Chap 7- END
Son Juyeon đi thật rồi, đi mà không một lời từ biệt đàng hoàng cho Kim Jiyeon. Nếu như lúc đó nàng về sớm hơn một, nếu như lúc đó anh hai nàng không để quên giáo án, nếu như lúc đó thầy thể dục không kêu nàng ở lại thì mọi chuyện đã không như này rồi, mà cuộc đời thì làm gì có hai chữ "nếu như", nếu mà có thì bây giờ nàng đâu phải ngồi bó gối trong góc phòng mà khóc như này.
"Này! Juyeon cô ta chỉ lên Seoul để làm việc thôi mà, như vậy còn tốt nữa, đỡ phải gặp mặt cô ta mà em làm gì buồn vậy, không lẽ em thích Juyeon rồi đó hả?"
Không lẽ cái ngày anh không mong muốn nó xảy ra bây giờ đã thành hiện thực rồi sao? Đó là Kim Jiyeon em gái của anh lại đi thích Son Juyeon, người mà anh không ưa nhất, hèn gì nhìn hai đứa nó cứ dính lấy nhau, mỗi lần anh muốn giới thiệu một người bạn của mình cho Jiyeon là nó lại từ chối, thật không thể nói nổi.
"Anh thì biết cái gì về em ấy chứ! Em ấy, Juyeon... đã đi rồi, em còn chưa kịp nói lời yêu với em ấy nữa..."
Buổi trưa hôm nay Jiyeon tính đãi Juyeon một bữa rồi sẵn tỏ tình với em ấy theo kiểu đánh nhanh rút gọn để tạo bất ngờ, nhưng Jiyeon lại không thể lường trước được điều này, Juyeon lên Seoul, rồi không biết có thay lòng đổi dạ, hay bị cám dỗ không. Đời người ai biết trước được điều gì, nếu biết trước hôm nay cô lên Seoul, thì Jiyeon đã tỏ tình luôn cho lẹ chứ ai dây dưa tới bây giờ.
"Cái con bé..."
Thở dài một hơi rồi anh cũng đóng cửa lại để cho Jiyeon có không gian riêng, mấy chuyện tình cảm này anh cũng chẳng rành rọt gì cho lắm, bởi trước giờ anh cũng có biết yêu ai bao giờ đâu, sống 30 năm trên cõi đời này rồi mà anh chỉ biết có gia đình, bạn bè, công việc với mấy đứa trẻ trong trường nữa là cùng, cũng chẳng biết cảm giác thất tình nó ra làm sao nên cũng chẳng thể an ủi Jiyeon được, tính anh cục súc nào giờ nên mấy lời văn thơ an ủi đối với anh thì nó là thứ xa xỉ vô cùng. Nhưng không thể hiện được bằng lời nói thì thể hiện bằng hành động vậy, dù gì đó cũng là việc Juyeon nhờ anh trước khi đi mà, thật ra anh cũng chẳng ghét người mà em gái mình yêu nhiều như Jiyeon hay tưởng.
Trong phòng Jiyeon chẳng biết làm gì ngoài khóc và khóc, bây giờ ra sân bay thì cũng đã muộn, Juyeon chắc đã lên máy bay và có khi nó cất cánh luôn rồi. Còn chờ thì chờ cho tới bao giờ, 1 năm? 2 năm? 5 năm? Hay 10 năm? Jiyeon chẳng biết khi Juyeon giải quyết xong chuyện của gia đình mình thì cô có quay lại không?
Dù gì trên Seoul đó cũng tốt hơn ở Daegu nhiều, lỡ như khi có tiền, có quyền rồi thì Juyeon ở trên đó luôn thì nàng ở đây không lẽ ở một mình tới già rồi chết trong cô độc. Không thể để chuyện đó xảy ra được!
Nhìn bức thư trên tay với ánh mắt tức giận nhưng hơi sưng và đỏ vì mới khóc, nàng tự thề với lòng mình, nếu như Son Juyeon sau 10 năm mà không về thì chính tay nàng sẽ lôi cái con người phụ bạc ấy từ Seoul về Daegu và đập cái lá thư này vào mặt cái người ấy mới được.
"Nè, Jiyeon!"
Đang ngồi tự thề với lòng mình thì tự nhiên Jinseok mở cửa phòng kêu nàng một cái làm nàng giật mình mà làm rơi bức thư đang cầm trên tay xuống.
"Dạ?"
Mà anh nàng đang cầm cái gì trên tay thế kia, một con cún?
"Đây, đây nè, món quà mà người em yêu tặng cho em trước khi lên Seoul đi làm nè, Juyeon nói em ở đây một mình không có ai chơi cùng sẽ cô đơn nên tặng nó cho em đó, tên nó là gì nhỉ, à là YangAh."
Thật ra thì Juyeon cũng không tuyệt tình như nàng tưởng, lúc đi cũng sợ Jiyeon ở đây mà cô đơn nên tặng một con cún để làm bạn, tới lúc đi rồi mà còn ấm áp như vậy nữa, đợi đó Son Juyeon, không phải vì như vậy mà Jiyeon đây sẽ giảm tội cho em đâu.
Jiyeon cũng ngồi dậy rồi bế con cún đó từ tay Jinseok, nhìn nó dễ thương ghê, không có đáng ghét như người đưa nó cho nàng chút nào.
"Vậy đó, ráng chăm nó cho tốt, anh chỉ giúp hai đứa được tới đây thôi đó, còn hai đứa có gặp lại nhau không là do duyên rồi."
Nói xong thì Jinseok liền đóng cửa lại, tính ra anh nàng cũng không có xấu như nàng vẫn hay nghĩ nhỉ?
Sau khi đóng cửa, Jinseok liền đi ra ngoài cổng để gặp Younghae, thầy giáo thể dục, người đã gọi Jiyeon lại để nàng đem giáo án về cho anh.
"Cảm ơn thầy nha, không có thầy là tôi cũng không bắt được con cún kia rồi."
"Có gì đâu, tôi đang đi tới nhà người bạn ở gần đây, thấy anh đang loay hoay với con cún mãi nên tôi mới giúp thôi chứ cũng không có gì to lớn."
"Dù gì cũng cảm ơn thầy đã giúp tôi, lúc con cún ấy ở trong chuồn thì nó ngoan lắm, ai ngờ lúc thả ra thì nó chạy lung tung quá trời."
"Tôi đã nói là không sao rồi mà, nhưng nếu thầy thấy biết ơn tôi quá thù bữa nào đãi tôi một chầu đi."
"Từ trước đến nay thầy đã giúp tôi nhiều rồi, vậy thì hẹn thầy ngày mai, tôi bao coi như đáp lễ."
Cả hai cứ cười hì hì rồi thì thầy Younghae cũng phải đi, vừa bước ra khỏi cổng và khuất tầm nhìn của Jinseok thì thầy liền lấy điện thoại ra để điện cho ai đó.
"Ê Sojung, kế hoạch như này liệu có thành công không? Chứ sao tao thấy thầy Jinseok thẳng quá mày ạ."
"Này tôi đã kêu ông anh già gọi tôi là Exy rồi mà, tôi là rapper chuyên nghiệp đấy. Nhưng mà yên tâm đi, chiêu đó tôi xài để mang em dâu về cho anh là chị Hyunjung rồi nên đừng có lo."
"Rapper chuyên nghiệp hay chuyên tạo nghiệp thì tao không biết, nhưng mà tao đem được anh dâu về cho mày là được rồi."
"Rồi rồi, tôi biết rồi, ông anh già yên tâm, mà chuyện tới đâu rồi?"
"Ngày mai thầy ấy bao tao nhậu để trả ơn mấy lần tao giúp thầy ấy mày ạ."
"Vậy thì mai ông anh cứ mượn rượu tỏ tình đi, rồi sau đó hai người làm gì thì làm, lúc trước tôi cũng làm thế với Hyunjung nên mới có em dâu cho ông anh đấy, chúc may mắn, còn giờ thì chị Hyunjung đang nằm đợi tôi trên giường rồi."
"Ừ, tao cũng mong vậy."
Nói xong thầy liền cúp máy, bề ngoài thầy Younghae nhìn thẳng như thước vậy thôi chứ ai ngờ là thước dẻo, thầy còn là top răm nữa đó chứ chẳng đùa.
-----------------------------------------
Thời gian cứ như thế trôi qua, từng thứ từng thứ rồi cũng thay đổi qua từng ngày, từng tháng, từng năm.
Năm Jiyeon 29 tuổi, 1 năm sau khi Juyeon rời đi.
Cuộc sống của Jiyeon có một sự mất mác rất lớn do Juyeon gây ra nhưng nhờ có YangAh bên cạnh bầu bạn nên cũng đỡ buồn.
Năm Jiyeon 30 tuổi.
Nàng cuối cùng cũng quen với sự vắng mặt của Juyeon trong cuộc đời của mình, lẫn trong chuyện tình cảm.
Năm Jiyeon 31 tuổi, mới đây mà đã u40 rồi, nhanh thật.
Từng giây, từng phút trôi qua, mặc dù đã quen nhưng Jiyeon cũng không thể ngừng nhớ Juyeon mỗi khi nàng rảnh rổi được, thật buồn chán.
Năm Jiyeon 32 tuổi.
Anh hai nàng, Jinseok bể bóng, chính thức công khai hẹn hò với thầy giáo thể dục cùng trường Lee Younghae. Tới anh hai nàng người mới lúc nào không biết yêu là gì tới nay cũng đó có người yêu, sống trăm năm hạnh phúc tới già, còn nàng thì vẫn ngồi ở đây chờ đợi một người với một chút hy vọng nhỏ nhoi.
Năm Jiyeon 33 tuổi.
Thất vọng, nỗi thất vọng tràn trề trên con người của Jiyeon, nàng đã đợi cô 5 năm rồi, mẹ cô cũng đã hết bệnh vặt và mổ sỏi xong rồi, nhưng cô vẫn chưa về, hay là lên Seoul lỡ rơi vào lưới tình của người nào đó hiền dịu, xinh đẹp không cục súc mà bỏ mặc nàng rồi?
Năm Jiyeon 34 tuổi.
Cô đơn, mỗi ngày cứ lên trường xong về nhà, một vòng lẩn quẩn không thể nào thoát ra được. YangAh bên cạnh nàng ngày nào giờ đã đi tìm tình yêu của đời mình suốt 1 tuần rồi vẫn chưa về, rốt cuộc nó cũng như Son Juyeon mà thôi.
Năm Jiyeon 35 tuổi.
7 năm, cô đã bỏ nàng đi được 7 năm rồi, Jiyeon, nàng muốn từ bỏ, cứ đợi một người trong vô vọng thế này, có ngày nàng chết mất.
Năm Jiyeon 36 tuổi.
YangAh cuối cùng cũng chịu về nhà rồi, nhưng nó không đi về một chó, mà là đi về cùng đàn cún con có vẻ là con của nó với con chó hoang nào đó ngoài đường cũng nên. Bỏ đi gần hai năm, rồi giờ trở thành bố đơn thân mới chịu vác mặt chó về nhà, công nhận nó khôn ghê.
Năm Jiyeon 37 tuổi.
YangAh cùng với đàn con của nó bây giờ cũng lớn và về nhà được 1 năm rồi, mà bây giờ em vẫn chưa về nữa sao Juyeon? Chị đợi em 9 năm rồi đó, bức thư 9 năm trước chị đã đóng khung để trên bàn làm việc luôn rồi đó. Dù gì mẹ chị cũng mất rồi mà em lại nỡ không dự đám ma luôn sao Juyeon?
Năm Jiyeon 38 tuổi.
Khi còn u30, nàng nhớ mình có nói khi nào Juyeon không về thì chính tay mình sẽ lôi em ấy về nhỉ? Nhưng giờ thì nàng làm gì còn sức để làm điều đó đâu, bây giờ nàng đã trở thành một giáo viên già trong trường rồi. Mặt có nếp nhăn rồi chứ đâu còn đẹp nghiêng thùng đổ rác như trước nữa.
Mà chắc cũng không cần tốn sức vậy đâu ha, khi mà Son Juyeon bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước cổng nhà nàng đây nè.
"10 năm rồi nhỉ? Công nhận em đi lâu thật, chị còn tính lên Seoul lôi em về luôn đó."
"Già rồi chị còn sức đâu mà lôi em, chị gần 40 rồi đó, bà cô ạ."
"Em cũng nhỏ hơn chị có 1 tuổi chứ nhiêu mà bày đặt hứ!"
"A! Juyeon về rồi đó hả em? Lâu quá không gặp em làm anh xém quên mất tiêu."
Jinseok nói vọng ra từ trong nhà, khi anh đang nằm trong lòng thầy Younghae ở giữa nhà.
Nhận được ánh nhìn khó hiểu từ Juyeon, nàng liền hiểu ý mà giải thích ngắn gọn cho Juyeon dễ hiểu.
"Ảnh bể bóng năm 34 tuổi."
Đấy, ngắn gọn, súc tích, dễ hiểu, còn đòi hỏi gì nữa.
"À..."
Mới đầu cô cũng bất ngờ thật, người mới ngày nào nói cô thích Jiyeon là kinh tởm giờ lại bể bóng, mà là bể muộn nữa, đúng là cuộc sống không lường trước điều gì mà.
"Mà em lên Seoul làm gì mà lâu thế? Bộ ở trên kiếm gái hay gì?"
"Em nào có kiếm gái, em kiếm tiền về nhà nuôi chị."
Hự, mũi tên tình yêu thứ nhất bắn vào tim Kim Jiyeon, mất 1 phần tư cây máu.
"Hình như lên đó miệng lưỡi em dẻo hơn thì phải?"
"Chứ còn gì nữa, miệng lưỡi em phải dẻo để kiếm tiền, rồi để cầu hôn chị nữa chứ."
Hự, mũi tên thứ hai, mất hơn nửa cây, còn lại 1 phần tư máu.
"Nè! Chị ra xe đi, rồi em chở chị về nhà em."
"Để làm gì, mà đừng nói là em chở chị bằng xe đạp nha, em với chị già rồi, nếu té là gãy cổ chứ không có giỡn chơi à nha."
"Em đâu có chở chị bằng cái xe đạp cũ, em chở chị bằng xe hơi để chị qua nhà em hỏi cưới mà."
Hự, mũi tên thứ 3, còn 1 chấm máu, vẫn trụ được.
"Mà tại sao chị lại phải hỏi cưới em? Vậy thì mất giá lắm!"
"Em cho cho chị nằm trên."
Nằm trên thân em, nhưng em ở trong. Lời này Juyeon nào dám nói ra
Nhưng Jiyeon vẫn cứ ngây thơ tin rằng nó là thật, nên vẫn bị K.O.
"Đi! Đi! Lên xe đi em!"
Vậy là hai người sống với nhau hạnh phúc tới trọn đời=)))
----------------------------------------
Cuối cùng cx end rùi mn=)) mới đầu tính cho nó Se mà ko ngừng hề đựt=))
Cảm ơn mn đã ủng hộ cho cái fic xàm xí lấy cảm hứng từ Doraemon này rồi. Cảm ơn mn nhìu lắm❤❤❤
2276 từ.
Chap 1: 21/6/22
Chap 7-END 19/7/22
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top