trong cổ họng cô không tự chủ bật ra tiếng rên nũng nịu, đột nhiên, cô nhớ tới mình còn có việc rất quan trọng cần nói với EunJung.
"Jungie..." Khi cô chuẩn bị mở miệng, chỗ âm u bị lấp đầy rồi, cô rên nhẹ lên một tiếng ôm sát người đàn ông, ghé vào lỗ tai anh thở dốc nói: "Nhẹ... một chút, đừng đụng hư... đứa nhỏ..."
Người đàn ông đang cố gắng gieo giống mất hồn trong nháy mắt, động tác đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía khuôn mặt cô vợ nhỏ tràn đầy tình dục, "Đứa nhỏ? Khủng long con... em mang thai?"
Khóe mắt đuôi mày Park JiYeon đều nhuộm lên một tầng hồng phấn phấp phới, ngượng ngùng gật đầu một cái, "Ừ, chiều nay em đi bệnh viện kiểm tra, bác sỹ nói cục cưng rất khỏe mạnh."
Trong lòng Ham EunJung trào dâng vui mừng khó tả, thì ra khủng long con đi bệnh viện kiểm tra cái này, thật tốt quá!
"Bà xã, anh sắp làm cha?" Anh quả nhiên vui mừng quá mức, lời nói hơi không mạch lạc.
"Ừ, em cũng sắp làm mẹ." Park JiYeon vui vẻ gật đầu.
"Bà xã, anh rất vui vẻ!" Ham EunJung kích động muốn ôm cô lên, lại quên mất của anh vẫn còn nằm trong cơ thể cô chưa đi ra, bị anh làm như vậy, nó càng thêm to lớn rồi, đội lên khiến Park JiYeon hơi khó chịu, lo lắng uốn éo người.
"Ghét! Trở về làm chuyện xấu với người ta, cũng không cho người ta cơ hội nói." Cô nũng nịu sẵng giọng, giọng nói ngọt ngào khiến người ta thương yêu.
"Bà xã, đều do anh không tốt, bây giờ anh lập tức ra ngoài." Bây giờ tất cả đều lấy đứa nhỏ làm trọng, anh quyết định hy sinh "Hạnh phúc" của mình.
Park JiYeon đột nhiên hơi không nhẫn tâm, nếu lúc này khiến nó ra ngoài có thể gây ảnh hưởng gì đến nó không? Gò má ửng hồng mím môi nhỏ giọng nói: "Jungie, anh... nhẹ một chút, đừng làm bé cưng bị thương là được."
Những lời này chính là thuốc tiên cứu mạng với Ham EunJung, vểnh môi cười đến vui vẻ, chống tay để cho mình không đè lên người phụ nữ dưới thân, động tác nhẹ nhàng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, anh hiểu rõ tình huống thân thể của khủng long con, tự nhiên không dám làm ẩu, chỉ có thể dịu dàng hết khả năng.
"Ừ..."
Bên ngoài, đêm lạnh, sương nặng;
Bên trong phòng, xuân tình, phấp phới.
Ngay cả trong không khí cũng phiêu đãng mùi vị mập mờ, nhiệt độ đột nhiên lên cao, trên người hai người cũng toát ra mồ hôi dày đặc, Park JiYeon hơi híp mắt nhìn người đàn ông đang nhấp nhô trên người cô, không nhịn được đưa tay vuốt ve chân mày thâm tình của anh, đây là người đàn ông của cô, là cha của con cô, thật tốt!
Bởi vì kiêng dè thân thể của khủng long con, sau khi xong chuyện Ham EunJung ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa đơn giản một lần nữa, trở lại giường, giúp cô mặc xong áo ngủ, để ngăn ngừa mình "nổi lên thú tính" một lần nữa.
"Khủng long con, bác sỹ nói là con trai hay con gái?" Bàn tay Ham EunJung vuốt ve bụng bà xã, vui sướng khó giấu trên mặt.
Park JiYeon nằm trên người anh nũng nịu trừng mắt liếc anh, "Bây giờ bệnh viện khôn gcho phép kiểm tra giới tính thai nhi."
"Anh vẫn hy vọng là con gái, lớn lên giống em."
"Vậy nếu là con trai thì sao?" Park JiYeon bĩu môi.
"Bà xã, chỉ cần em sinh, anh đều thích, sáng sớm ngày mai anh sẽ nói tin tức tốt này cho bà nội, bà cụ nhất định sẽ vô cùng vui mừng."
"À còn có, bác sỹ nói ba tháng đầu tốt nhất ít... cái đó, sẽ không tốt cho cục cưng." Park JiYeon chu miệng hồng nhỏ nhắn, trong tròng mắt đen chứa một vũng nước trong, vô tội nhìn người đàn ông mình yêu.
Yết hầu Ham EunJung lăn hai cái, nai con tuyệt đối cố ý hành hạ anh, vừa mê hoặc anh, vừa nói không thể, xem ra có bé cưng không phải hoàn toàn khiến người ta vui mừng, nửa đầu vui mừng nửa sau buồn phiền.
"Vậy ba tháng sau?" Anh rất muốn biết đáp án.
"Ờ thì... khi đó bé cưng tương đối lớn, nhưng chỉ có thể... thỉnh thoảng, bụng lớn cũng không dễ dàng!" Vẻ mặt Park JiYeon cũng sắp mắc cỡ đến chảy nước rồi.
"Vậy bây giờ bé cưng mấy tháng?"
"Sắp hai tháng rồi."
Nói cách khác, anh ít nhất phải nhịn một tháng không đụng vào khủng long con, thật là hành hạ khổ sở, ngày ngày ngủ chung trên một giường, ngày ngày ôm nhuyễn ngọc ôn hương * vào trong ngực, không thể đụng cũng không thể chạm, thật đau khổ!
(*) nhuyễn ngọc ôn hương: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
"Bà xã, hai tháng thật khó nhịn." Anh than thở.
"Sai rồi, là mười tháng." Park JiYeon hả hê sửa lời của anh.
"Cái gì? Mười tháng?" Ham EunJung kinh hãi rồi.
"Đương nhiên rồi! Anh chưa từng nghe mười tháng mang thai sao? Bé cưng còn ngây ngốc ở trong bụng mẹ mười tháng mới ra ngoài, nếu như trong thời gian này mình làm chuyện xấu trước mặt bé cưng, sẽ không tốt cho giáo dục bé cưng!"
"Bà xã, em vừa nói ba tháng đầu." Giọng Ham EunJung rất ấm ức.
"Đó là bác sỹ nói."
"Bà xã, không bằng chúng ta bàn về phòng bé cưng một chút? Phòng khách sát vách đều là phòng trống, ngày mai anh sẽ phái người lắp đặt đồ dùng, em thích phong cách gì?"
"Ông xã, còn chưa biết giới tính đứa bé, có sớm quá không?"
----------
- Nhịn 1 ngày anh Jung còn chiụ ko nỗi rồi. Nhịn 10 tháng tội nghịp :D
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top