Phần III
Bế cô lên anh chạy ra xe
để đến bện viện.
- Anh, đừng đi- giọng Như
Như thì thào
- Em không đến bệnh viện
đêu, em sợ lắm
- Nhưng người em đang
lạnh buốt, phải đến bệnh
viện nhanh thôi.
- Không, em không sao,
anh mua thuốc cho em
được rồi, xin anh đó.-
giọng cô càng lúc càng
yếu.
Không biết sao lòng anh
lại nóng như lửa đốt, anh
ghì chặt lấy cô trở ngược
vào phòng, gọi cho bác sĩ
riêng tới.
- Cô ấy sao rồi? Anh sốt
ruột hỏi vị bác sĩ đang cất
dụng cụ
- Cô ấy yếu lắm, đã có
bệnh trong người mà còn
phải chịu nhiều tổn
thương từ cơ thể nữa, cô
ấy chắc phải chịu đựng
lắm.
- Bệnh trong người, cô ấy
bệnh gì?- Thiên Dân ngạc
nhiên hỏi
- Anh không biết ak, cô
ấy...
- Bác sĩ- Như Như cắt
ngang trong tiếng gọi yếu
ớt.
- Tôi không sao, cám ơn
ông
- Uhm, tôi về- dường như
hiểu được ý của cô, vị bác
sĩ không nói gì nữa.
- Bác sĩ, cô ấy...
- Anh- Như Như với gọi
anh, Thiên Dân quay lại, tự
nhiên anh nắm lấy bàn tay
nhỏ bé đang hướng về
phía anh. giờ đây anh cảm
thấy cô yếu ớt tận cùng.
- Uhm, em sao rồi
- Em không sao, chỉ là hồi
sáng bất cẩn nên em bị
ngã thôi- Cô gắng cười để
anh cảm thấy yên tâm.
Lòng anh đau nhói, rõ
ràng cô đang nói dối anh,
là do anh, cái đẩy hôm qua
khiến đầu cô đập vào
tường, những bầm tím
trong đêm đầu tiên anh
hành hạ cô, những cuộc
điện thoại cần anh bị anh
tắt máy. Anh thấy đau
quá, cô ấy có tội gì đâu,
nếu có cũng chỉ là yêu anh,
cô mỏng manh đến vậy,
yếu đuối đến vậy, sao anh
lại nhẫn tâm. Chỉ là muốn
gục đầu vào ngực anh, ôm
lấy anh, sao anh lại tàn
nhẫn làm cô ngã, sao anh
làm cô tổn thương đến
vậy. Mắt anh đỏ hoe.
- Anh ơi! em không sao
thật mà- Như Như lay tay
anh.
Anh nhìn cô đầy xót xa,
bất ngờ kéo cô vào lòng,
anh ôm cô thật chặt.
- Anh xin lỗi, là anh sai.
Ánh mắt u buồn đó trở
nên sáng rực, niềm vui
trong cô quá lớn, cô cảm
thấy hạnh phúc tột cùng,
nước mắt ứa ra trong
niềm vui khó tả, anh chủ
động ôm lấy cô, cô đang
nghe nhịp tim của anh
đập, cô nghe hơi thở phả
đều đều vào mặt cô. Vuốt
nhẹ má anh,mặt cô tiến
gần đến khuôn mặt anh, 2
anh mắt nhìn nhau, anh
cũng dần tiến lại, mắt cô
từ từ khép, cô đang chờ
đều gì đó.
- Em nghỉ sớm đi cho
khỏe- Anh đặt cô xuống
giường, kéo chăn cho cô,
cô nhắm mắt theo lời anh
nói mà thấy buồn vô hạn,
anh vẫn chẳng hôn cô.
Anh đã từng nói với chính
mình chỉ đặt môi vào
người con gái anh yêu , vì
đó là biểu hiện của trái tim
anh. Chỉ là 1 chút động
lòng, anh không thể.
-----------------------------
- Em làm gì đó? Thiên Dân
bước nhanh tới bàn ăn
- Em nấu đồ ăn sáng mà-
Như Như mỉm cười
- Ai ăn mà nấu
Như Như cúi mặt, dường
như biết mình lỡ lời, anh
kéo Như Như lại ngồi
xuống ghế
- Em đang bệnh, sao
không nghỉ ngơi đi, để
anh ra ngoài mua đồ về.
- Không, em muốn tự tay
mình nấu anh ăn- Vừa nói
cô vừa đẩy đĩa trứng đến
chỗ anh.
Anh ngồi xuống, anh chỉ lo
cô còn mệt, anh không có
ý sẽ la cô
Reng reng...Vừa ngồi vào
bàn thì điên thoại anh reo-
Băng Băng. Thiên Dân
ngước nhìn Như Như.
- Em đi lấy tương- Cô hiểu
ý rời khỏi bàn.
- Anh nghe nek
Thiên Dân vụt chạy sau khi
nghe điện thoại, Như Như
nhìn theo, cô không biết
có chuyện gì nữa. Sáng
nay lại mình cô với 2 đĩa
trứng.
- Em sao vậy hả?
- Em không cẩn thận, dẫm
phải đinh
- Em phải để ý chứ- Anh
quát lớn, anh rất ghét
nhìn thấy Băng Băng bị
thương
- Em biết rồi mak, phải
như vậy thì mới được anh
chăm chứ. Cô tinh nghịch
trêu anh
Anh khẽ lườm cô,. Cô biết,
anh luôn bảo vệ cô khỏi
mọi nguy hiểm, cô thích
nhìn thấy sự lo lắng của
anh dành cho cô.Lúc đó cô
thấy lòng mình như đóa
hoa nở rộ.
Như Như cảm thấy mệt, cô
bỏ dỡ cái chén đang rửa
dở, vào trong nằm, cô
thấy nhớ Dân Thiên. Ước
gì bây giờ có anh bên
cạnh.
Vừa bước vào nhà, Thiên
Dân bỗng nghe tiếng la
thất thanh từ phòng cô,
vội chạy vào, anh thấy cô
đang vùng vẫy, tay nắm
chặt chiếc ra giường.
- Mẹ ơi! đừng bỏ con,
đừng bỏ con mà, không,
mẹ ơi.Nước mắt cô ướt
nhòe khuôn mặt
- Như Như, tỉnh dậy đi,
anh đây, đừng sợ mà- Bất
ngờ anh ngạc nhiên khi
nhìn thấy gì đó, là vết sẹo,
vết sẹo ở gần khuôn ngực
cô.
--------------------
- Đánh nó đi, đánh nó đi-
tiếng lũ trẻ hò hét
- Cô bé với hai bím tóc
đang khóc thút thít ở sát
vách tường khi bị mấy
đứa trẻ ném đá vào
- Tránh ra đi, lũ nhóc này-
1 đứa bé lớn hơn khoảng
3,4 tuổi cầm cây tới rượt
bọn trẻ.
Trong lúc bỏ chảy 1 đứa
trong đám lấy 1 miếng
thủy tinh nhọn ném về
phía cậu bé kia.
- A! cô bé lấy thân thể bé
nhỏ mình ra chắn trước
cậu bé đó. Ánh mắt sáng
long lanh nhưng ẩn chứa
nỗi buồn đó cứ nhìn chàng
trai cho đến khi chiếc xe
hơi chở cô khuất hẳn.
Anh sững sờ, tại sao lại là
em cơ chứ, sao lại luôn
bảo vệ anh như vậy. Thiên
Dân gục đầu vào tay mình.
- Anh, em yêu anh
Anh ngước nhìn khuôn
mặt nhợt nhạt của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top