Chương 18
Thiên Yết nhận ra, tất cả thức ăn con người hấp thụ hằng ngày đều chứa linh lực. Thứ hắn nhập vào là một đống sắt vụn mà sắt vụn thì không cần ăn.
Hắn ngoạm một cái hết sạch đống dâu dại. Mello ngồi bệt dưới đất nhìn hắn, ánh mắt hơi loé lên. Thiên Yết vân vê quả nho rừng, bỗng ném nó cho cậu:
"Ăn đi. Đừng để bụng đói."
"Cảm ơn anh."
Mello hớn hở đút hai quả dâu rừng vào miệng, nhai nhồm nhoàm.
"Anh đẹp thật đấy. Giống thần tiên ở trong tranh vậy."
Thiên Yết vén mái tóc đỏ rực, nheo mắt nhìn nó:
"Nếu ta là thần tiên thật thì sao."
"Thì thật may mắn cho em."
Mello không để ý hắn.
"Ngươi không phải về nhà? Với cái thứ mà mọi người hay gọi là "mẹ" ấy."
"À. Em không có mẹ."
Thiên Yết xoa xoa cằm, nhớ lại mấy quyển sách hắn từng đọc khi còn là một chòm sao:
"Ngươi không phải con người?"
"Em là con người." Mello đút mấy miếng nho vào miệng: "Nhưng mẹ em mất rồi. Bố em cũng không để ý đến em đâu."
Thiên Yết thấy nó không muốn nói về cha mẹ bèn chuyển chủ đề khác:
"Ta muốn ăn cá nướng."
"Thuyền bị sóng đánh chìm rồi. Đợi mai em đóng cái thuyền mới rồi đi bắt cá nha anh."
Hắn gật đầu, ăn xong lại nằm vắt vẻo trên võng.
Sắc trời chuyển đen, Mello đốt củi, tạo thành bếp lửa giúp hắn sưởi ấm. Thiên Yết quay lưng về phía cậu, gối đầu lên tay không nói gì.
"Thần tiên, em dập lửa giúp anh nhé."
Xèooo!
Thiên Yết vung tay, một luồng sáng xanh dương xuất hiện lao thẳng tới ngọn lửa.
"Vậy là không cần nhỉ."
Mello dõi theo bóng lưng hắn, chỉ thấy mái tóc đỏ óng mượt như tơ lụa rủ xuống, che lấp bờ vai hắn.
"Vậy em về nhé."
Thiên Yết không nói gì, tận tới khi xác nhận Mello đã đi rồi, hắn mới xoay người lại.
Con người, ai cũng đơn thuần như vậy sao?
—————-
Tận tới khi mặt trời nhô lên khỏi đỉnh núi, Thiên Yết mới thức dậy.
Hắn liếc mắt nhìn đống tro tàn trước võng lại nhìn về phía những lá dâu dừng bị vứt bừa bãi dưới chân rồi nhíu mày.
Từ cửa hang vọng về tiếng sóng vỗ rì rào của biển khơi. Hắn nheo mắt, vươn tay chắn những tia nắng đầu ngày rọi vào trốn tăm tối. Thiên Yết đứng dậy, khoác áo choàng đen kín đầu rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên khi hắn trở lại bãi biển hôm qua, Mello đã ở đó.
Nó đang đóng thuyền. Xung quanh nó là một đống gỗ rừng cùng mấy cái búa rỉ sắt. Mello thuần thục lấy dụng cụ cắt lớp ván, chiếc cưa vốn đã rỉ sét khi cắt càng thêm khó. Thiên Yết nhìn nó, đầu ngón tay phát ra luồng sáng xanh.
Vụt!
Cạch!
Mello ngạc nhiên lùi lại, hướng mặt về phía hắn. Trên tay cậu là tấm gỗ bị cắt làm đôi một cách dứt khoát.
"Thần tiên!"
"Đừng gọi ta như vậy."
"Lần sau anh không cần giúp em cắt tấm ván." Mello cười nhẹ, hướng mắt nhìn thứ trên tay: "Chúng ta chỉ quý trọng thành quả ta làm ra từ chính đôi bàn tay của mình. Khi mọi thứ quá dễ dãi, anh sẽ không còn coi trọng nó nữa."
Hàng lông mày hắn hơi nhíu lại. Hắn không hiểu vì sao con người phải chọn cách cực nhọc như vậy.
Những gì hắn nhận được suốt 4 kiếp đã thay đổi cuộc đời hắn, và người đầu tiên chính là Mello.
Lần đầu tiên hắn thật sự yêu quý một con người, hắn muốn cho Châu Tinh Vân thấy.
Thiên Yết không hiểu ý nó song cũng không phản bác. Hắn quỳ một gối trên cát, bắt đầu quan sát cậu làm việc.
"Anh muốn thử không?"
Mello bỗng quay đầu, giơ chiếc búa trước mặt hắn. Thiên Yết khẽ liếc cậu rồi lại liếc cây búa, cuối cùng cũng đưa tay nhận.
"Đóng chỗ này...đúng rồi. Cẩn thận đập vào tay..."
Mello cầm tay hắn, ôm lấy những ngón tay lạnh như băng. Sắt vụn thì không có nhiệt độ nhưng Thiên Yết lại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng hổi từ cậu nhóc trước mặt. Hắn thừa nhận, hắn không ghét sự đụng chạm.
Đóng thuyền xong, Mello như thường lệ đẩy nó ra biển. Trận sóng thần hôm qua đã khiến nguồn thủy sản gần bờ được củng cố. Mấy ngày nay gần bờ ít cá, bán chẳng được bao, cả ngôi làng đều lâm vào cảnh tù túng.
Thiên Yết đảo mắt nhìn chung quanh, hỏi cậu:
"Làng làm nghề chài lưới, sao chỉ có mình ngươi?"
"Bọn họ thường đi thả lưới vào ban đêm. Em chưa đủ tuổi nên bọn họ không cho vào."
Mello chèo lên thuyền, một tay đỡ hắn xuống. Cậu thả lưới, chờ đợi một hồi.
"Anh đừng làm thế."
Mello bỗng quay sang nhìn hắn:
"Nghề đánh cá bao lâu nay vẫn là nghề của em. Anh cứ giúp em như vậy em sẽ chán ngấy mất."
Quả nhiên sau khi nghe xong, bàn tay Thiên Yết đang khua khua dưới nước lập tức thu về. Khả năng của hắn là điều khiển nước, bằng cách đó Thiên Yết có thể lùa cá sa vào lưới, nhưng cậu không muốn.
Xong xuôi, Mello lại chèo thuyền trở về bờ. Cậu nhóm lửa rồi lấy hai con cá từ trong lưới ra, số còn lại bỏ vào lưới đặt ngang dưới biển.
Ánh lửa chờn vờn trong sương, bập bùng thổi. Tiếng tí tách chốc chốc lại vang lên. Mello xoay con cá, thấy đã chín mới đưa cho hắn.
Thứ này cũng có linh lực, còn có mùi vị.
Thiên Yết cắn một miếng, nghĩ nghĩ. Nếu kiếp sau hắn đầu thai thành con người thì việc hút linh lực có dễ hơn không?
"Nó có vị gì."
"Ta không biết. Trước đây ta chưa từng ăn."
"Mặn và tanh."
Hai người ăn xong đã gần 8 giờ sáng. Mello đổ hết cá vào một cái xô lớn, lúi húi xách ra ngoài.
"Ngươi đi đâu?"
"Vào thành." Cậu đáp: "Những người ở ngoại thành sẽ mua chỗ cá bọn em kiếm được."
Người đàn ông ở rìa ngoại thành là một kẻ cao tới mét 80, râu ria lởm chởm, cái bụng phình ra như mang chửa. Mọi người thường gọi ông là người canh gác.
Người cảnh gác sẽ nhận số cá và trả tiền cho những ngư dân sống ở ven biển và bán lại chỗ cá cho những người ở nội thành.
Thiên Yết không muốn để lộ mái tóc đỏ rực nổi bần bật của mình, chùm áo choàng đen xung quanh thân.
Ở thời đó, họ trao đổi hàng hoá thông qua một đơn vị tiền tệ gọi là Rum. Thiên Yết nheo mắt, thấy người đàn ông đưa cho cậu nhóc một xâu tiền xu, Mello vui vẻ nhận lấy. Ở trái đất, một con cá bằng một Rum, mỗi Rum là một đồng.
Người dân sẽ dùng tiền trao đổi các vật dụng cần thiết với các nhà buôn ở rìa thành. Có thể là mua thêm hoa quả, vật dụng cần thiết.
Sáng hôm sau, cậu ta lại ra khơi như thường lệ.
"Khoan đã."
Mello hớn hở. Cậu nhóc nọ vẫn mặc bộ quần áo được khâu vá lộn xộn như thường lệ, mái tóc đen nhánh mềm mại rủ xuống, dài tới lông mày cậu.
"Thần tiên, hôm nay anh cũng đi bắt cá với em sao?"
Thiên Yết bỏ mũ áo, chầm chậm tiến đến bờ biển.
"Cậu không muốn ta khiến mọi thứ quá dễ dàng, ta sẽ không bắt cá hộ cậu nhưng ta có thể giúp cậu ra xa hơn bằng con thuyền rách nát kia."
Quả nhiên lời vừa dứt, Mello hớn hở không thôi. Nó vẫn là trẻ con, thích những chùm cá nặng và cảnh biển đẹp.
Hai người ngồi lên thuyền, Thiên Yết đứng tại đuôi tàu, dang tay về phía bờ.
Uỳnh!
Một cột nước nổi lên cao quá đầu. Mỗi tiếng "Uỳnh!" phát ra, cột nước lại cao lên một bậc. Mello há hốc mồm, quên cả cầm mái chèo.
Àooo!
Cột nước bỗng rút xuống, ôm lấy đáy thuyền. Cả con thuyền được bao phủ bởi một luồng sáng xanh dương. Ngay sau đó, cột nước bỗng lao về phía trước.
Vút!
Cả con thuyền bị kéo đi như bay. Mello bật ngửa về phía sau, bám tay lên mép thuyền. Ánh sáng xanh như kết giới bảo vệ con thuyền không bị sóng đánh vỡ. Cậu há miệng, thấy Thiên Yết vẫn vững vàng đứng đầy hiên ngang, cánh tay làm từ sắt vụn vươn về phía trước.
Mũ hắn bị gió thổi bay, lộ ra mái tóc đỏ rực tựa dung nham, phấp phới trong không khí.
"Woahhh."
Sau đợt sóng thần lớn hôm nọ, biển lại lặng im như cái chất vốn có của nó. Bị xáo động bởi năng lực kì diệu của một chòm sao.
Gió vun vút thổi, khiến mái tóc cậu bay không ngừng. Quần áo bị thổi đến xộc xệch, bay bay. Tốc độ ấy, có gắn động cơ vào thuyền cũng không nhanh bằng.
Xa bờ rồi, Thiên Yết mới ngoảnh đầu về phía cậu, nói:
"Thả lưới đi."
Quả nhiên hôm đó, cậu ta thu được một mẻ cá bội thu.
Mello kéo lưới, nhìn chàng trai tóc dài như con gái trước mặt đang chuyên tâm điều khiển sóng.
"Anh không mệt sao?"
"Có."
Thiên Yết thẳng thắn đáp.
"Đúng hơn là bọn ta không bao giờ mệt nhưng sử dụng năng lực trong thời gian dài sẽ bị mất đi, phải bổ sung linh lực mới tiếp tục được."
Mello để ý đến từ "bọn ta", tròn mắt hỏi:
"Còn có những người khác sao?"
"Vẫn còn, còn 87 người như vậy nữa. Nhưng bọn họ không thích con người, họ không muốn xuống."
"Không thích con người? Nói vậy nghĩa là anh thích em sao?"
Mello là con người, theo logic của cậu thì lời Thiên Yết nói chính là cậu rồi.
Thiên Yết trề môi, cười nhẹ không đáp lại nó.
Cột nước nâng con thuyền lên không trung, hoà vào cảnh trời đất buổi ban mai. Mello vươn tay vuốt ngược tóc ra phía sau, quan sát từng cử động của chàng trai làm từ kim loại trước mặt.
Hai người họ chèo xuống thuyền, đôi giày đen đáp xuống lớp cát trắng muốt, lún xuống thành hình.
Thiên Yết im lặng nãy giờ bỗng kéo vai cậu. Mello mới 15 tuổi, thấp hơn hắn nửa cái đầu bị kéo mạnh va trúng ngực hắn.
"Hôm nay đừng trao đổi với người canh gác nữa, chúng ta vào thành."
Mello tròn mắt nhìn hắn, lúng túng đáp:
"Em chưa vào thành bao giờ, cũng không biết cách buôn bán. Nghe nói người trong thành rất khó tính."
"Chúng ta không buôn bán với người nội thành mà là buôn bán với người ở rìa thành." Thiên Yết nhìn nó, kéo mũ chùm qua đầu: "Có ta ở đây rồi, còn ai dám làm hại ngươi hay sao?"
Thú thực hắn cũng chưa từng vào thành. Giờ lại giống hai đứa nhà quê lần đầu lên phố.
Thành không bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, nó là đơn vị để chỉ khu vực. Nhóm người nội thành là những người tài giỏi và giàu có nhất, bao gồm cả đức vua. Nhóm rìa thành đỡ hơn chút và cuối cùng là những ngôi làng ngoại thành.
Thiên Yết đi trước nó, nghĩ nghĩ một hồi bỗng quay lại gọi:
"Mello."
Cậu nhóc ngoan ngoãn ngẩng đầu, mái tóc đen nhánh vẫn còn đọng những giọt nước biển sau cột sóng ban nãy.
"Dạ anh?"
"Khi vào thành, đừng bán mỗi con cá một Rum, ngươi thử bán mỗi con cá ba Rum đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top