Chap7. Lo Lắng Cho Chị

Em tự nhiên ngồi xuống ghế đỏ của cô, lại còn vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh ra hiệu cho Engfa ngồi. Cô mỉm cười rồi cũng tiến tới, vắt chân, lưng tựa thoải mái. Chợt, Charlotte nằm xuống đùi Engfa, hơi ngại ngùng. Engfa vui lắm vì không ngờ Charlotte nhanh chóng chấp nhận như vậy nhưng cảm giác ấy cũng chẳng được lâu, Engfa có máu buồn nên chỉ cần người khác bất ngờ chạm nhẹ vào người là tất cả giác quan nóng bừng lên rất khó chịu. Người cô run lên cầm cập, mặc dù đã cố cắn răng chịu đựng. Từ lâu, cô tự nhủ phải tập làm quen, vậy mà chẳng thể làm được gì, kết quả vẫn không đổi khác. Cô thở dốc hơn.

Charlotte nghe tiếng thở mạnh của Engfa bèn xoay đầu lại nhìn. Mắt Engfa nhắm tịt, mi tâm nhăn nhó, mặt vô cùng khổ sở. Em bật dậy, lo lắng hỏi.

" P'Fa sao vậy? Đau ở đầu à? Hay đầu em nặng quá??. Engfa lắc đầu nguây nguậy, lúc này, em đã ngồi lên nên mặt cũng giãn ra.

" Làm sao vậy? Nói em biết điiii " Em nắm tay cô.

Người Engfa lại như có dòng điện chạy xuyên qua, tìm đập thình thịch như chuẩn bị rơi ra ngoài. Lấy lại bình tĩnh, cô nhìn em cười hiền, tất nhiên rồi, em lo lắng cho cô như vậy mà.

" Tôi không sao. Em lo lắng cho tôi à? "

" Sao không? Chị chết thì tôi sống với ai? " Em lườm cô.

Gì chứ? Cô có nghe nhầm không? Em lo lắng cho cô, sợ mất cô!! ? ? ?

" Nếu tôi mất đi, em có thể sống với ba em còn gì? " Cô nổi hứng trêu ghẹo em.

" Tôi bị bán cho chị rồi! " Em đột ngột đứng dậy, bỏ đi. Cô thực sự không muốn em bị ám ảnh bởi chữ " bán ". Cô muốn em coi cô là người yêu . . . nhưng bây giờ là BẠN!

Dù sao cô cũng vui vì em lo lắng cho mình. Cô gọi bà Baek dặn dò một chút rồi đi tắm. Vào phòng thấy em đang nghịch điện thoại trên giường, cô chỉ lặng im nhìn lượt qua rồi lấy quần áo. Tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ Adidas đen tuyền, ngồi thụp xuống sofa hơ tóc trước quạt. Em thấy vậy, bèn lên tiếng.

" Chị không có máy sấy tóc à? "

" Có nhưng tôi không dùng "

" Tại sao? "

" Tôi . . . không biết dùng! " Cô ậm ừ mãi mới nói hết câu.

" Chị là người thời kỳ đồ đá hay sao mà không biết dùng máy sấy vậy? " Em bật cười châm biếm.

" Máy gì mà nóng như lửa ấy, mấy lần bị bỏng nên tôi không dùng! " Cô gắt lên.

" Máy sấy đâu? " Em đứng trước mặt cô, chìa tay ra.

" Trong ngăn kéo đầu giường " Cô ngẩng lên.

Em đi lại chiếc tủ nhỏ, mở ngăn kéo lấy ra chiếc máy sấy ra phía cô đang ngồi. Với tay cấm ổ điện.

" Này, em làm gì vậy? Tôi không thích dùng nó. Nó nóng lắm " Cô xua tay.

" Ngồi im, em sấy sẽ không nóng, không là bị bỏng thêm lần nữa ráng chịu ! " Em ra lệnh, hơ máy vào tóc cô.

Kì lạ thật, em sấy không hề nóng chút nào, ngược lại còn vô cùng sảng khoái. Mùi dầu gội nhè nhẹ xen vào cánh mũi làm cô tê dại cả người. Bàn tay em thoăn thoắt đan xen vào làn tóc cô. 

" Ơ, đầu chị có sẹo này. Sao vậy? " Em sờ sờ vào vết sẹo giữa đỉnh đầu cô.

" À, hồi nhỏ tôi cứu một bé gái xong bị bọn kia ném đá vào đầu, cũng lâu rồi " Cô kể

Charlotte chợt nhớ lại quá khứ. Hồi bé, cô cũng bị các bạn trong viện cô nhi bắt lại. Lúc ấy, cô chỉ biết khóc. Rồi sau đó có một người chị đã bảo vệ cô. Cũng có lần bị chảy máu đầu. Nhưng sau hôm đó Charlotte được người ta hiện tại đón về làm con nuối vì bị hiếm muộn. Từ đó cũng mất thông tin về người chị ấy, Charlotte xâu chuỗi lại sự việc, thấy trùng hợp.

" Cô bé ấy tên gì vậy? " Charlotte hỏi.

" Tôi hay gọi em ấy là Cherine "

Không phải người chị ấy không gọi Charlotte như vậy . " Chắc không đúng đâu , làm gì có duyên như vậy chứ "  Charlotte nghĩ thầm.

" Xong rồi! " Charlotte hô to. Tay thu dọn dây, đem máy đi cất. Cô vẫn ngồi ở sofa nhìn em. Ánh mắt tràn đầy âu yếm. Cô gái ấy là em đấy, Cherine ạ!

" Giờ tôi phải đi tiếp khách. Chắc sẽ về muộn, em ăn cơm với mọi người đi. Đừng đợi tôi " Cô nhìn đồng hồ, vừa nói, vừa bước ra cửa. Cũng đã 5h rồi.

" Này! " Em gọi cô.

" Sao vậy? À mà tôi nói em thế nào rồi hả? " Cô quay lại.

" Ừmmm . . . Đừng uống nhiều quá nhé " Em ậm ừ, khuôn mặt đỏ ửng lên, cúi gằm xuống đất.

" Tôi biết rồi. Em ăn ngoan nhé. Tôi sẽ cố gắng về sớm " Cô đi lại chỗ em, xoa xoa đầu rồi hướng ra cửa mà đi. Trong lòng cười thầm.

--------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top