Chap 75
Khi Charlotte còn chìm đắm trong thế giới của mình , cửa phòng được mở ra , có thể là mẹ đưa thức ăn đến cho nên nàng vẫn như trước không thèm ngó ngàng . Bên tai nghe có tiếng mở cửa , nhưng lại không nghe thấy âm thanh tiếp theo , thật giống như không động tĩnh . Một lát sau nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa đã mở , nàng cũng không kịp nghi hoặc lập tức từ trên giường mặc quần áo tử tế xông ra ngoài . Nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy con gái , ông Austin thở dài không biết nói cái gì , bà Austin nhìn nàng muốn đi thì đưa di động cho nàng , sau đó không nhanh không chậm lạnh lùng nói :
- " Con đi tìm nó hay sao ? Không cần uổng phí , nó đã đi rồi "
- " Mẹ nói cái gì ? "
- " Ta nói nó đã về Mỹ . Charlotte Austin , con nên tỉnh lại , con xem con thành hình dáng gì , không có nó con không sống nổi phải không ? "
- " Không ! Sẽ không , mẹ gạt con , Engfa sẽ không xa con "
Charlotte liều mạng lắc đầu , nàng không tin lời mẹ mình vừa nói , nàng nghĩ mẹ nàng vì muốn chia lìa hai người mà nói dối nàng , chắc chắn là như vậy , nàng muốn đi tìm Engfa .
- " Được , con cứ việc đi tìm đi ! Con tự mình đi chứng minh "
Dọc theo đường đi Charlotte không ngừng gọi vào dãy số quen thuộc , nhưng chỉ nghe được bên trong truyền đến tiếng tổng đài nhắc nhở , tiếp theo nàng gọi cho Champ mới biết được Engfa đã từ chức , hơn nữa còn là nghỉ việc ngay lập tức , tại sao lại như vậy ? Engfa yêu nghề nghiệp này đến thế nào , mấy lần nàng khuyên cô ấy vẫn không từ bỏ . Charlotte vội vàng đến bệnh viện nhưng lại nghe được tin cô ấy đã xuất viện , lại tới nhà Engfa gõ cửa cũng không ai đáp lại , nội tâm của nàng càng ngày càng bất an . Lẽ nào đúng như lời mẹ nói , sẽ không ! Nàng không tin Engfa không nói tiếng nào đã bỏ nàng mà đi . Đúng rồi ! Còn có Chompu , nói không chừng cô ấy ở đó . Mang theo tâm trạng lo âu Charlotte điện thoại cho Chompu :
- " Chompu , P'Fa có ở chỗ của cô không ? Tôi không tìm được cô ấy "
- " Charlotte , tôi muốn nói với cô một chuyện . . . Engfa xế chiều hôm nay 2 giờ sẽ lên máy bay về Mỹ , hiện tại hẳn là đã ở sân bay , khả năng có thể sẽ không trở về , cậu ấy để lại phong thư cho cô ... "
- " Các người gạt tôi có đúng hay không ? Không phải như vậy . Engfa đã nói không rời xa tôi "
Mặc cho Chompu nói như thế nào đi nữa nàng trước sau cũng không tin .
- " Charlotte , cô bình tĩnh , cô đang ở đâu ? Tôi sang tìm cô , cô sẽ rõ mọi việc "
Khi Chompu đến gặp đã thấy nàng cả người tựa lưng vào ghế lái , đôi mắt sưng đỏ không chớp mắt nhìn về phía trước . Chompu thở dài đi tới gõ gõ cửa xe của nàng , sau đó nói nàng mở cửa xe rồi ngồi vào ghế phụ , từ trong túi lấy ra phong thư đưa cho Charlotte . Charlotte cảm giác chỉ cầm một bức thư nhưng nặng nề vô bờ bến , nàng run rẩy nhận lấy , rất không muốn xem nhưng vẫn hi vọng mọi chuyện không như mọi người nói , Charlotte mở ra , giờ khắc này trái tim của nàng đập điên loạn . Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy nét chữ của Engfa , dù như thế nào Charlotte cũng không tin người kia thật sự rời xa mình , hơn nữa chỉ dùng một phong thư để thông báo cho mình biết , và hơn ai hết mình là người cuối cùng biết được sự thật này .
" Char~ . Khi em nhận được lá thư này thì chị hẳn đã lên máy bay trở lại thế giới của chị , hãy tha thứ cho chị vì ra đi không lời từ biệt . Cuộc đời này được gặp em là may mắn lớn nhất của chị , cảm ơn em thời gian qua đã làm bạn cùng chị , tuy rằng thỉnh thoảng cũng có cãi cọ nhưng mỗi một ngày chị đều cảm thấy thật hạnh phúc , hạnh phúc đến nỗi cứ ngỡ mình đi trên mây . Chị đã từng tưởng tượng chúng ta bên nhau mãi mãi , cùng nhau dắt tay cho đến hết cuộc đời , vĩnh viễn không chia cách . Chị nhớ rằng chị đã từng nói nếu có một ngày chúng ta chia xa , chị sẽ đi tìm em , bất luận chân trời góc biển cũng sẽ tìm cho được em , thế nhưng bây giờ chị thất hứa rồi , lần này người chọn rời đi chính là chị . Khi biết chân của chị tàn phế , chị không dám đối mặt em , không muốn để cho em thấy một người tàn tật như chị , một cái chân đã không còn nữa , vì lẽ đó chị lựa chọn trốn tránh . Hãy tha thứ cho chị nhu nhược và ích kỷ , đừng khóc vì chị , em cũng biết chị không thích nhìn thấy em khóc , như vậy chị sẽ đau lòng . Từ hôm nay trở đi em hãy vui vẻ mà sống tốt , em đồng ý với chị có được không ? Đừng tìm chị , có tìm cũng sẽ tìm không được , em hãy quên chụ đi và bắt đầu cuộc sống mới , tìm một người em yêu kết hôn tạo gia đình nhỏ , em không phải vẫn luôn rất yêu thích trẻ con hay sao ? Đó là điều mãi mãi chị không thể cho em . Rồi sẽ đến lúc em sống hạnh phúc bên con , chị có thể tưởng tượng được con em khẳng định là vừa đáng yêu vừa xinh đẹp giống như em , nó nhất định sẽ được ngàn vạn sự cưng chìu , cô chú cũng sẽ hài lòng cười tươi , một nhà hòa ái , thật tốt . Nếu như có kiếp sau , chị nhất định phải làm một người đàn ông , sau đó đi tìm em , quang minh chính đại cưới em vào cửa trở thành của riêng chị mãi mãi không rời , đến lúc đó em sẽ không được phép quên chị đâu nhé . Bất quá cho dù em không nhận ra cũng không sao , chị sẽ dính chặt lấy em không buông mãi đến tận khi em yêu chị mới thôi . Em lại muốn nói chị vô lại chứ gì , chị cũng chỉ đối với em vô lại . Bởi vì trái tim của chị rất nhỏ , chỉ có thể chứa một mình em , chị cũng rất bá đạo , em cũng chỉ có thể thuộc về chị . Kiếp này có thể chúng ta hữu duyên vô phận , hạnh phúc của em nhất định phải bước qua đời chị , chị thật lòng chúc phúc cho em , chúc em tìm được hạnh phúc mới ! Tạm biệt người yêu của chị , chuyện chúng ta đến đây là kết thúc ."
Khi xem xong toàn bộ nội dung bức thư , Charlotte nước mắt rơi ướt giấy , nội tâm của nàng đang nổi giận , đúng ! Nàng hận Engfa , hận cô ấy ra đi không lời từ biệt , hận cô ấy tự cho là mình đúng . Nhìn thời gian đã là 1h30 phút chiều , Engfa hẳn là đang ở khu vực kiểm tra an ninh , Charlotte không để ý nước mắt giàn giụa nổ máy lái xe hướng ra sân bay .
- " Charlotte , cô làm gì thế ? "
Chompu lo lắng hỏi .
- " Tôi muốn đi tìm Engfa nói cho rõ ràng . Đừng tưởng rằng một phong thư có thể đuổi tôi đi , tôi muốn cô ấy cho tôi câu trả lời thỏa đáng "
- " Đừng như vậy được chứ ? Engfa cũng không muốn nhìn thấy cô như vậy . Chúng ta bây giờ có đến cũng không kịp ? Engfa nếu lựa chọn rời đi khẳng định có suy nghĩ riêng của cậu ấy , cậu ấy sẽ không tạm biệt cô . Cô sao phải khổ vậy chứ ? "
Charlotte không nghe tiếp tục lái về phía trước , còn một chút nữa là sẽ đến sân bay . Khi đến đó , xuống xe chỉ nhìn thấy giữa bầu trời một chiếc phi cơ cất cánh chìm vào làn mây , lưu lại vài đường vòng cung . Cô ấy vậy là nhẫn tâm đi rồi , Charlotte cõi lòng tan nát ngã xuống đất , không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người qua đường , ngước mắt lên nhìn máy bay trên bầu trời la lớn :
- " Engfa Waraha , đồ khốn kiếp , một tên lừa gạt , một tên nhát gan "
Người qua đường không biết gì cho rằng cô gái xinh đẹp tiều tụy này hay là bị người ta lừa dối cảm tình , sau đó chỉ tỏ thái độ đồng tình . Chompu nhìn nàng như vậy cũng thấy đau lòng tiến lên dìu nàng đứng dậy , cho nàng một cái ôm :
" Charlotte , cô muốn khóc cứ khóc ra đi "
Khi Engfa ngồi xe đẩy cùng mẹ mang theo hành lý đi đến tìm Chompu , nàng đầu tiên là kinh ngạc , vì sao cậu ấy lại ngồi xe lăn , nhưng sau đó nghe cậu ấy nói là chân không đi được nữa , cũng không thể tiếp tục công việc nên sẽ về Mỹ . Tin tức này đối với Chompu mà nói thật chấn động , trong lúc nhất thời cũng khó có thể tiếp thu . Chompu nhìn người bạn yêu mến nhất của mình lòng như đao cắt , trời cao tại sao lại tàn nhẫn như vậy , nước mắt cũng không khống chế được . Mình đã nức nở hỏi cậu ấy ' thế còn Hyomin thì sao ' ? Cậu ấy mặt không hề cảm xúc không nói gì , trực tiếp lấy ra một phong thư nói mình đưa cho Charlotte , nói là cả hai duyên đã tận . Tuy rằng cậu ấy mặt ngoài không có tâm tình gì biểu hiện ra nhưng xem trong mắt cậu ấy ngàn vạn lần không muốn nhưng lại mạnh mẽ giả vờ như không có gì , nhiều năm như vậy cậu ấy vẫn ngụy trang dở tệ . Cậu ấy cũng dự liệu được Charlotte sẽ tìm mình , cho nên khi nhận được điện thoại liền đi tìm Charlotte . Thấy dáng người gầy gò kia không khỏi thở dài , hai người này đường tình duyên thật trắc trở , tưởng rằng các nàng sau khi giải trừ hiểu lầm sẽ càng thêm quý trọng lẫn nhau , không nghĩ Engfa lại xảy ra biến cố bất ngờ , càng khó đoán trước chính là vào lúc này cậu ấy lựa chọn rời đi . Có thể tưởng tượng được cậu ấy quyết tâm như thế nào mới nhẫn tâm làm như thế . Engfa cuối cùng đi rồi , mang theo vết thương đầy người mà rời đi . Nhìn Charlotte giờ khắc này hoàn toàn mất lý trí , điều Chompu có thể làm chỉ là ôm nàng cho nàng một tia an ủi . Đứng ở lập trường của mình Chompu cũng không biết nói lời nào để động viên , chỉ hy vọng thời gian có thể xóa mờ những tổn thương mà Engfa mang đến cho Charlotte , hay là đúng như Engfa nói , hai người bọn họ có duyên không phận .
************************************
End nhá
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top