Chương 4: đáng yêu quá sức
Thầy Lý kinh ngạc nhìn Ninh Trăn, học sinh độ tuổi này thường không thích đưa tay trả lời câu hỏi.
Cho dù là thi thoảng kiểm tra lại kiến thức cũ trước khi bắt đầu bài học mới, vừa nghe bảo đứng lên trả lời câu hỏi là tất thảy đều né tránh ánh mắt của ông.
Hiếm khi có học trò chủ động tích cực như thế, thầy Lý cười ha ha: "Mời bạn học đang giơ tay, em trả lời đi."
"Em là học sinh mới à? Trước đây thầy chưa thấy em bao giờ, em tên gì?"
Ninh Trăn đỏ mặt, nhẹ nhàng trả lời: "Dạ, em tên Ninh Trăn."
"Cái gì Trân?" (*Trân: vật quý báu, hiếm lạ)
"Dạ, Ninh Trăn." Cô lúng túng lặp lại.
Cả lớp cười ầm lên.
Ninh Trăn xấu hổ, tay chân có phần luống cuống. Cũng may thầy Lý hô to 'yên lặng'.
"Học trò Ninh Trăn, vậy em trả lời đi, câu hỏi này chọn đáp án nào?"
Cô nhanh chóng cúi đầu đọc lướt qua, 'tính chất hóa học của axít sunfuric trong phản ứng trên là gì?'
"Dạ, câu C, phản ứng như là một axit."
Thầy Lý không ngừng gật gù bảo Ninh Trăn liệt kê một số nguyên tắc. Cô nghĩ ngợi giây lát, trả lời chậm rãi rõ ràng, quả là có nghiêm túc nghe giảng và nắm được bài.
Thầy Lý hết sức hài lòng, nhìn cô tỏ ý khen ngợi rồi bảo cô ngồi xuống.
Ninh Trăn thở phào nhẹ nhõm, cũng may câu hỏi này không quá khó, trước đây nền tảng kiến thức của cô khá vững nên giờ vẫn còn nhớ được những lý thuyết cơ bản.
Thứ con nhà Trần Đông Thụ thích nhất trên đời chính là xem náo nhiệt, cậu chàng không nhịn được bật cười ha hả: "Ha ha ha, em gái nhỏ này... nhảy lớp từ tiểu học lên đây hả? Còn muốn giơ tay trả lời câu hỏi, chết cười lão tử."
Lâm Tử Xuyên nghẹn cười, trong mắt một kẻ bình sinh tới giờ chưa từng biết giơ tay trả lời câu hỏi là cái gì, dạng học sinh ham học năng nổ này quả thực là đóa hoa tuyệt thế ngàn năm có một, người bình thường không tài nào hiểu nổi.
Hắn nghiêng đầu nhìn Lục Chấp.
Lục Chấp chống tay lên đầu, trong mắt cũng ngập ý cười.
Thầy Lý giảng thêm phần mở rộng của câu hỏi, nêu lên những điểm cần lưu ý đồng thời nhắc nhở sau này làm bài phải cẩn thận để tránh nhầm lẫn hiểu sai đề.
Ngữ điệu đột nhiên kéo dài: "Nào, bây giờ em nào có thể trả lời câu hỏi số ba, thể tích khí sinh ra ở điều kiện tiêu chuẩn, đây là câu hỏi trọng điểm, ai không nhớ thì phải ghi vào."
Giữa bốn bề yên lặng, cánh tay nhỏ bé kia lại giơ lên.
Trầm mặc kỳ dị lạ lùng.
Thầy Lý hắng giọng ho một tiếng: "Trong lớp chỉ có một mình bạn Ninh Trăn trả lời được câu hỏi này thôi sao? Những người còn lại có thể tích cực lên một chút không?"
Các bạn học khác còn đang phải nín cười sắp nghẹn chết.
Ninh Trăn bắt đầu luống cuống, đến cả Tạ Vũ vốn không thích cô cũng không nhịn được cười, ánh mắt dòm cô như đang dòm một người chậm phát triển trí tuệ.
Những câu hỏi được gắn mác trọng điểm thường là câu hỏi khó, cô hiển nhiên không cách nào trả lời suông sẻ được, đáp ngắc ngứ một số chỗ.
Nhưng dẫu sao cuối cùng cũng đáp xong mặc dù quá trình không mấy hoàn hảo.
Lúc ngồi xuống, không chỉ lòng bàn tay mà trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Trong lòng thầm cầu nguyện thầy giáo đừng có gọi thêm ai đứng lên nữa.
Ánh mắt của Hạ Tiểu Thi ngồi đằng sau dành cho cô cũng có sự biến hóa không nhỏ, thì ra cô bạn ngồi bàn trước là một 'học bá siêu năng nổ?
(*Học Bá: vốn dùng để chỉ những nhân vật rất có ảnh hưởng trong giới học thuật, ví dụ như nhà khoa học Albert Einstein. 'Bá' trong tiếng Trung mang nghĩa là 'rất có quyền lực'. Hiện giờ, 'Học Bá' là một từ trên mạng, dùng để chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.)
Hai mươi phút tiếp theo, thầy Lý không có 'xách' ai đứng lên trả lời câu hỏi nữa.
Các nơron thần kinh căng như dây đàn trong đầu Ninh Trăn rốt cùng cũng nơi lỏng được phần nào.
Cô đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, 15:03, còn bảy phút nữa là hết tiết.
"Tôi sẽ gọi một em đứng lên giải thích vì sao không thể sử dụng phương trình oxy hóa – khử trong trường hợp này."
Ninh Trăn vô thức giơ tay.
Thầy giáo Lý cũng vô thức sững người một giây, sau đó lập tức lấy lại phản ứng: "Bạn học Ninh Trăn, em nói đi."
Tim Ninh Trăn dộng binh binh phóng nhanh như đại bàng vàng bị đốt đuôi, dưới ánh nhìn lom lom soi mói của cả lớp, vành tai đỏ bừng đến rỉ máu.
"Dạ, em... em không biết."
Lời uy hiếp của Lục Chấp cứ ong ong trong tai, cô giơ tay theo phản xạ vô điều kiện, lúc đứng lên mới sực nhớ mình đã quên mất phần kiến thức này, căn bản là hoàn toàn không còn nhớ chút gì.
"Ẹc, ha ha ha ..."
"Ha ha ha ha, không xong rồi, cười đau bụng quá."
Bạn học mới này đến từ hành tinh nào thế? Quả là động vật quý hiếm.
Lục Chấp ngồi phía sau cong khóe miệng, hai mắt lóe lên tia lấp lánh.
Thầy Lý hiếm khi gặp được một học trò ngoan ngoãn như thế, biết Ninh Trăn quýnh quýu xấu hổ, cũng không để cô phải khó xử bèn bảo cô ngồi xuống. Đồng thời không quên tặng kèm một câu: "Hăng hái xung phong trong học tập là chuyện tốt, nhưng lần sau cố gắng nghĩ ra câu trả lời trước khi giơ tay..."
Ninh Trăn cúi đầu im lặng, gương mặt bên dưới lớp khẩu trang đỏ rần.
Haizz, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên trong đời cô lâm vào tình cảnh quẫn bách thế này.
Thôi kệ, chỉ cần Lục Chấp và cô không liên quan gì với nhau, anh đừng để ý tới cô thì không sao hết.
Cuối cùng cũng cố gắng chịu được đến hết tiết.
Hạ Tiểu Thi ngồi đằng sau khều cô an ủi: "Ninh Trăn, cậu đừng buồn, có thể trả lời được hai câu là giỏi lắm rồi, tớ đến cả đề bài đọc còn không hiểu nè."
"Ừ, tớ không buồn đâu."
Hạ Tiểu Thi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nỗi tò mò vẫn chiếm thế thượng phong: "Cậu thích môn hóa lắm hả?" Tiết toán và ngữ văn trước đó đâu có thấy cô giơ tay chứ.
"..."
Tính cách của Lục Chấp vốn là, thuận anh thì sống chống anh thì chết.
Cô giơ tay, anh cũng không tìm cô kiếm chuyện nữa.
Trước khi chuông tan học vang lên, giáo viên Anh ngữ nhắc nhở: "Thứ năm tuần sau là đến kỳ kiểm tra tháng, các em tranh thủ thời gian ôn bài cho thật tốt."
Thứ năm tuần sau... vậy là còn tám ngày nữa.
Ninh Trăn nhớ, quy tắc của B7 là dựa theo thành tích xếp chỗ ngồi, người có số điểm cao nhất sẽ được chọn chỗ đầu tiên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top