Em Trai ! Anh Yêu Em

Sau khi chia tay bạn bè, Khánh và Tuấn cũng vào thành phố. Khánh đi làm, còn cậu ở nhà ôn thi, thời gian rảnh, cậu dọn dẹp nhà cửa, đi chợ nấu cơm chờ anh hai về.

Như thường lệ, hôm đó, cậu chờ đến gần 9 giờ mà chưa thấy anh hai về. Cậu xuống sảnh, đi dạo dọc bờ sông chờ anh hai.

 Xa xa, cậu nghe tiếng người la lối, nhìn lại thì thấy một nhóm người đang truy đuổi một thanh niên ăn mặc nguyên bộ đen. 


Tuấn tính bỏ chạy về khu căn hộ cho lành, nhưng khi nhìn kĩ lại, tên thanh niên đang bị đuổi đánh kia hình như là anh hai. "Trời, anh hai làm gì mà bị truy sát ghê vậy". 

Cậu quýnh quáng, cô đi bọc đường, đón đầu tính kéo anh hai núp. Nhưng chưa kịp thì bóng đen kia đã nhảy ùm xuống sông.

Cậu hốt hoảng, vội tìm ra góc khuất cũng nhảy xuống sông, lặn dưới những dạt lục bình bơi lại chỗ người thanh niên kia. Trên bờ, đám người đuổi theo đứng lố nhố, bắn những phát súng "đoàng, đoàng" xuống dòng nước đen, tiếng súng chát chúa, vang vọng cả một vùng.

 Loang loáng màu đỏ tươi hòa cùng nước sông lạnh lẽo. Một tên thanh niên chạy lại, đấm mạnh vô mặt tên vừa bắn súng:


- Mày điên à? Nổ súng ở đây? Muốn gỡ lịch, hay muốn ăn đất?Hảaaaaaa....

- Dạ, tại em sợ nó trốn thoát.

- Nó trốn thì bắt lại được, công an bắt mày trốn được không? Đồ ngu!

Hắn quất cho tên cầm súng thêm mấy cái tát, mặt hầm hầm, chân đá mấy cục gạch, bực tức.

- Rút!

Cả nhóm rút đi nhanh chóng như khi chúng đến.Tuấn ôm "anh hai" trốn sau đám lục bình, nghe thấy tiếng bước chân xa dần, mới nặng nề lôi "anh hai" lên bờ.

- Anh hai! Anh hai! Anh tỉnh lại đi, đừng làm em sợ. Anh hai....

Tuấn nhớ lại mình từng học sơ cấp cứu ở trường. Hai tay cậu chấp lại ép tim, miệng thì hà hơi thổi ngạt. Cứ đếm 1,2,3 lại ấn và thổi. 


Trong lòng cậu thực sự lo sợ, sợ "anh hai" sẽ rời xa cậu mãi mãi, bất giác, những giọt nước nóng hổi rơi trúng khuôn mặt điển trai nhưng lạnh ngắt của người thanh niên. 

Anh ta dần có cảm giác và thở được, mở mắt ra đã thấy gương mặt thanh thuần, đẫm nước mắt gần sát mặt mình, anh đang bị người con gái thì không nói mà là con trai kia cưỡng hôn. 

Cậu thấy "anh hai" mở mắt, mừng rỡ ôm chầm lấy người anh, khóc tu tu như đứa trẻ, không chú ý bộ đồ ngủ pijama trắng đang trở nên trong suốt, dính chặt vô người. 

*****************************************

Em bị ngốc, hay không biết đau? Bị thương không lo đi bệnh viện, còn lo cho người khác?


- hihi! Em không sao mà. Em lo cho anh hai chứ người khác đâu. Hihi

- Ai là anh hai? Muốn dùng tình thân để tiếp cận tôi, cách này cũng mới đó. Nhưng không thực tế, em trai à!!

Thái Vũ nghiến răng, tay nắm chặt cằm của cậu  buộc cậu ngẩng lên nhìn thẳng vào cặp mắt thâm thúy của anh, đau quá, hai tay báu tay anh giựt ra, cô cố hét lên:

- Anh hai, giỡn đủ rồi. Không là em méc ba mẹ đó. Đau quá, buông em ra.

- Vẫn cứng miệng gọi anh hai? Nhìn cho kĩ, tôi không phải anh hai của em. Hôm nay, em cứu tôi một mạng, nên tôi tha cho em tội "bắt quàng làm họ, và cưỡng hôn tôi". Nên nhớ, không có lần thứ hai đâu!

Vũ đứng phắt dậy, người ướt sủng, nhưng vẫn tràn ra khí thế bức người, đôi mắt đen thâm thúy nhìn xuống , hai tay đút túi quần quay đi, đi được mấy bước, thì đứng lại nhàn nhạt nói.

- Băng bó vết thương đi, không làm được thì đi bệnh viện.

Anh ta móc ra trong túi một chiếc thẻ vip của công ty AK, quay lại thảy xuống người cậu. Dáng vẻ cực kì bá đạo, "tôi xưa nay không thích nợ của ai, lần này tôi phá lệ tặng em một nguyện vọng". 


Cậu chỉ biết trố mắt nhìn người đó, y chang anh hai nhưng không phải anh hai. Vậy là, mình mất nụ hôn đầu vào tên hắc ám này sao, còn bị qui tội cưỡng hôn hắn. 

Hơ hơ, luật rừng à....cho một nguyện vọng mới ghê, chắc chắn mới trốn trại, biết vậy không thèm cứu...hứ...


Sau khi anh ta đi khuất, mới hoàn hồn, nhặt tấm thẻ đen bóng kia lên xem: Thái Vũ, tổng giám đốc tập đoàn kinh doanh đa quốc gia AK.

- Hả! không phải anh hai thật, trên đời có ngưòi giống người vậy sao?

Cậu lững thững đi lên nhà, thay đồ rồi dùng băng gạt băng lại vết thương. Cậu mệt mỏi ngủ thiếp trên sofa. "Cách, cách", cửa nhà bật mở. 


Một thân ảnh cao lớn mệt mỏi bước vô nhà. Khánh mở đèn lối đi, thấy ậu đang cuộn tròn ngủ trên ghế, phòng khách không mở đèn. Anh mỉm cười, bỏ chìa khóa lên bàn, nhè nhẹ tiến lại bồng cậu vô phòng. Khi Khang ôm An, cảm giác cánh tay Tuấn bị cấn, Khánh cau mày, đặt lại cậu xuống ghế, đúng lúc An mơ màng thức giấc, do bị ngược sáng, nên cậu hốt hoảng vì sợ tên ôn thần kia tìm lên tới nhà. Khánh  nắm bàn tay Tuấn, ôm cậu vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc của cậu. Khi gặp mệt mỏi, chỉ cần ôm cậu, vuốt tóc của cậu, tâm tình của Khánh sẽ lắng lại.


- Anh hai đây, em đừng sợ. Có anh hai rồi, không sợ nữa.

nghe tiếng anh hai, vội đẩy anh ra, mở đèn phòng khách. Thấy đúng là anh hai, cậu thở phào nhẹ nhõm.

- Làm em hết hồn, em tưởng tên ôn thần đó tìm đến tận nhà.

- Tên ôn thần???

- À, hồi nãy chờ anh lâu quá nên em đi dạo, gặp một tên giống anh như đúc. Hắn mặc nguyên bộ đồ đen thui, bị một đám giang hồ đuổi bắt. Em tưởng anh, nên cứu hắn. Hắn á! Tỉnh lại không cám ơn em, còn nói em bắt quàng làm họ. Nghĩ tới còn tức, ngoài cái mặt giống anh ra, em nghĩ cả người hắn chẳng có gì tốt. Suy nghĩ cũng bệnh hoạn, không bình thường.

Khánh nghe em nói, mắt anh dần tối đi, nhưng giọng nói vẫn rất bình thường:

- Vậy à? Hình như em bị thương?


- Tay em bị đạn sượt qua, không sao đâu anh.

- Lại có đạn? Em ngốc à, gặp súng thì ngay cả anh cũng không được cứu. Em không biết đau à?

 bị đơ lưỡi, sao nói giống người kia vậy. Cậu cười hề hề.

- Không sao, chỉ sượt qua thôi à, em băng lại rồi.

- Kéo tay áo lên anh xem.

Mặt Khánh lạnh tanh, giọng nói cũng không cảm xúc. Nhớ lại lúc Khánh quăng cục đá vào tay Liam, cậu cũng hơi sờ sợ, nên cũng đành kéo tay áo lên cho Khánh xem. Gương mặt Khánh biến chuyển từ xanh sang đỏ, ánh mắt u tối, nhưng có tia sáng nhỏ của đau lòng.


 Anh mím môi, giận dữ. cậu càng sợ hơn, tính rụt tay lại, nhưng Khánh vẫn nắm chặt, trừng mắt ý bảo  để yên. Anh đi nấu ít nước trong bình siêu tốc, pha nước ấm. Sau đó, lấy hộp cứu thương, lại gỡ băng gạc trên cánh tay An, dùng nước ấm lau rửa vết thương. 

Khánh sợ dùng cồn sẽ rát, nên dùng nước ấm rửa, anh làm chăm chú, nhẹ nhàng, cứ mỗi cái chậm vào vết thương, Khánh  lại thổi nhẹ, rồi ngước lên nhìn biểu cảm của cậu, nếu cậu đau thì làm nhẹ hơn. Còn Tuấn đang sợ vì anh hai giận, nhưng thấy cử chỉ quan tâm của anh hai,  cứ ngây người ngắm "trai đẹp" quên cả đau. Khánh từ tốn sức , rồi dùng băng cá nhân to dán lại.


- Em không vệ sinh vết thương đã băng lại, sẽ bị nhiễm trùng. Gỡ băng bị dính thịt sẽ rất đau, biết không?

Không thấy  trả lời, Khang ngước lên, nhìn cậu ''Tuấn''

- Dạ, hihi em biết mà. Có anh hai thích thật, có người lo. Mà anh hai đẹp trai thì càng sướng, bị thương cứ ngắm anh là không cảm thấy đau. Hahaha


- Em! Còn giỡn? Phạt mai tự đi xe buýt, anh không chở đi ôn thi nữa.

- Thôi mà, khen anh hai mà cũng bị phạt nữa á. Em nói thiệt, chứ có xạo đâu mà phạt em. Tay em đau nè, anh nỡ lòng sao, hic hic hic..

- Đau tay, chứ có đau chân đâu?

- Nhưng lỡ xe đông, em đứng mà không nắm tay cầm trên xe được á.

Khánh  không thèm nói nữa, đi ra bàn ăn cơm, thấy cơm canh còn nguyên, anh chỉ biết thở dài, con bé này lại không ăn chờ mình. Anh vừa xót, cũng vừa vui, dường như anh đã quen với sự ấm áp khi mỗi lần về nhà, lại có sự tươi trẻ chờ anh bên mâm cơm đủ vị.


Cậu nấu ăn cũng được, tuy có vài món không được đẹp mắt, nhưng dần dà lâu ngày cũng lên tay nghề, thấy Khánh mở lồng bàn, vội vàng đứng lên chạy lại bàn ăn:


- Để em hâm lại.

- Để anh, em ngồi đó đi.

Khánh mang thức ăn bỏ vô lò vi sóng, rồi ngồi ngay đầu bàn, nhìn:

- Lần sau thấy quá 7g cứ ăn trước, kẽo đau bao tử.

- hihi. Em biết rồi, anh hai cũng vậy nhé, về trễ cứ ăn ở ngoài không là bị đau đó.

- Anh quen vị em nấu rồi.

- Ặc, hihi, vậy là em nấu ngon đúng hem? Hihi

- Quen chưa hẳn là ngon.

- Hứ! Không khen em lấy lệ được nữa.

Khánh lấy đồ ăn ra khỏi lò, ngồi xuống ăn, khóe môi nhếch lên độ cong hài lòng. An vừa ăn vừa ngáp, cả ngày ôn thi, khi nãy bị tắm sông nên cậu hơi bị cảm.

- Em đi nghỉ đi, để anh rửa cho.

- uhm! Anh hai rửa được không đó.

- Nếu em đam mê rửa chén thì anh không giành đâu.

- Hớ, hơ, không có đam mê, hihi. Em vô ngủ đây. Mai đi xe buýt phải dậy sớm. Anh hai từ từ ăn, hen!

chạy vô phòng, nằm phịch xuống giường, tủm tỉm cười. Có anh hai quá tốt. Hihi! Hi vọng Viruss sẽ biết trân trọng anh hai mình. Hihi. Suy nghĩ rồi mi mắt cậu cũng nặng trĩu, cậu dần chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, sốt khá cao, cậu nói mớ gì đó:


- Anh hai! Em đau quá, thả em ra đi. Anh hai....ặc, ặc...

Cửa phòng cậu hé mở, Khánh bước vào, đặt ly nước và viên thuốc lên bàn, đăm chiêu nhìn cậu. Sau anh lại đi ra ngoài, cầm vào viên thuốc sủi, bỏ vô ly nước. Mang theo thau nước ấm đặt lên tủ đầu giường. Vắt khăn, lau mát cho cho An.

- Tuấn dậy uống thuốc đi em !
- Uhm! Em mệt quá, không uống đâu.

Khánh nhìn cậu ngưng trọng, ngồi bên giường, đỡdậy cho tựa vào ngực mình, cầm ly nước sủi đưa lên miệng cậu. Người cậu nóng bừng, đột nhiên có vật lạnh và cứng ngắt đưa vào miệng, cậu khó chịu đẩy ra.


 Khánh giữ ly nước sóng sánh xém đổ, mặt cau lại, liền hớp một ngụm, sau đó cúi xuống chạm vào môi cậu, truyền hết chất lỏng vào miệng cậu.

Tuấn hơi khó chịu tính đẩy ra, nhưng lần này không phải là vật cứng ngắt kia, mà vật này mềm mại, rất mát, không chống đối, mà vô thức cứ hút lấy chất lỏng và nuốt xuống, dòng nước ấm áp và dễ chịu vô cùng.


Đôi mắt người đàn ông đột nhiên biến chuyển, trong con người xuất hiện loại khát khao của bản năng. Dù đã hết nước, anh vẫn tham lam lưu luyến đôi môi anh đào ngọt ngào kia.

- Anh hai! Em khó thở quá.

Khánh đành cười khổ, đỡ cậu nằm xuống giường. Dùng khăn lau mát cho mặt và cổ của cậu, đến gần sáng, đã hạ sốt.


 thức dậy căn phòng đã trống không, thoang thoảng mùi tinh dầu oải hương. Cậu hơi đau đầu, nhìn đồng hồ đã hơn 8g.

" Chết! Trễ rồi, sao anh hai không kêu mình chứ, thiệt là giận anh luôn."

Đi ra phòng khách sáng trưng, và thơm mùi tinh dầu oải hương. Bên bàn ăn có sẵn cháo trứng luộc không vỏ, bên trong cháo rất nhiều hành. Bên cạnh là ly nước cam vắt, chèn lên tờ giấy:

"Hôm nay cho em nghỉ học, chiều về không hiểu bài nào hỏi anh. Hâm cháo lại ăn, nước cam không được bỏ đá. Không ngoan sẽ bị phạt."

Cậu nhìn nét chữ rắn rỏi, tự mỉm cười. Viruss mà biết anh hai có tài nấu cháo ngon như vậy, chắc sẽ thêm quyết tâm cưa đổ anh nè. Hihihi. Đôi khi, em cũng ước được là Viruss, có thể thích anh....

Tại tòa cao ốc tập đoàn AK:

- Đã điều tra ra nhóm nào chưa?

- Thưa anh! Là Bảy Thẹo, thuộc nhóm Chợ Tình.

- Chỉ là tên nhãi, muốn lấy mạng tôi?

- Hắn quản lý chợ Tình cũng hơn 10 năm. Nay bị mình thâu tóm nên có lẽ không phục.

- Không phục, tôi sẽ làm cho khẩu phục, tâm cũng phải phục. Báo cho ông Liêm tới hỏi thăm hắn đi, dạo này nạn mại dâm tràn lan quá.

- Anh muốn mượn chính quyền dập hắn e là không được....

- Ai nói dập, chỉ là cho hắn biết đâu là trời, đâu là đất thôi.

- Tôi hiểu rồi.

Dạ  

- Khoan! Điều tra giúp tôi cậu  kia thường lui tới những đâu? Nguyện vọng là gì?

- Nguyện vọng? Tôi không rõ lắm.

- Xem thử thi trường đại học nào? Tính làm gì sau khi học xong?

- Cái này cũng điều tra?

- Tôi nợ em ấy một nguyện ước.

- Tôi sẽ điều tra ngay.
 Đáng ra Thiên Vũ rất ghét con trai nhất là con  của ông  và bà ta . Sao anh có cảm giác Thái Vũ có vẻ thiên vị với riêng Tuấn. Nhưng anh tin, Thái Vũ làm việc ắt có tính toán.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #catblack