Chương 33: Bị bắt trúng nhược điểm (1)
JungKook vừa dứt lời, Eunha liền dùng một loại ánh mắt cực kỳ thương xót nhìn anh, giống như nhìn một đứa trẻ đang bị lạc đường.
JungKook bị cô nhìn với vẻ mặt đó có chút khó hiểu, anh tà mị cười nói: "Eunha, nếu vẻ mặt này của em là đang bày tỏ niềm vui sướng, thì anh hoàn toàn có thể tiếp nhận!"
Eunha ngược lại không tức giận, sau khi cô thầm than một tiếng, nhẹ nhàng nói: "JungKook, anh giống như Nhị Thế Tổ vậy, chỉ dựa vào quyền thế trong nhà mà diễu võ dương oai, phong lưu thành tính, nếu một khi anh mất đi những thứ tài sản này, anh còn lại cái gì? Nói trắng ra, đằng sau bóng dáng của tiền bạc thì anh cũng chỉ là con quỷ nhát gan mà thôi!"
*Nhị Thế Tổ: con của những nhà giàu có.
"Kít......" Sau một cú phanh mãnh liệt, một tay JungKook xoay chuyển thân thể Eunha, giọng nói hết sức kiên định:
"Eunha, anh có thể nói rõ ràng cho em biết, chính xác, nếu anh không có tiền thì có một số việc không thể làm được, nhưng......anh tuyệt đối không phải là người nhát gan!"
"A? Phải không?" Khóe môi Eunha dương lên ý cười khiêu khích: "Dám đi với tôi đến một nơi không?"
"Nơi nào?" JungKook lập tức hỏi, xem ra nha đầu này muốn đánh cược mình phải không? Rất hứng thú, anh lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có một cô gái dám đánh cược với mình.
Eunha hé mở môi anh đào, chậm rãi nói ra mấy chữ: "Công viên trò chơi cao nhất!"
"Công viên trò chơi cao nhất?" Anh nhanh chóng hỏi lại.
Có thể nhận thấy rõ căn bản là JungKook không biết đến công viên trò chơi, vì thế lại càng không biết đến những trò chơi này có bao nhiêu đáng sợ, mỗi trò chơi đều làm việc ở trên cao, khiêu chiến đến giới hạn cao nhất của loài người.
"Như thế nào? Có dám đi hay không?" Eunha cố ý kích thích anh.
JungKook nở nụ cười mê hoặc, không thèm quan tâm nói: "Công viên trò chơi thì có cái gì mà không dám đi, học tập căng thẳng, vừa đúng lúc đi thư giãn một chút!"
"Được, tôi chỉ đường, anh lái xe!" Eunha cố nén cười nói, vừa nghe thấy giọng điệu của anh thì biết ngay, chắc chắn anh ta chưa từng đi đến công viên trò chơi, rất nhiều người đàn ông đến nơi đó đều sợ đến mức hai chân đều nhũn ra.
"Ok, có thể cùng với Eunha đi đến đó hẹn hò là chuyện vui nhất rồi!" Eunha không có chút cảm kích nào, chỉ đang đắm chìm trong sự vui sướng.
Eunha không nói gì nữa, bên môi chỉ là nụ cười lạnh lùng.......JungKook , anh chết chắc rồi!
☆☆☆☆☆☆☆☆
Công viên trò chơi cao nhất tọa lạc tại ngoại ô thành phố, chiếm một diện tích rất lớn, công viên trò chơi được xây dựng với đầy đủ trang thiết bị để trở thành nơi vừa yêu thích vừa căm ghét của các du khách khi đến nơi này.
Sau khi JungKook chậm rãi lái xe, hai người vừa tiến vào cửa công viên, không khó để nghe được loáng thoáng tiếng máy móc vận hành với từng đợt thét chói tai.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của JungKook , Eunha cười quỷ dị, cố ý châm chọc nói: "JungKook, nếu bây giờ anh nói đã hối hận, thì may ra còn kịp nha......!"
"Hối hận? Truyện cười, JungKook anh đây chưa bao giờ hối hận khi làm việc gì!" Nói xong, JungKook cầm tay Eunha, sải bước đi về phía trước.
Eunha bị anh cưỡng ép lôi kéo đi về phía trước, cô không khỏi cúi đầu nhìn hai người nắm tay nhau, chỉ thấy bàn tay to mạnh mẽ gắt gao bao trùm lên bàn tay nhỏ bé, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh như một dòng điện truyền vào trong lòng cô, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng đỏ lên.
"Oa? Cái trò chơi này là gì đây? Trông có vẻ rất thú vị nha!" JungKook nắm lấy bàn tay Eunha đi đến phía trước một trò chơi, tò mò ngẩn người nhìn đám người phía trên bay tới bay lui.
Trên đỉnh đầu là tiếng thét chói tai dường như có thể xuyên thấu màng nhĩ.
"Đây là Thánh xe thủy tinh, hiện tại chúng ta đang ở trong khu chủ đề Atlantis! Theo truyền thuyết, Thánh thành thủy tinh là toàn bộ thánh địa Atlantis mà con người hướng tới, nó là Thủy tinh cầu được gia công, đồng thời ở nơi đó cũng chứa đựng những kho báu tri thức phong phú!" Eunha cũng không keo kiệt mà giới thiệu một chút.
Bản thân cô cũng rất thích chơi những trò chơi kích thích, nhất là loại này có thể thách thức đến cực hạn cô lại càng thích, thánh xe thủy tinh này đã được cải tạo thăng cấp thêm một bậc, bất kể là độ dài đường ray hay là độ cong, đều đã được nâng cao, cứ như vậy cũng đã gia tăng thêm tốc độ vận hành và tính mạo hiểm.
"Đi, chúng ta chơi cái này!" JungKook nhất thời hứng khởi, tràn đầy đầy tự tin nói.
"Anh..... thật sự có thể?" Đột nhiên trong lòng Eunha có chút không đành lòng.
Trong mắt JungKook hàm chừa ý cười, nhìn nhìn lên trò chơi, sau đó nhíu mày cười tà mị.....
"Tró chơi đơn giản như vậy vì sao lại không thể? Hơn nữa, nếu mà em sợ hãi, anh còn có khả năng được hưởng thụ cảm giác ôm người đẹp trong lòng rồi!" Hơi thở xấu xa của JungKook rơi vào vành tai Eunha.
Eunha không cho là đúng liền cười cười nói: "Để tôi xem đã, nếu anh tự tin như đã nói vậy thì chờ anh chơi xong trò chơi này rồi nói sau!"
Kèm theo từng đợt tiếng còi nguy hiểm, trò chơi lại một lần nữa bắt đầu.....
Năm phút sau......
"Này, JungKook , anh thế nào rồi, có việc gì không?" Eunha cố nén ý nghĩ muốn cười, nhìn vẻ mặt xanh mét của JungKook hỏi han.
Còn tự nói là mình dũng cảm, bây giờ nhìn cũng không giống một quả cà nhiễm sương rồi.
JungKook mệt mỏi khoát tay áo, anh cố gắng làm dịu đi tức giận trong người.....đáng chết, anh lớn như thế này mới biết bản thân mình như vậy mà lại có.....chứng sợ độ cao!
Làm sao có thể chứ? Anh có khả năng chịu đựng tất cả những người huấn luyện nghiêm khắc nhất mà, không nghĩ tới hôm nay sẽ thua một trò chơi nho nhỏ này!
Bây giờ anh còn có thể cảm giác được hai chân của mình đang không ngừng mạnh mẽ run rẩy.....thế này thì toi rồi, không nghĩ đến anh luôn ở trước mặt phụ nữ phóng khoáng tự nhiên, mà lại mất mặt trước Eunha, mặt trong mặt ngoài đều đã mất hết rồi.....
"JungKook......" Eunha sau khi nhìn thấy bộ dáng này của anh, trong lòng vô cùng hả giận, cô đứng dậy từ trên chiếc ghế, hết sức ra oai nói: "Nếu như anh muốn tôi làm bạn gái, thì anh nên rèn luyện sự can đảm của anh cho tốt đi, từ từ mà chơi, gặp lại!"
Nói xong, liền nghênh ngang rời đi, đây là lần đầu tiên cô sảng khoái mà bỏ lại JungKook ở phía sau, trước đây là một âm hồn bất tán, cho dù cô đi đến chỗ nào, anh ta đều giống như một con chó nghiệp vụ tìm ra mình.
"Eunha......" JungKook kêu, vừa định đứng lên, trên đầu là một trận choáng váng.....
Chết tiệt! Lần này là mất hết cả mặt mũi rồi!
----oOo----
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top