Chap 6
Ánh hoàng hôn dần ôm trọn chốn Bắc Kinh sầm uất.
TF tan tầm...
Dòng xe cộ lại nườm nượp đổ ra đường...
Thiên Tỉ chán nản, lên sân thượng.
- Hoành Nhi, sao cậu lại bỏ tớ một mình thế hả? Sao mà đi lâu thế?
Reng...reng...reng...
Âm thanh của chiếc điện thoại vang lên. Là Chí Hoành. Thiên Tỉ cười khổ: "Hoành Nhi, cậu có cần gọi đúng lúc thế không?"
- Có chuyện gì thế? Gìơ mới nhớ đến tớ à?
- A, Đùi Nhi, tớ là muốn xin lỗi. Tại qua nay bận, nên hôm nay mới gọi cho cậu được, hì hì. Đừng giận nha~
- Thôi được, là tớ rộng lượng, tha cho cái đầu nhà cậu. Cô chú Lưu vẫn khỏe chứ? Cho tớ gửi lời hỏi thăm nhé!
- Ba mẹ vẫn khỏe. Đến tuần sau tớ lên. Nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ sớm, đừng thức khuya, đừng ngủ nướng đó! - Lưu Chí Hoành vừa nói xong câu đó, Thiên Tỉ vố dĩ vô cùng cảm động. Thế nhưng... - Tớ lên mà thấy cậu nướng cháy nhà, là biết tay tớ!
Lời nói này, mang đậm mùi đe dọa mà T_T
Thiên Tỉ thật không biết nên cảm ơn hay nên ghét nữa!!!
- Được rồi, tớ rất rất nhớ những gì cậu dặn dò mà! Tớ cúp máy đây. Tạm biệt!
Hoành Nhi bên kia còn đang ú ớ, thì đã nghe thấy tiếng rụp không thương tiếc. Thật là...!
- Sao thế?
Vương Tuấn Khải thấy khuôn mặt khó coi của Thiên Tỉ, có chút quan tâm hỏi han.
- A, Hoành Nhi, em thật muốn đánh cậu ta mà. ơ, nhưng anh lên từ khi nào? - Thiên Tỉ nhìn thấy Tuấn Khải có chút giật mình.
- Anh vừa lên, rất thích không khí nơi đây.
- Vậy anh cứ ngồi đó, em đi tưới cây nha ~
- Vậy anh giúp em được không? - Tiểu Khải chọc vào vai Thiên Thiên.
- Được thôi, anh cầm lấy vòi này! - Tiểu Thiên ném vòi nước cho Tiểu Khải.
Cả hai cùng tưới cây, tự dưng thấy không khí vô cùng dễ chịu. Tiểu Thiên quay vào có ý định tắt vòi thì thấy Tuấn Khải gọi:
- Thiên Thiên!
Thiên Thiên bé nhỏ của chúng ta quay sang phía Khải Ca gian tà, còn chưa xử lí được vấn đề thì một trận nước từ phía Tuấn Khải tấn công dồn dập.
- Hahaha, em ướt hết rồi kìa!
Khải Ca đang cười sảng khoái thì:
- VƯƠNG TUẤN KHẢI! Anh đi chết đi!
Và thế là đại chiến vòi nước xảy râ! Hai người này, thật là...
Sao 2 người lại lãng phí nước như thế chứ? =="
- - - - - - -
- Hắt xì!!
- Vương Tuấn Khải, anh bị cảm rồi!!! - Thiên Tỉ thấy Tuấn Khải hắt xì mãi - Thật là, ai bảo anh nghịch dại thế chứ. Ngồi im ở đây cho em, cấm đi đâu.
Nói rồi Thiên Tỉ chạy đi, không để Tuấn Khải kịp nói thêm câu gì.
- Ơ, thằng nhóc này sao thế nhỉ? Chỉ là sổ mũi thôi mà, có cần phải nghiêm trọng thế không?
Một lúc sau, thấy Thiên Tỉ chạy về, trên tay cầm một bọc thuốc.
- Uống hết chỗ thuốc này cho em, cấm bỏ lại.
Thiên Thiên nghiêm mặt nhìn Tuấn Khải.
- Ừ, được, được, anh sẽ uống. em cứ ngồi xuống đây đã.
Cảm giác như người bên cạnh mình hàn khí ngày càng mạnh hơn, Vương Tuấn Khải ngoan ngoãn ngồi uống thuốc mà không hé lời kêu ca. Thuốc đắng thật đó, nhưng trong lòng cậu lại ấm áp lạ kì!!!
- Đi, chúng ta sang kia ăn nhẹ chút gì đó đi. Anh vừa uống thuốc nhưng chưa ăn gì. Em quên không mua cho anh. Em xin lỗi!!
- Hì, không có gì, anh phải cảm ơn em mà. Em cũng chỉ là do lo lắng cho anh thôi. Đi ăn nào!!! - Vương Tuấn Khải khoác vai Thiên Tỉ.
Phảng phất trong nắng chiều nụ cười với 2 lúm má, và nụ cười với chiếc răng khểnh.
- - - - -
Thời gian: Chiều tối
Địa điểm: Café Chỉ Hạc - Bàng Giải
Cả hai vừa bước vào, khiến mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn. Một người trông thật ấm áp, một người thì trông có phần cao lãnh. Nhưng vấn đề không phải nằm ở đó. Vấn đề ở đây đó là: hai người con trai ấy đều là mĩ nam, là nam thần đó!!!
Thiên Tỉ đã quá quen với hoàn cảnh này. Mỗi lần cậu đến đều như thế mà. Còn về phần Vương Tuấn Khải, hắn cũn chẳng lạ gì với cảnh này. 2 con người họ, vốn thật xuất chúng, khiến mấy cô nàng ngất lên ngất xuống. Cái này gọi là giết người không cần dao!!! Các cậu là mắc tội giết người đó, hiểu không????
Kéo Tiểu Khải về chỗ mình hay ngồi, Thiên Thiên dặn Tuấn Khải chờ cậu một chút. Sau khi nhận được cái gật đầu từ Tiểu Khải, cậu chạy đi đâu đó. Lúc về mang theo 2 phần ăn. Đều là capuchino và bánh tiramisu. Đây chắc hẳn là món ăn yêu thích của cậu rồi.
- Đây là lần thứ 2 chúng ta ăn cùng nhau nhỉ? - Tiểu Khải vừa nhìn Thiên Nhi vừa hỏi.
- Uhm, đúng vậy, xem ra chúng ta có duyên ăn uống cùng với nhau rồi - Tiểu Thiên Thiên cười hì hì - Tiểu Khải, anh có bạn gái chưa vậy??
- Bạn gái? Ý em là người yêu hả?
- Vâng!
- Em đoán xem? - Khải cười
- Em nghĩ là có rồi. Uhm, xem nào. Dung mạo ngời ngời, tài năng xuất chúng. Như thế mà giờ vẫn FA là có vấn đề đấy.
- Anh thực ra thì vẫn FA đến giờ. - Tuấn Khải cười đau khổ.
Thiên Tỉ cười:
- Là thật sao?
- Đúng, là thật!
- Uhm. Em nghĩ là anh nên xem lại cách ăn ở của mình đi. Ăn ở thế nào mà giờ chưa có người yêu chứ?
- ="= Vậy em có người yêu rồi hả?
- Em á? Tất nhiên là chưa ^^
- Ờm, vậy em cũng xem lại cách ăn ở đi!!!
Nói xong cả hai người phá lên cười rất thoải mái. Ngoài những áp lực trong công việc, có thời gian thoải mái như này cũng tốt mà, đúng không?
- Cũng còn sớm mà, có muốn đi đâu chơi không, Thiên Thiên?
Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn Thiên Tỉ
- Uhm, đi đâu ạ?
- Đi dạo một lát?
- Không được, anh vẫn chưa hết cảm. Tốt nhất là bây giờ về nhà. ok?
- Nhưng mà... - Tiểu Khải xem ra vẫn muốn đi chơi, vẻ mặt thể hiện rõ sự bất mãn mà!!!
- Nào, hôm nay anh bệnh mà, phải dưỡng bệnh chứ?
Vậy là sói già Vương Tuấn Khải đã bị cừu non Thiên Tỉ thuần phục rồi!
Tuấn Khải ngoan ngoãn lái xe về. Trong lòng dâng lên thứ cảm xúc khó nói!
Thiên Tỉ, cậu chưa về nhà. Ghé qua siêu thị, mua chút đồ cho ngày mai nấu.
- - - - -
Thời điểm: đêm
Địa điểm 1: nhà Tuấn Khải
Địa điểm 2: nhà Thiên Tỉ
Tuấn Khải đang ngồi trước tivi xem phim ... hoạt hình thì có điện thoại. Là của Thiên Tỉ
- Alo, Thiên Thiên hả?
- Vâng, em gọi để hỏi thăm anh - Phía bên kia trả lời.
Tiểu Khải định tiếp tục trả lời, thì một cơn hắt xì nữa lại kéo tới. Và kết quả là Thiên Tỉ chỉ nghe được "hắt xì. hắt xì..."
- VƯƠNG TUẤN KHẢI!!! Anh lại ko uống thuốc hả?????
- Đâu...đâu có!
- Ngủ, ngay và luôn, sáng mai tự túc đến gặp em!!!
Rụp. Cúp máy không cảm xúc!!!
Ủa, kì vậy? Mình là sếp mà? Là người bị bệnh mà??? Sao lại bị đối xử như thế?
Vương Tuấn Khải ngẩn người!
Tiểu Khải à? Thiên Thiên cũng là lo lắng cho ngươi mà thôi.
Phía bên Thiên Tỉ, thật sự lo lắng.
Có lẽ mai cậu phải dậy sớm rồi!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top