Chương 10
Giống như ngày đó, trên trời dưới bể một màu trắng nhạt nhoà.
Châu Tinh Vân choàng tỉnh, cuống cuồng chống tay trên mặt tuyết. Mái tóc anh bị tuyết trắng ôm lấy, làn da giữa cảnh đông cũng bạc đi vài phần.
Mới chỉ vài phút trước, một tiếng nổ lớn vang lên. Anh chỉ nhớ Robin bỗng quay sang ôm lấy anh còn Issac dù có gọi bao nhiêu lần cũng không tỉnh lại, để Logan điều khiển chiếc máy bay dần mất thăng bằng một mình.
Ngay cả máy bay Twin Otter nhỏ cũng không thể đáp xuống quá lâu trên thềm Nam Cực vào mùa đông, phỏng chừng ba người kia đã đóng băng lúc nào không hay.
"Robin!"
"Robin! Anh đâu rồi?!"
"Robin!"
Châu Tinh Vân dáo dác gọi to, càng lúc càng mấy bình tĩnh. Tuy đã có đồ bảo hộ, ai đảm bảo khi chiếc máy bay rơi, linh kiện không rơi trúng người hắn chứ? Đồ bảo hộ không chịu đựng được lâu, nếu hắn bị thương giữa lòng Nam Cực thì tỉ lệ tử vong sẽ cao hơn gấp bội.
"Robin!"
"Tôi ở đây..."
Phía bên trái phát ra tiếng kêu yếu ớt.
Châu Tinh Vân nhanh như cắt chạy ngay tới. Trước mặt anh là chiếc máy bay đã tan nát thành nhiều mảnh, toàn thân phủ đầy tuyết trắng. Mùa hạ vẫn chưa tới, tuy không còn bao lâu song những cơn bão tuyết xảy ra tại Nam Cực vẫn như một điều hiểu nhiên. Nếu thính lực của anh không vượt trội hơn người, không chừng anh sẽ không cứu nổi người kia.
"Anh ở đâu?"
"Dưới tấm ván."
Anh căn răng nâng tấm ván nằm trên người hắn. Ngón tay Châu Tinh Vân bỗng xuất hiện một đốm sáng vàng như đom đóm, càng lúc càng nhiều, bao phủ lấy cơ thể Robin.
"Là kết giới, nó sẽ giúp anh giữ ấm."
Robin sửng sốt, nhanh nhẹn đứng dậy.
"Anh có sao không?"
"Không bị thương. Tấm ván vẫn chưa đè hẳn lên người tôi." Hắn mỉm cười: "Cũng may cậu đến kịp."
"Logan và Issac đâu rồi?"
"Tôi không thấy họ."
Robin hét to. Bão tuyết cuồn cuộn như muốn cuốn hai người bay đi. Tiếng gió rít gào quanh lỗ tai cùng hơi lạnh buốt giá ôm lấy cánh mũi.
"Khi rơi, chiếc máy bay cắm đầu xuống. Hai người họ...có lẽ không qua khỏi."
Châu Tinh Vân tựa hồ không ngạc nhiên lắm,
giúp hắn kéo quần áo giữ ấm.
Trước mặt anh chỉ còn là đống đổ nát.
Có kết giới, Robin có thể chống trọi tạm thời với cái lạnh. Tuy nhiên cũng chỉ là "tạm thời", năng lực của anh quá yếu, không thể giữ kết giới tồn tại quá lâu, đến lúc đó tính mạng người kia sẽ bị đe dọa.
Hai người họ chậm chạp mò mẫm xung quanh xác máy bay. Vụ va chạm xảy ra trong lòng Nam Cực, và chạm với tốc độ cao. Châu Tinh Vân gạt đống tuyết, hộp đen đã lún sâu xuống đất tự bao giờ, bên trái bị móp một chỗ.
"Chúng ta tìm hang trú đã."
[Chúng ta tìm hang trú đã.]
11 năm trước, Châu Tinh Vân cũng nói câu này.
Anh gật đầu, di chuyện chậm chạp rời khỏi xác máy bay.
Trước mắt anh một mảng tuyết đục trắng mờ. Tầm nhìn hạn hẹp, quay đầu cũng chỉ thấy tuyết trắng. Bão trắng nuốt hết vạn vật. Hai người họ mới rời đi chưa được bao lâu, sau lưng, xác máy bay đã hoá một màu với đất trời.
Châu Tinh Vân thở dốc, bão tuyết ngày một dày.
Robin đứng cạnh nắm vai anh, cùng anh chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt. Cứ chốc chốc phải lấy tay gạt tuyết trên kính một lần, bàn chân như bị mặt đất nuốt chửng cùng sức gió lớn đến ghê người, rõ ràng Nam Cực không dành cho Nam Cực.
Kết giới đang yếu dần. Anh nhận ra điều đó.
Hai người họ di chuyển chưa được bao xa vậy mà cảm tưởng như cả tiếng đồng hồ đã qua đi.
Càng sử dụng nhiều năng lực lên người kia, sức chịu đựng của anh càng kém.
"Phía trước có núi, chúng ta qua đó tìm nơi trú."
"Nếu không có hang thì sao?"
"Thì bắt buộc phải đi tiếp." Châu Tinh Vân thở dốc: "Căn cứ của quân Tinh Tú nằm ở đâu, nhìn từ dưới mặt đất ta không thấy được. Quan trọng nhất hiện tại là phải tìm nơi trú, tìm cách liên lạc về trụ sở và... giữ ấm cho anh."
Linh lực mỗi lúc một giảm dần.
Lớp tuyết dày đặc cùng đồ bảo hộ đã che lấp khuôn mặt hắn. Robin trầm ngâm, đi sát bên cạnh anh.
Ước chừng một tiếng sau, chân trời trắng xoá mới thấp thoáng bóng núi cao lớn, điệp trùng. Bão tuyết đã đỡ đi vài phần song tầm nhìn cũng không khá hơn là bao. Đỉnh núi chơi vơi, mờ ảo trong làn tuyết, thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp kính bảo hộ dày cộp.
Hai người họ quay sang nhìn nhau, ăn ý gật đầu tiến tới xem xét ngọn núi.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh bỗng ngờ ngờ nhìn thấy trên vách núi có cửa hang.
Từ bao giờ mình có khả năng nhìn xa tới vậy?
Châu Tinh Vân lắc lắc đầu, kéo cổ áo cùng hắn đi tiếp.
Vẫn như khung cảnh 11 năm trước, Trương Vũ bảo anh nó nhìn thấy một cái hang.
Khi bão tuyết nổi lên là khi người đang đau đớn.
——————-
Lúc hai người họ tới nơi, bão tuyết bắt đầu có dấu hiệu mạnh lên. Lửa vừa nhóm chẳng mấy chốc tắt ngúm.
Châu Tinh Vân móc từ trong ba lô một cái bật lửa, ném cho hắn.
"Sao vậy?"
Robin hỏi hắn.
"Không có gì. Anh cố gắng giữ ấm một chút, thức ăn của chúng ta cũng chẳng còn mấy."
Từ lúc đặt chân vào cửa hàng, chẳng hiểu sao anh cứ sốt sắng không thôi. Sốt sắng như sắp gặp người quen cũ, sốt sắng khi trở về quê nhà, sốt sắng khi quay lại một nơi đầy ắp kỉ niệm.
Sống mũi Robin đỏ ửng vì lạnh, hắn xoa xoa cánh mũi, cười:
"Không phải cậu mới là người nên ăn hay sao? Ăn mới có thêm linh lực duy trì kết giới, giúp tôi."
"Nếu anh không ăn, anh cũng chết."
Châu Tinh Vân mím môi, cuối cùng vẫn chia đống thức ăn bọc trong giấy báo làm hai nửa. Anh mở điện thoại, quả nhiên là không có sóng.
Ngoài trời tuyết xối không ngừng, như tấm rèm trắng muốt che lấp cửa hang. May thay cái hang nằm chơi vơi trên sườn núi, tuyết không đến cửa. Tuy là vậy song nếu bão tuyết vẫn tiếp tục thổi mạnh mẽ đến vậy, không loại trừ khả năng cửa hang sớm muộn sẽ bị tuyết lấp.
Đầu ngón tay một lần nữa xuất hiện ánh sáng vàng, Châu Tinh Vân chia chút linh lực cuối cùng nhóm lửa giúp hắn giữ ấm.
Robin tựa lên bức tường đá gồ ghề, mí mắt trĩu xuống.
"Anh buồn ngủ?"
"Có hơi hơi."
Robin vuốt ngược tóc về phía sau, cố giữ bản thân tỉnh táo.
"Nhưng tôi không thể ngủ lúc này, ai biết một khi đã ngủ có còn dậy được nữa hay không?"
"Đừng lo, tôi sẽ canh giúp anh."
Châu Tinh Vân khẳng định chắc nịch.
"Tôi đã bổ sung linh lực rồi, chừng nào liên lạc được với trụ sở, tôi sẽ gọi anh dậy."
Robin không lằng nhằng nữa, khẽ đáp "Ừm" một tiếng rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhìn kĩ mới thấy lông mi hắn cong cong như con gái, khuôn mặt bị bóng đêm nuốt chửng. Ánh lửa đỏ càng khiến hắn thêm mĩ lệ, như vị hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích.
Châu Tinh Vân nghĩ nghĩ một chút bèn lấy một cái áo lông to trong ba lô ra đắp cho hắn.
Cái hang nọ sâu không thấy đáy. Anh nghe được tiếng gào thét vọng từ quá khứ, tiếng gió rít gào từ đáy vực sâu thẳm.
Châu Tinh Vân ho khan vài tiếng. Dường như có luồng sức mạnh kì lạ đang kéo anh đi, nó muốn anh đi sâu vào bên trong, muốn anh tìm về chốn cũ.
"Em ở đây."
Châu Tinh Vân giật mình, chạy thật nhanh về cuối hang.
Không thể.
Anh nghe được tiếng Trương Vũ.
Hô hấp mỗi lúc một nặng nề, cái đầu đau như búa bổ. Châu Tinh Vân lao nhanh về phía trước, đáp lại anh là thanh âm gió rít ngày một xa, tiếng hô hấp nặng nề trong không khí và...
Hang cụt.
"Chết tiệt."
Anh sốt sắng vươn tay dò xét đáy hang. Hai bên là đất đá cùng tuyết tan. Bước một bước. Dưới chân là thềm hang. Bước một bước. Dưới chân là sỏi vụn, Bước một bước. Thêm bước nữa. Một bước nữa.
Uỳnh!
Tiếng động lớn vang vọng khắp cả hang. Châu Tinh Vân giật mình, dẫm thêm hai cái nữa.
Quả nhiên phía dưới trống không.
Mà ở đầu hang, Robin từ đầu đến cuối vẫn âm thầm quan sát anh bỗng lộ ra vẻ mặt nửa lạnh nhạt nửa lưu luyến, đôi môi mỏng khép hờ, không rõ vui buồn. Hắn nhúng tay vào đốm lửa. Thứ kia bỗng tắt ngúm.
Xem ra đã đến lúc rồi.
Robin chống tay đứng dậy, nhẹ như bay theo sát anh.
Châu Tinh Vân quỳ dưới đất, mò mẫm một hồi liền chạm thấy một mô đất nhô lên. Anh ra sức đẩy mô đất.
Kẹttttt.
Phía dưới có cầu thang.
Châu Tinh Vân giữ đèn pin bằng miệng, cúi người chui xuống hầm.
Anh đưa đèn pin quan sát chung quanh một hồi. Bốn bức tường đổ nát đến đáng sợ. Trong phòng không một ánh sáng, chỉ giữa phòng là có ánh sáng rọi xuống từ đỉnh núi.
Có dây điện cũ bị cắt tả tơi.
Có những thanh gỗ cùng thanh thép xếp lộn xộn.
Những chiếc lồng bị tàn phá.
Châu Tinh Vân cúi đầu, vết xước dưới chân anh vẫn y như ngày anh rời đi.
11 năm trước, khi anh cố rời khỏi căn hầm, anh đã cắm cây chuỷ thủ xuống đất nhằm giúp bản thân leo lên và di chuyển ra thềm hang.
Châu Tinh Vân rọi đèn, quả nhiên vệt dao dưới đất tạo thành một đường thẳng.
Đây là nơi anh đã tới 11 năm trước.
Còn có thể trùng hợp thế sao?
Năm đó khi quân Tinh Tú tìm thấy anh ngất xỉu trước cửa hang, họ đã vào bên trong tìm kiếm nhưng không thấy bất cứ gò đất nhô lên hay căn hầm nào cả.
Bên ngoài, bão tuyết vẫn thổi không ngừng.
Thình thịch.
Thình thịch.
Liệu con quái vật nọ có còn ở dưới đó hay không?
Thình thịch.
Thình thịch.
Luồng sức mạnh vô hình kéo anh đi. Từng bước. Từng bước. Lần theo vết rách của 11 năm trước. Trái tim đập nhanh như trống đánh.
Thình thịch.
Thình thịch.
Kẹtttt.
Châu Tinh Vân bừng tỉnh, rọi đèn pin về phía cửa hầm.
"Ai?!"
Thấy bóng người cao lớn quen thuộc, anh mới thầm thở phào, lo lắng hỏi:
"Robin, anh làm gì vậy, dưới này không có lửa. Mau chở v-"
Đầu ngón tay Robin xuất hiện một vệt sáng xanh nhàn nhạt. Châu Tinh Vân nghẹn họng, vừa định mở miệng, cả thân thể bỗng không tự chủ đổ gục xuống đất mà người kia cũng nhanh như cắt lao đến ôm lấy anh.
"Anh là ai...?"
Robin không trả lời, một tay đỡ hắn. Trong cơn mê, hắn thấy đôi mắt xanh tựa biển khơi nọ bị bóng tối nuốt chửng.
Óng lên như hạt châu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top