Chương 2 : Dù 1 năm hay 100 năm nữa tớ cũng sẽ không quên tình yêu của mình

Khi tất cả các thiên thần đã vào trong cung điện thì cùng lúc cánh cổng sắt nặng nề cũng từ từ đóng lại. Cô thoát được sự kiềm cập của Jin thì ba chân bốn cẳng chạy đến cánh cổng vừa đập vừa ra sức la hét.

-Làm ơn mở cửa cho tớ nào, nếu không tớ sẽ đem quả cầu tuyết vào trong cung điện để xem đấy!

-Ban đêm những thiên thần cấp nhỏ như cậu sẽ trở thành trò chơi cho các ác quỷ khi chúng mở mắt đấy. Jin thở dài lắc đầu.

-ĐÙNG...ĐÙNG...ĐÙNG...Đừng mà Thiên à...Thiên à...Làm sao tớ có thể đợi đến sáng mai được chứ. Các thiên thần có mặt tại đó đều mắt tròn mắt dẹt nhìn nó.

-Bọn ác quỷ đang đi tìm kiếm các thiên thần cấp nhỏ ngây thơ như cậu để hấp thụ linh hồn, nếu như chúng hấp thụ được linh hồn của các thiên thần thì ma lực của chúng sẽ tăng lên 100 lần. Jin nhắc nhở sự nguy hiểm muốn mọi người cảnh giác, ai cũng biết đều đó cô cũng vậy nhưng đối với cô việc được nhìn thấy Thiên quan trọng hơn, Thiên quan trọng hơn cả linh hồn còn lại trong cô.

-Nếu cậu bị chúng hấp thụ được linh hồn thì ngay cả khuôn mặt chàng trai mình yêu thích cũng sẽ chẳng còn được nhìn thấy và suốt đời này cậu sẽ vĩnh viễn biến mất, biết không hả? Jin đánh trúng vào đòn tâm lý của cô rồi "Thiên, tớ muốn được nhìn thấy cậu mỗi ngày", cô dường như đã biết sợ rồi.

-Nhưng có nhớ thì đã sao chứ, có muốn nhìn thì cũng có làm được gì đâu? Cậu đã chết được một năm rồi, bây giờ đã đến lúc cậu phải quên tất cả rồi đấy, nhóc con.

-Dù là 1 năm hay 100 năm, tớ cũng sẽ không quên, làm sao tớ có thể quên đi tình yêu của mình chứ? Cô siết chặt tay lại, đôi mắt u buồn ngấn lệ như chực tuôn ra cô nói bằng giọng tha thiết vô cùng.

-Cậu quên được sao? Người yêu, gia đình, trường lớp, bạn bè, con cún đáng yêu... cậu có thể quên tất cả sao?

-Ừ, tớ đã quên hết rồi đấy thôi! Gương mặt Jin chẳng biểu tình một chút cảm xúc cũng không có.

-Làm sao mà quên được chứ? Không thể nào, làm sao tớ quên được những điều đó được đây? Cô áp tay lên ngực nói.

-Quên là một quy luật tự nhiên thôi, cậu sai rồi đấy, cậu đừng cứ giữ mãi kí ức trong lòng mình, cậu hãy mau quên chúng đi. Jin quay bước đi sau khi đã nói xong ý mình.

Cô càng siết chặt tay " Không muốn. Mãi mãi mình cũng sẽ không muốn quên ".

-Cậu hãy nghe cho rõ đây dù cho tớ có đi qua cầu Nại Hà đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ không quên những kí ức đó đâu.

-Nếu cậu cứ giữ mãi những kí ức đó trong lòng thì cậu sẽ đau khổ mãi thôi, khi ở trần gian nếu tính tự giác quá cao thì khi trở thành thiên thần cậu sẽ không thể trưởng thành được. Jin nói mà không quay đầu lại dứt câu thì đi thẳng đến chỗ thiên thần trưởng MiKael.

Tại phòng của thiên thần trưởng Mikael.

-Cậu hãy nghe lời giáo viên phụ trách lớp thiên thần đi, nếu không thì lần này cậu khó tránh khỏi điểm thấp. Thiên thần trưởng MiKael nói với cấp dưới của mình.

-Làm sao để thiên thần số 5623 khá lên được nhỉ, thiên thần trưởng MiKael? Jin hỏi.

-Trường hợp này hiếm có đây. Thiên thần trưởng MiKael suy tư quay sang thiên thần chuyên chế thuốc.-Cậu đã làm xong nước làm mất trí nhớ chưa?

-Tớ đã làm thử nhiều lần nhưng vẫn chưa có tác dụng.

-Xem ra cậu ấy còn quá nhiều tình cảm nhân gian và ngốc nghếch hơn ai hết. Thiên thần trưởng MiKael xoa cằm trầm ngâm nói.

-Các cậu cứ từ từ suy nghĩ đi.. sẽ tìm ra cách giải quyết tốt thôi.

Tại kí túc xá của các thiên thần tập sự

-Nghe tớ đây nè, tớ muốn trở thành một thiên thần cấp cao, vừa chiến đấu giỏi vừa đẹp trai như Jin... các cậu nghĩ sao? Thiên thần nam 1.

-Tớ thì muốn trở thành thủ lĩnh như MiKael. Thiên thần nam 2.

-Còn tớ thì muốn trở thành một thiên thần được tôn kính và thông thái như Kabriel. Thiên thần nữ mắt sáng rực mơ mộng.

-Hân còn cậu thì sao. Thiên thần nữ quay sang hỏi Hân đang cuộn tròn trong chăn trong khi mọi người đang bàn tán náo nhiệt. Hân giở chăn ra.

-Tớ hả? Tớ... tớ cũng muốn trở thành một thiên thần tốt nhưng mà bây giờ tớ chỉ thấy nhớ Thiên thôi.

-Thiên ơi...huhu. Cô rúc vào trong chăn khóc tức tưởi. Một lúc sau mới ngủ được nhưng khóe mắt còn đẫm nước.

"Thiên à, tớ nhớ cậu, tớ nhớ cậu lắm lắm... Ngày mai nhất định tớ sẽ chăm chỉ học để ước mơ của tớ trở thành sự thật".

Tại lớp học thiên thần sơ cấp.

-Đầu tiên chúng ta hãy hấp thụ những tia sáng có trong không khí như tia sáng trung bình, tia gamma, tia anpha, sau đó hydrat hóa các tia sáng này tính toán và tăng năng lượng lên chầm chậm...chầm chậm thôi...

-Á... Á...đầu tôi nổ tung mất! Hân ôm đầu hoàn toàn không hiểu gì hết. Mọi con mắt trong lớp đều hướng về cô, Hân ngượng ngùng cúi đầu xuống không dám ngẩng lên nữa.

"Tại sao lại khó thế này nhỉ? Lúc trước mình xem phim hoạt hình chỉ tính chung chung sau đó đọc thần chú thì tất cả sẽ hiện lên ngay tức khắc thôi mà... Tại sao lại phức tạp như thế này chứ?

Chết tiệt khi còn sống còn không thèm học, bây giờ chết rồi mà vẫn phải học nữa chứ, ba mẹ mà biết chắc bất tỉnh quá! " Cô gục đầu trên bàn đầu hàng.

-Các em trong lớp thiên thần cấp thấp thì bậc 9 là bậc cao nhất các em hãy chuẩn bị bài cho tốt để ngày mai thi lên bậc 9 nhé!.

"Trời thi hả chết rồi không được đâu" Hân há hốc mồm đau khổ nhìn giáo viên.

-Tất cả mọi thành viên phải nổ lực hết mình để không bị ở lại lớp nhé! Ổng cười tươi rói. - Em nghe rõ chưa thiên thần số 5623? Nhưng nhìn nó thì sát khí ngút trời.

-Vâng, vâng.

Ra khỏi lớp cô ôm đầu đau khổ.

-Mình ở lại lớp nữa sao chẳng phải lần trước chỉ mình mình rớt đó sao? Tại sao lại thử thách tôi thế này? Cho đến chết mà vẫn phải thi nữa chứ điên mất thôi! Nếu biết thế này mình đã không trở thành thiên thần. Xem nào... nói đúng ra thì mình đâu muốn trở thành thiên thần đâu chứ...hừ. Mình muốn tiếp tục sống nhưng mấy người này lại tự ý...


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: