45.




Ngày Engfa xuất viện là một ngày nắng đẹp.

Nudee lái xe tới đón Engfa, chị ta hạ cửa kính xe, cười nói:

"Charlotte , trước khi học kỳ kết thúc em sẽ không cần đến phòng khám giúp chị đâu."

Tôi gật đầu, "Em sẽ ôn luyện trong phòng tự học."

Tôi đã thống nhất với Chompu cũng đang bị chậm tiến độ, chúng tôi sẽ đóng ổ vài ngày ở phòng tự học mở 24/24.

Tôi cảm động trước sự chu đáo của Nudee tạm thời miễn cưỡng rời xa Engfa, tôi vòng qua ghế lái phụ, Engfa cũng hạ cửa sổ xe xuống, chăm chú nhìn tôi.

"Cố gắng lên." Chị cười nói.

"Em thi xong nhất định sẽ đi tìm chị." Tôi nói.

Engfa vươn tay xoa gò má tôi.

"Được, chị sẽ chờ em."

Tôi nắm tay chị, nghiêm túc nói: "Đến lúc đấy, em có chuyện muốn nói với chị."

Ánh mắt Engfa sâu thêm, mỉm cười.

Tôi nhìn theo xe rời khỏi bệnh viện, mãi đến khi không thấy bóng dáng mới quay đầu lại.

Sau khi về trường, tôi tập trung chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ và đủ loại báo cáo khác nhau, dốc toàn lực chỉ vì muốn có thể đi tìm Engfa sau khi kết thúc.

Tôi biết một khi gặp chị thì sẽ không làm gì được nữa.

Chompu vừa nhìn thấy tôi liền quan sát từ trên xuống dưới, tấm tắc: "Thế nào, sao thấy tinh thần sáng láng vậy?"

Tôi lườm cô ấy, "Làm gì có." Lời nói yếu ớt, đến mình còn không tin.

Chompu câu cổ tôi đòi tôi kể, tôi đành kể với cô ấy về năm ngày nằm viện của Engfa.

Nghe xong, cô ấy trêu: "Đối với cậu thì Waraha nữ vương còn công hiệu hơn bất cứ loại thuốc đặc trị nào."

Tôi đẩy cô ấy ra, bảo cô ấy đừng chọc tôi nữa.

"Nếu đã hoà giải rồi thì đừng cãi nhau nữa. Tớ đứng một bên nhìn còn thấy phiền."

Chompu nói bằng giọng điệu chán ghét.

"Lần sau tớ sẽ mặc kệ cậu."

"Không có lần sau đâu." Tôi nói chắc nịch.

Sau môn thi cuối cùng là kì nghỉ hè của tôi chính thức bắt đầu .Cuối cùng tôi cũng có thể đi tìm Engfa rồi.

Trong những ngày qua, tôi nhận rõ phiền hà khi không có điện thoại di động, đang suy nghĩ có nên mua một chiếc hay không trong lúc dắt chiếc xe máy chompu cho tôi mượn.

"Việc làm đầu tiên khi nghỉ hè không phải là tìm Waraha nữ vương, cậu lạ lùng thật." Chompu nói.

Tôi đội mũ bảo hiểm vừa đáp lại:

"Đã lâu không gặp Ching Ching rồi, tớ muốn ôm cô bé trước."

Vừa lắc hộp quà trong tay,

"Tớ còn mua đồ ăn ngon cho cô bé nữa."

"Cậu không nói thì tớ còn tưởng con bé là con gái cậu chứ."

Tôi lườm cô ấy, lái xe về hướng trường mẫu giáo. Sau mười phút chạy xe, tôi đến cửa trường cùng hộp quà.

Từ xa trông thấy cô giáo của Ching Ching đang rửa tay, tôi bước đến chào hỏi dưới ánh mắt ngạc nhiên của cô ấy:

"Chào cô giáo, tôi đến đón Cherine Waraha em ấy đang ở phòng học sao?"

Bước chân chuẩn bị hướng đến lớp học của tôi bị câu hỏi của cô giáo làm khựng lại.

"Đón Cherine ? Nhưng em ấy không có ở đây..."

Tôi quay phắt lại, không dám tin nhìn cô giáo

"... Sao ạ?"

"Mấy hôm trước Chirine đã làm thủ tục chuyển trường, em không biết sao?"

Tôi ngẩn ra.

Tôi bỏ qua tiếng gọi của giáo viên và chạy vào lớp, khi mở tủ đồ của Ching Ching thì hô hấp ngừng lại... Đồ của em không còn nữa.

Tôi run rẩy đóng tủ, thấy rằng bảng tên của cô bé cũng đã bị xé mất.

Không thể nào... Sao lại như vậy...

Tôi sải bước ra khỏi lớp, vội vã chạy xe về nhà họ Waraha. Đến nơi, tôi lập tức tắt máy xuống xe, chạy nhanh về phía cửa chính mà không kịp cởi mũ bảo hiểm.

Tôi lấy ra chìa khoá, tay run rẩy mất kiểm soát, phải cố gắng lắm mới tra được chìa vào ổ.

Đẩy cửa ra, lưng tôi lạnh toát.

Không gian lớn như vậy chỉ còn lại đồ đạc đơn giản... Tôi thở dồn, hai chân như nhũn ra.

Tôi cẩn thận quan sát toàn bộ Waraha gia, ngoại trừ đồ gia dụng thì thật sự là... không còn gì.

Tôi ra khỏi nhà, lần nữa ngồi lên xe máy, quyết định đến phòng khám của Nudee để hỏi cho rõ. Nếu là chị ta thì nhất định sẽ biết đã xảy ra chuyện gì.

Vừa đẩy cửa kính, chị gái đã làm việc rất lâu trước tôi đang ngồi ở quầy lập tức đứng lên, mỉm cười.

"Charlotte, đã lâu không gặp."

" Nesa Mahmoodi đâu?" Tôi vội hỏi.

Chị gái nọ khó hiểu nhìn tôi nói:

"Trưởng phòng khám à? Cô ấy đi từ sớm, bây giờ đang hội chẩn cùng bác sĩ Chirathivat và bác sĩ Malisorn..."

Có lẽ nhìn thấy vẻ khác thường của tôi, chị ta thu lại nụ cười, thận trọng hỏi: Em không biết sao?"

"Em không biết..."

Cổ họng khô khốc, giọng nói vô thức nghẹn ngào.

"Em chẳng biết gì cả..."

"Khoan đã, sao mắt em đỏ vậy? Muốn khóc sao? Chị, chị có đồ cần chuyển cho em, em, em đừng khóc..."

Chị gái cầm một lá thư đi về phía tôi, vỗ lưng tôi trấn an:

"Không sao, không sao..."

Tôi cầm bức thư ra khỏi phòng khám, run run mở ra, là thông báo trúng tuyển.

Như mong muốn, tôi đã đỗ vào trường Đại học gần nhà dì.

Engfa lại bỏ đi.

Tôi nhắm mắt lại, dù ánh nắng chói chang và làn gió mát lành có dễ chịu đến đâu cũng không thể lấp đầy trái tim trống rỗng của tôi.

Đến dưới lầu toà nhà TESS, anh Sun buồn bã nói với tôi rằng Engfa đã sớm đồng ý yêu cầu điều chuyển của cấp trên.

Từ sau lễ tang của chủ tịch Waraha, chị đã đồng ý chuyện này mà không nói với bất cứ ai.

Nudee biết được khi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Engfa và anh Sun khi chị nằm viện. Chị ta yêu cầu cùng Engfa đến Bangkok , Engfa đồng ý.

Đến cuối cùng, không ai trong số họ nói cho tôi chuyện này.

Chúng ta giao hẹn rồi.

Sau khi tạm biệt anh Sun , tôi lầm lũi đi ngược hướng TESS trong vô định, không biết mình muốn đi đâu, có thể đi đâu, cứ bước mãi như thế...

Đi đến một tương lai, không có Engfa

" Chị sẽ chờ em."

Tôi từ từ ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy mặt mình, vùi mặt vào đầu gối, không kìm được tiếng khóc nghẹn.

"Engfa Waraha, em còn chưa nói với chị, rằng em thích chị..."

Tôi từng nghiêm túc muốn sống bên Engfa cả đời, nhưng tôi không chờ được chị thực hiện lời hứa, Engfa cũng không đợi được tôi đủ dũng khí để tỏ tình.

Dù tôi và chị sống trong cùng một đất nước, nhưng lại chẳng thể tìm được nhau.

Tạm biệt, Engfa.

Tạm biệt, phần còn lại của đời tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #englot