80.

Tịch Xung và Du Dương ngồi trên sô pha nghe Hạng Duy Đông mắng đầu óc chập cheng, nghĩ vớ va vớ vẩn, chuyện lớn như vậy dám không bàn với anh.

Anh giận hơn bao giờ hết, nhưng nếu mổ xẻ nỗi giận này phân tích cho rõ, có thể biết mọi phẫn nộ và quở trách đều là để nguỵ trang cho sự đau lòng.

Hai thằng nhóc gầy rộc cả người trong khi đợt nghỉ đông về đại lý phế liệu hãy còn mỡ màng, Du Dương có cả má phính, vậy mà bây giờ tóp hết lại cứ như bị mất mùa. Sao bảo đến Bắc Kinh sống tốt lắm? Sống như thế này ấy hả?

Hạng Duy Đông nghiến răng nghiến lợi, hít thở sâu, quyết định không phí lời với hai đứa nó nữa.

Anh cầm điện thoại ra sân gọi điện, nói với người mua cổ phần rằng mình cũng bán, ra giá bằng Tịch Xung là được. Sau đó anh lại gọi cho bạn cũ, nhờ hỏi thăm có ai mua đại lý phế liệu không.

Chưa nói chuyện xong đã có người giật điện thoại, Hạng Duy Đông quay đầu trông thấy Tịch Xung.

Tịch Xung kết thúc cuộc gọi, nói với anh Đông: "Không dùng đến nhiều tiền thế, không cần bán đại lý phế liệu."

Hạng Duy Đông trợn mắt: "Mày ra lệnh cho anh à, trả điện thoại đây!"

"Thật sự không cần." Tịch Xung không cho anh giằng điện thoại: "Em tự nắm chắc."

"Mày nắm chắc cái gì?" Hạng Duy Đông tức xì khói: "Nếu mày nắm chắc thì bây giờ công ty có nợ một đống không!"

Anh nói chuyện khó nghe nhưng Tịch Xung không để bụng, hiếm thấy còn cười: "Anh Đông, nếu để anh bán đại lý phế liệu, như thế em sẽ thật sự là vô dụng hết chỗ nói."

Giọng Tịch Xung bình tĩnh khác hẳn sự kích động của Hạng Duy Đông: "Anh tin em, chắc chắn em có thể vượt qua."

Sau cùng đại lý phế liệu vẫn giữ lại, bởi vì giọng điệu quá chắc nịch của Tịch Xung khiến ngay cả Hạng Duy Đông cũng bị lừa.

Nhưng sao anh lại không bị lừa cho được.

Tịch Xung mới chỉ hai mươi hai, người bằng tuổi hắn nếu không phải đang học đại học thì cũng vừa tốt nghiệp, đúng thời điểm mông lung ngờ nghệch, nhưng hắn đã dựa vào sức mình gây dựng sự nghiệp hai lần. Lần thứ nhất rất thành công, lần này Tịch Xung cũng không cảm thấy mình sẽ thất bại.

Chỉ cần hắn không cảm thấy mình sẽ thất bại, vậy thì nhất định không thất bại.

Tiền bán cửa hàng đông trùng hạ thảo giúp công ty cầm cự được một thời gian, Tịch Xung lại đi nước ngoài.

Ở đất nước xa lạ, nói ngôn ngữ xa lạ, gặp những người xa lạ, hắn đến từng địa chỉ đánh dấu trên bản đồ tiếp thị sản phẩm.

Không biết đã ghé qua bao nhiêu cửa hàng bán lẻ, đôi khi hắn lạc đường, đi cả ngày đều công cốc. Đôi khi hắn bị đuổi, không sao hết, tới địa chỉ tiếp theo là được.

May mắn thay cuối cùng hắn cũng gặp được khách hàng đang trốn liên lạc, đòi lại một ít tiền, cũng tìm được khách hàng muốn ký hợp đồng.

Cùng lúc đó một mình Du Dương quản lý công ty ở Bắc Kinh, mọi người đều biết các quyết định của thư ký Du đại diện cho sếp, đừng thấy thư ký Du trắng trẻo giống ngôi sao điện ảnh mà tưởng thư ký Du dễ trêu chọc.

Được nghỉ hè cậu gần như ở công ty toàn thời gian, cùng các nhân viên sale lên mạng khai thác nguồn khách hàng mới. Cậu dần cải thiện kỹ năng nói chuyện, hằng đêm ngồi trước máy tính tìm kiếm nền tảng mới, còn liên lạc với sàn thương mại điện tử quốc tế, nhưng họ nói hiện tại chưa nhận người bán từ nước ngoài.

Không nhận người bán nước ngoài thì đăng ký người bán "trong nước". Cậu nhờ Đinh Lộ giúp một số việc, chẳng mấy chốc đã mở được gian hàng trên sàn thương mại điện tử, bỏ qua bán lẻ trực tiếp cung cấp nguồn bán sỉ.

Hạng Duy Đông tạm thời ở lại Bắc Kinh, vừa vặn Tiểu Thuý đã chuyển ra ngoài cách đây không lâu.

Tiểu Thuý và Vưu Miểu lúc thì êm đẹp lúc lại cãi vã, chẳng biết làm lành từ bao giờ. Lần này làm lành tương đối lâu, Tiểu Thuý dọn đến chỗ Vưu Miểu ở luôn.

Hạng Duy Đông không hiểu biết nhiều về công ty thương mại quốc tế, cảm thấy rất cao siêu, suốt ngày nói tiếng Anh gõ bàn phím, màn hình máy tính toàn chữ tiếng Anh không biết sao lại hiểu, tóm lại trong mắt anh nó không khác gì chữ giun rắn.

Đã không hiểu thì anh không làm phiền, trở thành bạn thân với ông Lý.

Ông Lý rất thích anh, cảm thấy anh cũng là hạt giống tốt trong nghề mộc giống Tịch Xung, đáng tiếc cả hai đều không muốn ông truyền nghề, đúng là làm người ta tiếc đứt ruột.

Hạng Duy Đông thế chỗ Tịch Xung, ngày ngày ra ngoài sân chơi đấu địa chủ hoặc xào mạt chược.

Thắng tiền thì vui, anh nấu cơm cho cả nhà ăn.

Ăn xong một bữa cơm của Hạng Duy Đông, Trần Thu Bạch rất nể phục, bày tỏ mong muốn được so tài bếp núc.

Vì thế cứ rảnh rỗi là hai người họ thi nhau, hết món cá lại món tôm, thi thoảng ninh móng giò hoặc đùi lợn, nấu nhiều đến mức Du Dương ăn không xuể, cuối cùng phải đóng gói mang lên công ty cho mọi người.

Dương Hạo Kiệt cũng đến công ty, nghỉ hè cậu ta không về nhà mà tự nguyện đi thực tập.

Vì từ bé đã kinh nghiệm kết bạn trên mạng phong phú, chỉ thay tiếng Trung bằng tiếng Anh nên cậu ta thạo việc rất nhanh. Thỉnh thoảng làm việc riêng, cậu ta gọi video cho Đinh Lộ khoe bây giờ mình đã là nhân viên văn phòng.

Đinh Lộ ghen tị vô cùng, cực kỳ muốn mua vé máy bay về nước, cùng làm nhân viên văn phòng với bạn.

Thấm thoắt công ty đã trụ được đến tháng 8.

Số lượng khách du lịch khổng lồ đổ vào Bắc Kinh, cả nước đón mừng, đường phố tấp nập người nước ngoài. Khắp nơi nhộn nhịp cờ hoa, nổi bật sự phồn vinh năng động.

Có vô số cuộc gọi gọi đến công ty yêu cầu tư vấn, thậm chí còn có người nước ngoài đi ngang qua ghé vào tham quan.

Trong đó có khách tới du lịch, có nhân viên công ty muốn tìm sản phẩm, hầu như xem xong hàng mẫu đều trực tiếp đặt hàng.

Nhìn thấy hy vọng, trong một đêm công ty vụt sống lại.

Tháng ngày khó khăn trước đó tựa một cơn mơ, khiến người ta nghi ngờ liệu nó có thật sự tồn tại không. Nhà máy tiêu điều trở nên bận rộn, kể cả máy móc cũng không chịu nổi bắt đầu bốc khói.

Tháng trước còn khổ sở gọi điện tìm khách, hiện giờ liên tục bị khách giục giao hàng, người nào người nấy bận luôn chân luôn tay để kịp ngày hẹn. Đôi lúc có nhân viên thẫn thờ véo mặt mình, lẩm bẩm tự hỏi: "Đây không phải là mơ chứ?"

Người bên cạnh bận không kịp nghỉ: "Mơ gì mà mơ! Lô hàng này còn không giao được thì phải đền tiền vi phạm hợp đồng, cậu gọi điện giục chưa?"

"Ờ ờ, gọi đây gọi đây."

Cuối tháng tám.

Du khách chào tạm biệt thành phố, khoảnh sân nhỏ trước nhà Tịch Xung lại chật ních người, bếp nướng hắn làm trước Tết cuối cùng đã phát huy công dụng nướng thịt của mình.

Mọi người quây quần trong lán nghỉ, người thì uống rượu, người thì ăn thịt, người thì ba hoa. Tịch Xung nâng chén, vừa đứng lên xung quanh đã đồng loạt im lặng, nghển cổ chờ xem hắn muốn nói gì.

Tịch Xung nói: "Thời gian này vất vả cho mọi người rồi."

"Thế thôi?" Hạng Duy Đông là người đầu tiên phá đám.

Du Dương nói đỡ: "Em cảm thấy rất tốt."

Vưu Miểu bày trò: "Làm một bài phát biểu đi!"

Tiểu Thuý lặng lẽ vỗ tay, đang đông người nên cũng cười híp mắt hùa theo gây rối: "Đúng đấy sếp, phát biểu đi ạ."

Tịch Xung mỉm cười bất lực: "Không phát biểu, hôm nay ăn uống vui vẻ, không say không về."

Nói xong, hắn ngẩng đầu cạn chén trước.

Mọi người cũng nhao nhao nâng chén. Hôm nay không ai uống nước ép mà đều rót rượu trắng ông Lý mang sang, rượu cay quá làm mấy người bị sặc.

Tịch Xung ngồi xuống, Du Dương ở bên cạnh cười tươi huých tay hắn.

"Cười gì?" Hắn hỏi khẽ.

Du Dương lắc đầu, cũng hạ giọng trả lời: "Em vui thôi."

"Thật không?" Sau lưng Trần Thu Bạch đang cặm cụi với bếp nướng, một giọt dầu nhỏ từ vỉ nướng xuống than hồng, ngọn lửa bùng lên phản chiếu trong mắt Tịch Xung. Hắn thình lình hỏi Du Dương: "Bây giờ cảm thấy lớn lên vui chút nào chưa?"

Du Dương chớp mắt nhớ lại lời oán thán của mình khi xưa, không ngờ Tịch Xung vẫn còn nhớ.

Khi ấy cậu vừa kết thúc cuộc sống cấp ba, chưa kịp mừng đã phải chia tay bạn bè người thân, xa đại lý phế liệu thân thương, cảm thấy lớn lên không vui chút nào.

Hiện tại cũng chẳng dễ dàng, cậu và Tịch Xung vừa trải qua một năm nhốn nháo, thần kinh căng thẳng không có một phút giây thả lỏng. Ban đêm đếm sao cũng không ngủ được, hai anh em đành ngồi dậy bàn bạc chiến lược tiếp theo. Khi mặt trời ngày mới ló dạng, họ trao nhau nụ hôn rồi tiếp tục đương đầu với mọi điều tồi tệ.

Song khác biệt là lần này ngoại trừ Tịch Xung, bên cạnh cậu còn có rất nhiều người sẵn lòng ủng hộ. Vậy nên Du Dương chậm rãi gật đầu, đôi mắt cũng sáng ngời ánh lửa, cười đáp: "Vâng."

Bầu trời đêm nay đen kịt cũng không ảnh hưởng tới sự phấn khích của mọi người, trừ Trần Thu Bạch đang tập trung nướng thịt, những người khác rượu vào đều ầm ĩ.

Cơm nước no say không làm giảm niềm hứng thú, tất cả ồn ào đòi xếp bàn chơi mạt chược. Nhưng chỉ chơi được bốn người, họ phải uống rượu cạnh tranh với nhau. Vốn dĩ Du Dương không định tham gia, bị người lớn nói trẻ con ra chỗ khác chơi.

Thế là Du Dương ra chỗ khác chơi thật.

Cậu kéo Tịch Xung về phòng. Ngoài sân đang tiến hành cuộc thi căng thẳng mà kích thích, tiếng trầm trồ cười nói vang lên không ngớt, toàn bộ sức chú ý đổ dồn vào các thí sinh nốc rượu, không ai nhận ra họ biến mất.

Trong lúc không ai hay biết, mây đen trên trời tản đi, nhường chỗ cho mặt trăng xuất hiện.

Xem ra ngày mai chắc chắn sẽ nắng to.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top