Phần I

Khônggggggggggg- Tiếng

la đau đớn phát ra từ cánh

cửa Thánh Đường. Mọi

người quay lại, 1 cô gái

đang giàn giụa nước mắt,

hình như cô đang đau khổ

khi chứng kiến cảnh này.

Buổi lễ bị gián đoạn bởi 1

nhân vật không mời mà

tới, mọi người xì xầm pha

lẫn với ngạc nhiên và khó

hiểu.

- Băng Băng- Tiếng chạy

pha lẫn với tiếng kêu, 1

người con trai trong bộ

vest trắng đang chạy theo

cô gái kia. Mọi người xôn

xao, bàn tán, duy chỉ có 1

người vẫn bình thản,

không thay đổi sắc mặt,

ánh mắt đượm buồn,cúi

xuống nhặt chiếc nhẫn

vừa bị đánh rơi khi chưa

được mang vào tay. Cô

mặc 1 chiếc áo trắng quá

đỗi dài. Cô là nhân vật

chính hôm nay.

- Băng Băng, đừng chạy

nữa- Thiên Dân xoay

người cô lại.

- Chuyện gì dzậy hả? Trời

ơi.

- Nghe anh nói đi

- Anh là đồi tồi, khốn nạn

- Phải, tôi khốn nạn,

nhưng thằng khốn nạn

này chỉ yêu có mình em

thôi, biết không hả?- Anh

hét lớn, ôm cô vào lòng, 2

thân thể run lẩy bẩy đang

cần có nhau.

- Anh xin lỗi, nhưng công

ty- Cổ họng Thiên Dân

nghẹn lại

- Em hiểu, nhưng không

thể làm khác hay sao, phải

như dzậy ak- Cô nói trong

nước mắt

- Không thể, - Anh hôn lên

trán cô, giọt nước mắt

chảy dài lăn trên đôi môi

ấy, anh cúi xuống ôm ghì

và hôn lấy cô.

- Mãi mãi chỉ mình em

thôi, mãi mãi. Anh quay

người đi, chắc không có ai

hiểu cho nỗi đau của anh

lúc này, kể cả cô.

- Đừng đi, xin anh.

Một người đứng lại lòng

quặn thắt, một người phải

gắng gượng bước đi với

nỗi đau trong lòng.

- Cậu làm cái gì vậy hả?-

Một người đàn ông tầm

50 tuổi đang hết sức tức

giận quát thẳng vào mặt

anh.

- Tôi xin lỗi

- Tôi... anh nên nhớ bắt

đầu từ giờ phút này anh

đã là con rể của họ Lâm

này rồi, anh biết không?

Ông ta lại quát lớn.

- Ba, thôi mà, cô gái im

lặng từ đâu tới giờ kéo tay

áo ông ta lại, ánh mắt đó

nhìn anh vẫn đượm buồn.

Thánh đường lại tiếp tục,

những tiếng vỗ tay, lời

chúc mừng rộn ràng.

Nhưng 2 con người, 2 cảm

xúc không tên.

-----------------------------

Đạp tung cánh cửa phòng,

Thiên Dân lảo đảo vào

phòng, anh say khướt, tay

anh quờ quạng tìm điểm

tựa.

- Sao anh uống nhiều quá

vậy? Như Như đỡ anh vào

giường.

- Hả, vì sao ư? không phải

hôm nay là ngày vui sao,

ai cũng chúc mừng mà, cô

biết không- Anh giật

mạnh tay cô xuống thì

thầm vào tai.

- Hôm nay là ngày tồi tệ

nhất trong cuộc đời tôi,

ngày tôi đau khổ nhất, tôi

đã làm đau lòng người

con gái tôi yêu, cô có biết

bây giờ cô ấy như thế nào

không, haha, chính tôi

cũng không biết nữa, chắc

cô ấy đang trốn đâu đó để

khóc, Băng Băng, anh nhớ

em.- Thiên Dân vò đầu,

anh đang bất lực, bất lực

trước mọi thứ.

Xoa nhẹ vào cổ tay bị

đau,cô đỡ anh xuống

giường, bất giác anh đè cô

xuống, anh hôn tới tấp

vào người cô, trừ đôi môi,

chỉ là những chỗ có thể

làm cô đau từ thể xác đến

tâm hồn.

- Từ nay cô đã là vợ tôi, tôi

sẽ làm những thứ mà

người chồng phải làm-

Dân Thiên nói trong căm

tức, anh đổ hết mọi

chuyện vào người con gái

kia. Cô chỉ cắn răng chịu

đựng. Anh thô bạo, bây

giờ đây trong người anh

chỉ là sự hận thù, không 1

chút yêu thương, anh

muốn trút nó đi và cô phải

chịu.

Anh khoác áo sau khi đẩy

người cô ra xa, anh lảo

đảo bước ra ngoài. Bên

trong cô thu mình vào góc

tường, cô thấy đau đớn

quá, đêm đầu tiên của

cuộc đời con gái của cô

thật kinh khủng, những

vết bầm tím ở tay chân,

những vết cắn khắp

người, mình cô đau nhức,

nhưng chắc không lấp đi

nỗi đau trong lòng. Cô

khóc, khóc cho ngày hạnh

phúc.

Châm điếu thuốc thứ mấy

mươi, Thiên Dân đang nhớ

đến Băng Băng, anh yêu

Băng Băng hơn những gì

có thể, anh đã vẽ ra và

đang thực hiện cái ước mơ

đó, 1 ngôi nhà có anh,

Băng Băng, những đứa trẻ,

một mái ấm, những tiếng

cười, anh thích ngắm nụ

cười Thiên thần đó. Nhưng

tất cả đã bị vỡ nát khi

công ty ba anh phá sản, để

cứu công ty anh chỉ có thể

làm tất cả nhưng anh

không ngờ.

- Anh cưới em nha

- Cái gì?

- Anh cưới em và công ty

sẽ được cứu

- không bao giờ, tôi đã có

người yêu, tôi sẽ không

phản bội cô ấy

- Em biết,chỉ 1 năm thôi,

sau một năm chúng ta sẽ

ly hôn

- Cô điên ak, để được gì

chứ

- Để cứu công ty

Vậy đó, anh không hiểu

nỗi cái ý nghĩ điên rồ kia,

chỉ vì cô mà anh đã mất đi

Băng Băng, nước mắt anh

lại rơi, hôm nay anh khóc

nhiều thật.

Lặng lẽ đến gần bên anh,

Như Như kéo chăn lên

người cho anh, cô ngắm

anh, nhìn anh khi ngủ cô

khẽ mỉm cười, cô muốn

cúi xuống hôn lên đôi môi

đó, nhưng cô không dám.

- "Tôi sẽ làm tất cả với cô,

trừ đôi môi, tôi sẽ không

bao giờ chạm đến nó,

ngoài người con gái tôi yêu, tôi sẽ ko đặt môi vào ai khác", cô thấy đắng ở cổ, cô yêu anh, yêu từ lâu và cô có thể làm tất cả vì anh, chỉ cần là vì anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top