Chương 9
Lúc Châu Tinh Vân rời khỏi phòng họp, sắc mặt anh hơi tái lại.
Robin không được vào, hiến nhiên không nghe thấy bên trong nói gì. Chỉ thấy anh loạng choạng đi ra, thần sắc không được khỏe cho lắm. Hắn hơi hoảng, lao nhanh ra đỡ anh.
"Vân! Cậu sao vậy?"
"Tôi ổn."
"Bên trong họ nói gì cậu sao?"
"Cũng không có gì. Họ bảo chúng ta phải cẩn thận, dặn dò về nhiệm vụ một chút rồi cho đi."
Tầm mắt Robin lạnh lẽo lướt qua cổ tay cậu rồi nhanh chóng thu về, lẳng lặng không nói gì.
Châu Tinh Vân đỡ trán, nhẹ giọng nói:
"Chuẩn bị đồ đi. Hai ngày nữa chúng ta sẽ tới Canada."
Nhiệm vụ lần này là trợ giúp cho căn cứ khoa học và quân sự của quân Tinh Tú ở Nam Cực. Bởi Nam Cực bây giờ đang là mùa đông, không máy bay nào đặt chân được ngoại trừ chuyến bay được thực hàng bởi các phi công cực giàu kinh nghiệm từ hãng hàng không Ken Borek Air, thực hiện bằng máy bay Twin Otter nhỏ- loại máy bay duy nhất chịu được cái lạnh mùa đông của Nam Cực. Và nó, nằm ở Canada.
Sau khi tới Canada, hai người họ sẽ mất hai tuần để kiểm tra sức khỏe toàn diện. Riêng Robin còn phải được trang bị đồ bảo hộ công suất cao và túi giữ nhiệt. Sau đó bay từ Canada tới Nam Cực và dừng chân ở sân bay thuộc căn cứ quân sự của quân Tinh Tú.
Sau 11 năm, cuối cùng anh cũng đặt chân lên chân trời trắng xoá ấy một lần nữa.
"Ngài mang đủ hành lí không?"
"Nếu tôi nói tôi chưa mang đủ thì sao?"
Người đàn ông đeo kính râm thản nhiên đáp:
"Chúng tôi sẽ vận chuyển đồ dùng cho cậu từ Việt Nam tới Canada trong hai tuần cậu khám sức khỏe và chuẩn bị vật dụng cần thiết."
Anh định lục tung cả nhà tôi lên à?
Châu Tinh Vân tặc lưỡi, xua xua tay.
Canada, xứ sở của lá phong.
—————
"Tôi là Logan Bright, bên cạnh là cơ phó Issac Vladimir. Cứ gọi tôi là Logan."
"Chào cậu."
Châu Tinh Vân bắt tay cậu chàng, lịch sự đáp:
"Tôi là Châu Tinh Vân, người bên cạnh tôi là trợ lí, Robin Nikolai từ trụ sở Châu Á."
Người đứng trước mắt anh là một chàng thanh niên trẻ tuổi gốc Canada, nước da trắng nõn cùng mái tóc gỗ mun óng mượt, tôn lên đôi mắt sáng như vì sao, phản chiếu bóng hai người. Hàm răng đều đặn trắng như tuyết, bả vai rắn chắc, đôi lông mày rậm rạp cùng đôi bàn tay khô ráp trải bao nẻo đường. Logan đảo mắt nhìn người đàn ông mang mái tóc óng vàng, nhanh chóng chuyển sang quan sát anh.
"Trông anh có vẻ không khỏe lắm." Đáy mắt cậu chàng loé lên, mỉm cười nói: "Nếu có bất cứ vấn đề gì về sức khỏe, chuyến bay sẽ không khởi hành."
"Cậu ấy ổn. Chỉ là hôm nọ vừa nhổ răng khôn."
"Tôi nghe nói anh từng tới Nam Cực trước đây, không phải nên nhổ từ hồi đó rồi hay sao?"
Robin thoáng lườm tên nhãi trước mặt, cậu chàng lại huýt sáo, vờ như không thấy.
"Trước đây mới mổ ruột thừa*." Sắc mặt Châu Tinh Vân không tốt là bao, hạ giọng đáp: "Còn răng khôn...là do mọc chậm, hơn nữa tôi không giống con người, mấy thứ đó cũng không cần thiết."
(*: các cuộc phẫu thuật không thể tiến hành ở Nam Cực vậy nên các nhà khoa học trước khi tới đây đều phải nhổ răng khôn và cắt bỏ ruột thừa trước khi tới)
Logan "À" một tiếng, không ngạc nhiên lắm khi nghe anh trực tiếp nói ra thân phận của mình.
Cơ phó Issac thuộc tuýp người ít nói, gã nhai nhai kẹo cao su, không buồn ngẩng đầu lên nhìn ba người họ. Tầm mắt gã khoá chặt trên người anh, nhóp nhép nhai.
Mùa lá phong chưa tới nhưng cũng không làm mất đi cái vẻ đẹp được thiên nhiên ưu ái, địa lí, sinh thái, thảm thực vật, nền văn hoá, tất cả hoà quyện làm nên Canada.
Ngắm bình minh trên dãy núi tuyết Kananaskis, ngước đầu trông trời đêm ở thị trấn Yellow knife, nghiêng người chứng kiến thác Niagara hùng vĩ hay trải hồn trên những cánh đồng Hoa hướng dương ở Saskatchewan.
"Cậu thật sự rất trẻ, tôi khá ngạc nhiên khi một phi công trẻ như vậy được tín nhiệm."
"Ngạc nhiên lắm đúng không." Logan bật cười, ngả người trên ghế phó lái. "Thực ra trông tôi như mới 20, thực ra tôi đã 28 tuổi rồi, gần bằng anh."
Châu Tinh Vân ngạc nhiên, xoa xoa cổ tay:
"Cậu đã trở thành phi công từ năm bao nhiêu tuổi?"
Phải biết chuyến bay từ Canada tới Nam Cực phải được thực hiện bởi những phi công giỏi và dày dặn kinh nghiệm nhất. Người trước mặt anh mới 28 đã được tín nhiệm, quả thực trẻ vô cùng.
"Khoảng 10 năm, từ năm tôi 18."
"Tôi nghĩ phi công kinh nghiệm phải từ 15-30 năm trở lên, không phải sao? Tôi đã gặp không ít người, những người trẻ tầm độ tuổi cậu chỉ thực hiện các chuyến bay thường nhật theo lịch trình của hãng hàng không, ít khi bay tới những nơi nguy hiểm như vậy."
"Có thể đúng là thế." Logan hơu hơu dĩa, cắn một miếng thịt, đảo mắt nhìn Issac: "Tuy nhiên tôi là một trong số những người thực hiện số lượng chuyến bay tới Bắc Cực và Nam Cực nhiều nhất, là phi công được đào tạo riêng cho các chuyến bay khẩn cấp chở người bệnh từ Nam Cực vào mùa đông."
Issac đã trên 35, không như Logan, gã là một phi công già giàu kinh nghiệm.
Tuy không phải chưa từng có máy bay đặt chân xuống hai cực trái đất song ở cực Bắc, từ trường diễn ra vô cùng mạnh khiến các nguyên tắc điều hướng của phi công gần như vô dụng. Máy bay có thể đáp lệch khỏi đường băng. Cả hai vùng cực đều dễ xảy ra hiện tượng whiteout*, cơn ác mộng của các phi công. Hơn nữa, hiện tại đang là mùa đông.
Vậy mà cậu chàng trước mặt đã thực hiện không biết bao nhiêu chuyến bay tới nơi tận cùng trái đất.
(* whiteout là hiện tượng thời tiết thường xảy ra ở vùng cực hoặc những nơi tuyết rơi với mật độ dày. Đây thường là một trong những kinh nghiệm thú vị nhưng cũng chứa đầy sự chết chóc đối với những nhà thám hiểm vùng cực. (Wiki)
Hai bên, mây chiều bồng bềnh trôi.
Từ Canada tới Nam Cực rơi vào khoảng nửa ngày, có thể hơn, Logan và Issac chia nhau cầm lái.
Châu Tinh Vân mở màng bọc ni lông, lông mày thoáng chau lại.
"Sao vậy?"
"Đây là bánh Buckle*?"
(*: Buckle là một loại bánh đặc sản của Canada, còn gọi là bánh việt quất)
"Ừm." Robin gật gật đầu, ngước mắt trông hắn: "Có vấn đề gì sao?"
"Không có gì."
"Đổi cho tôi đi, tôi không thích bánh táo." Robin nhẹ giọng nói, một tay đặt cái đĩa lên đùi anh, một tay nhấc cái bánh Buckle kia lên đặt trên bàn mình. Châu Tinh Vân thoáng ngạc nhiên, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hồn nhiên ăn cái bánh hắn đưa.
Ngẩng đầu, hắn thấy Logan đang nhìn mình. Robin nhướng mày nhìn cậu chàng, gần như đồng thời, hai người họ ăn ý quay đi chỗ khác.
"Á!"
Chiếc máy bay nghiêng sang một bên, cơ thể hắn vốn vạm vỡ, khi nghiêng người, thân hình cao lớn áp lên người anh, như con gấu Bắc cực xô đến.
Hô hấp anh thoáng ngưng trệ. Hắn vươn tay đỡ gáy Châu Tinh Vân ngồi dậy, phủi phủi lưng anh.
"Có sao không?"
Châu Tinh Vân ngoan như chim cút lắc lắc đầu, chống tay ngồi dậy.
Logan giật một cái, theo bản năng chu môi quay sang nói Issac:
"Cậu điều khiển kiểu gì vậy."
Gã ta điềm nhiên như không, lặng thinh một hồi. Gã đã điều khiển máy bay gần 6 tiếng, con đường tới Nam Cực cũng không còn xa.
"Issac, đến lúc nghỉ tay rồi. Chặng đường còn lại để tôi lo."
Issac ngoảnh đầu, thấy Logan lôi ra một hộp mì được bọc cẩn thận trong hộp. Logan cười, gã chau mày. Cảm thấy không có gì lạ, gã mới gật gật đầu, đổi chỗ cho cậu bạn.
Thú thực Châu Tinh Vân và người trợ lí đã ở bên cạnh suốt 5 năm không nói chuyện gì mấy, chủ yếu là anh tự kết thúc câu chuyện. Robin có thể hàn huyên với anh từ sáng tới đêm nhưng chính anh lại lựa chọn im lặng kết thúc chủ đề.
Không phải anh không phát hiện ra, đôi khi hắn sẽ lén lút gọi điện thoại cho ai đó, đôi khi lại xin nghỉ việc vì phải chăm em gái. Anh không có thói quen tò mò đời sống riêng tư của người khác, chỉ đôi khi hỏi thăm gia đình hắn một chút.
"Lúc trước anh nói, em gái anh cơ thể yếu ớt, con bé bây giờ đã khá lên chưa?"
"Hả?" Robin bỗng lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhanh chóng thu về, nở nụ cười nhàn nhạt: "Cũng khá lên một chút, bây giờ có thể đi lại quanh vườn bệnh viện rồi."
Chiếc máy bay vững vàng sải cánh trên bầu trời. Issac đã ăn xong từ lâu, ngả người xuống ghế chợp mắt một lúc. Không khí bao trùm bởi sự tĩnh lặng.
"Nếu em gái anh thật sự cần người chăm sóc tới vậy, anh có thể chọn công việc ở lại trụ sở để chăm em gái."
Cơ thể Logan thoáng run rẩy. Robin thầm hừ lạnh một tiếng, lén lút đá một phát lên ghế chính.
"Em ấy còn họ hàng chăm sóc, chỉ là, em gái chỉ có tôi là anh trai ruột của nó, tôi ít nhiều vẫn thân thiết hơn những người họ hàng kia."
Robin thoáng cụp mắt, nhỏ giọng nói:
"Giá mà con bé được chòm sao bảo hộ, con người, yếu ớt quá phải không?"
"Không."
Châu Tinh Vân bỗng nắm vai anh, kiên quyết đáp:
"Con người là sinh vật mạnh mẽ nhất trên đời."
Robin nghiêng đầu, chẳng nói chẳng rằng.
"Chòm sao có thể là những kẻ đứng đầu nhưng con người tài giỏi hơn hết thảy. Người khám phá ra Nam Cực là họ, người dựng nên trạm vũ trụ quốc tế là họ, tỉ phú cũng là họ, điều hành, quản lí, tổ chức, đưa ra giải pháp, đưa đất nước phát triển cũng là họ."
"Nhưng con người yếu ớt làm sao."
"Những kẻ được gọi là chòm sao cũng chỉ có tuổi thọ như con người mà thôi."
Châu Tinh Vân trầm giọng, thanh âm càng lúc càng nhỏ dần:
"Năng lực của chúng tôi không sinh ra để điều khiển thế giới, nó sinh ra để giúp đỡ."
"Giúp đỡ?"
"Tỉ như chúng tôi có khả năng chống trọi bão lũ, bảo vệ tổ quốc. Tỉ như năng lực của chúng tôi là chống lại phần tử bạo động, bảo vệ thế giới. Con người xứng đáng đạt được vị trí quan trọng hơn trong xã hội. Chứ không phải phân chia thế giới làm hai phe và đánh nhau một cách vô nghĩa trong khi về bản chất, quân Tinh Tú và quân Phản Loạn giống hệt nhau."
Robin không tự chủ được nhếch mép mà Logan ngồi phía trước cũng mỉm cười.
"Hai anh mặc quần áo bảo hộ vào đi."
Cậu chàng điềm nhiên như không, đáy mắt mang theo nét ngông cuồng cùng điên dại.
"Sắp có bão lớn rồi."
Ruỳnh!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top