Chương 16

- Này, nghe nói cậu ta có quen biết với tên Enigma vừa về nước đấy

- Thật hả? Vậy xem ra thân phận cũng không tầm thường đâu

- Không tầm thường thì sao chứ, không phải bây giờ cũng chỉ là một tên yếu đuối bị người ta mặc sức mà đánh sao- tên đó nở nụ cười đê tiện rồi lại quay sang tên bên cạnh- Còn từng mang thai con của Enigma, chắc chắn pheromone rất có giá trị, cho nên ông chủ mới bắt cậu ta lại để lấy pheromone đấy, hay là...

- Đừng có làm bậy, ông chủ mà biết thì có 10 cái mạng cũng không cứu sống được mày đâu

- Ông chủ đi rồi, bây giờ cũng không có ai, sợ gì chứ

Bọn chúng vừa nói vừa đi về hướng phòng của Jeon Jungkook nhưng vừa đến nơi đã thấy căn phòng tối đen không chút ánh sáng

- Gì vậy? Ai ngắt điện vậy?

Một tên tiến lại gần kiểm tra còn một tên ra bên ngoài kiểm tra hộp điện. Tên tiến lại gần kiểm tra thì thấy bên trong tối đen như mực, lớp kính cường lực bốn phía nhìn vào như bị ai đó tác động mạnh dẫn đến xuất hiện vô số đường nứt ở mặt bên trong, hắn rọi đèn vào sâu bên trong thì giật mình hoảng hốt khi không thấy Jeon Jungkook đâu nữa, dưới sàn là vô số mảnh vụn thuỷ tinh, nhìn lên trần nhà thì phát hiện tất cả bóng đèn đều đã bị đập bể và tháo ra hết. Hắn hoảng loạn mở cửa tiến vào, cẩn thận rọi đèn xung quanh tìm kiếm

- Thế quái nào lại thoát r... Á...

Tên còn lại rất nhanh đã trở lại, gương mặt đầy sự khó hiểu chạy đến phòng của Jeon Jungkook

- Hộp điện không có vấn đề gì cả, sao lại...

Hắn chạy đến nhưng lại không thấy tên còn lại đâu, nhìn qua thì thấy phòng Jeon Jungkook đang mở, hắn không do dự liền tiến vào. Đi được vài bước thì chân hắn liền đụng phải thứ gì đó, rọi đèn xuống thì phát hiện là xác của tên kia, cổ họng tên đó bị rạch một đường dài, máu không ngừng chảy ra khắp sàn. Hắn còn chưa kịp hiểu thì trên cổ bỗng cảm thấy có thứ gì đó sắc lẹm đang kề vào cổ, kèm theo đó là giọng nói phát ra từ phía sau

- Im lặng hoặc chính mày cũng sẽ giống như hắn ta...

- Mày... mày là ai?

- Tao là ai thì mày phải là người hiểu rõ nhất chứ

- Jeon... Jeon Jungkook?

- Cũng không ngu lắm nhỉ- Jeon Jungkook nở nụ cười, tay lại dùng thêm lực mà đè mạnh mảnh thuỷ tinh hơn xuống cổ họng hắn- Kim Josuk đang ở đâu?

- Tao không biết, tao thật sự không biết!!!- hắn ta sợ hãi đến chân đứng không vững, tay không ngừng run lên- Tao chỉ nhận được lệnh ở đây canh giữ mày thôi... mau... mau thả tao ra đi... tao thật sự không biết gì hết

Đáp lại hắn chỉ là một khoảng không im lặng, hắn liều mạng quay đầu ra phía sau nhưng phía sau bây giờ chẳng còn ai, Jeon Jungkook đã đi từ lúc nào. Hắn sợ hãi ngã lăn ra đất, tay vô tình chạm vào vũng máu của tên kia thì liền sợ hãi mà bò dậy bỏ chạy

Kim Taehyung sau khi bình tĩnh lại thì ngay lập tức gọi trợ lý vào chuẩn bị đi đến điểm hẹn của đại diện Dược hoá phẩm HwangAh, suốt đường đi trợ lý Jang không ngừng lo lắng lén nhìn Kim Taehyung, hắn cũng biết trợ lý Jang đang nhìn mình nên cũng chủ động lên tiếng

- Tôi không sao

- À... chuyện này...

- Phiền cô giữ bí mật chuyện này với ông cố của tôi, nếu ông biết tôi mất kiểm soát sẽ bắt tôi trở về Mỹ nhưng hiện tại tôi không thể rời đi được- Kim Taehyung nói

-... Tôi biết mà... tôi sẽ không nói với Chủ tịch đâu...

Vừa đến nơi thì Kim Taehyung liền nhận được điện thoại từ một số lạ, điện thoại vừa vang lên lần thứ hai thì Kim Taehyung đã trực tiếp cúp máy rồi đưa điện thoại cho trợ lý. Đối phương dường như vẫn không bỏ cuộc, trợ lý Jang liền cúp máy nhưng đối phương vẫn tiếp tục gọi đến. Sau bảy lần cúp máy thì dường như đối phương đã bỏ cuộc nhưng không lâu sau đó điện thoại của trợ lý Jang lại reo lên, là từ phía công ty gọi đến

- Có chuyện gì vậy?

/ Trợ lý Jang, có người tên Jeon Jungkook đến công ty nói muốn gặp Giám đốc, chúng tôi từ chối thì cậu ta liền ra tay với bảo vệ, tình hình hiện tại ở công ty đang rất mất kiểm soát, cảnh sát cũng bị cậu ta đánh ngã hết rồi. Chúng tôi phải làm sao đây?/

- Tên Jeon Jungkook?

Trợ lý Jang nhìn về phía Kim Taehyung đang ngồi bàn công việc với đối tác ở gần đó, do dự chốc lát rồi quyết định tiến lại gần

- Thật xin lỗi- Trợ lý Jang nở nụ cười lịch sự với phía đại diện đối tác rồi lại nhìn Kim Taehyung- Ở công ty đang có người muốn gặp Giám đốc ạ

Kim Taehyung nghe vậy liền nhíu mày- Không thấy tôi đang bàn công việc sao?

- Là cậu Jeon đến gặp ạ

-...

Kim Taehyung nghe đến tên của Jeon Jungkook liền bất ngờ rồi lại do dự nhìn về phía đại diện đang ngồi trước mặt

- Thật ngại quá, hiện tại tôi có việc gấp cần xử lý, xin lỗi vì hiện tại tôi phải trở về công ty ngay, bên công ty chúng tôi sẽ tìm một ngày thích hợp và liên hệ với ngài sau- Kim Taehyung lịch sự nói

- Không sao, tôi hiểu. Cậu có việc thì có thể đi trước, tôi sẽ tiếp tục xem xét thêm về bản hợp đồng này

- Thật cảm ơn Ngài

Sau khi cảm ơn bên đối diện tập đoàn thì Kim Taehyung liền nhanh chóng trở về công ty, đồng thời liền nghĩ đến phải hay không số máy lạ vừa rồi là của Jeon Jungkook, do để rơi điện thoại ở nhà hắn nên mới mượn điện thoại của người khác để gọi?

Bên phía đại diện Dược hoá phẩm HwangAh sau khi thấy Kim Taehyung rời đi thì liền gọi cho ai đó, phía đối phương sau vài lần đổ chuông đã bắt máy

- Thưa Chủ tịch, cuộc hẹn đã bị huỷ

_

- Nghe trợ lý đối phương nói hình như có người tên Jeon đến tìm nên cậu ta đã rời đi ngay sau đó ạ

_

- Vâng thưa Ngài, tôi sẽ liên hệ lại với họ ngay ạ

Jeon Jungkook ở bên này sau khi giật được điện thoại của một nhân viên trong công ty để gọi cho Kim Taehyung không được thì liền bực bội ném điện thoại lên trên ghế, nhìn đám bảo vệ và cảnh sát gương mặt bầm dập đứng cách đó không xa đang ở trong tư thế phòng thủ thi liền buồn bực tiến lại gần quầy tiếp tân

- Đã gọi chưa? Tại sao đến bây giờ vãn chưa thấy đến?

- Chuyện này... Giám đốc của chúng tôi trăm công ngàn việc, không thể nói đến liền có thể...

Nữ tiếp tân còn chưa nói hết câu đã thấy Kim Taehyung từ phía cổng công ty bước vào, bộ dạng vô cùng vội vã, sau khi nhìn thấy Jeon Jungkook thì liền nở một nụ cười yêu chiều... chính xác là nụ cười hết sức yêu chiều

- Jungkook!

Jeon Jungkook nghe thấy giọng gọi mình thì liền quay lại, thấy Kim Taehyung bước đến thì cơ mặt liền giãn ra đôi chút, cậu cũng chủ động bước về phía hắn

- Sao em lại đến đây?- Kim Taehyung bước lại gần Jeon Jungkook, nhìn bộ dạng nhếch nhác của cậu liền không khỏi đau lòng- Sao trông em.. mệt mỏi quá vậy?

- Ôm tôi!

- Hả?

Kim Taehyung như không tin vào tai mình, hắn đứng hình mất hai giây rồi cùng chủ động kéo Jeon Jungkook vào lòng mà ôm lấy. Mùi trầm hương nhẹ nhàng từ cơ thể Jeon Jungkook phát ra khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu nhưng ngay sau đó hắn liền nhớ đến những thông tin mà thư ký đã nói, tâm trạng bất giác lại trở nên tồi tệ. Hắn đẩy nhẹ Jeon Jungkook ra rồi nắm tay cậu kéo vào thang máy

Vào đến phòng làm việc, Kim Taehyung ra lệnh không cho ai được làm phiền hắn cho đến khi hắn mỏ cửa

- Jungkook, em tìm tôi có chuyện gì vậy?

-... Chúng ta ở chung đi

-...

Ngày hôm nay thôi Jeon Jungkook đã khiến tâm trạng hắn lên xuống tận ba lần

- Em... em nói gì cơ?

- Chúng ta ở chung đi!- Jeon Jungkook trả lời với khuôn mặt hết sức bình tĩnh

- Chuyện này... không phải là không được, tôi ngược lại rất hoan nghênh em nhưng... em thực sự đã nghĩ kĩ chưa?- Kim Taehyung bị Jeon Jungkook làm cho quay mòng mòng

- Tôi đã nghĩ kĩ rồi, dù sao sống với anh tôi cũng không mất mát gì, ngược lại còn rất giúp ích với tôi

- Giúp ích?- Kim Taehyung khó hiểu

- Tôi tin chắc là anh đã cho người điều tra về tôi rồi nên sẽ biết tình trạng pheromone của tôi đang rất không ổn định- Jeon Jungkook không che giấu gì mà nói thẳng- Nên tôi cần thường xuyên tiếp xúc với pheromone của bạn lữ thì mới có thể ổn định lại pheromone được

"Bạn lữ"

Kim Taehyung bị hai chữ "bạn lữ" của Kim Taehyung làm cho bất ngờ, sự thật chính là hắn đã đánh dấu cậu, là cậu đã từng mang thai con của hắn. Nhưng cậu chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ của cả hai, vậy mà bây giờ cậu lại thốt ra hai chữ "bạn lữ" khiến hắn cảm thấy rất khó tả. Tuy nhiên nghe đến chuyện Jeon Jungkook biết hắn cho người điều tra về mình thì hắn lại cảm thấy có chút mất mặt

- Chuyện cho người điều tra về em thật ra tôi chỉ muốn...

- Tôi hiểu- Jeon Jungkook nói- Anh chỉ là muốn biết cuộc sống 5 năm qua của tôi ra sao, chỉ là anh lo lắng cho tôi thôi

- Em... - Kim Taehyung nhìn Jeon Jungkook mặt không một biểu cảm đang ngồi đối diện, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác vừa đau lòng mà vừa hạnh phúc

- Vậy có thể ở chung không?

- Tất nhiên là được- Kim Taehyung vội vàng đồng ý- Đồ của em tôi sẽ cho người chuyển đến

- Cảm ơn! Còn có... - Jeon Jungkook nhìn thẳng vào mắt Kim Taehyung- Có những chuyện anh nghe được, biết được nhưng chưa chắc nó đã là sự thật đâu...

-...

Kim Josuk sau khi nhận được tin Jeon Jungkook đã trốn thoát không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy rất thú vị. Hắn nhìn đứa bé đang co rúm sợ hãi trốn một góc trong chuồng, nở một nụ cười kinh tởm rồi quay sang nói với mụ bảo mẫu đang đứng cạnh đó

- Chăm sóc nó cho thật tốt, sắp tới cần dùng đến đó đấy

- Vâng thưa ông chủ!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top