Em Trai Quá Kiêu Ngạo [chap 12 - chap 16] - Completed

CHAP 12: LỪA EM KHÔNG CẦN THƯƠNG LƯỢNG

Lúc ăn cơm cô làm bộ không đói bụng nên ăn rất ít, Nhâm Hạo cũng không quá để ý, dù sao hơn phân nửa những cô gái trẻ đều ăn rất ít.

Ăn cơm xong Nhâm Hạo lái xe đưa cô về, nhưng lúc Minh Nhan thắt dây an toàn, bởi vì ánh sáng quá mờ, cho nên cô nhất thời không thể đụng đến cái khóa để chốt lại dây.

Sau khi thử vài lần vẫn không được, cô đang muốn tự mình bật đèn xe lên, lại phát hiện Nhâm Hạo bên cạnh bỗng nhiên chuyển người sang bên cô, lấy dây an toàn trong tay cô, sau đó là tiếng mỏng manh “Răng rắc”.

“Chốt khóa an toàn rất khó tìm sao?” Nhâm Hạo một mặt phát động xe, một mặt hỏi, trong lời nói không dấu được ý cười. Minh Nhan nhẹ nhàng “Ân” một tiếng, chợt nghe thấy hắn nói thêm. “Không sao, ngồi thêm vài lần, tự nhiên sẽ biết.”

Ngồi thêm vài lần? Minh Nhan vừa định nói chuyện lại hoàn toàn không có biện pháp tiếp lời, đành phải lựa chọn trầm mặc, nhưng trong lòng vẫn mừng thầm, đây là đang ám chỉ anh ấy muốn cô trở thành bạn gái chính thức của anh ấy sao?

Tâm tình Minh Nhan sung sướng, cả quãng đường đi cùng anh không ngừng nói chuyện phiếm, phần lớn là cô kể những chuyện thú vị trong trường học cho anh nghe, còn anh thì nói về những chuyện vặt trong công ty mình. Nhâm Hạo học trước Minh Nhan một khóa, xem như là học trưởng của cô, anh tốt nghiệp trước cô một năm, giờ đang thay gia tộc quản lý một xí nghiệp.

Hai người đã quen biết nhau từ lúc còn ở trường học, nhưng thời gian ở cùng nhau không nhiều lắm, mãi đến vũ hội tốt nghiệp của Nhâm Hạo, hai người cùng nhau nhảy một bản, mới bắt đầu làm quen, về sau thường xuyên gặp mặt, đi ăn vài bữa cơm, tuy rằng chưa chính thức, nhưng ở trong cảm nhận của mọi người thì bọn họ đã là một đôi.

Rất nhanh đã đến nhà Minh Nhan, cô tháo dây an toàn, chúc anh ngủ ngon rồi bước xuống xe. Vừa định lên lầu lại bị Nhâm Hạo gọi lại, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói. “Lát nữa, anh sẽ gọi điện cho em.”

Minh Nhan cười vẫy vẫy tay, rồi mới lên lầu, kỳ thật cô biết anh muốn làm gì, đơn giản sẽ là một nụ hôn chúc ngủ ngon. Nhưng hai người chưa phải rất thân thiết, hôn môi sẽ thấy không được tự nhiên, cô đành ra vẻ không biết, để anh đứng đó bối rối.

Mở cửa phòng ra, một phòng sáng ngời, Minh Hiên đang ngồi trên sô pha đọc sách, thấy cô trở về cũng không nâng mắt. Nhìn không ra tâm tình của hắn, cô nhẹ nhàng đi qua, chủ động mở lời. “Hiên Hiên, đọc sách à.”

“Ân.” Minh Hiên trả lời cô một tiếng, ngay cả tư thế cũng chưa đổi tiếp tục xem sách của hắn.

Minh Nhan không bị thái độ lạnh lùng của hắn đánh lui mà vẫn tiếp tục phát huy tinh thần hiếu học. “Ăn cơm chiều chưa?” Chủ yếu là muốn hỏi một chút có để phần cho cô hay không a, cô sắp chết đói rồi.

“Chưa ăn.” Nửa ngày sau, người nào đó đang xem sách mới đáp trả lại cô hai chữ.

“Cái gì? Chưa ăn, đã mấy giờ rồi, Hiên Hiên, cậu như thế nào còn chưa ăn cơm chiều a, có chỗ nào không thoải mái sao?” Minh Nhan có chút nôn nóng, Minh Hiên luôn luôn sống rất quy củ, ăn cơm đúng giờ, ngủ đúng giờ. Sao hôm nay đến giờ này còn chưa ăn cơm chiều, nhất định có vấn đề, cô thật nhanh một tay để lên trán hắn, tay kia để lên trán mình .

“Cũng không phát sốt a, Hiên Hiên, cậu rốt cuộc có chỗ nào không thoải mái a? Không được, theo tôi đi bệnh viện nhanh lên.” Làm một bộ muốn kéo hắn đi bệnh viện.

“Tôi không có chỗ nào không thoải mái cả, chính là một mình ăn cơm chiều sẽ thấy không có khẩu vị gì nên không ăn thôi.” Minh Hiên buông sách trong tay ra, bình thản mà giải thích. Nhưng Minh Nhan lại thấy được cô đơn trong mắt hắn.

Trong lòng đau xót, xem cô làm chị như thế nào mà chỉ biết quan tâm đến chuyện tình yêu của chính mình, xem nhẹ em trai, để hắn ăn cơm chiều một mình, trong lúc nhất thời cô cảm thấy áy náy không thôi.

Nhanh chóng thấy ăn năn mà cam đoan. “Cái kia, Hiên Hiên a, là chị sai rồi, về sau chị sẽ không đi ra ngoài ăn nữa, đều ở nhà ăn cùng em a. Ngoan, đi ăn chút gì đi, chị cũng đang đói bụng, hôm nay đi ăn món Nhật Bản, khó ăn muốn chết, chị cũng chưa ăn được mấy miếng.”

Minh Hiên vừa nghe cô cam đoan, trong mắt hiện lên một chút đắc ý vì gian kế đã thực hiện được. Lập tức bày ra một bộ dáng thập phần buồn rầu nói. “Không cần, như vậy cô sẽ không có thời gian hẹn hò. Bạn trai cô làm sao bây giờ a.” [BN: *hắc hắc* anh gian wá, NV: tuyệt chiêu đáng học hỏi a =]] ]

“Ai nha, không có việc gì, anh ấy sẽ thông cảm, còn nếu thật sự không được thì chia tay. Chị của em tươi sáng xinh đẹp động lòng người như vầy còn sợ không tìm được bạn trai sao! Vẫn là em trai của chị quan trọng nhất, ngoan a, em sắp thi đại học, phải bổ sung dinh dưỡng, không thể bỏ ăn cơm chiều.” Minh Nhan nghĩ đến em trai thật sự lo lắng cho cô, thật nhanh vỗ bả vai hắn, để hắn yên tâm, thuận tiện khoe luôn vẻ đẹp của mình.

Minh Hiên vừa nghe như gãi đúng chỗ ngứa, tốt nhất cái tên kia không thông cảm, hắn ước gì bọn họ lập tức chia tay. Vì sắp đảo ngược được tình thế tối tăm lúc trước nên tâm tình sung sướng đi làm cơm chiều, nguyên liệu nấu ăn mua ngày hôm qua lúc này đã có chỗ dùng đến rồi.

Minh Nhan thấy em trai đồng ý ăn cơm mới yên tâm về phòng tắm rửa thay quần áo, hoàn toàn không biết chính mình đã bị lừa.

___________________________________________________________________

CHAP 13: TẠP DỀ GẦU TÚI

“Minh Nhan a, hai ngày trước em nói có bộ phim rất muốn xem. Vừa lúc tối nay anh rảnh, chúng ta đi xem phim nha?” Nhâm Hạo một bên xem báo cáo trong tay, một bên gọi điện thoại cho bạn gái của hắn, vừa nghĩ đến bộ dáng đáng yêu của cô, khóe miệng nhịn không được cũng khẽ cong lên.

“Ân, em thật rất muốn xem, nhưng thân thể em trai em dạo này không khỏe, em phải ở nhà chăm sóc nó, để lần sau đi được không?”

Minh Nhan vừa nói điện thoại, vừa nhìn đồng hồ trên tường, đã gần bốn giờ rồi, Hiên Hiên cũng sắp về, cô đáp ứng hắn về sau đều phải cùng hắn ăn cơm chiều, không thể nuốt lời được.

Cho nên Nhâm Hạo a, thực xin lỗi em lừa anh, Hiên Hiên không phải thân thể không được khỏe mà là tâm tình hắn khó chịu. Minh Nhan trong lòng thầm nói tiếng xin lỗi với Nhâm Hạo.

“Nga, không sao, lần sau rồi đi cũng được, à đúng rồi thứ bảy này em có tiết học không? Mấy người bạn anh tổ chức đi dã ngoại, em có muốn cùng đi hay không a?”

Mặc dù hắn có chút thất vọng, nhưng nghe nói cha mẹ Minh Nhan mất sớm, chỉ còn lại cô cùng em trai, em cô không khỏe, làm chị lo lắng cũng không có gì đáng trách.

Huống chi thứ bảy này đi dã ngoại, là có thể ở cùng cô liên tục hai ngày một đêm, nghĩ đến đó tâm tình lại tốt lên.

“Đi dã ngoại ư? Thực thú vị nha, thứ bảy này em không có tiết học. Được rồi, để em nói với Minh Hiên đã, nhưng nó ở nhà một mình em cũng không yên tâm.” Minh Nhan tuy rằng rất muốn đi, nhưng nghĩ đến Minh Hiên ở nhà một mình lại có chút do dự, tốt nhất là Minh Hiên cũng có thể đi theo cô.

Vì thế lại hỏi một câu. “Mang thêm một người nữa cũng được chứ?”

Nhâm Hạo suy nghĩ một chút, cô còn muốn mang thêm một cái bóng đèn, nói thật là hắn có chút không tình nguyện, nhưng nghĩ lại trong đám bạn bè của hắn cũng không thiếu người độc thân, thêm một người cũng không sao, vừa lúc có thể mượn cơ hội này lấy lòng cậu em vợ tương lai một chút, liền gật đầu đáp ứng. “Không thành vấn đề. Em nói trước thời gian cho anh, để anh còn chuẩn bị cho tốt.”

“Hay quá.” Vừa nghe có thể mang thêm một người, như vậy Minh Hiên không phải ở nhà một mình, hẳn là sẽ không có vấn đề.

Tiếp đó, hai người trò chuyện vài câu, đến khi bên Nhâm Hạo có một cuộc điện thoại đến làm cắt đứt, hai người mới hẹn tối lại nói chuyện rồi cúp máy.

Gác điện thoại, Minh Nhan nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ, liền thay quần áo, đi siêu thị mua nguyên liệu để nấu cơm chiều. Sau khi trở về, sẽ rửa, rồi sắp sẵn, chờ Minh Hiên về rồi nấu. Không phải là tại cô lười mà thật sự là cô làm đồ ăn chỉ có màu sắc còn như hương vị thì... cô chả dám nhắc.

Rõ ràng cùng dùng một công thức giống người ta, cũng làm được món ăn, màu sắc thì thật giống, mùi vị cũng thơm lừng, nhưng khi ăn vào thì hương vị lại có chút kì quái.

Xem ra cô thực không có khả năng làm đầu bếp a, may mắn Minh Hiên có tay nghề tốt, chỉ cần liếc qua công thức một lần, đã có thể làm được đồ ăn sánh với đầu bếp nổi tiếng a. Hắc hắc, ngẫm lại cô thực sự may mắn nha, nhặt được một đứa em hoàn mỹ như vậy.

Minh Nhan đang ngây ngô cười thì bị tiếng mở cửa làm tỉnh, vừa nghe liền biết Minh Hiên đã về, Minh Nhan nhanh chóng ra đón hắn, cười dài nói. “Hiên Hiên đã về a.”

Nói xong liền cầm lấy cặp sách của Minh Hiên, năm nay Minh Hiên học cấp ba, sắp tới sẽ thi vào trường đại học. Vừa thông minh, thành tích lại xuất chúng. Hoàn toàn không có một chút khẩn trương như những học sinh khác, sớm đã tự học mà nắm chắt hết các kiến thức.

Minh Nhan luôn tin tưởng thành tích của em trai mình, cho nên cũng không quan trọng chuyện thi đại học của em mình, cô cùng Minh Hiên vui chơi vẫn là vui chơi như thường. Minh Hiên thấy cô ở nhà, tâm tình tốt, nhưng mặt vẫn như cũ, không lộ chút biểu tình, chỉ nhướng mi “Ân.” một cái.

Sau đó trở về phòng tắm rửa thay quần áo. Minh Nhan giúp hắn cất cặp sách, trong lúc vô ý lại làm rớt ra một phong thư màu hồng phấn. Di? Đây là cái gì? Nhặt lên, mở ra liền thấy, rõ ràng chủ nhân bức thư dùng bút dạ quang vẽ một trái tim thật to lên đó.

Thư tình? Ha ha, em cô nhận được thư tình. Lúc trước sao cô lại ngốc như vậy chứ, dựa vào ngoại hình cùng thành tích của Hiên Hiên, ở trường học cũng có thể được đánh giá là người trong vạn người a, sao lại không có nữ sinh thích được. Cô còn nhiều chuyện giới thiệu bạn gái cho hắn làm gì. Chả trách hắn giận cô, không phải đều tại cô làm điều thừa ư!

thấy sẽ thẹn thùng, đến lúc đó, xem cũng không xem mà trực tiếp ném vào thùng rác thì không được tốt lắm a.

Dọn dẹp xong, cô lấy ra một cái tạp dề đáng yêu, một lát nữa sẽ đưa cho Hiên Hiên mặc vào, đây là cái tạp dề đầu tiên cô thiết kế, cũng là cái duy nhất, vì lúc trước đi du lịch từ Australia trở về, cảm thấy hình gấu túi thật đáng yêu, liền lấy hình ảnh nó thiết kế cái tạp dề này.

Hình cái đầu chú gấu túi đáng yêu chiếm hơn phân nửa phần ngực áo, hơn nữa còn được làm bằng nhung, dây cổ cùng dây lưng phía sau còn cố ý thiết kế thành bốn chân, đeo tạp dề này trên người nhìn thật giống như là nó đang bám vào mình vậy. Khiến người ta nhịn không được cũng muốn ôm một cái.

Khi mới làm xong lúc đầu Minh Hiên còn không chịu mặc, bất quá dưới thế tấn công nước mắt lưng tròng của cô, cũng đành mặc vào. Mặc đã nhiều năm liền cũng thành quen, mỗi khi phải mặc vào thì hắn vẫn không được nhịn mà mặt mày nhăn nhó, giống như hiện tại. Minh Nhan nhìn hắn nhíu mày lại, trong lòng đều cười đến thực tươi, Hiên Hiên thật đẹp trai a, mà biểu tình trên mặt khiến hắn lúc này lại càng đẹp hơn.

__________________________________________________________________

CHAP 14: ÁP TRẠI TƯỚNG CÔNG

Cô nhịn không được kéo người hắn thấp xuống, ở trên mặt hắn in lại một cái hôn thật kêu, còn ác ý đùa giỡn. “Hiên Hiên thật đẹp trai nga. Cướp lấy về làm áp trại tướng công của tôi rất tốt. Oa ha ha......” Nói xong còn học giọng điệu người xấu trên phim truyền hình cười to.

“Được, ngày mai liền đi đăng ký.” Ánh mắt Minh Hiên tràn đầy ý cười, nửa đùa nửa thật đáp lại.

“Thiết, cổ đại làm gì có đăng ký, là bái đường biết không, không có kiến thức.” Minh Nhan cười đến không chống nổi thắt lưng, vô cùng xấu ngã đến trên người hắn, đem sức nặng toàn thân giao hết cho hắn, còn không quên cười nhạo hắn không có kiến thức.

“Phải, vậy bây giờ liền bái đường là được, tôi tự nguyện làm tướng công của cô, không cần cướp.” Minh Hiên cũng khó có lúc hứng thú cùng cô chơi, tuy nhiên lời nói ra tuyệt không giống nói giỡn.

“Vậy thật không có ý nghĩa a, một chút tính khiêu chiến cũng không có?”. Minh Nhan bất mãn ở trước ngực hắn than thở, ân, hương vị trên người Hiên Hiên thật dễ chịu a, không hề có mùi hôi của nam sinh, ta ngửi ngửi, ngửi ngửi, ngửi ngửi…

Minh Hiên buông cô ra, ngăn lại việc cô đang ngửi loạn ở trên người mình, nếu còn để cô tiếp tục ngửi nữa chỉ sợ sẽ khiến cho sinh lý phản ứng, dọa cô chạy mất sẽ không hay lắm.

Rồi hơi có chút đăm chiêu hỏi. “Phải không? Cô thích có tính khiêu chiến sao?”

Minh Nhan không nghi ngờ gì hắn, tiếp tục phát biểu cao kiến của mình. “Đương nhiên, những thứ dễ dàng có được thường thường sẽ không quý trọng, phải muôn đắng ngàn cay cướp được mới biết quý trọng, đây là thói hư tật xấu của nhân loại.”

“Nga.” Minh Hiên nhận được dạy bảo gật gật đầu, vừa suy tư về bước tiếp theo trong kế hoạch tác chiến của hắn, vừa xoay người sang chỗ khác tính toán nguyên liệu nấu ăn.

Minh Nhan giống một học sinh nhỏ xoay quanh ở phía sau, hồi thì giúp dọn bàn, hồi thì giúp bày bát đũa, nhưng đa số thời điểm là đứng nhìn mỹ thực trong nồi chảy nước miếng.

Minh Hiên buồn cười nhìn bộ dạng tham ăn của cô, có một khắc thậm chí hy vọng thời gian cứ như vậy yên lặng dừng lại để cô có thể luôn bên mình, dù cả đời là em trai cũng không sao.

Bữa cơm chiều hôm nay có món tôm luộc mà Minh Nhan thích ăn nhất, thực hiện vô cùng đơn giản. Đun nước sôi lên rồi thật nhanh bỏ tất cả tôm vào rồi đậy nắp năm giây.

Sau đó mở ra hớt hết bọt, đun một phút trong nước sôi là được. Làm thêm một chút đồ chấm là có thể ăn được rồi, làm nhanh lại có mỹ vị. Nhưng Tư Đồ đại tiểu thư của chúng ta, cô ấy sẽ không bóc vỏ tôm, vì bình thường bóc vỏ một con tôm cũng sẽ bị chảy máu.

Vì thế đành phải cắn đầu chiếc đũa, trông mong chờ Minh Hiên bóc xong sẽ đưa đến trong bát của cô, ngẫm lại cô thật đúng là không xứng làm chị a, còn để em trai phải bóc vỏ tôm cho mình.

Còn nhớ năm Minh Hiên mười tuổi khi lần đầu tiên hai người ở nhà ăn tôm luộc, Minh Nhan với tư thế một người chị tốt giúp Minh Hiên bóc vỏ tôm, lúc còn có ba ba thì đều là ba ba phụ trách bóc vỏ tôm đút cho cô cùng em trai cô ăn, còn có ma ma.

Ngẫm lại ba ba chỉ cần chút xíu là đã bóc được một con tôm, hẳn là rất dễ dàng, nhưng sao mình vừa mới đưa tay bóc đã bị cái vỏ cứng của nó hung hăng đâm, cô đau đến thiếu chút nữa đã khóc.

Nhưng vì phải giữ hình tượng người chị tốt ở trước mặt Minh Hiên nên phải nhịn xuống, tay vẫn tiếp tục hăng hái chiến đấu bóc vỏ tôm, sau khi cô liên tục bị đâm mười mấy lần cuối cùng vỏ của một con tôm cũng được bóc xong, nhưng thịt tôm cũng biến thành một cục, thật kinh khủng.

Bỏ thịt tôm trong tay xuống, cô xấu hổ không chịu nổi mà ngẩng đầu lên nhìn Minh Hiên thì phát hiện hắn đã sớm bóc hết một mâm tôm rất tốt rồi, còn chỉnh tề đặt ở trước mặt cô.

Từ đó về sau nhiệm vụ bóc tôm liền tự động chuyển dời đến trên đầu Minh Hiên, hơn nữa Minh Nhan cũng dần dần có thói quen ỷ lại vào hắn, không phải chỉ đơn thuần muốn đem hắn ôm vào lòng, bảo hộ thật cẩn thận như lúc ban đầu nữa.

“Cậu cũng ăn đi a, đừng chỉ lo bóc vỏ cho tôi.” Minh Nhan thấy hắn chỉ lo bóc vỏ tôm cho cô mà chưa ăn miếng nào thì lại nhanh nhảu gắp mấy con tôm đã bóc vỏ trong bát mình bỏ lại vào bát hắn một ít.

“Tôi nhìn cô ăn là được rồi, thấy cô ăn vui vẻ thì tôi cũng thấy vui.” Minh Hiên gắp lại vào bát của cô, nhìn cô ăn so với chính mình ăn còn vui vẻ hơn.

“Hiên Hiên a, sau này người phụ nữ nào mà gả được cho cậu thì cô ấy sẽ hạnh phúc chết đi được.” Minh Nhan vừa bỏ mỹ vị thịt tôm vào miệng, vừa phát biểu luận điệu vĩ đại của cô.

“Vậy phần hạnh phúc này cho cô chịu không.” Lời nói của Minh Hiên mang theo dụ dỗ.

“Ai, đáng tiếc a, tôi là chị cậu, không có cơ hội rồi. Ô ô......” Minh Nhan nháy nháy mắt nói xong, còn giả vờ khóc hai tiếng, lập tức lại nở nụ cười.

Minh Hiên nhìn cô cười đến thoải mái, cũng hơi hơi kéo kéo khóe miệng, nhưng dưới đáy lòng lại thầm nhủ: “Phần hạnh phúc này tôi giữ lại cho em vô thời hạn, chờ đến một ngày em đồng ý đón nhận nó.”

___________________________________________________________________

CHAP 15: CÙNG NHAU RỬA CHÉN HẠNH PHÚC

Cơm nước xong xuôi, Minh Nhan liền cùng Minh Hiên rửa chén, hắn cũng chả dám trông cậy cô giúp hắn làm gì, chỉ cần đứng một bên cùng hắn nói chuyện là tốt rồi. Bất quá Minh Nhan là một người thích vui đùa, không có khả năng ngoan ngoãn đứng đó cùng hắn rửa chén.

Sau một hồi chà rửa, những vết dầu mỡ đều biến thành những bọt xà phòng trắng xóa, Minh Hiên bất đắc dĩ nhìn cô một cái, mở vòi nước chuẩn bị rửa, nhưng Minh Nhan lại cố tình không cho hắn được như ý, liền giơ tay, quệt bọt xà phòng bôi lên mặt hắn.

Minh Hiên sớm có phòng bị liền né tránh, Minh Nhan không thành công được thì tiếp tục đuổi sát theo hắn. Sau một hồi cũng chạm được vào mặt của hắn, Minh Nhan liền dừng lại cười ‘Khanh khách’. Minh Hiên làm bộ như tức giận, cũng quệt bọt xà phòng đuổi theo cô. Hai người cứ như vậy mà chạy qua chạy lại trong phòng bếp. Cuối cùng còn đấu đến tận phòng khách, trong căn nhà, văng vẳng những tiếng cười giòn giã của hai người.

Cho đến khi quần áo của hai người đều chằn chịt bọt xà phòng, mệt mỏi thở hổn hển, mới chịu ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi. Sau đó Minh Hiên nhìn một mảng hỗn độn, hai mắt nheo lại, liền bắt Minh Nhan về phòng thay đồ, dọn dẹp phòng khách và không được vào phòng bếp.

Minh Hiên đi trở về phòng bếp, nhìn nước chảy đầy sàn, bọt xà phòng lại dính tùm lum. Trong lòng thực hối hận a, đã sớm biết cô sẽ không ngoan ngoãn giúp hắn rửa chén, nhưng không nghĩ sẽ tới mức này nha. Ai...... việc đã nhiều rồi giờ còn nhiều hơn, trong lòng thầm thề, lần sau cô có nói gì cũng sẽ không cho giúp hắn rửa chén.

Nhìn quần áo trên người đều ướt cả, hắn chỉ biết thở dài, đây là rửa chén hay là tắm cho hắn a. Bất đắc dĩ cầm lấy khăn, lau nhà trước, đề phòng một hồi cô lén chạy vào, không cẩn thận lại trượt chân.

Minh Nhan trở về phòng thay đồ, thuận tay đem quần áo ướt ném vào máy giặt, dọn dẹp lại phòng khách một chút, sau đó ngồi ở sô pha, vừa xem ti vi vừa chờ Minh Hiên, cô còn chuyện quan trọng vẫn chưa nói với hắn.

Một lát sau Minh Hiên dọn dẹp xong, cũng về phòng thay ra quần áo ướt sũng. Minh Nhan vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo hắn ngồi xuống, Minh Hiên làm theo lời cô, cô thuận thế nằm xuống, gối đầu lên chân hắn. vừa xem ti vi, vừa nói:

“Hiên Hiên a, thứ bảy nếu cậu không bận việc gì chúng ta đi dã ngoại được không? Tôi có vài người bạn tổ chức đi dã ngoại, cùng đi nha?” Cô không nói thẳng những người bạn kia chính là bạn trai cô — Nhâm Hạo, cô sợ Hiên Hiên giận lại không đồng ý, cô vẫn cảm thấy dường như Hiên Hiên đặc biệt không thích bạn trai của cô, có khả năng sẽ có ấn tượng không tốt như Ngụy Kiệt Lễ lúc trước cô quen a.

Nhưng cô cảm thấy Nhâm Hạo mạnh hơn nhiều so với Ngụy Kiệt Lễ, nếu Hiên Hiên tiếp xúc với hắn nhiều hơn một chút hẳn sẽ thích hắn a. Mặc kệ, đi trước rồi nói sau, dù sao cô tin Hiên Hiên sẽ không làm mất mặt cô trước mặt người ngoài, cùng lắm là sau khi trở về sẽ không để ý tới cô thôi, haizz .

Minh Hiên suy nghĩ một chút, thứ bảy này cũng không bận việc gì, đi dã ngoại cũng rất tốt, dù sao trước kia bọn họ cũng thường đi, mấy năm nay hắn cùng Minh Nhan đi chơi trong nước ngoài nước thực không ít, cũng quen với việc cô đột nhiên nổi hứng. Mà bạn cô chính là Tân Vãn, hắn đã từng gặp qua, trừ bỏ việc ồn ào huyên náo một chút thì cũng không có gì đáng ghét, vì thế gật đầu đồng ý.

Minh Nhan thấy hắn đồng ý, trong lòng mừng thầm: Hì hì, thật tốt quá, Hiên Hiên đồng ý rồi. Hoàn toàn không nghĩ nhiều đến chuyện khi Minh Hiên phát hiện cô lừa hắn sẽ đáng sợ đến thế nào. Dù sao hắn sẽ không mắng cô, sẽ càng không ra tay đánh cô, cùng lắm là vài ngày không để ý tới cô, cô sẽ lại năn nỉ hắn là được rồi, dù sao cô chắc chắn hắn sẽ không làm gì quá đáng với cô.

Trước khi ngủ cô nhận được điện thoại của Nhâm Hạo để xác định lại việc đi dã ngoại vào thứ bảy, sau đó nói đông nói tây một lát, sau đó cùng chúc nhau ngủ ngon, rồi gác điện thoại.

Minh Nhan nằm ở trên giường tính toán, ngày mai là thứ năm rồi, cũng nên mua đồ chuẩn bị là vừa. May là trước kia cô cũng thường xuyên đi dã ngoại nên những thứ cần thiết cũng đều có sẵn, trên cơ bản cũng không cần mua gì thêm, chỉ có muốn mua thêm cái gì thì mua thêm thôi. Trong suy nghĩ mơ màng, cô liền thẳng tiến vào giấc ngủ.

 ___________________________________________________________________

CHAP 16: TRỘM ĐI NỤ HÔN ĐẦU TIÊN

Đến thứ bảy mới sáng sớm Minh Nhan đã thức dậy, dọn dẹp xong xuôi mà vẫn chưa thấy Minh Hiên dậy, cô có chút buồn bực. Minh Hiên luôn luôn dậy sớm hơn cô, hôm nay tại sao lại dậy muộn vậy chứ.

Cô hồ nghi, tiêu sái đi đến trước cửa phòng hắn, gõ cửa hai cái, cũng không chờ hắn mở cửa liền đẩy cửa mà vào. Minh Hiên vẫn nằm ở trên giường, giống như còn chưa tỉnh ngủ. Minh Nhan đi đến bên giường, nhẹ nhàng lay hắn vài cái, muốn đánh thức hắn. “Hiên Hiên, Hiên Hiên dậy đi, rời giường nào.”

Nhưng tay cô vừa đụng tới cơ thể hắn đã cực kì hoảng sợ, nóng quá a. Hiên Hiên phát sốt ư? Minh Hiên lúc này cũng phối hợp rầm rì vài tiếng, giống như vô cùng khó chịu.

Minh Nhan nhanh chóng đặt tay lên trán hắn, quả nhiên rất nóng. Nhiệt kế chỉ ba mươi bảy độ chín. Mặc dù không quá cao nhưng vẫn không thể xem thường, cô nhanh chóng tìm thuốc hạ sốt, muốn cho hắn uống, nhưng chợt nhớ lại Hiên Hiên chưa ăn gì cả, bụng rỗng uống thuốc, sợ rằng sẽ bị cào ruột a. 

Cô lại dìu hắn nằm xuống, giúp hắn đắp chăn cẩn thận, sau đó chạy đến phòng khách gọi cho bác sĩ Trương vẫn thường khám cho bọn họ. Kể rõ bệnh tình của Minh Hiên, sau khi nghe bác sĩ Trương dặn dò xong, liền buông điện thoại, chạy xuống bếp nấu cháo dây mướp mà Minh Hiên thích nhất. Nấu cháo là sở trường duy nhất của Minh Nhan, bởi vì trước đây sức khỏe Minh Hiên không tốt, thường xuyên phát sốt, Minh Nhan liền học nấu cháo, mỗi lần Minh Hiên phát sốt, cô sẽ nấu cho hắn ăn.

Nhưng vài năm gần đây, Minh Hiên rất ít phát sốt, hôm nay không biết tại sao lại như vậy, đang khỏe mạnh tự nhiên lại bệnh. Minh Nhan vừa nấu cháo vừa nói thầm trong lòng.

Trong lúc chờ cháo chín, cô chạy đến phòng tắm dùng khăn nhúng nước lạnh rồi đắp lên trán Minh Hiên, giúp hắn hạ nhiệt.

Khi cháo đã chín, múc một chén, đem đến phòng ngủ của Minh Hiên, cô nhẹ nhàng đặt chén cháo ở đầu giường, đánh thức hắn, đỡ hắn ngồi lên, vừa dỗ hắn, vừa múc một muỗng thổi nguội đút cho hắn. “Hiên Hiên cố lên, cố lên a, ăn cháo xong uống thuốc rồi hãy ngủ tiếp a.”

Minh Hiên ngoan ngoãn há miệng ăn cháo, nhưng vẫn mơ màng không chịu mở mắt, nhìn Minh Hiên ăn cháo mà vẫn nhắm mắt lại. Minh Nhan vừa bực mình vừa buồn cười. “Hiên Hiên mở mắt ra, cẩn thận ăn bằng mũi luôn bây giờ.”

Minh Hiên nghe lời mở to mắt, nuốt xuống một ngụm cháo, nặng nề trả lời. “Thế cũng được, vậy không cần ăn nữa.”

Minh Nhan sửng sốt một chút, mới biết Minh Hiên là đang chọc cô, cô nhếch miệng cười theo hắn nói. “Được thôi, để tôi đổ thẳng từ miệng cậu vào thực quản, rồi từ thực quản tuột xuống dạ dày luôn, chẳng phải là càng khỏe sao.”

Minh Hiên nghĩ sơ một chút, gật gật đầu. “Ân, đây đúng là biện pháp chỉ có người lười như cô mới nghĩ ra được.”

Minh Nhan. “............”

Tên nhóc thối, bị bệnh còn không quên trêu chọc cô. Nếu không nể tình hắn đang bệnh, thế nào cô cũng phải đánh đòn hắn. Minh Nhan oán hận nghĩ.

Liền giả vờ sẵng giọng.“Cậu, cái tên nhóc thối, không biết lớn nhỏ, dám trêu chọc chị cậu a.”

Minh Hiên chau mày, rầu rĩ nói. “Cô không đem chữ “chị” nhắc đi nhắc lại thì sợ là sẽ quên cô là chị tôi sao?”

Minh Nhan nhíu mi, trả lời. “Đương nhiên sẽ không, tôi cả đời đều là chị của cậu, mọi lúc, mọi ngày, đừng mơ tưởng sẽ thoát khỏi tôi được nha. Ha ha ha ha.” Nói xong còn cố ý cười giống như mụ phù thủy.

“Nếu tôi không muốn làm em trai cô thì sao.” Minh Hiên nhìn cô, sâu kín mở miệng.

“Cái gì?” Minh Nhan cười đến rất nhập tâm nên không nghe thấy câu nói vừa rồi của hắn.

“Tôi nói, nếu không ai lấy cô, tôi sẽ nuôi cô cả đời.” Minh Hiên đột nhiên sửa miệng, trêu chọc Minh Nhan.

Đút hắn ăn xong muỗng cháo cuối cùng, Minh Nhan lườm hắn một cái, không hài lòng phản bác. “Bộ dạng của tôi đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe dừng, tuyệt sắc như thế làm gì lại không có ai muốn lấy? Chỉ có cậu không có mắt a."

Minh Hiên lập tức phản bác. “Tôi sao lại không có mắt, tôi thấy cô là hoa gặp hoa héo, xe gặp xe bể bánh. Còn người thì chỉ có mình tôi thích cô nhất.”

Minh Nhan hoàn toàn không nghe những câu như thực như giả mà hắn thổ lộ , chỉ nghe thấy một câu “Hoa gặp hoa héo, xe gặp xe bể bánh.” Liền đánh khẽ hắn vì hắn vẫn còn bệnh, cùng hắn cười đùa.

Náo loạn một trận cũng đã nửa tiếng rồi, Minh Hiên cũng có chút mệt mỏi, tựa đầu vào gối thở. Minh Nhan nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, rót ly nước để hắn uống thuốc hạ sốt, sau đó đỡ hắn nằm xuống ngủ một lúc, cẩn thận kéo chăn đắp cho hắn.

Cô vừa nằm xuống, Minh Hiên liền ôm cô vào trong ngực. Minh Nhan cứng người, nhưng ngay lập tức liền thả lỏng, mặc hắn ôm. Tuy rằng cô không quen ôm nhau thân thiết như vậy, nhưng trong lòng thầm nhủ, đây chỉ là em trai làm nũng với mình mà thôi.

Mà vòng tay của Minh Hiên lại vô cùng ấm áp, Minh Nhan vốn chỉ định nằm cùng hắn một lát, chờ hắn ngủ rồi cô sẽ rời đi. Nhưng bởi vì cảm thấy rất thư thái mà chính mình lại ngủ quên lúc nào không hay biết.

Chờ khi cô đã ngủ say, hít thở đều đặn, Minh Hiên đang ngủ bên cạnh cô đột nhiên mở mắt. Nhìn dung nhan xinh đẹp lúc đang ngủ của cô, hắn lộ ra nụ cười đắc chí vì gian kế của mình đã thực hiện được.

Sau đó, ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn làn mi cong vút của cô, cuối cùng ánh mắt giằng co ở trên đôi môi mềm mại của cô, yết hầu cao thấp lẩm nhẩm một chút, cuối cùng vẫn không thắng được khát vọng của chính mình, cúi người in lại trên hai phiến môi đỏ mọng kia khát vọng bấy lâu nay của hắn.

Hắn không dám quá mức làm càn, sợ đánh thức giai nhân đang ngủ mơ trong lòng, chỉ nhẹ nhàng duyện hôn vài cái, rồi rời cô ra. Sau đó, đầu đặt ở cần cổ của cô, thỏa mãn đi vào giấc ngủ.

Mà vào giờ phút này, điện thoại di động đang bị bỏ ở phòng của Minh Nhan đang kêu vang “ong ong” không ngừng. Trên màn hình là tên của Nhâm Hạo. Thì ra Minh Nhan vừa thấy Minh Hiên phát sốt đã vội vàng chăm sóc hắn ăn cơm uống thuốc mà sớm đem chuyện đã hẹn đi dã ngoại cùng Nhâm Hạo quăng ra sau đầu rồi.

Đúng là không uổng công Minh Hiên tối qua tắm bằng nước lạnh, lại còn mở cửa sổ thổi cho gió đêm lạnh lùa vào. Đừng nghi ngờ gì, bởi vì hiện tại thân thể Minh Hiên rất tốt, muốn phát sốt thật đúng là không dễ, mà hôm nay hắn sở dĩ lại vô duyên vô cớ phát sốt đều là do một tay hắn tự mình sắp đặt. Nguyên nhân chính là hắn trong lúc vô ý đã nghe được người bạn muốn cùng đi dã ngoại với Minh Nhan lại là ‘Nhâm Hạo’, cho nên......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: