Chương 12
"Cô gái kia đã chỉ cho em. Sau đó, em giết con quái vật, cô gái ấy được siêu thoát, còn em có vũ khí đầu tiên của chính mình. Khoảng vài tuần sau thì mùa hè tới, có một người đàn ông tới Nam Cực đã cứu em."
"Một người đàn ông?"
Trương Vũ nhẹ giọng cắt ngang lời hắn.
"Anh, anh ăn cháo đi đã, nguội mất rồi."
Châu Tinh Vân liếc cái còng tay rồi lại đánh mắt lên nhìn hắn thật lâu. Hắn bật cười, giúp anh ngả lưng về phía sau, chậm rãi đáp:
"Em xin lỗi. Em rất quý anh nhưng em không thể vì anh mà làm hại đồng đội."
Ai biết nếu em thả anh ra ngay bây giờ, anh có liên lạc về trụ sở hay không?
Trương Vũ nâng bát cháo, giúp anh húp một hơi. Có vị mặn nhưng cũng thật chua chát.
"Em vẫn luôn nói chuyện với Thiên Yết. Ngay cả bây giờ, ông ấy vẫn biết em đang nói chuyện với anh, trừ khi ông ấy tự phong bế giác quan. Tất cả nhưng gì em nói đều là sự thật. Anh có thể thông qua em để nói chuyện với Thiên Yết."
"Ừm."
Anh không nghĩ đến có thể sử dụng cách này song cũng không có lí do gì để nói chuyện với một chòm sao thực thụ nên đành thôi.
"Thiên Yết là chòm sao đầu tiên hạ phàm. Ông ấy yêu thương con người, tuy bề ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng. Những chòm sao khác phản đối gay gắt truyện ông hạ phàm, cuối cùng ông cũng thuyết phục được họ. Ban đầu, Thiên Yết thấy được hạn hán triền miên, thiên tai bão lũ, ông hạ phàm với mục đích giúp đỡ họ."
Trương Vũ vét bát cháo, giúp anh ăn tiếp.
"Nhưng sau đó ông nhận ra, con người vốn không cần họ giúp đỡ. Thiên tai là thử thách cho nhân loại, con người trưởng thành và tiến bộ từ những nhu cầu ngày càng cao và những khó khăn họ gặp phải. Sẽ là không sao nếu như các chòm sao không ẩy con người ra và trở thành kẻ nắm quyền cả nhân loại. Anh biết, điều đó đã ảnh hưởng thế nào đến thế giới hiện tại không?"
Châu Tinh Vân biết đáp án song vẫn lẳng lặng không nói, chờ hắn kể tiếp.
"Con người không tiếp tục tiến bộ. Họ ỷ lại vào năng lực của những kẻ đến từ bầu trời và những kẻ ấy cũng ngày một lạm quyền. Nhưng 7 tỉ người không ai giống ai, họ tìm cách tiến bộ không ngừng, tạo ra các thành quả giúp ích cho xã hội song vị trí của họ vẫn mãi dậm chân tại chỗ. Còn các chòm sao, anh biết đó, thứ họ cần nhất là linh lực, người được chọn là người có khả năng hấp thụ linh lực mạnh mẽ. Vậy giả sử nếu người có khả năng ấy mắc các bệnh về tâm thần, bị thiểu năng hay bản tính ác, họ vẫn có vị trí đứng cao hơn những người thật sự tạo ra thay đổi."
Sự xuất hiện của các chòm sao khiến nhân loại không thể tiến hoá. Khi mọi thứ được giải quyết quá dễ dàng, chúng ta chẳng dại gì nhọc công tìm cách khó khăn hơn.
"Như vậy không công bằng."
"Đúng vậy. Không hề công bằng đúng không?" Trương Vũ nheo mắt cười: "Cha nuôi của em nhận ra điều đó. Những cuộc chiến tranh vô nghĩa về bản chất là giống nhau. Quân Phản Loạn muốn con người phục tùng họ một cách cưỡng ép như nô lệ, quân Tinh Tú muốn con người phục tùng họ một cách tự nguyện. Trận chiến này đã định trước sự chiến thắng của quân Tinh Tú, mỗi người đều có lòng tự trọng, họ sẽ chọn theo quân Tinh Tú mà không nhận ra bản chất của hai cuộc chiến cũng chỉ là sự phục từng."
Lúc ở trên máy bay, Châu Tinh Vân cũng nói một câu tương tự.
Bầu trời sau cơn bão trong veo tựa đôi mắt người thiếu nữ, những tảng băng trắng muốt cũng giảm dần tốc độ di chuyển, chao đảo trên mặt biển.
"Rốt cuộc em đóng vai trò gì trong cuộc chiến này?"
Trương Vũ cười cười, đáp lại một câu không liên quan:
"Cha nuôi của em là một người đàn ông gốc Na Uy, trong chuyến đi giám sát tới Nam Cực tình cờ thấy căn hầm rồi cứu em lên. Ông ấy cũng giống anh, đi khắp nơi trên thế giới và luôn mang em theo. Em đã gặp anh năm em 19 tuổi ở Ả Rập."
Châu Tinh Vân thoáng chau mày. 5 năm trước, anh thật sự đã tới Ả Rập, mà không lâu sau thời điểm đó, Robin cũng xuất hiện.
"Anh không nhớ những người được chòm sao bảo hộ có khả năng phân thân."
"Đó là do chưa có bất cứ người mang chòm sao nào ngoại trừ em bộc phát toàn bộ năng lực. Từ nhỏ họ đã được trụ sở đặc cách, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không có khả năng đạt đến giới hạn giao tiếp được với linh hồn thứ 2 đang tồn tại trong cơ thể."
"Nó có liên quan gì?"
Trương Vũ đáp:
"Thực tế, trên thế giới không chỉ có hai phe mà là có tới ba phe. Một ngày nào đó, quân Tinh Tú và quân Phản Loạn sẽ phải hợp lại để chống lại phe thứ ba."
Thanh âm hắn mang nét kiêu ngạo khó nói nhưng đông thời cũng là một lời khẳng định chắc nịch.
"Phe thứ ba đòi quyền lợi cho loài người và phân chia lại vai trò trong xã hội, phải không?"
"Chính xác." Trương Vũ vui vẻ nhìn anh.
"Em là một trong tứ đại, thật tò mò khi nghe thấy một kẻ có khả năng điều khiển nhân loại chọn con đường khác."
Thú thực, Châu Tinh Vân vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn. Một con người sống trong nhung lụa lại chọn ở đợ qua ngày, không phải kì lạ lắm hay sao?
"Có bốn lí do." Trương Vũ giơ bốn ngón tay: "Thứ nhất là vì Ô Nha, thứ hai là vì cha nuôi, thứ ba là vì Thiên Yết, thứ tư là do chính bản thân em. Hơn nữa, người được chòm sao bảo hộ vĩnh viễn cũng chỉ là con người mà thôi, họ không phải chòm sao, cũng không phải thần thánh. Anh là chòm sao và anh có tư tưởng giống em, anh không thấy kì lạ sao?"
Châu Tinh Vân xoa xoa cằm, không muốn đáp lại hắn.
"Cha nuôi là một trong những người đứng đầu quân Tự Do. Không phải trụ sở không biết sự tồn tại của quân Tự Do mà là họ vốn không để trong mắt. Tuy nhiên, bọn họ đã quá coi thường lực lượng thật sự của quân Tự Do."
Trương Vũ nhếch mép, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nét ngang tàn không rõ.
"Chúng em ở khắp nơi trên thế giới. Thay vì lựa chọn đấu tranh vũ trang, quân Tự Do chọn cách đấu tranh kinh tế và nghị trường. Trên thực tế, quân Tự Do đã hình thành khoảng 50 năm nay, mạng lưới dày đặc. Tất nhiên, em không thể nói rõ."
Châu Tinh Vân không giận hắn. Hiện tại, anh vẫn là người của quân Tinh Tú. Tuy cùng tư tưởng nhưng anh chưa phải người của họ, có tuồn toàn bộ thông tin cho quân Tinh Tú cũng là lẽ thường tình.
"Cha nuôi đã có căn cứ tại Nam Cực từ hơn 15 năm trước. Lần ông ấy tới Nam Cực và gặp được em cũng là vì tới giám sát tiến độ xây dựng của căn cứ."
"Ông ấy có khả năng xây dựng căn cứ của riêng mình mà không sợ đụng phải quân Tinh Tú?"
Trương Vũ nhoẻn miệng cười.
"Có nhiều cách lắm. Sau này em sẽ nói cho anh biết."
"Em muốn anh gia nhập?"
"Hiện tại anh là người duy nhất em biết có cùng tư tưởng và là đồng minh quan trọng."
"Chỉ vì một câu nói của anh trên máy bay?"
"Không đâu." Trương Vũ vuốt vuốt mép ga giường: "Em đã theo anh 5 năm rồi. Em đã theo anh từ năm em 19 tuổi, tư tưởng của anh 5 năm qua tuy không thể hiện ra nhưng những người xung quanh đều thấy rõ và chính bản thân anh cũng biết."
Châu Tinh Vân giả vờ ngu.
"Thứ họ đeo trên cổ tay anh cũng tương tự như máy phát hiện nói dối. Lúc anh ở trụ sở Châu Á, họ đã dùng nó để kiểm tra độ trung thành." Đáy mắt hắn hơi tối lại, thanh âm cũng trầm đi: "Trên cổ tay anh luôn có vết hằn."
"Tinh mắt lắm."
"Nếu không tinh, phỏng chừng anh đã bị giết từ lâu. Trụ sở đang nghi ngờ anh."
Trương Vũ bỗng nghiêm mặt. Thường ngày Robin không hỏi anh nhưng anh cũng biết, tên này lòng dạ thân sâu, ai biết trong đầu đang nghĩ gì, đã biết được bao nhiêu?
"Ở Moscow, Xử Nữ đã cài máy nghe lén lên gáy anh. Nhưng em đã lợi dụng lúc máy bay nghiêng bóp nát nó rồi."
Nếu em không phải sống dưới thân phận Robin, em đã giết gã từ lâu.
"Tại sao em không về?"
Châu Tinh Vân bỗng hỏi hắn, sau đó lại tự mình trả lời:
"Cũng phải thôi, em đâu biết anh ở đâu."
Trương Vũ mím môi:
"Em biết, và em cũng không nói với anh Robin chính là em. Lực lượng tại Nam Cực vẫn chưa hoàn thiện, thời cơ chưa tới, em không thể nói với anh."
"Cha nuôi của em giờ thế nào?"
"Ông ấy đã mất 4 năm trước." Ánh mắt hắn lơ đãng nhìn về phía bức tường trắng bao quanh: "Em chỉ có thể làm tới đó."
"Còn vụ em gái?"
"Vụ em gái là có thật. Năm em 16 tuổi, cha nuôi nhặt về một đứa bé người Phần Lan. Đặt theo họ ông ấy thì là Charlotte Nikolai, theo tên Việt Nam thì là Trương Vi. Tuy nhiên em ấy không yếu ớt cũng không cần người chăm sóc."
Châu Tinh Vân muốn hỏi tại sao lại có trẻ con ở Nam Cực song chuyện quan trọng, Trương Vũ đã nói với anh bằng hết. Anh không phải người của quân Tự Do, đời riêng tư của người ta, anh không cần phải biết.
Hắn thấy Châu Tinh Vân không đáp lại, cười khổ một tiếng rồi chống tay đứng dậy.
"Chọn đi hay ở lại là tuỳ anh."
Trương Vũ cúi người, lách cách một tiếng, chiếc vòng sắt nặng nề đã được tháo ra.
"Chọn quân Tinh Tú, chúng ta sẽ là kẻ thù. Em quý anh, cũng nhớ anh rất nhiều nên em chỉ muốn khuyên: Anh đừng ra ngoài đó, bão tuyết sẽ cuốn anh đi."
Cơn bão của những cuộc chiến vô nghĩa, của sông máu chạy dọc từ lưỡi đao thẳng xuống đất, của tiếng kêu ai oán nơi hồn những bình sĩ chết trận.
"Em không đuổi anh đi. Khi anh gặp họ, anh sẽ thấy họ thật đáng quý. Còn về chuyện Issac." Tầm mắt hắn thoáng sa sầm: "Anh có thể hỏi trực tiếp cậu ấy dưới hầm 2, em cũng ở đó, chờ anh."
Trương Vũ đứng dậy, đóng cửa đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top