11.

Giờ cơm tối, người đàn ông dặn Du Dương sau này gọi mình là chú nhỏ, gọi người phụ nữ là thím nhỏ.

Người phụ nữ khẽ "hừ" nhưng không nói gì khó nghe, gắp miếng đùi gà duy nhất trên bàn vào bát Du Nhất Triết.

Du Dương cúi đầu, không muốn gắp thức ăn và cũng không ai gắp cho cậu, đến cuối bữa chỉ ăn một bát cơm không.

"Du Nhất Triết, dọn đồ chơi trên giường con đi, buổi tối em ngủ với con."

"Tại sao! Ứ chịu!"

"Bảo con dọn thì con dọn, đâu ra lắm lời thế?"

"Nó là ai chứ, con không thích nó, không thèm ngủ với nó!"

"Bố nói với con rồi còn gì, em là em con..."

Thím nhỏ nói chen vào: "Giường bé tí, hai đứa ngủ thế nào? Trải đệm dưới đất cho nó ngủ là được."

"Giờ trời lạnh rồi..."

"Có sao đâu, trời lạnh thì đắp chăn dày thôi, với cả trong phòng cũng không lạnh."

Chú nhỏ bị thuyết phục, lôi đệm trong tủ trải bên cạnh giường, dặn dò Du Nhất Triết ban đêm cẩn thận đừng giẫm phải Du Dương.

Du Dương đứng ở góc phòng, hoàn toàn không để ý tối mình ngủ chỗ nào, hơi lơ đãng nhìn ngoài cửa sổ.

"Sao con phải ở cùng phòng với nó." Du Nhất Triết lại bắt đầu nhiễu sự, ngồi mép giường vung vẩy đôi chân voi: "Cho nó ngủ phòng khách không được ạ? Mang cái đệm này ra phòng khách đi."

"Phòng khách ngủ kiểu gì?"

"Con ứ muốn ở cùng nó!"

Chú nhỏ không quan tâm Du Nhất Triết kháng nghị, trải đệm xong thì để chăn gối lên trên, gọi Du Dương lại.

Du Dương đi sang, chú nhỏ vỗ vai cậu: "Cháu ở tạm đây đã, mấy ngày nữa sắp xếp chuyện của bà xong, chú đưa cháu đi làm thủ tục."

Không biết là thủ tục gì, Du Dương im lặng ngồi xuống đệm.

Du Nhất Triết ở bên cạnh liếc xéo Du Dương, đứng dậy xỏ dép ra phòng khách phàn nàn với mẹ.

Du Dương ngồi trong phòng một lúc không biết nên làm gì, muốn lôi sách ra làm bài tập mà bàn học toàn đồ chơi và truyện tranh của Du Nhất Triết, không có khoảng trống nào.

Cậu cúi đầu ôm cặp, hơi nhớ bà nội.

Thật ra bà không tốt với cậu lắm, sau khi bố mẹ mất cậu mới được bà đưa đi, ban đầu bà không nói chuyện với cậu, mở miệng là quát mắng như thể trông thấy cậu là nghĩ đến chuyện không vui, trừ lúc ăn cơm thì đều bắt cậu ở trong phòng.

Bà chưa từng đặt chân vào phòng Du Dương, một mình Du Dương cũng tự do tự tại, không có việc gì sẽ không xuất hiện trước mặt bà.

Về sau tuổi bà ngày một cao, Du Dương nhận ra bà cúi rất vất vả, nhất là khi chăm rau trong vườn luôn phải đỡ thắt lưng. Vì thế cậu chủ động nhận việc tưới nước nhổ cỏ hằng ngày.

Bà không nói gì, nhưng kể từ đó bắt đầu sai Du Dương làm một vài việc, không bắt cậu về phòng mãi nữa.

Sau đó nữa bà hay lầm bầm mắng Du Dương sao không cao lên, người lùn một mẩu, không biết ăn đi đâu hết rồi.

Du Dương cũng biết mình lùn nên cụp đầu im thin thít, bà cứ nói là lại tức mình đập lưng cậu bôm bốp. Cậu bị đánh cũng không hé răng, cầm bình tưới tưới rau trong vườn.

Buổi tối trên bàn có thêm một con gà, bà tự gắp một đùi, gắp cho Du Dương một đùi, vừa ăn vừa lẩm bẩm bảo cậu ăn nhiều vào, cao mới làm được nhiều việc.

*

Cạch.

Bỗng nhiên cửa sổ có tiếng động, khiến Du Dương đang chìm trong hồi ức giật nảy mình, cơ thể nhỏ bé run bắn.

Cậu ngơ ngác nhìn cửa sổ, mấy giây sau lại có một hòn đá đập lên kính.

Ý thức được điều gì đó, Du Dương lập tức bò dậy vọt đến bậu cửa sổ nhìn xuống đường.

Tịch Xung đứng dưới cái cây to nhất trong khu, đang cúi đầu tìm đá, ngẩng lên chuẩn bị ném lần thứ ba thì trông thấy Du Dương. Nó quẳng hòn đá đi, giơ tay vẫy.

Lúc Du Dương chạy ra khỏi phòng, phòng khách không có ai. Du Nhất Triết chui vào phòng ngủ chính, không biết ba người nhà họ đang thì thầm chuyện gì.

Ngang qua phòng khách cậu khựng lại một lát, quơ mấy quả táo trên bàn trà xong mới mở cửa chạy ra ngoài.

Toàn bộ quãng đường xuống dưới tầng Du Dương đều chạy chậm, đến khi ôm chầm lấy Tịch Xung mới dừng. Cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, sau đó nước mắt kìm nén cả buổi tối rơi lã chã.

Tịch Xung bị xô lùi về sau nửa bước, khó khăn lắm mới đứng vững.

Nó muốn đẩy Du Dương ra nhưng lại nghe thấy âm thanh bất thường, cúi đầu nhìn thì hơi bối rối: "Sao em thích khóc nhè thế?"

Du Dương không hề thích khóc, cậu ở nhà chú nhỏ nhịn mấy lần đều không khóc. Cậu cũng không biết vì sao vừa gặp Tịch Xung là mình lại như mở van nước, nước mắt thi nhau đòi trào ra.

"Em không thích ở đây." Cậu vùi mặt trước ngực Tịch Xung, giọng nghẹn ngào: "Em muốn đi về."

Tịch Xung lẳng lặng ôm em mình.

"Anh ơi." Du Dương ngước khuôn mặt khóc đỏ bừng: "Anh đưa em đi Bắc Kinh với."

"Không được."

"Tại sao?"

"Anh không đủ tiền."

"Em trộm cho anh, hôm nay em thấy..."

Du Dương thấy túi của chú nhỏ để ngay trên tủ giày cạnh cửa chính, hở một góc ví tiền, mặc dù không biết có bao nhiêu tiền nhưng thể nào cũng có tiền chứ.

"Không được!" Tịch Xung đẩy Du Dương ra, cũng không biết tại sao tự nhiên mình lại tức giận, cau mày nói: "Em không được ăn trộm."

Du Dương mím môi khóc trong yên lặng, mặc cho nước mắt rơi xuống nền đất.

Tịch Xung trông thấy chú nhỏ đi ra khỏi tòa nhà, mắt dáo dác ngó quanh tìm người. Nó lau mặt Du Dương: "Đừng khóc nữa, mai anh đón em tan học."

Du Dương túm tay Tịch Xung, nhìn Tịch Xung chằm chằm, muốn nói gì đó mà lại không biết nên nói gì.

Chú nhỏ đang đi qua bên này, Tịch Xung rụt tay lại vỗ đầu Du Dương: "Nhanh quay lại đi, họ tìm em kìa."

Tịch Xung xoay người đi trước khi chú nhỏ tới nơi, có thể nghe thấy Du Dương nhỏ giọng gọi tên nó ở đằng sau, nhưng nó không quay đầu.

Về đến phòng Du Dương mới nhớ ra quên đưa táo cho Tịch Xung, cậu chán nản ngồi trên sàn.

Đúng lúc Du Nhất Triết vào phòng nhìn thấy quả táo, tức tốc ngoái đầu hét lên: "Mẹ, thằng này trộm táo nhà mình!"

Du Dương quay lại nhìn cậu ta, hơi xấu hổ giấu táo ra sau lưng.

"Mày còn giấu, tao trông thấy rồi!" Du Nhất Triết nhào qua dùng sức nặng đè lên cậu, cướp quả táo trong tay cậu.

Du Dương không cho.

Thấy không cướp được, Du Nhất Triết vặn người gọi to: "Mẹ, mẹ ơi mẹ!"

Thím nhỏ đi sang, đứng trước cửa nhìn thân hình phì nhiêu của Du Nhất Triết đè hẳn lên Du Dương. Mặt Du Dương trắng bệch, hít thở khó khăn, song vẫn nắm chặt quả táo không chịu đưa.

"Nó muốn ăn thì cho nó ăn, con còn thiếu một quả táo à?" Thím nhỏ bình chân như vại.

Cuối cùng Du Nhất Triết cũng ngồi dậy, đặt mông lên sàn, bất mãn nói: "Đấy là táo nhà mình!"

"Được rồi đừng ồn ào nữa, đi ngủ mau." Thím nhỏ ngáp ngủ, đóng cửa lại.

Du Nhất Triết thở phì phò trừng Du Dương, đứng lên đổ kềnh ra giường, ván giường phát ra tiếng cọt kẹt.

Đã bảo vệ được táo, Du Dương thầm thở phào, lặng lẽ cất táo trong cặp rồi chui vào chăn, vừa nhớ Tịch Xung vừa thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top