Chương 3

"Anh có bắt được sóng không?"

Phạm Bình Nguyên nhìn đứa nhỏ vừa hỏi một cách nặng nề, lắc lắc đầu.

Làm thế nào bây giờ?

Bọn Phúc Khang phát hiện ra Phạm Bình Nguyên rồi, chúng thậm chí còn không có ý định để anh ấy sống sót trở về. Tất cả là tại cậu, vì cậu mà anh ấy mới bị dính vào vụ này.

Tạ Lưu An không biết lực chiến đấu của Phạm Bình Nguyên mạnh cỡ nào, chỉ nghĩ đơn thuần là đàn ông trên đời ai cũng chỉ khỏe cỡ như đám người trong thôn, 1 người thì không thể nào thắng 5-6 người đàn ông trưởng thành được.

Mỗi khi căng thẳng, Tạ Lưu An sẽ tự giật tóc mình bằng khuôn mặt đáng sợ y như lần cậu ấy trợn trừng mắt bên cửa sổ. Như đọc được suy nghĩ, Phạm Bình Nguyên bỗng đưa tay xoa đầu Tạ Lưu An.

"Đừng lo. Nếu quanh sườn không bắt được thì lên trên cao hơn vị trí ngôi làng là được." Phạm Bình Nguyên dừng lại một lúc, hỏi: "Tảng đá đó có nặng lắm không? Cần bao nhiêu người ẩy?"

"2-3 người là đủ rồi. Trước đây em cũng từng lên đó giúp anh trai ẩy đá chặn thác một lần." Tạ Lưu An nhìn Phạm Bình Nguyên một cách hoang mang: "Anh định...?"

"Trở về đã, lát nữa anh sẽ nói với em sau."

Phạm Bình Nguyên xoa đầu cậu, cười trấn an.

—————-

Đêm xuống, cả ngôi làng chìm trong tĩnh lặng. Trăng tròn vằng vặc, phủ lên mặt đất thứ ánh sáng trong trẻo của nó. Tiếng tụng kinh phát ra từ chiếc radio nhỏ đặt bên cạnh quan tài đã đóng kín từ bao giờ, thanh âm u uất của nó là thứ duy nhất mà những người dân trong thôn còn nghe được.

Dọc theo con đường gồ ghề bao quanh sườn núi, hai bóng người lờ mờ, khuất sau tán lá dày đặc.

Đi được một đoạn, Phạm Bình Nguyên mới dám mở đèn pin.

"Con đường này không kéo dài đến tận đỉnh núi đâu. Tới một đoạn nhất định, anh phải trèo qua mấy mỏm đá lớn thì mới đến thượng nguồn được. Trên đỉnh núi có một cái hang sâu, thác nước nằm ở đầu bên kia. Đó là côn đường duy nhất dẫn đến chỗ tảng đá chắn ngang thượng nguồn."

Theo hướng chỉ tay của Tạ Lưu An, Phạm Bình Nguyên chỉ thấy những hàng cây nằm san sát nhau, nghiêng mình như sắp đổ ập lên người họ. Tiếng gió hiu hắt trong đêm tối nghe như tiếng tru, vọng ra từ khu rừng ven sườn núi.

Tạ Lưu An trông rất gầy bởi vậy mỗi bước đi của cậu ấy nhanh thoăn thoắt như một con thỏ đã vốn quen với địa bàn của nó.

Cậu ấy đã tồn tại kiểu gì trong ngôi làng này vậy?

Lên gần tới đỉnh núi, quả nhiên con đường mòn đã kết thúc. Tạ Lưu An dẫn trước, cậu ấy với tay lên bám vào đám dây leo phía trên đỉnh đầu, lại dẫm lên tảng đá phía dưới rồi trèo lên trên nó. Trời tối đen như mực vậy mà Tạ Lưu An vẫn biết được đâu là mặt đất, đâu là những khối đá khổng lồ xếp chồng lên nhau.

"Sao vậy anh?"

Tạ Lưu An hỏi khi cậu ấy đứng cao hơn Phạm Bình Nguyên nửa người và thấy anh bỗng ngoảnh đầu về phía con đường đất sau lưng. Phạm Bình Nguyên lắc đầu, cũng trèo lên theo cậu.

"Không có gì."

Chắc là gặp ảo giác rồi.

Xuyên qua tán cây rậm rạp, cửa hang khuất sau những vòm cây rừng. Bên trong sâu hun hút không thấy đáy bởi người dân trong thôn không thắp đèn bên trong hang cũng chẳng buồn tu sửa lại nó cho dễ đi hơn. Những bậc thang đều là các tảng đá to xếp chồng lên nhau một cách có chủ đích chứ không hề được đầu tư cẩn thận. Nhũ đá vôi như những khối băng nhọt hoắt treo trên trần hang, tạo thành những hình thù quái dị.

Tầm nhìn của Phạm Bình Nguyên bị hạn chế trong khu vực mà chiếc đèn pin anh cầm trên tay có thể chiếu sáng tới, những nơi còn lại tối không khác gì phim kinh dị. Phạm Bình Nguyên mở điện thoại ra, ánh sáng xanh phủ lên khuôn mặt anh.

"Có sóng không anh?"

Phạm Bình Nguyên lắc đầu, Tạ Lưu An cụp mắt, nói thêm:

"Thôi bỏ đi vậy."

Cậu ấy quỳ xuống, hai tay mân mê những khối đá lạnh lẽo chung quanh. Phạm Bình Nguyên thấy vậy bèn chiếu đèn pin về phía cậu, cũng là phía cửa hang.

Cái hang này không sâu lắm, chiếu đèn pin là có thể thấy đáy hang cùng những bậc cầu thang lởm chởm làm từ đá. Phía dưới hơi trơn, nhũ đá có ở khắp nơi. Tạ Lưu An trèo xuống trước, có vẻ như cậu ấy đã quen với địa hình này nên động tác cũng thuần thục hơn Phạm Bình Nguyên nhiều, chỉ mất chưa đầy một phút đã đứng dưới đáy hang.

Tạ Lưu An vẫy tay với Phạm Bình Nguyên, ý bảo anh xuống cùng.

Một lần nữa, Phạm Bình Nguyên lại ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng.

Không có ai cả.

"Anh?"

"Anh xuống ngay."

Phạm Bình Nguyên ngậm đèn pin trong miệng, bắt đầu bò xuống dưới hang như cách mà Tạ Lưu An vừa làm. Phía dưới rất lạnh, lạnh hơn nhiều so với ở trên mặt đất. Nhiệt độ tại nơi đây càng giảm xuống bởi thời điểm hiện tại đang là ban đêm. Đế giày anh dính một lớp nước mỏng, Phạm Bình Nguyên chậc một tiếng, tự nhủ lần sau sẽ không bao giờ đi giày đắt tiền như thế khi đang làm việc nữa.

Khu vực gần cửa hang không tính là rộng, phải lách qua một khe nhũ đá vôi thì mới đến được phần khu vực chính bên trong.

Ánh đèn pin phủ lên mặt đất một quầng sáng lạnh lẽo.

Trong hang ẩm ướt như thể bọn họ đang ở trong nhà tắm, tối mịt không thấy đường. Trèo lên thêm 15 bậc cầu thang nữa, hai người họ mới đến được khu vực chính trong hang. Cái hang này không nằm sâu phía dưới núi mà có xu hướng chếch lên, càng đi càng gần với đỉnh núi. Hàng nhũ đá vôi trên trần hang cắm xuống mặt đất, tạo thành hàng loạt những lỗ nhỏ hơn trong hang.

Phạm Bình Nguyên có thể nghe thấy tiếng thác nước khi đứng bên trong khu vực chính. Anh mở điện thoại, màn hình vẫn hiển thị không có sóng.

Tạ Lưu An đã quá quen với con đường này rồi, dù cho không có ánh sáng, cậu ấy vẫn biết cách mò mẫm để đi tiếp. Một con đường đơn sơ được mở ra để dẫn đến đầu hang bên kia, cũng là dẫn tới đỉnh núi, băng qua hồ nước ngầm sâu hoắm và những mô đất cao thấp nối tiếp nhau, những khe đá không thấy điểm dừng.

Sau lưng bỗng có tiếng đá rơi.

Tạ Lưu An vừa ngoảnh đầu lại, Phạm Bình Nguyên đã dúi đầu cậu ấy vào trong ngực mình, tắt đèn pin đi rồi nhỏ giọng:

"Nấp đi."

Anh ấy bỗng kéo tay cậu, chui xuống một cái lỗ bị che khuất bởi nhũ đá vôi, nằm ngay bên tay trái con đường dẫn lên đỉnh núi.

Khi tầm nhìn bị hạn chế, các giác quan còn lại bỗng phát triển một cách lạ thường.

Tạ Lưu An nghe thấy tiếng thác nước vọng ra từ cuối hang, tiếng đá lăn, tiếng giọt nước rơi xuống từ nhũ đá vôi trên trần nhà....và cả tiếng bước chân.

Khuôn mặt cậu bỗng tái mét lại.

Mắt cậu dần quen với bóng tối, và Tạ Lưu An đã nhìn thấy đế giày của những người đàn ông nối tiếp nhau. Bọn chúng có 5 người, kẻ đi đầu chắc hẳn là Phúc Khang, người có bàn chân nhỏ nhất là thầy Khánh. Vì nhũ đá vôi đã che khuất tầm nhìn của cậu, Tạ Lưu An không thể nhìn thấy khuôn mặt họ.

Bọn chúng không nhìn thấy hai người họ bèn đi lướt qua. Tạ Lưu An thở phào một tiếng, kẻ đi cuối trong đoàn người bỗng dừng lại ngay trước cái hố mà bọn họ nấp.

Tạ Lưu An không dám thở mạnh.

Cậu có thể nhìn thấy khuôn mặt căng như dây đàn của Phạm Bình Nguyên nhưng vẫn quả quyết giữ im lặng.

Người đàn ông đi cuối hàng nhìn chung quanh không thấy ai thì bỏ đi, nối bước theo sau nhóm Phúc Khang. Đợi bọn chúng đi được một lúc, Phạm Bình Nguyên mới trèo ra khỏi cái rãnh ven đường, kéo cả Tạ Lưu An đứng dậy.

"Còn đường nào khác không?"

"Đường nào...thì cũng như nhau cả, đường ra chỉ có một thôi anh."

Tạ Lưu An căng thẳng.

Bọn Phúc Khang không nhìn thấy hai người họ cũng đông nghĩa với họ không nhìn thấy bọn chúng. Chỉ cần bất cẩn một giây là bị giết ngay lập tức.

Phạm Bình Nguyên kéo Tạ Lưu An chạy ngược hướng với nhóm người đàn ông nọ, vừa chạy vừa căng mắt ra quan sát mặt đường gồ ghề dưới chân. Trốn được gần 15 phút, hai người họ mới dừng lại, nấp sau cột nhũ đá mọc lên từ dưới mặt đất.

Tạ Lưu An thở hồng hộc, ngồi xổm xuống, lưng dựa lên phiến đá sau lưng. Không khí lạnh lẽo trong hang tràn vào bên trong khoang phổi cậu.

Lúc nãy, nếu Phạm Bình Nguyên không nhận ra thì hai người họ đã bị đánh chết rồi.

Tuy mắt đã quen dần với bóng tối nhưng quan sát chung quanh, anh vẫn không hề thấy cửa ra. Tiếng thác nước ở rất gần nhưng lại chẳng thấy nó đâu. Phạm Bình Nguyên nắm chặt chiếc điện thoại trên tay, hai hàng lông mày nhíu lại gần như dính lấy nhau.

Có lẽ ngón tay anh chạm vào nút nguồn mà màn hình bỗng sáng lên. Tạ Lưu An luông cuống, lấy tay che màn hình điện thoại giúp anh.

"Anh, có sóng kìa."

Phạm Bình Nguyên bất ngờ, khi mở điện thoại ra thì đúng là thế thật. Tạ Lưu An cũng ngạc nhiên không kém, lẩm bẩm:

"Không thể nào, chúng ta đang ở trong hang..."

Điều đó có nghĩa ra cửa ra ở rất gần đây.

Cánh cửa dẫn tới thượng nguồn.

Phạm Bình Nguyên ngồi sụp xuống, dùng lưng mình để che lấp ánh đèn phát ra từ điện thoại. Anh nhắm một bên mắt, bắt đầu bấm số gọi điện cho ai đó trong khi Tạ Lưu An đứng canh đám Phúc Khang.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cả Phạm Bình Nguyên lẫn Tạ Lưu An đều căng thẳng.

Ngay sau đó, cậu bỗng nghe được tiếng bước chân dồn dập vọng ra từ bên kia hang.

Tạ Lưu An căng thẳng, sắc mặt trắng hơn bức tường vôi.

Nhanh lên, nhấc máy đi làm ơn.

Tiếng "Tút", "Tút" vang lên, xé tan bầu không khí im ắng trong hang. Bọn Phúc Khang đã phát hiện ra họ, và chúng đang tiến tới nơi này mỗi lúc một gần. Vậy mà Phạm Bình Nguyên vẫn không hề có ý định đứng dậy, anh ấy vẫn khom lưng, ôm khư khư chiếc điện thoại trong tay, bả vai căng cứng lại.

Còn 10 bước nữa.

Tạ Lưu An cắn môi, cố không để lộ ra rằng cậu đang sợ hãi tới mức nào.

Bằng mọi cách phải cản chúng lại. Phạm Bình Nguyên không thuộc về nơi này, anh ấy vốn không hề liên quan đến ngôi làng này nhưng lại bị cậu lôi vào. Chỉ cần Phạm Bình Nguyên sống sót, Tạ Lưu An sẽ đánh liều để ngăn bọn họ tấn công anh.

Những tiếng "tút", "tút" đều đều vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại trong khi tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Bỗng, màn hình chuyển màu xanh.

"Alo?"

"Anh Nguyên! Chúng đến rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top