Phần IV
Anh ngước nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
- Từ trước đến giờ không
ai chơi với em hết, ba mẹ luôn nhốt em ở trong nhà, em muốn ra ngoài chơi cùng mọi người, nhưng
khó lắm, lén ra được thì không ai chơi với em, vì họ ghét ba, họ nói ba dữ, chỉ có mỗi anh, anh đến bên em, nói chuyện và chơi đùa những lúc ba em
vắng nhà. Và anh cũng là người đầu tiên và duy nhất bảo vệ em. Tim em đã thuộc về anh từ lúc đó.-
- Sao em lại khờ như vậy cơ chứ- Anh vừa nói xong thì cũng là lúc cô ngủ thiếp đi.
Mở ngăn kéo lấy thuốc, anh vô tình nhìn thấy 1 hôc tủ nhỏ mà cô quên khóa, không hiểu sao anh
lại tò mỏ mở nó ra.
Mắt anh mờ đi, tờ giấy bay về phía cánh cửa, 1 bàn tay nhặt nó lên, là ông Lâm. Ông vẫy anh ra ngoài.
- Sao ông không cho tôi biết
- Nó không muốn
- Không muốn là được ak- anh hét lên
- Nó biết mình không còn sống được bao lâu, tâm nguyện của nó là được sống với cậu những ngày
cuối đời, con bé ngốc.
- Sao không phẫu thuật- mắt anh đau đáu nhìn về
phía xa xăm.
- Nó sợ bệnh viện, với lại cơ hội chỉ là 20%.
20%, người con gái đang nằm trong kia đang dần đối diện với cái chết,người con gái đã dùng những
ngày tháng cuối đời chỉ mong được ở bên anh thôi sao. Anh tự đấm vào ngực
mình, sao lòng anh lại thắt lại như vậy cơ chứ.
- Nó cầu xin tôi cứu công
ty cậu, tôi không đồng ý, hôm đó, nó lại lên cơn đau, trong lúc mê man nó vẫn cầu xin tôi giúp, tuyệt đối không chịu uống
thuốc- Ông Lâm kể trông sự bình thản mà nỗi đau của người cha chắc đã được ông chôn chặt xuống
tận đáy lòng.
- Chỉ còn 1 năm nữa, 1
năm nữa thôi. Ông Lâm nói câu đó trước khi vào
nhìn con gái 1 chút rồi ra xe đi thẳng.
giờ này đây sao mà anh đắng cay đến thế, người con gái làm tất cả vì anh, chịu nhiều đau khổ vì anh lại bị anh bỏ mặc, anh vui
với cuộc tình của mình mà không hề biết từ đằng sau
một ánh mắt luôn dõi
theo mình, gục đầu xuống bên cô, anh khóc như với
niềm đau vô hạn.
---------------------------
- em làm gì đó?
- em chiên trứng, anh cứ ra ngoài đi- cô lấy tay đảo cái chảo
- Không cho anh ăn ak- anh vòng tay từ đằng sau cô
Cô đứng hình, cô không tin những gì đang diễn ra.
- Trứng cháy rồi kìa- anh với tay tắt bếp. Mà sao ngày nào em cũng ăn trứng hết dzậy.
- Sao nhìn anh?
- Em,...sau 1 hồi định thần thì cô cũng nói được. Em chỉ biết chiên trứng thôi
ak, hok ai dạy cho em
những món khác, em
muốn tự nấu ăn.
- Em có muốn anh nấu em ăn không
- Hả?
- Hả,hả, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ nấu cho em ăn.
- Thật hả
- Uhm
- A, cô nhảy cẫng lên ôm lấy cổ anh. Niềm hạnh phúc hiếm hoi trong cuộc đời cô.
Sau hôm đó, anh luôn ở với cô, anh dắt cô ra thế giới bên ngoài, dắt cô đến những công viên, nhìn cô
đùa vui với bọn trẻ mà lòng anh ấm áp. Cô thích đến ăn những quán ven đường, thích hái quả xanh từ trên cây xuống, thích
chạy nhảy tung
tăng,những ngày đó, cô cười, cười nhiều, trông cô cứ như ánh sương mai, lung ling nhưng có thể tan
biến bất cứ lúc nào.
- Biển đẹp quá anh ơi
- Em thích biển không?
- không, em yêu biển- Cô hét lớn
- Thiên Dân- Tiếng hét từ giọng nói quen thuộc
- Băng Băng
- Thì ra anh ở đây, sao
không nghe máy của em hả? Vừa nói Băng Băng vừa đấm vào ngực anh
- Đừng đánh anh ấy mà-Như Như kéo anh ra
- Là cô, có phải cô đã cướp anh ấy không? Băng Băng hét lên cùng lúc với sóng
ở biển đánh lớn vào bờ, cô đang rất giận dữ
- Tôi...
- Không phải lỗi của cô ấy đâu- Thiên Dân lấy thân mình che chở Như Như trước sự Băng Băng
- Anh bảo vệ cô ta, bốp-cái tát bất ngờ của Băng
Băng khiến Như Như chua xót
- Không được đánh anh ấy, đã nói là không được đánh
mà- Như Như òa khóc đẩy Băng Băng ra
- Tránh ra- Băng Băng
không ngờ trong lúc mất bình tĩnh cô đã đẩy mạnh Như Như xuống, đầu cô
đập vào tảng đá, máu
chảy ra.
- Như Như- Thiên Dân thét lớn, anh đẩy Băng Băng ra khiến cô ngã xuống, bây giờ trong đầu anh chỉ có
người con gái kia.
- Như Như, anh đưa em về, mình đi thôi- giọng anh gấp gáp
- Anh ak! hơi thở cô yếu ớt, em muốn ở cạnh anh và biển.
- Nhưng bây giờ mình
phải về nhà, mai lại ra
nha- anh vỡ òa trong
nước mắt
- Không, ngày mai em
không được thấy anh rồi,
chỉ hôm nay nữa thôi
- Em nói gì vậy hả- ai đang bóp nghẹn tim, anh ngửa
mặt lên nuốt những giọt nước mắt. Anh ôm siết lấy cô, không thể chặt hơn nữa.
- Em hạnh phúc lắm, cuộc đời này em không hối tiếc
điều gì nữa hết, vì tất cả em đã dành cho anh. Đêm đó, em...hạnh phúc lắm.
- Đừng nói nữa, xin em- giọng anh chỉ toàn là tiếng khàn của nước mắt. Bây
giờ đây anh sợ lắm, anh cứ giữ chặt lấy cô, sợ cô sẽ tuột mất.
- Anh ơi! em đã viết giấy ly hôn rồi đó, em để trong hộc tủ, anh về lấy rồi kí đi
ha, anh phải sống thật vui bên người anh yêu.
- Cái gì? ai cho ly hôn hả, không kí, anh sẽ sống với em suốt đời- Anh gào khóc, nỗi đau chắc đã tận cùng.
- Em muốn hôn anh- Thân thể mỏng manh đang mất dần sức sống. Anh nới lỏng người cô ra,
đặt vào môi cô, anh hôn cô say đắm....
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top