Cô gái mùa hoa đào nở

Hwarang đi nhanh cũng về nhanh, bởi vì cậu lo sợ người ấy sẽ biến mất đột ngột khỏi cậu như ánh sáng vụt tắt lúc hoàng hôn. Trái tim đập kịch liệt khiến đôi tay run rẩy làm nhân viên siêu thị nhìn cậu đầy lo lắng, sau khi thanh toán xong cậu lập tức chạy như bay về nhà, con ngươi híp lại như mắt cáo đầy ma mị, ẩn sâu bên trong là sự hung tàn khó kiềm chế.

Mở cánh cửa bước vào, mùi hương quen thuộc vẫn còn ở đây khiến chút lý trí cậu quay lại, đặt đồ lên bàn Hwarang chạy vào phòng để xác nhận, cậu phải nhìn thấy người ấy ngay lập tức nếu không cậu sẽ phát điên mất.

Bên trong phòng Hanbin đang ngồi quay lưng lại với cửa phòng, gương mặt đang chìm trong màu nắng sớm ấm áp, đôi mắt nhắm nghiền như đang hưởng thụ cả bầu trời. Giây phút ấy Hwarang không muốn suy nghĩ gì nữa, mang dáng vẻ loài Cáo săn mồi lao đến ôm chặt lấy thứ mình muốn, siết chặt thân hình vào trong đôi tay này, để lưng tựa vào trái tim của chính mình.

Cằm đặt lên đỉnh đầu Hanbin, sau đó là vùi vào gáy cậu ấy tham lam hít lấy mùi hương chỉ thuộc về người ấy, dù cho trái tim chầm chậm lấy lại nhịp đập ban đầu nhưng đôi tay kia vẫn không ngường siết lấy thân hình bên dưới vào lòng, chỉ có như vậy cậu mới cảm thấy an lòng.

Lúc vừa nãy bản thân Hwarang loé lên linh cảm sự tồn tại của Hanbin đang mờ nhạt đến mức gần như biến mất khỏi thế giới này, chính vì vậy cậu không khống chế nổi chính mình. Dẫu vậy Hanbin không phản kháng, không giãy giụa cũng không than trách gì cậu dù cho cậu có làm đau bản thân ra sao.

Hanbin cụp đầu xuống, đôi tay nhẹ nhàng vỗ về Hwarang, cậu hiểu ý dần buông lỏng ra, sau đó Hanbin xoay người ôm lại thân hình cao lớn đó. Gương mặt áp vào vị trí trái tim của cậu ta, tóc mái che đi đôi mắt vô hồn để Hwarang không thể nhìn thấy.

Bàn tay vòng ra sau lưng Hwarang nhanh chóng làm thủ pháp nhẹ xoá đi sự tồn tại vừa nãy của người bí ẩn kia. Lúc này Hwarang đang đơ cứng người vì Hanbin chủ động ôm cậu, sau đó là sự vui vẻ lan tràn trong mắt ôm lại cậu ấy. Nhưng lần này là cái ôm dịu dàng, cẩn thận từng chút một.

Mất một lúc Hanbin mới dần dần xoá đi tồn tại vô hồn của chính mình, lúc Hwarang luyến tiếc buông người ra thì cậu đã kịp trở về là Hanbin thường ngày. Nở nụ cười rực rỡ gõ đầu con Cáo ngốc kia như thường lệ, cậu nói
"Hwarang tên ngốc này, đi siêu thị nhanh như vậy có mua đủ đồ không đấy?"

Ngại ngùng sờ sờ mũi, mang ánh mắt con Cáo tội nghiệp trả lời "Em mua đủ rồi mà!"

Hanbin cười tươi hơn, sáng chói như ánh nắng chiếu vào sương sớm đọng trên cánh hoa, sau đó cậu gõ thêm một cái lên trán Hwarang nói "Vậy không mau đi nấu mì nhanh nào anh đói lắm rồi đấy!"

Nghe vậy con Cáo vui vẻ đi làm ngay không chần chờ gì, con ngươi trở lại bình thường nhưng đôi mắt lại càng hẹp dài giống mắt Cáo hơn trước rất nhiều. Khi cánh cửa khép lại Hanbin mới thôi không cười nữa, đôi mắt hoa đào vương thêm nỗi buồn "Có lẽ bản thân sẽ về ranh giới luân hồi nhanh thôi, không sao miễn là em ấy có thể trở về dáng vẻ vốn có, bản thân chịu đựng một chút sẽ ổn thôi!"

Món mì sữa được Hwarang làm xong, cả hai cùng nhau ăn bữa sáng trong yên bình vui vẻ.

*****
Seou, 21:00 KST

Trong căn phòng chất đầy sách vở có một cô gái chăm chỉ gõ máy tính, mái tóc dài mềm mại xoã tung trên chiếc váy ngủ trắng xinh xắn. Xung quanh là những kệ sách cao chất đầy sách, tạp chí cùng những bài báo khác nhau, tất cả đều xếp gọn gàng vào vị trí mặc định của mình. Ngoài ra còn một tủ to dành riêng chất rất nhiều album cùng quyển sổ ghi chú tỉ mỉ của chủ nhân nó.

Tất cả đều có điểm chung đều có dấu vết của thời gian đọng lại, nhưng không vì vậy mà chủ nhân của chúng ghét bỏ mà còn tỉ mỉ lau chùi, dọn dẹp mỗi ngày. Điều này cho thấy cô ấy cực kì yêu quý những món đồ này hơn bất cứ thứ gì khác.

Trong căn phòng vang lên tiếng gõ bàn phím "lạch cạch....lạch cạch" rất vui tai, cô ấy đang bận rộn viết cho xong một chương truyện mới để kịp đăng tải cho người hâm mộ trên diễn đàn. Thời gian trôi qua cuối cùng cô ấy cũng hoàn thành chương truyện mới của mình, ấn vào nút đăng tải vậy là công việc hôm nay đã hoàn thành rồi.

Gập máy tính lại, sau đó cô ấy đi vào phòng tắm rửa đi lớp mồ hôi dính trên da khiến cả người nhớp nháp khó chịu. Tắm cong cả người đều dễ chịu thế nên tiếp theo cô ây chuẩn bị ăn tối sau đó đi ngủ.

Món ăn đơn giản chỉ có cơm, canh kim chi cùng thịt xào tương nhưng cô ấy ăn cực kỳ ngon miệng, làm cho người khác cảm thấy cô ấy đang ăn món ngon nhất trên đời này. Tiện tay lấy chiếc đĩa đặt vào máy phát, âm thanh bài nhạc yêu thích vang lên trong căn phòng, tâm trạng dần dần thư giãn hoà mình vào âm nhạc giúp bản thân ăn sẽ ngon miệng hơn lúc trước.

Cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua như vòng tuần hoàn vô tận cho đến lúc biến mất khỏi thế giới này, sáng thức dậy ăn sáng. Một ngày của cô ấy gồm đánh răng rửa mặt rồi dọn dẹp, đi dạo quanh các công viên hay khu vui chơi lấy ý tưởng, ăn picnic ngoài trời một mình vào buổi trưa, đến chiều lại đi ngắm hoàng hôn rồi trở về nhà viết truyện, ăn tối rồi nghỉ ngơi. Cuộc sống tuy buồn tẻ lại tẻ nhạt nhưng vẫn khiến cô cực kỳ vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng tất cả đều bị phá vỡ vào ngày hôm ấy, ngày mà hoa anh đào nở rực rỡ cả thành phố Seoul xinh đẹp này, nhuộm hồng khắp trời đất bằng vẻ đẹp ngọt ngào của mình, quấn quanh cả thành phố bằng dãy lụa cánh hoa màu hồng mềm mại bằng cơn gió có chút se lạnh đầu xuân.

Khi nhìn thấy dáng vẻ ấy, màu tóc cùng nụ cười dịu dàng toả nắng kia làm cho trái tim nhỏ bé đã rung động mất rồi. Cứ trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cứ hiện lên vô số hình ảnh về cậu ta, đáy lòng vui sướng muốn hét thật to lên "Cô tìm thấy đoa Hoa đào đẹp nhất rồi!".

Chỉ là thoáng qua lại khiến người ta nhớ thương thật lâu chính là sức hút của cậu ấy, lúc này cô dang chìm đắm trong hạnh phúc nhỏ của chính mình.

"Nhưng làm sao để tìm thấy cậu ấy lần nữa đây?"

Bật người dậy, cô ấy bước đến bàn làm việc, cầm lên tấm ảnh chụp nhỏ xinh đã hơi ố vàng, ngón tay xoa nhẹ lên đó moitj lần rồi một lần. Đôi mắt chất chứa nỗi niềm khó tả vừa man mác vừa rạng rỡ.

Từ đáy lòng thầm cầu nguyện "Những vì sao trên cao, những vị thần hiện hữu nếu đã cho con ở nơi này vậy cho con xin được tham lam thêm một chút nữa thôi. Hãy cho con gặp lại người ấy để co có thể bày tỏ tấm lòng của mình, dù ngắn ngủi con cũng nguyện ý."

Đặt lại tấm ảnh về vị trí cũ, cô ấy quay lại giường ngồi thẩn thờ "Liệu có thể gặp lại chăng Hanbin?"

Đêm nay sao trên trời thi nhau toả sáng rực rỡ, có một ngôi sao đột nhiên loé sáng lấp lánh minh chứng cho lời cầu nguyện.

"Yuna lời cầu nguyện đã được lắng nghe. Hãy bước tiếp con đường của ngươi, ta Astraios vị thần cai quản các vì sao sẽ soi sáng cho ngươi đi."

*******
P/s: nhân vật Yuna lấy cảm hứng từ chị tác giả "Em đổ anh mất rồi" đó.

Cảm ơn chị yêu Yuna25251325 cho phép em viết về chị nha, em sẽ cố gắng để Cameo như chị có câu chuyện thật hay nha nha nha. Yêu chị nhiều lắm 🥰🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top