Chương 47
Cơ Phát và Phương Vũ đợi đến hừng đông, Ảnh Lục và Ảnh Thất đã đem dược liệu về đúng lúc. Về phần hai bộ châm xích luyện và khởi tử, bọn họ đã tìm thấy từ trước, cũng nhờ hai bộ châm này mà "thi thể" Dương Phàm mềm oặt như sợi mì dần dần có chút sức sống trở lại, hô hấp thông thuận, nhịp đập ổn định, tuy là hơi yếu ớt nhưng tạm thời tính mạng đã an toàn.
"Sống, sống lại thật rồi!"
Ảnh Lục đứng bên giường chứng kiến quá trình Cơ Phát thi châm, rót thuốc, cứu chữa cho Dương Phàm. Sau hai canh giờ, từ một thi thể tái tím khô gầy yếu ớt vì trúng độc, Dương Phàm đã lấy lại được sinh cơ, dạo qua quỷ môn quan một vòng rồi quay về dương thế.
Ảnh Thất cũng kinh ngạc không kém, trong lòng thầm tán thưởng Cơ Phượng quá thần kì, trước đây hắn còn chưa thấy thiếu chủ cứu người sống lại như thế này bao giờ đâu!
Nếu Cơ Phát đọc được suy nghĩ của Ảnh Thất, chắc chắn sẽ lắc đầu. Hàn Diệp dám cho Dương Phàm uống dược hoàn tạo ra tình trạng chết giả thì hắn cũng đã tính toán đủ khư năng cứu Dương Phàm. Trong lúc cấp bách mà Hàn Diệp nghĩ ra kế sách lừa gạt ngược lại đám người Nhiếp Dung như vậy, đủ thấy trí tuệ, sự tự tin và tính liều lĩnh của hắn cao đến mức nào.
Hàn Diệp tin tưởng bản thân sẽ cứu được Dương Phàm, thậm chí còn tin là hắn có thể vượt ngục. Có lẽ đám người Nhiếp Dung sẽ không biết kẻ địch của mình là bậc tài trí anh hùng như thế, cũng chẳng ngờ hắn có phương pháp khiến người ta chết giả.
Trước chuyện này, Cơ Phát có hơi rung động, vì phương pháp đó là do chính y viết lại trong y thư nhưng vẫn chưa hoàn thiện cho lắm. Ắt là Hàn Diệp từng đọc được, sau đó nghiên cứu cặn kẽ, học kĩ hiểu sâu, phát triển bước tiếp theo của phương pháp giả chết.
Hơn hết là Hàn Diệp tin Cơ Phát vô điều kiện, dám sử dụng phương pháp này lên người Dương Phàm.
Điều này như tắm dưới ánh dương ngày đông, như nếm được quỳnh lộ tinh mơ, khiến đáy lòng y cảm thấy rất dễ chịu.
"Có một chuyện ta vẫn chưa hiểu được." Phương Vũ đứng cạnh giường bệnh, nhìn Dương Phàm đã hít thở đều đều, có hơi hiếu kỳ: "Hàn Diệp một hai phải cứu Dương Phàm, lẽ nào Dương Phàm có giá trị lớn gì với hắn?"
"Ta nghĩ là Dương Phàm biết được chuyện của Nhiếp Dung." Cơ Phát chỉ có thể đoán được đến đây: "Khi ta đến cứu Hàn Diệp, Nhiếp Dung nảy sinh sát ý với Dương Phàm, Hàn Diệp không "chữa" cho Dương Phàm chết thì Nhiếp Dung cũng sẽ ra tay, vậy nên chắc chắn Dương Phàm không chỉ là con chốt thí của Nhiếp Dung mà ít nhất là còn biết chuyện gì đó, khiến Nhiếp Dung bắt buộc phải giết hắn!"
Cơ Phát nhíu mày nói thêm: "Vì Nhiếp Dung và Dương Phàm có quan hệ khắng khít giống như phu thê..."
Y ngập ngừng một chút: "Cho nên sẽ không ai nghi ngờ hắn ta giết Dương Phàm. Dù kết quả như thế nào, Hàn Diệp sẽ luôn bị đẩy vào thế bị động, tội danh chực chờ chụp xuống đầu hắn."
Phương Vũ giật mình, nhớ đến câu trả lời của Cơ Phát trước đó, hắn ngẫm nghĩ rồi lắc đầu thở dài: "Phu thê như đôi chim trên cành, tổ ấm nát rồi thì mỗi người mỗi nơi, nào có ấm êm như người đời ca tụng? Huống chi long dương chi phích còn bị thế nhân ruồng rẫy, nghiệp lớn trì trệ, có lẽ là Nhiếp Dung không chịu nổi, nhân cơ hội này hại chết Dương Phàm..."
Cơ Phát nghe thế chỉ cười cười: "Nhân chi sơ, tính bản ác, tự thân thắp tà hoả, đến lúc cháy nhà lại trách ai? Tâm không vững, chí không kiên, không đủ can trường vượt qua chướng ngại, lại tham vọng mơ ước cao xa, sớm muộn gì cũng rơi vào vạn kiếp bất phục!"
Chứng kiến y thuật của Cơ Phát, nghe Cơ Phát phân tích suy luận, Phương Vũ hơi thất thần, cảm thấy lời đồn điên khùng phong hủi của Cơ Phượng rất vô căn cứ.
"Chờ Dương Phàm tỉnh lại, có lẽ cũng là lúc Hàn Diệp trở về."
Cơ Phát lẩm bẩm, nhìn ánh rạng đông nhảy nhót trên bệ cửa sổ, khẽ nheo mắt: "Hắn mà không tự xuất hiện, ta đảm bảo nóc hoàng cung không thủng thì cũng tự nát!"
....
Hàn Diệp bị Cấm vệ quân áp giải đến nha môn, tạm thời giam giữ hắn ở đây đợi lệnh của tuần phủ đại nhân, sau khi điều tra rõ ràng về cái chết của Dương Phàm mới đưa ra phán quyết chắn chắn cho tội danh của Hàn Diệp.
Lúc Hàn Diệp bị tống vào ngục giam, Lý Bá và một đám thủ hạ nhận được thông tri từ trước, đã đứng tại đại môn chờ sẵn. Sau khi gặp Cấm vệ quân, hắn ta cúi đầu vâng vâng dạ dạ, tươi cười khả cúc, nịnh nọt đon đả, hứa hẹn chắc nịch là sẽ liều mạng canh giữ Hàn Diệp, không để hắn đào thoát ra ngoài.
Đợi Cấm vệ quân đi rồi, Lý Bá phủi tay, dẫn người vào ngục giam nhìn Hàn Diệp đang ngồi trong phòng giam.
"Hàn đại phu, đã lâu không gặp!" Hắn ta ngồi xổm xuống nhìn Hàn Diệp ngồi trong nhà lao, ngoài miệng có vẻ tiếc nuối nhưng trong đáy mắt không giấu nổi vui sướng, đắc ý nhếch môi tặc lưỡi hai tiếng: "Lý mỗ không ngờ sẽ gặp lại ngươi trong tình huống này, quả là sông có lúc, người có khúc, mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên! Chuyện càng bất ngờ hơn là, Hàn đại phu, thế mà ngươi lại giết Dương tiểu tướng quân!"
Giọng nói của Lý Bá không lớn, những hùng hồn dõng dạc, cố ý cho những phạm nhân khác trong nhà lao nghe: "Nhớ năm xưa là nhờ một trận tây cảnh Phượng Châu của Dương tiểu tưởng quân mà ngươi được mời vào cung lĩnh thưởng, ngồi trước bá quan văn võ, thưởng kịch xem ca, ngày qua ngày vinh quang biết nhường nào. Bây giờ ngươi lại đối xử với Dương tiểu tướng quân như vậy, chậc chậc, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm..."
"Hàn đại phu, ngươi tự xưng là lương y từ phụ của thiên hạ, lại hành xử không khác gì phường tặc gian lật lọng, ăn cháo đá bát, rốt cuộc là ngươi tự tin rằng bản thân có thể một tay che trời, khoả lấp tội ác hay là ngông nghênh tự đại, không coi ai ra gì, tưởng thánh thượng ở xa không biết gì về những hành vi tác quai tác quái của ngươi!?"
"Đúng vậy, ngươi dám mưu hại tướng lĩnh Đại An, cho dù có thân phận vương gia thì sao chứ? Quân phạm lỗi vẫn xử như thứ dân, với pháp tắc Đại An, ngươi không thoát tội được đâu!"
"Phải phải, cái gì thần y chó má gì chứ, theo ta thấy thì là lang băm mới đúng! Chẳng phải người đời ca tụng hắn có bàn tay phục dược, chữa bệnh mát tay sao? Theo ta thấy, hắn chỉ biết điêu toa khoác lác, lấy hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt nữ nhân nhẹ dạ cả tin!"
"Vậy là ngươi không biết rồi, hắn không lừa nữ nhân, hắn lừa nam nhân! Hắn là đoạn tụ, ngươi không nghe nói đến sao?"
"Ghê tởm, thật sự là ghê tởm, hai nam nhân với nhau thì có thể làm gì được chứ? Từ cổ chí kim, long dương chi phích đã là yêu nghiệt quái nhân, rặt một lũ nương pháo bệnh hoạn, chỉ nói đến thôi mà ta đã thấy gai ốc sởn lên xả rồi, tại sao bọn họ có thể tồn tại được trên đời chứ?"
"Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ta vừa nghe được tin hắn khôn chỉ là đoạn tụ, còn học theo đạo sĩ bịp bợm để chiêu hồn câu phách gì đó, có liên quan đến tà ma ngoại đạo để gọi hồn tên đoạn tụ đã chết từ lâu lên! Ngươi còn nói nữa, có khi hắn trù yếm không cho ngươi được chết tử tế!"
"Lại còn có chuyện này? Vậy tên đoạn tụ cùng làm chuyện xằng bậy với hắn là ai?"
"Tất nhiên là..."
Lý Bá càng nói càng hăng, đám thủ hạ sau lưng cũng bàn tán say sưa về "tội ác" của Hàn Diệp. Sau đó chẳng biết thế nào lại nói đến chuyện Hàn Diệp bị bêu rếu ngoài phố, người người ta đồn rằng ý trung nhân của Hàn Diệp là một đại phu đã chết mười năm trước.
"Mười năm trước? Mười năm trước có những ai đã chết..."
Nha sai kinh ngạc nói, rồi chợt giật mình: "Ta nhớ ra rồi, là..."
Nhưng gã đến đây lại đột nhiên im bặt, run rẩy ngã khuỵu xuống sùi bọt mép.
"Lưu Giáp! Lưu Giáp!" Các nha sai khác vội vàng né tránh, hoảng sợ nhìn gã kia co giật dưới đất, Lý Bá cũng giật bắn lên, lập tức quay phắt lại nhìn Hàn Diệp: "Là ngươi đúng không? Mau dừng tay lại, gã là người vô tội, ngươi giết Dương Phàm rồi, còn muốn sát hại người vô tội sao!?"
Hàn Diệp ngồi nhắm mắt trong phòng, không ừ hử tiếng nào, chỉ một chốc lát sau, tên nha sai sùi bọt mép kia ngừng giãy dụa, hôn mê bất tỉnh. Tuy là gã không chết nhưng cũng khiến những tên còn lại hoảng sợ im thin thít, không dám bàn tán chuyện của Hàn Diệp trước mặt hắn nữa.
Hàn Diệp là người có hiềm nghi nhưng cũng là nhi tử của An Đế nên Cấm vệ quân không dám làm càn, không dám soát người tịch thu vật dụng trong người hắn nên ở cổ tay hắn vẫn còn vài ngân châm. Lý Bá biết rõ điều này, cũng đoán là tên nha sai kia bị ngân châm hại sùi bọt mép, hắn ta kiêng dè Hàn Diệp nhưng vẫn không quên trào phúng.
"Sao nào? Ngươi sợ gã nói trúng tim đen của mình nên mới chột dạ ra tay ư? Ta nói ngươi biết, ngươi bịt miệng được một người, nhưng không bịt miệng cả thiên hạ được! Bây giờ bọn họ đang bàn tán về chuyện dơ bẩn xấu xa của ngươi! Hàn đại phu, nha sai bọn ta bắt ngươi về đây là thanh trừ ác đồ, bảo hộ bách tính, ngươi ngang nhiên ra tay với nha sai như vậy, không để pháp tắc Đại An vào mắt, khác gì phường vô pháp vô thiên! Hàn đại phu, nếu ngươi chấp mê bất ngộ, không chịu quay đầu, sớm muộn gì quả báo cũng đến với ngươi!"
Lý Bá rống to giận dữ, còn không quên hạ thấp Hàn Diệp khiến bọn họ trở nên vĩ ngạn, nhưng tiếc là đổi lại chỉ là tiếng cười trầm thấp của Hàn Diệp trong bóng tối nhà lao: "Quả là người càng xấu thì càng thích cài hoa."
Lý Bá nghe mà nổi đoá, ai ngờ Hàn Diệp vẫn chưa chịu dừng: "Là Hàn mỗ kém cỏi vô năng, thủ pháp không thuần, không giết gã chết tươi, làm bẩn mắt Lý bộ khoái. Ngươi đã nguyện xả thân vì nghĩa bảo hộ muôn dân, hay là ngươi đứng ra để ra thử nghiệm thủ pháp lần nữa, để ta luyện luyện tay xem sao? Dù gì quả báo của Hàn mỗ cũng sắp đến rôi, cùng lắm thì hái đầu này xuống tế vạn vật sinh linh, lúc bỏ mình còn kéo được vài người xuống làm bằng hữu, đâu uổng một đời "ác đồ" của ta, ngươi thấy đúng không?"
Hàn Diệp vừa nói vừa cười, nhẹ nhàng bâng quơ như bàn đến chuyện phong vân sơn thủy, Lý Bá nghe mà đổ mồ hôi hột, vội vàng hừ một tiếng cố ra uy, phất tay ra lệnh cho thủ hạ dẹp đường hồi phủ: "Chết đến nơi rồi còn già mồm, ngươi..."
Hắn ta định chì chiết Hàn Diệp, rồi lại nhớ đến quỷ hồn xuất hiện trước cổng Tiên Trúc Cư hôm ấy, lập tức câm như hến, hậm hực bỏ đi.
Trưa hôm đó, Hàn Diệp bị chuyển đến nhà lao kinh thành.
Hàn Diệp ngồi trong nhà lao ẩm ướt, cảm giác được những ánh mắt tò mò, sợ sệt, thăm dò đang nhìn ngó mình, hắn cũng chẳng quan tâm, chỉ để ý đến một nam tử ngồi trong nhà lao ở đối diện.
Người này chỉ lo vùi đầu vào tấm chăn rách, không để ý đến hắn.
Hàn Diệp cụp mắt im lặng, cúi đầu nhặt một hòn đá dưới chân lên, ném về phía người kia.
Đối phương ăn đau, người run bắn lên một cái rồi bừng tỉnh, tức giận quay đầu nhìn xung quanh, khàn khàn quát khẽ: "Ai? Là tên khốn đáng chết nào dám quấy rầy giấc ngủ của lão tử!?"
"Là ta, tam hoàng huynh."
Hàn Diệp bình tĩnh nhìn gương mặt đen nhẻm bẩn thỉu sau mớ tóc hỗn độn hôi hám kia, giọng lạnh như sương: "Bao năm không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ?"
Hết Chương 47
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top