Chương 1
Trịnh Ân Phi ở cổng trường học lôi kéo túi đồ cùng rất nhiều sinh viên mới vào trường báo danh. Ngẩng đầu đưa cánh tay lên che trán nhìn ánh mặt trời chói chang ,trong nháy mắt thấy lóa cả mặt, lúc đó cô thản nhiên thở ra một hơi.
Cơn tức này còn chưa xả hết, liền bị người khác ngăn lại không cho cô cơ hội nói như thế nào thì đã nói một tràng " là sinh viên mới sao? Em tới báo danh một mình ? Học muội, xin chào, anh là học trưởng của em, nếu em có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi anh, em....."
Hắn còn chưa nói hết câu đã thấy cô bé trước mắt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, mặt mày cong cong dịu dàng đến kì lạ, trong lòng không khỏi than thở một hơi, hôm nay hắn thật may mắn, được gặp gỡ một mỹ nữ mà cô lại đến nhập học một mình.
Chỉ là hắn phát hiện tầm mắt cô bé lướt qua hắn nhìn tới sau lưng .
Ân Phi sở dĩ cười là vì nhìn thấy bạn thân Duệ Lân của mình đang chạy nhanh về phía mình từ nơi cách xa 50m..
Duệ Lân chạy đến gần chỗ nam sinh này, chống nạnh hung thần ác bá hỏi
"Cái gì mà học muội! là học tỷ, cậu học năm thứ hai phải không? Cậu học khoa gì? Ngành gì? Họ gì? Tên gì?".
Chàng trai lộ vẻ mặt ngây ngô, nhìn vẻ mặt hung hãn của Tam Bảo, lại nhìn xem vẻ mặt muốn cười mà không cười được của Ân Phi , chạy trối chết.
Duệ Lân nhìn bóng lưng hắn khinh bỉ mấy giây rồi quay mới quay đầu lại, mặt lấy lòng nhận lấy túi đồ trong tay Ân Phi hỏi:
" Phi Phi có mang thức ngon mẹ cậu nấu cho tớ hay không?".
Ân Phi quay đầu lại cười nói,
" Có mang theo, hôm qua cậu gọi cho tớ ba cuộc điện thoại để nhắc, tớ có thể không mang theo sao?".
Hai người cười ha hả ,vừa mới đi được mấy bước , đã có người từ phía sau gọi cô.
Hạo Thạc thân mật vỗ vai của cô.
" Đã trở lại ?, một kỳ nghỉ hè không gặp hình như cao hơn rồi!".
Trịnh Ân Phi khẽ mỉm cười, ánh mắt trong suốt nhìn Hạo Thạc, cô và Hào Thạc bởi vì hai nhà quen biết từ nhỏ, mặc dù Hạo Thạc lớn hơn cô 2 tuổi , nhưng quan hệ của hai người cũng không tệ.
Cô lơ đãng nịnh nọt một câu, "Sư huynh cũng đẹp trai ra không ít".
Dưới ánh mặt trời chói chang thiêu đốt hết tất cả mùi vị cô mơ hồ ngửi thấy mùi hương bạc hà tươi mát, một mùi vị vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Người kia vẫn anh tuấn, cao lớn, vẻ mặt luôn mang nụ cười lạnh nhạt, dường như đối với cái gì cũng không để ý,nhưng nhìn kỹ, vẻ mặt này như mang theo lưỡi dao sắc nhọn.
Ân Phi vừa ngẩng mặt lên thì gặp ngay đôi mắt xinh đẹp kia, từ trong con ngươi đen nhánh của anh, cô cảm nhận được một sự lạnh lẽo, chủ nhân trong mắt kia đang lẳng lặng nhìn cô.
Lạnh, chủ nhân của đôi mắt kia lẳng lặng nhìn cô.
Tùy Ức gật đầu chào.
" Điền sư huynh".
Sau đó tầm mắt cô lướt qua rồi khẽ khom người cười chào hỏi.
" Chào các vị sư huynh".
Điền Chính Quốc,Kim Thái Hanh và Phác Trí Mẫn đều cười chào hỏi.
Duệ Lân vừa nhìn thấy trai đẹp, hai mắt liền bắt đầu sáng lên, tinh thần hưng phấn.
"Chào các vị sư huynh".
Sau đó chạy đến trước mặt Kim Thái Hanh.
" Sư huynh thân yêu!".
Giọng nói thành khẩn chỉ còn kém quỳ dưới đất túm ống quần Thái Hanh không buông tay nữa.
Ân Phi buồn cười nhìn cặp mắt to, khuôn mặt tròn trịa kia, nhìn thế nào cũng thật đáng yêu.
Gọi Kim Thái Hanh là sư huynh thân yêu bởi vì bọn họ và Thái Hanh đều học ngành y học.
Kim Thái Hanh có chút bất đắc dĩ với kiểu xưng hô này, nhưng vẫn cười ôn hòa.
Bốn người họ dường như có việc, nói mấy câu với nhau rồi cùng nhau rời đi.
Ân Phi phải dùng hết sức mới kéo được Duệ Lân đi.
"Duệ Lân cậu dè dặt chút cho tớ!".
Lúc đi ngang qua nhau, cô lơ đãng cúi đầu nhìn qua bàn tay Điền Chính Quốc để bên người.
Uh. đúng là một đôi tay xinh đẹp.
Duệ Lân ngây ngẩn nhìn bóng lưng trai đẹp. Ân Phi kêu cô ấy mấy tiếng cũng không có phản ứng, nên cô đành vừa cầm túi đi về trước, vừa thản nhiên uy hiếp.
"Cậu cứ từ từ mà xem, tớ về trước chia đồ ăn cho Tiểu Ân và Du Nhã . . . . ."
Duệ Lân nghe thấy thế, suy nghĩ về thức ăn ngon và người đẹp rồi vẫn quả quyết chọn thức ăn, nên xoay người chạy theo.
Hạo Thạc cười hì hì nhìn ba người bên cạnh khoe khoang,.
"Em gái tớ càng nhìn càng thấy được, mặt mũi đoan trang, tính tình lại ngoan hiền sâu sắc, mà mấu chốt là còn hết sức thông minh".
Hai người khác đều có thói quen nghe Hạo Thạc tự khen mình, vì vậy đành lắc đầu cười, ngược lại Điền Chính Quốc hỏi ngược lại một câu với ý nghĩa sâu xa.
"Vậy sao?".
Vừa rồi cô ấy đứng dưới tán cây, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở giữa những tán lá cây chiếu xuống người cô ấy, lúc đó cô ấy hình như đang nghiêng đầu nói gì đó với cô gái bên cạnh , khi nghe được Hạo Thạc gọi cô, quay đầu lại rất nhanh, nụ cười tươi sáng trên mặt còn chưa kịp thu hồi, sáng ngời động lòng người.
Mấy người đi trên sân trường , xung quanh có rất nhiều sinh viên mới, ồn ào mà ngập tràn tinh thần vui vẻ. Trong hoàn cảnh đó, Hạo Thạc nghiêng đầu nhìn lại dường như thấy Điền Chính Quốc cúi đầu không biết vì sao đang cười .
Ân Phi vào phòng ngủ, Tiểu Ân đang quét dọn vệ sinh, còn Du Nhã thì đang làm tóc, nhìn thấy các cô đi vào liền nhảy lên hoan hô rồi nhào người tới.
Chạy về túi hành lý.
Được rồi, Ân Phi thừa nhận thức ăn có lực hút nhiều.
Ân Phi nhìn ba người vì giành nhau thức ăn mà suýt nữa thì đánh nhau, cô ở một bên như có như không khuyên.
"Các vị nữ thí chủ, xin các vị đừng như vậy".
Kết quả ba người vẫn tranh giành nhau ăn, không để ý lời nói của cô một chút nào, Ân Phi đành thở dài, cầm quần đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Ngày thứ hai sau khi Ân Phi quay lại trường liền bắt đầu đi học, cô tắm rửa vừa mở máy vi tính xem thời khóa biểu.
Vừa mở hệ thống trường học ra đã ngây ngẩn cả người.
Duệ Lân vừa nhai thức vừa quay về phía cô nói gì đó không rõ.
"Như thế nào? Ngạc nhiên chứ?".
Mới đầu xem Ân Phi nghĩ là hệ thống bị lỗi, nhưng mà tải lại mấy cũng như vậy nên mới tin.
"Ngạc nhiên... nhiên... rồi làm sao lại nhiều môn như vậy?".
Gương mặt Duệ Lân lộ vẻ tức.
"Đúng là phục giáo viên xếp lớp, dạy suốt từ tám giờ sáng cho tới tận tám giờ tối luôn, như thế này không phải là không cho người khác ăn cơm, ngủ nữa hay sao?".
Tiểu Ân ăn xong đi rửa tay rồi tới cầm lấy con chuột trong tay Ân Phi kéo xuống.
"Như thế này vẫn chưa hết đâu,có biết Duệ Lân nhà chúng ta đã đăng ký cho chúng ta môn học gì không?".
Ân Phi nhìn chằm chằm cái tên xa lạ trong cột môn học tự chọn kia thêm mấy lần nữa rồi quay đầu lại nhìn Duệ Lân đầy oán hận.
Duệ Lân vẻ mặt chột dạ giải thích.
"Lúc đó thật sự không còn lớp khác để chọn..."
Ân Phi tỏ vẻ như đã hiểu.Lạnh nhạt nói:
"Thế à?".
Duệ Lân nắm chặt cánh tay của Du Nhã nữ bên cạnh .
" Nhã Nhã, Phi phi cậu ấy vừa rồi nhìn tớ cười , nụ cười thật là đáng sợ!. Tớ nói vậy! Tớ ngày đó đang lúc ăn cơm tại canteen trường nghe có người nói khóa học tự chọn học kỳ này sẽ có đàn anh đẹp trai khóa trên dạy thay! Thật sự đẹp trai! có nhiều người muốn đăng ký không được, may nhờ tớ nhanh tay đó! Hơn nữa môn tự chọn này học về công nghệ thông tin nên toàn nam sinh , chúng ta còn có thể nhìn Nhã Nhã đùa giỡn bọn họ nha!".
Du Nhã đẩy bàn tay đầy dầu mỡ đang nắm chặt cánh tay mình của Duệ Lân ra, hung tợn nhìn cô.
"Người chọn môn tự chọn này phải là sinh viên của ngành công nghệ thông tin chứ? Cậu có biết ngành công nghệ thông tin nam sinh có bao nhiêu trừu tượng sao? Cậu có biết không hả?.
Duệ Lân đang ở trong tình trạng bị cô lập bốn phía vẫn cố ngụy biện.
"Cũng không nhất định là như thế mà, cậu xem Điền sư huynh, cũng học ngành công nghệ thông tin đấy thôi, đẹp trai mà! Đúng không,Phi Phi?".
Trước sự cầu cứu của Duệ Lân, Ân Phi nghiêm túc suy nghĩ lại.
Điền Chính Quốc? Trước mắt dường như lại hiện lên đôi tay xinh đẹp kia.
Cô gật gật đầu.
"Bàn tay nhìn rất đẹp".
"..."
Cuộc tranh cải bởi vì một câu nói theo suy nghĩ khác thường Ân Phi mà kết thúc.
Buổi tối mấy hôm sau, Ân Phi đi theo ba người trong phòng lên tiết học tên là "Đại Soái Ca" của môn học tự chọn, môn học này có cái tên cực kỳ phức tạp, Ân Phi đến nay cũng chỉ có thể nhớ trong đó có 4 chữ "Công nghệ-Thông tin"
Khi bước vào phòng học, đúng như lời Duệ Lân nói ,lớp học phần lớn là con trai.
Ân Phi nhìn lướt quá,Ừ, cũng như lời Du Nhã nói, hình dáng bọn họ rất trừu tượng.
Lúc giáo viên bước vào lớp, Ân Phi đang chơi trò chơi trong điện thoại, bên tai vang lên ba tiếng suýt xoa thì mới ngẩng đầu nhìn lên, sau đó mỉm cười.
Ừ, không tệ, quả nhiên là đẹp trai.
Chàng trai khuôn mặt tuấn tú, nhìn 360 độ không có chỗ nào không đẹp, giọng nói mát lạnh, kiến thức chuyên ngành lại thâm sâu.
Hết một tiết học, ba người bên cạnh trên mặt đều tỏ ra chưa thõa mãn.
Tiểu Ân vừa thu dọn đồ đạc vừa thổn thức nói.
"Không uổng công chuyến này".
Du Nhã vẻ mặt phơi phới, nhộn nhạo nói.
"Đúng , đúng thật là không uổng chuyến này!".
Duệ Lân vẻ mặt ửng hồng cũng đáp.
"Thật đúng không uổng chuyến này!".
Ân Phi cũng đồng ý theo số đông nói.
"Quả thật là không uổng công chuyến này, nhưng mà... thầy giáo giảng cái gì một chút tớ cũng không hiểu, làm sao đây?".
Hết giờ học Duệ Lân, Tiểu Ân, Du Nhã đi ăn khuya ở quán ăn phía sau trường, Ân Phi do cơm tối ăn nhiều nên tạm thời không cảm thấy đói bụng đành phải đi về trước.
Khi đi tới dưới dãy nhà học lại gặp thầy giáo đẹp trai vừa mới dạy mình, anh thấy cô nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, có vẻ như đang chờ cô đi tới gần.
Tùy Ức tới gần cười chào hỏi.
" Điền sư huynh, thật là khéo".
Điền Chính Quốc gật đầu.
" Như thế nào, nghe có hiểu bài không?".
Ồ, phòng học lớn như vậy , rất nhiều người mà anh ấy lại có thể thấy mình.
Ân Phi cười cười xin lỗi.
"Thật ra thì,em không hiểu một tí nào".
Điền Chính Quốc cau mày, hình như đang kiểm điểm.
"Anh dạy kém thế sao?".
Tùy Ức vội vã giải thích.
" Không phải vậy... sư huynh giảng rất hay".
Điền Chính Quốc nhìn cô vội đến độ mặt đỏ mới bật cười.
" Anh chọc em thôi, không sao, bài giảng này nội dung tương đối sâu, em không phải là sinh viên ngành CN-TT, không hiểu cũng không sao. Đúng rồi, sao lại chọn môn học này?".
Lần này Tùy Ức lại trầm tư suy nghĩ.
Chẳng lẽ nói cho anh biết tới lớp này bởi vì xem trai đẹp sao? Nhưng lại không thấy được ai đẹp trai ?
Điền Chính Quốc nhìn cô nói.
"Rất khó trả lời sao?".
" Hả ...".
Điền Chính Quốc hình như rất thích nhìn cô lúng túng, lại tiếp tục nói.
"Nếu đã là nữ sinh ngành khác tới học môn hoc ngành CN-TT đều là vì ngắm các anh chàng đẹp trai, như thế nào, có nhìn thấy không?".
Tùy Ức thành thật trả lời:
" Không có, chắc có lẽ là lượng nhiều dẫn đến chất thay đổi!".
Điền Chính Quốc sửng sốt sau đó bật cười.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới dưới tầng kí túc xá của Ân Phi, hai người lịch sự nói tạm biệt nhau xong, một người xoay mình trở về, một người bước lên tầng.
Ân Phi vào phòng liền suy nghĩ, thật ra thì cô và Điền Chính Quốc cũng không quá quen thuộc, bởi vì anh cùng Hạo Thạc là bạn cùng phòng mới gặp nhau vài lần, và ăn cơm cùng nhau vài lần , hôm nay hình như nói chuyện hơi nhiều.
Không được,không được,con gái phải dè dặt, Trương Đình Ngọc nói nhiều lời nhiều việc, không bằng im lặng . Ân Phi là đứa bé ngoan, phải nghe lời người xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top