Chương 42 : Dây dưa lần nữa

Ngoài cửa xe, trời nhá nhem tối.

Tương lai còn có một người đang đợi chờ

Hướng bên trái, hướng bên phải, rồi nhìn về phía trước

Phải đi qua bao nhiêu khúc ngoặc mới tìm được tình yêu.

Người gặp lại người sẽ phải ăn nói thế nào

Ta chờ người ấy giữa một tương lai xa xôi mờ mịt.

Nghe tiếng gió vi vu đến từ những chuyến xe điện ngầm và giữa biển người vô tận.

Ta đứng đây lặng lẽ xếp những lá bài yêu. . . . . .

☆☆☆☆☆☆☆☆

Hồi ức sẽ ngưng đọng.....

Mà Eunha cũng không biết mình về nhà bằng cách nào, cô chỉ biết rằng sau khi mình đụng độ người đàn ông ác ma ấy, hết thảy cảm xúc trong nháy mắt đều trở nên rối ren, hỗn độn.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô vốn cho rằng mình có thể bình tĩnh mà đối mặt với người đàn ông ấy, nhưng.....cô vẫn không tài nào làm được.

Eunha  vĩnh viễn không thể quên được cú đả kích trí mạng vào năm mười sáu tuổi ấy, tất cả những đau đớn, tổn thương đã khứa sâu vào tâm can.

Khi mà ngày qua ngày vẫn không nhận được tin tức từ JungKook, một tia hy vọng đợi chờ trong lòng cũng dần trở thành tuyệt vọng, mang thai vào năm mười sáu tuổi khiến cô vừa cảm thấy bàng hoàng, vừa không có cách nào để đối mặt. Thêm vào đó, cuộc thi thiết kế càng ngày càng gần, những triệu chứng khi mang thai của cô cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Cuối cùng cũng đến một ngày, Eunha đứng trước một gian phòng khám bệnh tư nhân, bởi vì chưa đủ mười tám tuổi, đến bệnh viện công cần phải có người đứng ra bảo đảm, mà cô lại không có cách nào nói chuyện mình mang thai cho cha mẹ biết. Thế nên chỉ có thể mạo hiểm tính mạng đi đến trạm y tế này, mục đích chính là muốn từ bỏ sinh linh bé bỏng ấy. Cô rất hận, hận JungKook  đã đem đến tất cả tổn thương ình.

Vậy mà, khi Eunha vừa chân chính nằm trên bàn mổ, nhìn thấy từng món dụng cụ y tế lạnh lẽo mới đủ tỉnh táo để ý thức được bản thân mình đến tột cùng là đang làm gì. Một khắc ấy, cô phát hiện ra mình vẫn yêu người đàn ông phụ bạc đó, cho dù anh ta có phụ mình thế nào đi nữa, cô vẫn không thể bỏ rơi đứa bé này.

Sau khi rời khỏi phòng khám, Eunha chính thức bắt đầu suy nghĩ để trở thành một người mẹ, cùng với việc làm sao để dưỡng dục đứa bé thành người, nhưng khi cô đang mải mê suy nghĩ, lại bất giác không biết đèn đỏ vừa sáng, kèm theo từng hồi tiếng thắng xe vang dội, cơ thể của cô chợt ngã xuống....

Đứa bé không còn nữa....

Cuộc thi thiết kế cũng không còn cách nào tham gia.

Sau khi xuất viện, Eunha mất hết đi ý chí, dưới sự giúp đỡ của Mingyu, cô rời khỏi Seoul. Cùng lúc đó, cô cũng xin nghỉ tại học viện thiết kế thời trang Paris, không phải cô muốn từ bỏ sự nghiệp trở thành một nhà thiết kế, mà là cô hy vọng mình có thể bắt đầu tìm kiếm một thành công mới, tạm biệt tất cả những nỗi đau trong quá khứ.

Cuối cùng, Eunha lấy hết can đảm liên lạc với bậc thầy thiết kế John Galli¬no, chính thức trở thành học trò của nhà thiết kế mà cô ngưỡng mộ nhất. Ba chữ 'Jung Eunha' kia đã trở thành quá khứ, một lần nữa bậc thầy John Gallino đã hồi sinh nên một con người mới, Leila, mang ý nghĩa là cô gái xinh đẹp với mái tóc đen.

Dưới sự chỉ dạy tận tâm của bậc thầy John Galli¬no, quãng đường thiết kế thời trang mà Eunha đi được càng ngày càng xa, kiến thức ngày càng rộng, cùng với sự thông tuệ trời sinh của cô ở lĩnh vực này, khiến bậc thầy John Gallino hết sức ưu ái.

Cô cũng từ một trợ lí thiết kế không tên không tuổi, dần dần trở thành nhà thiết kế chính, xây dựng nên phong cách thiết kế và ý tưởng cho riêng mình, cuối cùng được ngồi vào vị trí nhà thiết kế thủ lĩnh, mà cái tên Leila của cô cũng trở thành thương hiệu cao cấp được nhiều người yêu thích.

Thương hiệu Leila là tất cả tâm huyết của Eunha, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã phát triển thành năm dòng chính, bao gồm: quần áo cao cấp, hàng may mặc, quần áo giản dị cùng với quần Jeans, quần áo thoải mái. Không lâu sau đó, Eunha tiếp tục thúc đẩy dòng thương hiệu cao cấp Leila-J, đây là dòng sản phẩm mũi nhọn và xa xỉ nhất của nữ giới. Khi ấy, cô sẽ tiến hành một buổi truyền hình trực tiếp giới thiệu sản phẩm trên toàn thế giới, đưa dòng sản phẩm cao cấp hoàn toàn mới này ra toàn cầu.

Dòng sản phẩm cao cấp Leila-J vẫn mang những đường nét thiết kế thanh lịch trước sau như một của Eunha, khuynh hướng tinh tế cùng với những đường cong mô phỏng rõ nét vóc dáng xinh đẹp của nữ giới, chỉ cần những ánh nhìn vô tình cũng có thể thấy rõ vẻ đẹp hoàn mỹ của cơ thể con người. Một khi dòng sản phẩm này được tung ra thị trường, thì nó sẽ trở thành dòng sản phẩm cao cấp thứ sáu trong chuỗi thương hiệu của Leila.

Song, tất cả những khách hàng quen thuộc với thương hiệu Leila đều biết, nhà thiết kế này có một điểm rất kỳ lạ. Từ trước đến nay cô ta chỉ thiết kế những bộ trang phục dành cho phái nữ, chưa bao giờ thiết kế trang phục cho nam giới. Vì vậy, những dòng sản phẩm từ cao cấp đến bình dân của Leila đều là những kiểu dáng dành cho nữ, không hề tồn tại một tia hơi thở nam giới nào cả.

Trong khoảng thời gian tám năm, Eunha dồn hết tất cả sinh lực của mình vào thiết kế, và cô, cũng không còn là một cô bé ngây thơ như thưở ban đầu. Thành công tột bậc ở tuổi đời còn quá trẻ, mất đi một phần non nớt, nhưng lại nhiều thêm một phần chín chắn và trưởng thành. Cô không biết mình nên hận, hay là nên cảm ơn JungKook, nếu như anh không gây nên cho cô cú đã kích trí mạng ấy, cô cũng sẽ không có ngày hôm nay.

Thế nên, Eunha thà rằng chưa từng biết qua người đàn ông này, dẫu cho gặp mặt lần nữa, cô vẫn sẽ xem anh như người xa lạ, không còn yêu, cũng sẽ không còn hận.

Eunha đắm chìm sâu trong hồi ức, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa trọn cơ thể vào chiếc ghế sofa yêu thích. Bên trong căn phòng với thiết kế sang trọng trưng bày những thành tựu mà cô đã gặt hái được trong sự nghiệp của mình, thế nhưng khắc họa bên trong lớp kính trước cửa sổ sát đất lại là một khuôn mặt tái nhợt.

Đương lúc cô muốn đứng lên đi gột rửa một thân mệt mỏi thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Eunha hơi ngẩn ra, sau khi nhìn qua tấm kính chắn trước cửa, vẻ mặt cô tràn đầy kinh ngạc.

Mở toang cánh cửa, một hương thơm xông thẳng vào mũi, ngay sau đó, một bó hoa to đùng hiện lên ngay trước mắt Eunha.

"Jung tiểu thư, đây là hoa tươi của cô, mời ký nhận!"

Eunha khẽ chau mày, mặc dù những năm vừa qua không thiếu người theo đuổi cô, nhưng chẳng có ai lại thái quá như vậy, cũng đã trễ thế này, còn đi tặng hoa, quan trọng hơn là, có rất ít người biết được địa chỉ của cô.

Sau khi ký nhận xong, Eunha ôm hoa vào trong ngực, rút tờ giấy tin nhắn bên trong ra.

"Hoa Margaret xinh đẹp thích hợp nhất với những người thanh thuần thoát tục như em. Eunha, mong em có một giấc mộng đẹp!"

Mấy chữ rồng bay phượng múa, mỗi một đường nét đều rất mạnh mẽ có lực.

Tầm mắt chạy dọc theo lời nhắn, nhìn xuống chỗ ghi tên....

Đột nhiên hiện lên ba chữ JungKook.

Margaret, vốn có một tên gọi khác là 'hoa thiếu nữ', là đóa hoa mà công chúa Marguerite của xứ sở Na Uy hết sức yêu thích vào thế kỷ XVI, vì vậy nàng đã lấy tên mình đặt cho loài hoa ấy.

Tương truyền Margaret còn là loài hoa có thể dự đoán trước tình yêu, mà ngôn ngữ của loài hoa này cũng là lời tiên tri của tình yêu, thầm mến và vẻ cao quý.

Eunha không biết JungKook  tặng bó hoa này ình với mục đích gì, nhưng cô biết rõ ý nghĩa của nó, cũng thuận tay ném bó hoa to đùng vào trong thùng rác.

Thiếu nữ? Yêu?

Eunha hừ lạnh một tiếng, hai từ này đã rời xa dương thế theo vụ tai nạn năm mười sau tuổi của cô từ lâu rồi!

Đương lúc cô đang khinh thường hành động quá trớn của JungKook thì chuông cửa lại vang lên một lần nữa.

Eunha nhíu nhíu mày, lại nhìn ra bên ngoài – gần rạng sáng rồi! Đến tột cùng là kẻ nào thất đức như vậy, hôm nay cô đã đủ số con rệp, đủ mệt mỏi.

Cô nổi lên sự thiếu kiên nhẫn, đi đến bên cửa, cũng chẳng thèm nhìn đến tấm kính nhỏ phía trước, bất thình lình mở cửa.

"Đã trễ thế này, là ai vậy?"

"Hello, Eunha!" JungKook  giơ nụ cười 'hiền hòa', sau khi thấy dáng vẻ uể oải của Eunha, vung tay lên ra dáng chào hỏi cô, trong lời nói cũng mang theo ý cười, cắt đứt lời của cô.

Eunha trợn tròn mắt, còn chưa kịp khép miệng lại, chỉ có thể nghe thấy trái tim mình đập mạnh và loạn nhịp, đứng ngây người tại chỗ, một lát sau, ánh mắt của cô liền dậy sóng.

"Bùm" Nương theo tiếng vang thật to, cánh cửa bị cô hung hăng đóng sầm lại, nhốt JungKook đang đứng tươi cười rạng rỡ ở bên ngoài.

"Leng keng.... leng keng....." Chuông cửa vang lên liên hồi, nương theo tiếng chuông, JungKook  cất giọng nói siêu cấp hấp dẫn tự phong của mình.

"Eunha, mở cửa đi, đừng ngăn cách anh ở bên ngoài ngàn dặm, anh sẽ rất đau lòng!"

Eunha bị âm thanh kia kích thích mà nổi hết da gà da vịt, cô dùng sức bịt lỗ tai lại, tránh việc mình bị âm thanh kia làm kích động đến chết.

Vậy mà, JungKook lại có tính nhẫn nại cực kỳ cao, ở bên ngoài vừa nhấn chuông vừa hô to: "Eunha, em cho anh vào đi mà!"

Thật sự là Eunha không chịu nổi tiếng 'quỷ kêu' của anh, cầm lấy chiếc gối ôm trên ghế sofa ném ra ngoài cửa.

"Có phải anh bị bệnh hay không? Tôi không biết anh......anh nhanh nhanh đi khỏi đây cho tôi!" Cô hướng về phía cửa, kêu ầm lên.

"Eunha, em đúng là người không có lương tâm mà, em đã nói em không biết anh, vậy thì tốt, em mở cửa đi, chúng ta đối chất với nhau!"

Giọng nói của JungKook  vẫn như cũ, không nhanh không chậm, nghe không ra anh đang thật lòng hay giả dối..

Eunha cố nén cơn kích động muốn mở cửa bay ra đá vào đầu anh một cái, chẳng lẽ anh ta không biết đã trễ thế này sẽ ảnh hưởng đến mấy hộ gia đình khác sao?

Cô vùi mình vào ghế sofa, định dùng bông gòn bịt kín lỗ tai mình lại, mặc kệ anh muốn nhấn chuông hay đập cửa thế nào, cô đều không thèm để ý tới.

"Eunha" Hình như JungKook cũng muốn so găng với cô, tính nhẫn nại tăng lên đến mười phần, vẫn ở bên ngoài 'nhàn nhã tự đắc' kêu to.

Cho đến khi....

"Hey, vị tiên sinh này, ở đây là căn hộ cao cấp, cậu đứng đây ầm ĩ hình như không được phải cho lắm?"

Rất dễ nhận thấy, hành động của JungKook  đã khiến những người hàng xóm chung quanh bất mãn, tiếng kháng nghị tăng dần lên.

Eunha đang vùi mình trên ghế sofa, thoáng thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh ta sẽ phải đi nhanh thôi, ngờ đâu, một giây sau, cô liền nghe thấy giọng điệu 'tao nhã lễ độ' của JungKook.

"Rất xin lỗi vì hành động ban nãy của tôi đã làm phiền đến anh, nhưng mà, bởi vì tôi đã phạm phải lỗi lầm mà ngay cả bản thân mình cũng không biết, khiến người yêu của tôi giận dỗi, không cho vào nhà, thế nên tôi chỉ có thể dùng đến cách này."

Eunha vừa nghe thấy, sắc mặt xanh mét tựa như vừa ăn phải mù tạt, lập tức phi thân đến cửa, la ầm lên: "Anh nói xong chưa? Ai là người yêu của anh? Nếu anh không đi, tôi lập tức báo cảnh sát."

Tám năm trước anh ta cũng ngang ngạnh như thế, không ngờ tám năm sau vẫn mặt dày mày dạn thế này, suy cho cùng là anh ta muốn làm gì? Chẳng lẽ không nhìn thấy mình đã tìm đủ mọi cách để cự tuyệt rồi sao?

Sau khi nói xong, cô vô lực tựa người vào cửa, còn cho rằng kế tiếp sẽ là một phen công kích điên cuồng, nào ngờ, chẳng nghe thấy giọng nói đáng ghét ấy đâu nữa.

Bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, tựa như nãy giờ chưa từng có ai ngoài ấy.

Eunha kinh ngạc đứng dậy, nắm chặt tay, cẩn thận từng li từng tí nhìn vào tấm kính chắn trước cửa - không có một bóng người!

Chẳng lẽ lương tâm bộc phát nên đã đi rồi?

Hàng chân mày của cô nhẹ nhàng nâng lên – chuyện này hình như không giống với tác phong của JungKook .

Nhưng mặc kệ là như thế nào, chỉ cần anh ta đi khỏi là được, nếu không cô thật sự phải tính đến việc chuyển nhà để đổi lấy sự yên bình. Mặc dù cô biết, dựa vào thế lực của JungKook, bây giờ anh muốn tìm ai đều là chuyện dễ như trở bàn tay, nhất là cô đã đưa đến sự chú ý của anh.

Đương lúc Eunha mới vừa thở phào nhẹ nhõm, muốn rửa mặt đi ngủ một chút, thì giọng nói quen thuộc đến nỗi không thể quen hơn được nữa, tựa như 'ma quỷ' vọng lên từ lầu dưới, điều đáng sợ hơn là – âm thanh kia được truyền đến từ một chiếc loa phát thanh.

"Eunha, thật sự em muốn quên anh sao? Đã nhiều năm trôi qua rồi, anh vẫn chưa thể quên em, chẳng lẽ em không biết người anh yêu nhất chính là em sao, Eunha."

Trong nháy mắt, Eunha cảm thấy mình lạnh buốt từ đầu đến chân - cái người điên này!

Qủa nhiên anh ta không có ý định buông tha! ! !

Nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, đôi mắt Eunha gần như muốn bốc hỏa, cô căm hận nhìn JungKook  với dáng vẻ thâm tình đứng bên dưới, bàn tay nhỏ bé đột nhiên siết chặt, cô hận không thể xé xác tên đàn ông kia ra thành ngàn mảnh.

JungKook – tên đàn ông ghê tởm này, rốt cuộc anh ta muốn thế nào? Đã qua nhiều năm rồi, cô không muốn phải tự đày đọa mình như trước kia nữa, quyết định quên hết mọi thứ, chính là để đổi lấy sư yên tĩnh, không ngờ, hôm nay cô lại vô tình gặp lại anh!

.....

"Eunha" Giọng nói nam giới tựa như âm hồn bất tán lại vang vọng lên từ lầu dưới, không ngừng khuếch tán trong không khí, chui vào trong đầu của Eunha.

Hô hấp của cô trở nên dồn dập, run rẩy nhấc từng bước chân đến trước cửa sổ sát đất, sau khi cẩn thận từng li từng tí đẩy tấm rèm cửa ra, liền trông thấy JungKook  đang nhàn nhã tựa người vào thân xe, trong tay cầm cái loa thật to không biết lấy ở đâu ra, hướng lên lầu kêu réo như ma quỷ.

Khi anh trông thấy bóng dáng của Eunha in lên tấm kiếng thủy tinh, vẻ mặt càng thêm cực kỳ hưng phấn, cánh tay khác còn rất khoa trương, hướng về phía cô không ngừng quơ múa.

Cái người điên này!

Eunha cắn răng nghiến lợi nhìn một màn động kinh ở dưới lầu.

Đến tột cùng là anh ta muốn làm cái gì?

Quả thực là điên rồi, sao mà chuyện gì cũng có thể làm được?

Nhìn đồng hồ nhích từng giây, lòng cô lại càng đau hơn, ngày mai cô phải dậy sớm, còn phải trở về phòng công tác gấp rút triển khai kế hoạch thiết kế, vì vậy, tuyệt đối không thể vì cơn tức này mà làm trễ nãi giấc ngủ của mình.

Cô và anh, đã trở thành hai người xa lạ, cần gì phải tiếp tục dây dưa như vậy? Năm ấy, anh suýt chút nữa đã làm ra hành động hủy diệt chính cô, bây giờ, cô chỉ muốn một cuộc sống bình lặng qua ngày, chẳng lẽ cũng khó khăn đến thế sao?

Ở bên dưới, âm thanh quỷ kêu vẫn vang hoài không dứt, Eunha phiền não gãi gãi đầu, cuối cùng hướng mắt về phía nhà vệ sinh...

Hai mắt đột nhiên sáng lên, lập tức đứng dậy, đi vào bên trong.

Cả căn chung cư bắt đầu lốm đốm ánh đèn, rất dễ nhận thấy, mấy hộ gia đình ở nơi đây đã bị tiếng hét điên cuồng của JungKook đánh thức, cũng có một vài hộ hàng xóm thích xem náo nhiệt, mở toang cửa sổ, đưa đầu ra quan sát xem tình hình tiến triển như thế nào.

"Eunha, đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn còn yêu em, tại sao em lại tuyệt tình như thế? Eunha."

"Rào rào." JungKook  la to, một thau nước đá đột nhiên dội thẳng xuống bên dưới.

Không nghiêng không lệch, trực tiếp dội anh ướt sũng.

Trái tim của JungKook bất thình lình loạn nhịp, cánh tay cầm loa nhất thời cứng đờ, từ bốn phía truyền đến tiếng cười xem náo nhiệt.

Trong phòng, Eunha ném cái thau xuống đất, bàn tay nhỏ bé che chắn trái tim đang nhảy loạn không dứt.

Tốn sức của chín trâu hai hổ mới có thể hất nguyên một thau nước đầy xuống dưới, đây chính là việc thất đức nhất mà cô đã làm, nhưng cũng hết cách rồi, vì để cho tên đàn ông kia ngậm miệng lại, cô chỉ có thể nhắm mắt làm liều.

Dưới lầu lập tức yên tĩnh, cô tựa lưng vào tường, không khỏi thở phào nhẹ nhõm lần nữa, cô không khó để tưởng tượng ra vẻ mặt khó coi của JungKook  vào lúc này. Tuy rằng người đàn ông ấy được công nhận là có da mặt dày, không biết xấu hổ, nhưng công khai khiến anh ta mất mặt trước nhiều người như vậy, ít nhiều gì cũng cảm thấy xẩu hổ chứ?

Chỉ có điều, Eunha lập tức nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, đó chính là ngày mai bác quản lý chung cư sẽ 'tới cửa viếng thăm', đòi một lời giải thích cho việc cô hắt nước xuống dưới lầu vào tối hôm nay. Mặc dù bây giờ cô là một nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng mà bà ấy cũng sẽ chẳng lưu tình một chút nào đâu.

Chỉ là, cô cũng phải dùng bất cứ giá nào, đuổi người đàn ông kia đi.

Eunha lấy tay vuốt ve trán, đầu óc choáng váng, bây giờ tất cả đành phải vậy thôi, cô chỉ muốn nằm xuống giường nghỉ ngơi, toàn thân đã mỏi nhừ....

A, đúng rồi, ngày mai phải đi đổi xe lại.

Chiếc xe bảo bối của mình bị cái tên JungKook chết tiệt kia thay đổi hoàn toàn, nếu như cô lái chiếc xe ấy đi làm thật, nhất định sẽ hù dọa người khác.

Nghĩ tới đây, hàm răng của Eunha lại bắt đầu ngứa ngáy.

Ông trời phù hộ, khiến tên đàn ông này tránh xa thế giới của con nhanh nhanh lên một chút. Cô thật sự không muốn đi hận một người nào đó, bởi vì cô sợ, còn hận chắc chắn sẽ còn yêu.

Bước chân của Eunha có chút lảo đảo đi về phía phòng ngủ.

Có thể là do thường ngày cô không có thói quen thắp hương bái Phật, ông trời rõ ràng không nghe thấy lời khẩn cầu từ tận đáy lòng của cô, đương lúc cô muốn bước chân vào phòng ngủ....

"Eunha, em đành lòng làm vậy với anh sao?"

Giọng nói ma quỷ ở dưới lầu lại vọng lên dai dẳng.

"A...." Eunha cảm thấy da đầu gần như muốn nổ tung, sau khi cô kịp thở hắt ra một hơi, điên cuồng chạy về phía cửa sổ sát đất, đưa tay kéo rèm cửa qua, ánh mắt mang theo lửa giận nhìn xuống bên dưới.

Chỉ thấy JungKook  với dáng vẻ quỷ mị đứng trong đêm đen, đáng sợ hơn là....

Rốt cuộc là không biết anh tìm ở đâu ra một cây dù, gương mặt vẫn mang vẻ nhàn nhã tự đắc như cũ, trong đôi mắt hiện rõ hình ảnh của Eunha.

"Eunha, bất luận là em mất trí nhớ hay cố tình làm như không quen biết anh, không sao cả, chúng ta bắt đầu một lần nữa."

"Eunha, chẳng lẽ làm như vậy vẫn chưa đủ để khiến em trở về bên cạnh anh sao?"

"Eunha, em muốn anh phải làm sao đây? Em nói đi..."

. . . . . .

"Đùng!"

Lần này, theo tiếng hét của JungKook không phải là nước nữa, mà là một chậu hoa, chỉ thấy nó bị ném thẳng xuống từ trên cao, ngay bên cạnh JungKook , chậu hoa xinh xắn cứ thế mà vỡ nát.

"Oa, Eunha, em muốn mưu sát chồng hả!" Giọng nói ma mị của JungKook chẳng có chút nào gọi là khẩn trương.

"Bùm" Nương theo một tiếng vang thật lớn, Eunha đứng ở trên cao, lửa giận hừng hực nơi đáy mắt, gần như muốn thiêu đốt cả JungKook .

"Vị tiên sinh này, làm ơn tự trọng một chút, ở đây là chung cư, không phải là biệt thự nhà anh, nếu anh còn kêu la như vậy, kế tiếp, tôi không dám chắc rằng chậu hoa này sẽ không rơi vào trên đầu của anh."

Nói xong, Eunha hung hăng đóng cửa sổ lại, cắm đầu ngã quỵ trên giường, dùng chăn phủ kín người, không màn đến giọng nói ma quỷ hò hét bên dưới lầu.

Gặp lại người đàn ông ma mị này một lần nữa, Eunha liền có dự cảm chẳng lành, thanh danh cả đời của cô rất có thể sẽ bị hủy hoại trong tay anh. Bất quá, cô cũng rất cảm kích các bạn hàng xóm ở trong chung cư này, có thể dễ dàng tha thứ như vậy, nếu như ở khu dân cư khác, cô có thể tưởng tượng ra thảm cảnh bị người ta nhảy vào đánh hội đồng.

Eunha là người Seoul, Korean , bởi vậy sáng sớm cô có thói quen dùng món ăn Hàn trong nhà hàng nằm ở lầu dưới, nơi đó có tên là 'Trúc tương uyển', là nhà hàng dành riêng cho người Hàn , cách bày trí bên trong mang đậm bản sắc dân tộc, là nơi mà những người Hàn sống quanh đây hay gặp gỡ và vun đắp tình cảm.

Hơn nữa Eunha rất thích dùng bữa sáng ở nơi này, ngoại trừ món bánh quẩy và sữa đậu nành truyền thống, món cháo trắng ở đây cũng cực kỳ ngon miệng, quan trọng hơn là các món ăn vặt bên trong cũng không khác gì so với món ăn trong nước.

Sáng sớm, Eunha vác đôi mắt gấu trúc, đi đến nhà ăn như thường lệ, theo thói quen ngồi ở vị trí cũ, nhưng mới ngồi xuống chưa được bao lâu, cô liền nhận ra ngay, hôm nay so với mấy hôm trước có gì đó không giống nhau, một loại cảm giác bất chợt nảy sinh.

Suy cho cùng là khác ở chỗ nào?

Eunha theo bản năng nhìn quanh bốn phía một vòng, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện, hôm nay cực kỳ yên tĩnh, ngoài cô ra không còn bất kỳ một người khách nào khác!

Sao lại có thể như thế nhỉ?

Nhà ăn này nức tiếng gần xa, cho dù là bữa ăn sáng cũng được rất nhiều người 'săn lùng', thế nào mà hôm nay chẳng có ai đến dây dùng bữa?

Đang suy nghĩ, cô quản lý nhà hàng xinh đẹp mỉm cười bước lên trước.

"Vẫn như cũ!"

Eunha là nơi khách quen ở đây, về cơ bản bữa ăn sáng cũng chỉ cố định mấy món, hơn nữa, dầu gì cô cũng là nhà thiết kế danh tiếng. Tuy những nhân viên phục vụ ở đây gặp qua không ít người, nhưng bởi vì Eunha đối đãi với mọi người rất niềm nở tử tế, thế nên tất cả nhân viên trong nhà hàng đều biết đến cô.

Sau khi người quản lý nghe thấy, khẽ mỉm cười, đứng thẳng người, ra lệnh: "Bắt đầu đi!"

Từng nhân viên phục vụ nối đuôi nhau bước ra, trong tay mỗi người bưng một món điểm tâm sáng, từng chiếc đĩa nhỏ tinh tế đặt ngay trước mắt Eunha.

"Oa ..."

Eunha ngạc nhiên, thở hổn hển, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn người quản lý, hỏi: "Nơi này là Trúc tương uyển, không sai chứ?"

Quản lý khẽ mỉm cười nói: "Đúng, nơi này là Trúc tương uyển, không sai!"

Sau khi Eunha đặt tờ báo trong tay xuống, chỉ chỉ móng tay màu xanh nhạt vào bữa sáng rực rỡ muôn màu trên bàn, sau đó chỉ vào mình.

"Lúc nào thì các người đổi thành thế giới thức ăn ngon rồi hả? Đây không phải là bữa ăn sáng mà tôi muốn!"

Trời ạ!

Thật là kinh hãi, nếu như cứ theo đà này mà nói, cô thật sự rất hoài nghi, không biết là mấy người này có muốn mang hết tất cả các món ăn sáng trên toàn thế giới đến trước mặt mình hay không.

"Tiểu thư Leila, đây là bữa ăn sáng của cô, không sai!" Người quản lý lại cất giọng nói dịu dàng, nhắc nhở.

Leila là tên mà Eunha vẫn hay dùng khi đối ngoại, chỉ có bạn thân và người trong gia đình mới biết tên tiếng Hàn của cô, vậy nên, cái tên Leila này vừa là tên tiếng anh, vừa là tên nhãn hiệu tâm huyết của cô.

Sau khi Eunha nghe thấy nhân viên quản lý nói vậy, giương vẻ mặt kinh ngạc cứ như là cô vừa nuốt chửng một quả trứng gà.

Làm gì đây? Mình chỉ muốn yên ổn dùng một bữa ăn sáng thôi mà, bây giờ cũng quá tốt rồi, chỉ có điều, một bàn đầy thức ăn thế này, cô ăn cả ngày cũng không hết nổi.

"Mấy người....lầm rồi?" Eunha khó hiểu hỏi lại người quản lý.

Người quản lý cười cười, lại lắc đầu lần nữa, sau đó khe khẽ vỗ tay mấy cái.

Eunha theo bản năng nghiêng đầu về hướng khác, sau một khắc liền trợn tròn hai mắt, một cảnh tượng khác khiến cho cô kinh hãi hơn nữa đã xuất hiện rồi.

Chỉ thấy một nhóm người mặc áo đuôi én, tạo thành dàn nhạc, ngồi đối diện với cô, chuẩn bị đầy đủ các loại nhạc cụ.

Eunha cảm thấy, nếu như cô không che miệng mình lại, nhất định sẽ hét lên chói tai.

Chẳng lẽ đám người kia đến đây biểu diễn. . . . . . nhạc giao hưởng?

Trời ạ!

Quá đáng sợ!

Âm nhạc du dương khẽ vang lên như những gì Eunha đã nghĩ, len đến từng ngóc ngách trong nhà hàng, nếu như không phải bởi vì còn đang khiếp sợ trong lòng, cô tin chắc rằng mình sẽ rất hưng phấn khi thưởng thức giai điệu tuyệt vời như vậy.

Chỉ là, vào một buổi sáng sớm tinh mơ, lại diễn ra một màn trình diễn thế này, sau đó cô tựa như một đứa ngốc ngồi trước chiếc bàn đầy ắp đồ ăn sáng, tất cả nhân viên phục vụ thì đứng xếp hàng ngay bên cạnh mình.

Nếu như nói đây chính là sự lãng mạn, Eunha tuyệt đối không hưởng thụ nổi.

Lúc cô đang nghĩ ngợi, cả dàn nhạc giao hưởng chợt ngừng lại, một tiếng đàn violin trong vắt truyền đến, phối hợp với tiếng chuông gió réo rắt, quả là một thứ âm thanh rất đánh thức cảm xúc người nghe.

Cái này....có vẻ như kỹ năng rất thuần thục.

Từ trước đến nay cô rất thích tiếng đàn violin, không nghĩ đến hôm nay lại có thể nghe được một âm thanh tuyệt mỹ như thế ở nơi đây, từng giai điệu như có khả năng xuyên thấu tâm hồn của cô, mang theo một lực tác động mạnh mẽ, dần dần thôi miên tất cả các giác quan....

Eunha nhìn dáo dác chung quanh để tìm kiếm nơi phát ra tiếng violin ấy, khi ánh mắt của cô vừa dừng lại trên bức màn che ở cách đó không xa, vẻ khiếp sợ trên mặt từ từ nhạt đi, tâm tình thưởng thức âm nhạc cũng không còn sót lại chút gì. . . . . .

Trong nháy mắt, gương mặt của cô trắng bệch hoàn tòan

Tiếng violin du dương, trầm bổng như tơ, ước chừng kéo dài khoảng hai phút, màn che khổng lồ từ từ được kéo ra, mà người đứng chính giữa là JungKook, đang nhắm mắt say sưa kéo violin.

"Eunha, đây là bản nhạc mà anh thích nhất, hôm nay dành tặng cho em." Vừa nói vừa chậm rãi mở mắt, sau một khắc, lại nuốt ngược lời nói vào trong.

Màn biểu diễn violin dừng lại.

"Cô ấy đâu?" JungKook nhất thời sợ hãi kêu lên.

Thật đáng giận, cô bé này lại dám biến mất ngay trước mắt của mình?

Sáng nay anh đã lập kế hoạch rất chu đáo, không chỉ điều tra nhà hàng cô thường lui tới, hơn nữa còn chuẩn bị tất cả các món ăn sáng trên thế giới, không đơn thuần là như vậy, anh còn chủ động "hiến thân" tới trình diễn Violin chào mừng, những tưởng khi anh mở mắt ra sẽ có thể nhìn thấy một đôi mắt nồng nàn tình cảm, nhưng trên thực tế thì – vườn không nhà trống!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top