Chương 57: Cầu hôn

  Đôi mắt của đám phóng viên trừng lên như cái chuông, thấp giọng hỏi bên tai thợ chụp ảnh: "Chụp hết rồi chứ?"

"Đương nhiên, ánh mắt của hai người đó giống như muốn phun lửa vậy, còn đặc sắc hơn phim ảnh nữa."

Sau khi Lý Thuần Nhất yên lặng đi khỏi, Tống Thành Trạch đến gần Chu Tử Chính, giọng tức tối: "Cái gã vô sỉ này chính là thừa dịp hôm nay đến giành danh tiếng mà, boss, có cần tôi đi xử hắn ta không?"

"Xử anh ta thế nào? Vứt vỏ chuối trước mặt anh ta à?"

Tâm trạng của boss rất tệ, nịnh bợ lại không thành, Tống Thành Trạch tự giác im miệng.

Gút mắc trong lòng của Chu Tử Chính càng thắt càng chặt, món quà mà anh nghĩ rằng không chê vào đâu được lại không hề dự đoán được bị món quà càng ghê gớm hơn của Lý Thuần Nhất đập nát, ngay trước mặt Lâm Dư Hi. Anh nuốt nước miếng một cách khó khăn: "Ngày mai lập tức đi điều tra chuyện phố Minh Tâm một chút."

"Đã biết."

Đền đáp trị giá 500 triệu, cứ không tin anh ta thật sự cam lòng buông bỏ đấy?

-----

Lúc Lâm Dư Hi ra khỏi nhà vệ sinh, một nhân viên công tác đưa một phong thư trắng tới. Cô nhận lấy rồi mở ra, bên trong có một bức vẽ, nói chính xác hơn đó là bản thiết kế xây dựng lại thôn Minh Tâm. Tên của bản thiết kế là: Xích Tử Tâm*.

(*: Xích Tử: trẻ sơ sinh – xích tử tâm: hình dung trái tim lương thiện, thuần khiết của con người, hoặc là trái tim nguyên sơ lúc ban đầu.)

Trong khu kiến trúc hiện đại xa hoa, phố Minh Tâm truyền thống rất bắt mắt lại không hề đột ngột, ngược lại có chút giống như đang bao bọc một trái tim nguyên sơ trong chốn hiện đại xa hoa. Mặt sau của bản thiết kế viết một đoạn văn:

Hi,

Có một số sai lầm không thể bù đắp, đã mất đi thì không thể nào quay lại. Nhưng anh chỉ biết có một người mãi mãi chôn sâu tận đáy lòng anh, giống như trái tim nguyên sơ cả đời này không hề thay đổi của anh.

Sinh nhật vui vẻ! Hi vọng em thích món quà này.

Thuần Nhất.

Ngải Vi mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ngơ như bị sét đánh của Lâm Dư Hi, thì không nói được gì nữa.

-----

"Vince thế nào rồi?"

"Muốn chết. Liz thì sao?"

"Nghệch ra."

Khóe miệng Tống Thành Trạch giật giật: "Cú thủy lôi này của Lý Thuần Nhất ác quá đi, hơn nữa còn nổ ngay trước mặt mọi người, boss bị anh ta nổ đến mặt mày đen thui."

Ngải Vi gật đầu nặng nề: "Điểm yếu của Hi Hi đều bị anh ta đánh trúng hết. Mặc dù anh ta là cặn bã, nhưng vẫn rất hiểu rõ Hi Hi."

"Liz sẽ không cảm động đến động lòng đó chứ?"

Ngải Vi nhíu mày suy tư: "Hẳn là không đâu, trừ khi Vince tự làm chuyện ngu ngốc."

"Yên tâm, trước giờ boss của anh chỉ làm chuyện khôn khéo thôi."

Ngải Vi trừng anh ta một cái: "Ha ha, nhìn người anh em Tằng Hạo Lâm của anh ấy kìa, vợ có thai, làm lễ luôn rồi, cũng ôm bóng chạy như thường đó thôi."

"Hắn ta thì làm sao có thể so với boss được chứ. Lúc thân thể của boss chưa bị gì, anh đi theo anh ấy ra ngoài xã giao, một trong những việc lớn nhất chính là đuổi bướm, phụ nữ muốn bám lên người anh ấy thì phải qua ải của anh trước. Mấy thứ dung tục đó, boss trực tiếp coi như không thấy."

Ngải Vi liếc anh ta: "Vậy có ruồi muỗi gì tới bám anh không?"

Tống Thành Trạch ôm eo cô ấy, cong môi: "Vợ à, em coi anh là một bãi phân hả?"

-----

Lúc xem suất chiếu đầu tiên, Chu Tử Chính nắm chặt tay của Lâm Dư Hi, khóe mắt của anh thỉnh thoảng liếc sang cô, nhìn thấy vẻ hoảng hốt mơ hồ, nét chán nản nhàn nhạt của cô, tim của anh nặng nề như cả cục sắt. Lúc bộ phim kết thúc, cả rạp vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy. Chu Tử Chính miễn cưỡng mỉm cười nhận lời chúc mừng của mọi người, rất nhanh đã kéo Lâm Dư Hi rời đi.

Lúc quản gia mở cửa Chu Tử Chính lặng lẽ nói một tiếng: Hủy bỏ, quản gia lập tức biết điều bảo người giúp việc rời vị trí.

Sau khi Lâm Dư Hi đi tắm, Chu Tử Chính mở máy tính tìm kiếm về buổi họp báo của Lý Thuần Nhất. Anh cẩn thận xem tin tức, bất chợt không phát hiện Lâm Dư Hi đã tắm xong, đi đến sau lưng anh.

Lâm Dư Hi vươn tay ôm lấy anh từ phía sau, hôn nhẹ lên má anh: "Đừng xem nữa."

"Anh giận lắm!" Chu Tử Chính thở ra một hơi buồn bực nặng nề.

"Chuyện này đâu ảnh hưởng tới em với anh."

"Anh ta làm như vậy là muốn cảm động trời đất, bày trò làm thánh nhân."

"Anh ta muốn làm thánh nhân là chuyện của anh ta, anh tức gì chứ?" Lâm Dư Hi lấy bản vẽ mà Lý Thuần Nhất đưa ở trong túi xách ra, đưa cho Chu Tử Chính: "Anh ta đưa cho em tấm bản vẽ này. Nhìn tấm bản vẽ này, đột nhiên em nhớ ra rất nhiều chuyện trước kia, chuyện của bốn năm nay."

Chu Tử Chính vội hỏi: "Em nhớ ra cái gì?"

"Em nhớ ra lúc anh ta kết hôn em ném nhẫn trả cho anh ta."

"Còn gì nữa?"

"Còn có không lâu trước kia anh ta giải thích với em, cuối cùng em đã nhận được đáp án." Lâm Dư Hi cười dịu dàng với anh, "Em còn nhớ hôm đó anh rất thấp thỏm, hồn bay phách lạc ôm lấy em."

Trên mặt Chu Tử Chính hơi lúng túng, khụ khụ hai tiếng: "Còn gì nữa?"

"Em nói em không thích kẻ đào ngũ, chỉ thích người đàn ông chịu đựng được cám dỗ của gà quay thôi."

Chu Tử Chính cười vui vẻ, lại hỏi tiếp: "Còn gì nữa?"

"Còn chưa đủ nữa hả?"

"Có nhớ sau đó em bị anh làm cho thần hồn điên đảo, không ngừng xin tha không?"

Lâm Dư Hi hứ một tiếng: "Không nhớ."

Chu Tử Chính không vui rồi: "Chuyện quan trọng như vậy mà không nhớ."

Lâm Dư Hi cảm thán: "Cả chặng đường của em và anh ta không hề có sóng gió, kết quả một cơn sóng lớn ập tới thì cả hai liền tan rã. Lúc em vùng vẫy dưới nước thì anh ta không xuất hiện, sau khi em lên thuyền của anh rồi, cho dù anh ta lái tàu Noah đến thì cũng không có ý nghĩa. Sau khi em đính hôn với anh ta thì em tặng chiếc đồng hồ ông nội em để lại cho anh ta, ông nội từng nói, tình yêu và thời gian giống nhau, không thể nào làm lại từ đầu. Thế nên, lúc còn có nhau hãy trân trọng, bởi vì buông mất rồi thì không thể nào quay đầu lại."

"Em không tin gương vỡ lại lành à?"

"Gương đã vỡ rồi thì chắc chắn sẽ để lại vết nứt, em tình nguyện đi làm một cái mới."

Gút mắc tích tụ trong lòng Chu Tử Chính giống như một quả bóng hơi căng phồng, bị lời nói của cô đâm vào, "bùm" một cái vỡ tung rồi. Tâm trạng của anh cực kỳ tốt, kéo cô ngồi lên đùi anh: "Nhưng mà anh vẫn còn giận, anh không thể giữ lại phòng khám Tân Sinh cho em, vậy mà anh ta lại làm được."

Lâm Dư Hi phì cười: "Nhưng cái mà em quan tâm là những chuyện anh làm, ví dụ như ghen tuông."

Tức thì cơn ghen của Chu Tử Chính nổi lên nồng nặc: "Mọi thứ anh sắp xếp tỉ mỉ đều bị anh ta làm rối lên hết rồi."

"Anh sắp xếp cái gì vậy?"

Chu Tử Chính muốn nói lại thôi.

"Là quà sinh nhật của em hả?"

Trong lòng Chu Tử Chính buồn bực, đâu chỉ là quà sinh nhật.

Lâm Dư Hi hôn nhẹ lên môi anh: "Sinh nhật của em sẽ không thể nào ngay cả bánh kem cũng không có chứ?"

Chu Tử Chính lấy một cái hộp trong ngăn tủ lạnh, mở hộp ra, bên trong là một cái bánh kem heo con hôn vịt con xấu xí, ở trên viết: "Mỗi ngày yêu em nhiều hơn. Bà xã, sinh nhật vui vể!"

"Ông xã, anh bị lộ tuổi rồi. Sau này Tiểu Ngải chỉ có thể nói, lão Heo nhà cậu."

Chu Tử Chính ôm cô vào lòng, vừa hôn vừa tự chụp: "Vậy nên, chúng ta phải có heo con tới thay ca rồi đó."

Chu Tử Chính đăng tấm ảnh ôm hôn lên weibo, viết: Vợ nói không thể gọi tôi là heo con nữa, tôi chỉ có thể thoái vị nhường ngôi, để cho heo nhỏ đến thay ca thôi.

"Vợ à, trả lời lại một chút đi."

Lâm Dư Hi đăng nhập vào weibo, trả lời: Cho dù anh già rồi, anh mãi mãi cũng là heo con trong lòng em. Anh chính là món quà sinh nhật tuyệt nhất của em, không phải là một trong những đâu.

"Như vậy được rồi chứ?" Lâm Dư Hi chọc chọc vào mũi của anh.

Chu Tử Chính hài lòng cười lên, mở rộng vòng tay: "Đến đây, mở quà đi!"

"Em muốn ăn bánh kem."

Chu Tử Chính dùng tay lấy một miếng bánh kem để trước mặt Lâm Dư Hi. Lâm Dư Hi trợn tròn mắt: "Có người đơn giản thô bạo như anh vậy hả?"

"Ờ, không được lãng mạn nhỉ." Anh trét bánh kem lên mặt, rồi đưa mặt tới, "Vợ ơi, ăn được rồi nè."

Lâm Dư Hi ngơ ra nửa giây, cười ha ha, đẩy anh ra: "Bề ngoài xấu quá, trả hàng!"

"Hàng đã đưa đến cửa còn muốn trả lại hả? Không có cửa đâu. Em không ăn cũng phải ăn." Chu Tử Chính bắt lấy cô, kề mặt lên môi cô.

Lâm Dư Hi hết cách, chỉ có thể liếm một miếng, ừm, rất ngọt.

Chu Tử Chính ồn ào: "Anh cũng muốn ăn nữa." Anh hôn lên môi cô, lưỡi phá cửa xâm nhập vào, cướp đi vị ngọt trên đầu lưỡi của cô. Sau đó, bơ dính trên mặt cô bị người ta tham lam liếm đi.

Lại nói hôm nay là sinh nhật của ai chứ hả? Bánh kem đều bị anh ấy ăn hết rồi, không công bằng!

Nhốn nháo một hồi, Lâm Dư Hi vừa tắm xong lại phải tắm thêm một lần nữa. Lâm Dư Hi tưởng đâu anh làm vậy là muốn làm loạn trong phòng tắm, không ngờ anh tắm xong liền vội vã đi ra ngoài.

Chu Tử Chính lặng lẽ gọi điện cho quản gia, nói hai chữ "tiếp tục".

Sau khi Lâm Dư Hi đi ra, nhìn thấy Chu Tử Chính vậy mà lại ăn mặc gọn gàng, lại nhìn thấy chiếc váy trên giường, khó hiểu hỏi: "Đã trễ như vậy rồi chúng ta còn phải ra ngoài à?"

"Anh muốn tặng quà!"

Chỉ là họ còn không có ra khỏi cửa nhà, ngược lại đi lên lầu, vào phòng của Chu Tử Chính. Vì vết thương trên chân của anh, hai người vẫn luôn ngủ trong phòng khách ở lầu dưới.

Cửa phòng mở ra, Lâm Dư Hi nhìn thấy bức tường trong phòng treo một tấm vải xanh, che đi mấy tấm hình trước đó dán trên tường.

"Sao lại che hết mấy tấm hình vậy?"

Chu Tử Chính mỉm cười không nói, kéo Lâm Dư Hi vào trong phòng. Đèn trong phòng không có mở, cửa sổ thủy tinh rộng lớn ôm trọn cảnh đêm lộng lẫy của cảng biển dưới chân núi. Không bao lâu, một tấm màn trắng hạ xuống trước cửa sổ, tia sáng lazer màu xanh lam chiếu ra một bức tranh và một hàng chữ trên tấm màn trắng:

(Tranh): Một chú heo con cúi đầu ủ rũ và một cô vịt con đang cầm kim; (Chữ): Ngày xửa ngày xưa, một chú heo con không ngóc đầu lên nổi gặp được một cô vịt con tự xưng là hũ nút.

(Tranh): Heo con mặt mày vui vẻ, một tay cầm một cái hũ đã mở nắp đậy, một tay kéo lấy vịt con; (Chữ): Vịt con làm cho heo con ngóc đầu lên, heo con thì mở hũ nút của vịt con ra.

(Tranh): Heo con ngồi dưới đất, thỏa mãn ôm cái bụng to, vịt con cầm cái xẻng đắc chí hả hê; (Chữ): Vịt con đã thành công chinh phục bao tử của heo con, heo con bắt đầu tính toán phương pháp ăn cơm tối ưu hóa nhất.

(Tranh): Heo con kéo vịt con vào nhà, dùng dây thừng trói lại một tay của mỗi bên; (Chữ): Heo con quyết định trói mình với vịt con lại với nhau, hạnh phúc ăn hết cả đời.

(Tranh): Vịt con chống hông trừng heo con, heo con bưng một tô thịt kho quỳ một chân; (Chữ): Vịt Con: "Chờ đã, em đồng ý rồi sao?" Heo con: "Em có đồng ý nấu thịt kho cho anh cả đời không?"

Đèn trong phòng sáng lên, tấm vải xanh trên tường rơi xuống, những tấm hình chằng chịt, chi chít phác họa ra một bức chân dung. Ánh mắt của Lâm Dư Hi lướt qua, chân dung đó vậy mà chính là cô. Anh dùng từng tấm từng tấm hình ngược dòng quá khứ tạo thành dáng vẻ của cô.

Chu Tử Chính quỳ một chân xuống, mở cái hộp trong tay ra, chăm chú nhìn Lâm Dư Hi: "Hi, là em khiến cho anh không trốn tránh nữa, mà nhìn thẳng vào quá khứ của anh, là em kêu anh dán những tấm hình chụp về quá khứ lên tường. Dần dần, chân dung trên tường đã xuất hiện rồi. Thì ra mọi chuyện anh trải qua chính là vì để cho anh tìm được em, bắt lấy em, giữ em lại. Hi, thịt kho của em, anh ăn đến nghiện mất rồi, em có đồng ý nấu thịt kho cho anh cả đời không?"

Không có tuyên bố huênh hoang, không có thề non hẹn biển, chỉ có nguyện vọng thật thà, và sự chân thành trong mắt anh.

Kim cương trong hộp sáng lấp lánh, sáng đến mức mắt của cô chua xót.

"Hứa với em một chuyện."

"Anh vĩnh viễn sẽ không làm kẻ đào ngũ."

Ánh mắt của Lâm Dư Hi khẽ run lên: "Bất kể có nổi khổ tâm gì? Có cám dỗ gì?"

"Bất kể có bất kỳ nỗi khổ gì, bất kỳ cám dỗ gì, anh vĩnh viễn cũng sẽ không làm kẻ đào ngũ."

Lâm Dư Hi cười lên, nhưng mắt lại xót đến rơi nước mắt. Đã từng, cô chỉ tin rằng, nỗi khổ quá nhiều, kiên trì lại quá ít; cám dỗ quá sâu, chấp niệm lại quá cạn; bây giờ cô đồng ý tin tưởng, có một người sẽ cố gắng hết sức, không xa không rời.

Cô gật đầu: "Yes!"

Chu Tử Chính cười lên, kéo tay cô qua đeo nhẫn lên ngón vô danh của cô, rồi đứng lên, vươn tay lau đi nước mắt của cô. Anh ôm cô vào lòng: "Ông chủ keo kiệt như anh đây, tuyệt đối không thể chịu được em chia một nửa gia tài của anh, cho nên, anh tuyệt đối sẽ không để cho em chạy mất đâu."

"Anh có thể yêu cầu em ký hợp đồng trước hôn nhân mà."

"Em nghĩ anh là thằng ngốc không thể quản nổi bản thân mình như Hạo Lâm hả?"

"Anh không sợ sau này sẽ ăn đến ngán à?"

"Chúng ta đổi nhân vật nhiều một chút thì sao lại ngán được chứ?" Chu Tử Chính cho một nụ hôn sâu.

Lâm Dư Hi nhìn gương mặt của mình ở trên bức tường kia: "Tại sao lại muốn làm thành chân dung của em vậy?"

"Lúc mới bắt đầu chụp ảnh, anh dán ảnh lên rất tùy ý. Có một đêm, anh nhìn những tấm hình trên tường, đột nhiên cảm thấy hai chấm đen ở hai bên giống như đôi mắt vậy. Thế là, anh nhớ đến đôi mắt của em."

"Toàn bộ đều là anh làm hả?"

"Hàng thật giá thật đó. Hình đều là do anh chụp, rồi dán lên, nhưng cũng phải nhờ phần mềm máy tính giúp phác họa. Hình dáng của em, anh làm hết mấy tháng mới làm xong đó."

Lâm Dư Hi hôn lên môi anh: "Em thích lắm."

"Hết cách, em ấy à, khó lấy lòng quá, không có chút mưu mô làm sao được chứ."

"Anh phát âm không chuẩn rồi, là chút tâm tư!"

Chu Tử Chính mừng rỡ: "Em nhớ ra rồi." Anh từng nói với cô như thế trước suối phun nước âm nhạc ở Las Vegas.

Lâm Dư Hi mỉm cười gật đầu.

Chu Tử Chính đầy ghen tức: "Anh nhảy nhót trước mặt em lâu như vậy, rồi lại lăn ra giường với em biết bao nhiêu lần mà cũng không nhớ ra anh, một tấm bản vẽ của anh ta thôi mà em đã nhớ ra hết rồi."

"Có thể tấm bản vẽ này đã kích thích chỗ nào đó trong não của em, sau đó trí nhớ liền quay về." Lâm Dư Hi cũng không biết tại sao, chuyện này ai cũng không giải thích được, não người vốn chính là một vương quốc thần bí mà.

"Anh thường xuyên kích thích em đến đỉnh điểm, em hưng phấn như thế, sao trí nhớ lại không quay về nhỉ?"

"......" Cái này có thể giống nhau được sao?

Lâm Dư Hi nhìn vẻ mặt ghen tức cộng thêm không cam lòng của anh, trong lòng cười thầm, ngẩng đầu lên hôn lên môi anh.

Hôn một cái. "Như vậy dễ chịu hơn chút nào không?"

"Trong lòng anh vẫn còn hơi chua."

Hôn hai cái. "Ngọt hơn chút nào chưa?"

"Ừm, ngọt một chút."

Hôn ba cái.

Đột nhiên Chu Tử Chính bế cô như bế công chúa, thả lên giường: "Ngọt đến nổi lửa rồi, em phải chịu trách nhiệm dập lửa." Cúi người xuống liền muốn gặm.

"Chờ đã, mấy bức tranh ở bên ngoài là anh vẽ, chữ là anh viết hả?"

"Nguyên tác 100% đó, trình độ cao lắm phải không?"

"Ừm, trình độ mầm non."

"Vậy thì đúng rồi! Đây là báu vật gia truyền, từ mầm non thì bắt đầu cho con trai xem, dạy nó làm sao tán gái."

"Nhất định phải là con trai hả? Con gái không được à?"

"Được, được hết. Con trai con gái, mỗi bên nửa tá." Chu Tử Chính không chờ được mà cởi váy của cô ra.

Lâm Dư Hi hỏi: "Tối nay anh không có dự định cầu hôn, phải không? Em nghe anh nói với quản gia là 'hủy bỏ' mà."

Thoáng chốc Chu Tử Chính cạn lời, sao tai của cô ấy thính dữ vậy?

"Bị Lý Thuần Nhất làm rối một chút, anh liền mất hết tâm trạng hả?"

"Không phải! Là có chút...... thấp thỏm."

"Bây giờ còn thấp thỏm không?"

Đôi mắt Chu Tử Chính phát sáng: "Bây giờ là đói khát, tối nay phải ăn đặc biệt nhiều đó."

"Chờ đã......."

"...... Vợ à, có gì mai hãy hỏi đi, đêm đẹp ngắn ngủi."

"Kéo rèm cửa sổ lại, cái này không phải thủy tinh một mặt đâu."

Chu Tử Chính bất đắc dĩ giãy giụa, tức tối kéo rèm cửa sổ lại: "Cản chuyện tốt của anh, ngày mai sẽ đi đổi nó thành thủy tinh một mặt."

Thủy tinh rưng rưng: Oan uổng quá! 

 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top