Phần II

- Anh ăn sáng rồi đi làm

Thiên Dân bước nhanh ra

cửa không nói lời nào,

dường như anh muốn

thoát khỏi căn nhà này

càng sớm càng tốt.

Cô kéo ghế ngồi xuống,

nhìn món trứng cô vừa

làm, cũng ngon chứ nhỉ, cô

khẽ mỉm cười.

Là tiểu thư duy nhất của

Lâm Gia nhưng cô không

muốn có người làm mặc

cha cô khuyên nhủ, cô

muốn có không gian riêng

cùng anh, vì chỉ 1 năm

thôi mà, cô bỏ miếng

trứng vào miệng, cô nhăn

mặt, " lần sau phải cho ít

muối hơn".

--------------------------------------

- Anh

- Băng Băng

- Anh cũng tới đây ak-

Băng Băng nhìn ra mặt

biển rồi nhẹ nhàng hỏi

Hướng ánh nhìn về biển

giống cô, anh khẽ cười.

Sao lại không cơ chứ, đây

là nơi chứa bao kỉ niệm

của anh và cô kia mà,

những lúc có chuyện buồn

cả hai đều ra đây rồi tựa

vào vai nhau. giờ đây cũng

vậy, cô đang tựa trên đôi

vai vững chắc của anh.

- Biển đẹp anh nhỉ

- Uhm, đẹp và yên bình

giống em

- Nhưng đôi lúc cũng có

sóng dzữ mà anh, giống

em đó. Cô cười lớn

Anh nhìn cô, chỉ có bên cô

anh mới có cảm giác bình

yên đến như vậy, cô pha

trò cho anh cười, cô xua

tan đi bao muộn phiền

trong đầu anh. Anh chỉ

muốn được bên cô mãi

mãi.

- Anh yêu em nhiều lắm-

Siết lấy cơ thể nhỏ bé đó

vào lòng, anh hít lấy mùi

tóc mềm mượt của cô, cô

luôn tự nhiên với những

gì mà tạo hóa ban tặng,

anh yêu cả cái tự nhiên đó

nữa.

- Em cũng vậy- Băng Băng

khóc, cô bóp chặt vào lưng

anh, cô sợ mất anh lắm.

- Em có chờ anh không

- Có, em sẽ chờ cả đời

- Không cần cả đời đau, 1

năm thôi, chỉ 1 năm. Anh

ôm lấy 2 vai cô nói nhỏ

Băng Băng nhíu mày

không hiểu, anh đang nói

gì mà 1 năm cơ chứ.

Hướng ánh nhìn ra biển

anh nói về chuyện hôn

nhân vỏn vẹn 1 năm, có 1

đôi mắt sáng long lanh, rồi

ôm chầm lấy anh òa khóc.

- Em sẽ chờ, bao lâu em

cũng chờ.

--------------------------------

- Tay con sao vậy- giọng

ông Lâm thảng thốt khi

nhìn những vết bầm trên

người con gái

- Ah, hôm qua con không

quen với nhà mới nên bị

ngã đó mà- Như Như lúng

liếng cưới

- Có phải không- Ông tỏ vẻ

nghi ngờ

- Ba thiệt là, con đâu có

gạt ba bao giờ đâu.

Ông Lâm nhìn con gái,

phải, con gái ông rất

ngoan chưa bao giờ làm

trái ý và gạt ông, ông

thương đứa con gái bé

bỏng và dại khờ của mình.

- Cậu đi đâu giờ này mới

về, có biết là con gái tôi

rất sợ bóng tối không, 10g

tối rồi.

Anh im lặng trước câu hỏi

của ông, anh đi thẳng vào

trong.

- Cậu...

- Ba, tối rồi, ba về nghỉ

sớm đi, mai còn đến công

ty nữa. Như Như đẩy ông

lâm ra xe, tươi cười.

- Bye bye ba ba, ngủ ngon

nhé. Vẫy tay chào chiếc xe

cho đến khi nó khuất hẳn,

nụ cười cô vụt tắt trả lại

ánh mắt đượm buồn.

- Anh ăn tối chưa?

Không trả lời, Thiên Dân đi

thẳng vào phòng khách.

Cô cũng lặng lẽ vào phòng.

Cũng giống hôm qua cô

lén lút vào phòng anh ngủ

lấy chăn đắp cho anh rồi

lại nhìn, khẽ vuốt những

sợi tóc vướng trên mắt

anh, cúi xuống hôn vào

má, cô áp má mình vào

mặt anh.Bỗng cánh tay

săn chắc ôm ghì lấy cô vào

lòng, tim cô đập mạnh.

- Băng Băng, chờ anh- Thì

ra là vậy, cô cười cay đắng,

nhưng dù sao cô cũng

thấy ấm áp lắm.

Anh giật mình, anh đang

ôm Như Như, theo phản

xạ đẩy mạnh cô ra, vô tình

đầu cô đập vào tường

- A- Cô khẽ la lên, xoa xoa

chỗ bị thương, cô cũng

chưa định hình được là

chuyện gì thì bất ngờ 1

bàn tay nắm chặt cổ tay bị

thương ngày hôm qua.

- Ai cho cô vào đây hả?

Thiên Dân quát lớn

- Em, em sợ anh lạnh- Anh

nới lỏng tay cô ra, tự dưng

anh thấy động lòng khi

nhìn vết thương đỏ rồi tím

trên tay cô.

- Em xin lỗi, lần sau em

không dám

- Ra ngoài đi-anh lạnh

lùng xoay người lại hất

tay cô ra

Như Như ra ngoài, cô

loạng choạng bước đi, đầu

cô đau buốt

Đến bây giờ anh cũng

không hiểu tại sao cô gái

kia lại như vậy, tại sao lại

cam chịu đến vậy cơ chứ,

anh chưa gặp cô ấy lần

nào mà, vậy tại sao. Gác

tay lên cửa sổ, anh cố

gắng suy nghĩ nguyên

nhân.

Bên phòng, Như Như đang

run lập cập, mồ hôi cô

chảy ướt cả gối.

---------------------

Sáng hôm sau xuống nhà

không nhìn thấy Như Như,

Thiên Dân nhếch môi, tiểu

thư chỉ là tiểu thư, được 1

ngày, anh đi ra cửa mà

không hề biết cô đang mê

man trong phòng.

- Khóm hoa này đẹp quá

anh ha- Băng Băng chạy

nhảy tung tăng

- Đẹp lắm, anh hái cho em

nha

- Không được, đẹp thì để

ngắm, anh hái thì nó chết

rồi còn đâu- cô đùa nhẹ

trên khóm hoa, trông cô

thật đẹp.

Reng Reng- Điện thoại anh

đổ chuông, là của Như

Như.

- Chuyện gì vậy anh?

Tiếng chuông lại rung, lần

này anh tắt luôn máy. Anh

kéo nhẹ cô vào lòng ôm

chặt.

- Không có gì đâu- Cô là

hạnh phúc nhất của anh.

Ngôi nhà vẫn im ắng,

không thấy ai bật đèn,

cảm thấy có chút gì đó,

Thiên Dân đi vào phòng

ngủ của 2 người, anh

hoảng hốt khi thấy Như

Như đang nằm dưới nền

nhà, tay đang cầm chiếc

điện thoại, là số của anh,

cô vẫn đang bấm số anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top