Chương 8

- Mẹ. mẹ! Mẹ ở bên trong sao?

Thanh âm của Kim Tử Thiên từ ngoài cửa truyền vào, cậu không biết rằng mình đã đến cứu mẹ rất đúng lúc.

Khi thấy bố là người mở cửa phòng, cậu nhất thời giật mình. Từ khi cậu bắt đầu nhớ mọi việc thì cậu chưa từng thấy bố ở trong phòng mẹ, vậy thì sao lại có cái cảnh trước mắt này đây? Càng kỳ quái là, cả bố lẫn mẹ đều mở trừng mắt, y như mới xảy ra chuyện lớn gì vậy.

- Tiểu Thiên, sớm vậy con! – Thoại Mỹ thấy con thì luôn luôn cao hứng, nhất là trong cái tình huống khẩn cấp mới vừa rồi.

- Con nghe trong phòng có tiếng người nói chuyện, thì ra là bố ở cùng mẹ, thật lạ quá. – Từ nhỏ đến giờ cậu vẫn thấy ba mẹ ngủ riêng, bởi vậy thấy cả hai người ở chung thì cậu cảm thấy kỳ quái.

- Về sau bố mẹ đều ngủ chung phòng, con không còn cảm thấy lạ nữa. – Kim Tử Long giảnh lấy câu trả lời, còn không quên nháy mắt với con trai.

Người đàn ông này lúc nào cũng tự cho mình là đúng! Thoại Mỹ cũng không muốn tranh luận với anh ngay trước mặt con nên chuyển đề tài:

- Tiểu Thiên, đêm qua con ngủ có ngon không?

- Dạ! – Tử Thiên ngồi lên giường, cười hì hì đáp:

- Ông nói bữa sáng chuẩn bị xong rồi, nên con đến gọi mọi người dậy.

- Ngoan – Cô khẽ vuốt hai má của con trai:

- Để mẹ thay quần áo, hai người ra ngoài chờ mẹ một chút.

- Con quay mặt không nhìn là được rồi –  Kim Tử Thiên xoay người quay mặt ra hướng cửa sổ.

- Anh cũng vậy – Kim Tử Long lập tức phụ họa.

Hai tay Thoại Mỹ chắp sau lưng, cô không biết là giận hay buồn cười đây:

- Cả hai đều đi ra hết!

Một lúc sau, trên bàn cơm nhà họ Kim có 3 người đang cùng nhau dùng bữa sáng. Đây là một cảnh tượng chưa bao giờ có nên nhóm người hầu đều không dấu nổi vẻ mặt kinh ngạc.

Ông quản gia đứng cạnh bàn đặc biệt dụng tâm hầu hạ 3 người:

- Phu nhân, hồng trà của cô hơi nguội rồi, cô có muốn đổi một ly nóng khác không?

- Không cần, cảm ơn, còn có .... Đừng gọi tôi là Phu nhân......" -Cô sớm đã không còn là Kim Phu nhân nữa rồi, bởi vậy nghe cách gọi này cô cảm thấy quái lạ!

Đáng tiếc, lỗ tai ông quản gia tựa như có chức năng lập trình sẵn, nên trên mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười mà bưng đĩa trái cây lên:

- Phu nhân, mời cô dùng trái cây. Cô đặc biệt thích anh đào, mời cô dùng nhiều một chút.

(NBV: Trái anh đào Tây, Mỹ thì có màu tím đỏ sẫm, anh đào Nhật bản gọi là Sankuranbo màu hồng ngọc. Giá cả rất đắt.

PS: Nó không phải trái sơ – ri đâu nha ^___^)

Thịnh tình không thể chối từ, cô chỉ đành phải "Ừm!" một tiếng rồi cầm lấy trái anh đào bỏ vào trong miệng. Khi nhìn thấy khuôn mặt chồng trước đang cười cười thì cô vênh mặt lên, người đàn ông này nhất định là đang mừng thầm đây. Nhưng mà bằng cái cách cầu hôn sớm nay của anh thì đừng có mơ cô sẽ ngoan ngoãn nói lời đồng ý.

Đúng vậy, Kim Tử Long đang rất vừa lòng. Ông quản gia này rất cơ trí, hiểu được cách duy trì vị trí nữ chủ nhân này, vậy thì nên tăng lương cho ông ta mới phải.

Sau khi dùng bữa sáng, Kim Tử Long tuyên bố:

- Hôm nay là thứ bảy, không có công việc hoặc giờ học gì. Vậy thì chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi!

Kim Tử Thiên kinh ngạc nhìn bố mình, cậu cứ ngỡ như bố đang kể một câu chuyện cổ tích vậy:

- Chúng ta đi đâu ạ?

- Bố có một biệt thự gần bờ biển, con có muốn đi không? – Trên thực tế đó là một khoảng không gian riêng tư của Kim Tử Long , trừ người hầu và lái xe ra thì anh chưa bao giờ cho một người khác vào đó.

- Muốn! Con muốn đi! – Hai mắt Kim Tử Thiên  sáng rực, cuối tuần không phải học thêm thì đã là một ngày nghỉ đối với cậu rồi. Giờ cả nhà mà cùng đi biển thì thật sự là ông trời ban phước xuống mà!

Thoại Mỹ tất nhiên không có ý kiến, chỉ cần con trai vui vẻ là cô cảm thấy vui vẻ, vì vậy một nhà 3 người họ lái xe đi đến bờ biển đông bắc. Gió đầu hạ thổi qua cửa xe mang đến hương vị của biển cùng với ánh mặt trời ấm áp, tựa như khiến lòng người xao động không thôi.

Sau khi tới biệt thự, Kim Tử Long mở cánh cửa lớn ra. Chỉ thấy trong nhà đã chuẩn bị sẵn mọi thứ đồ ăn, quần áo cùng đồ dùng giải trí không thiếu một món nào.

Khi anh dẫn hai mẹ con đến cửa sau, mà phía sau biệt thự chính là một bãi biển, phóng tầm mắt nhìn ra là màu xanh của biển như hoà với màu xanh của bầu trời.

Kim Tử Thiên cực kỳ vui vẻ hô to:

- Con muốn đi bơi!

- Không được. – Kim Tử Long lập tức ngăn cậu lại.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim Tử Thiên xịu xuống, đến bờ biển rồi mà còn không được đi bơi? Lập tức cậu cảm thấy "một trời u ám" ngay. Nhưng ánh mặt trời rạng rỡ rất nhanh đã kéo tới cùng với câu nói tiếp theo của bố:

- Con còn không thay quần bơi thì làm sao có thể xuống nước mà bơi được? Mau đi thay quần áo đi.

- Dạ! - Kim Tử Thiên nhảy dựng lên, tuân lệnh làm việc ngay tức thì.

Đợi đến khi bố con họ thay xong quần bơi, đội lên một cái kiếng ếch * thì một nhà ba người cùng nhau đi đến bãi biển. Sau khi ngắm một mảng trời biển tuyệt vời này, khi đối diện với vẻ tráng lệ của biển đều khiến người ngắm nó cảm thấy mình thật nhỏ bé, cũng hiểu được thêm về sự rộng lớn của thế giới này.

(*NBV: Kiếng bơi, dịch theo nguyên văn của tác giả ^__^)

- Mọi người cẩn thận một chút! – Thoại Mỹ vốn là con vịt cạn, cô hoàn toàn không dám xuống nước nên chỉ đành đứng trên bở dặn dò bọn họ.

- Mẹ, mẹ thật sự không muốn xuống đây chơi sao? – Trong lòng Kim Tử Thiên tràn đầy chờ mong mẹ mìn có thể gia nhập cùng họ.

Thoại Mỹ cười khổ:

- Mẹ sợ nước, hai người chơi vui là được rồi.

- Xuống đây, bố con mình cho mẹ con xem một hồi thì mẹ con sẽ biết chơi vui đến cỡ nào" – Kim Tử Long nắm tay con rồi từng bước từng bước một tiến vào trong biển.

Lực chú ý của Kim Tử Thiên lập tức bị chuyển đi ngay:

- Oa.... Lạnh quá!

Nước biển tháng 5 vẫn có chút lạnh, dưới ánh mặt trời rọi xuống làm mặt biển lấp lánh ánh sáng. Cậu biết, cậu sẽ nhớ rõ ngày hôm nay, vĩnh viễn nhớ rõ.

- Ngồi lên đi con! – Một tay Kim Tử Long  ôm lấy con trai rồi nâng cậu lên trên vai mình, như thế mới có thể đi đến chỗ nước sâu và cũng có thể thám hiểm cảnh đẹp thế giới dưới đáy biển.

Thoại Mỹ đứng ở trên bờ ngắm cảnh hai cha con họ chơi đùa vui vẻ, đôi mắt cô bất giác cảm thấy nóng nóng. Hạnh phúc đơn giản nhưng trân quý làm sao, không phải đây là cảnh mà cô luôn khao khát hay sao?

Từng nghĩ rằng cả đời này cũng sẽ không bao giờ gặp được cảnh trước mắt, rốt cuộc ngày hôm nay cảnh trong mơ trở thành sự thật, vậy cô còn muốn gì nữa đây?

Không lâu sau, Kim Tử Thiên và Kim Tử Long  cùng hướng lên bờ. Thấy biểu tình hai người khác lạ, cô vội vàng đứng lên hỏi:

- Làm sao vậy? Có phải bị chuột rút không, hay là dẫm phải thứ gì bén nhọn rồi?

- Bắt được rồi. hhahahhaa! – Kim Tử Long  đột nhiên ôm ngang lấy cô rồi bước vào trong làn nước biển.

- Anh làm cái gì đó? Mau thả em xuống! – Tay cô nhanh chóng quấn chặt lấy cổ anh. Chỉ có điều anh chẳng chút e ngại nào mà bế cô bước vào trong biển.

- Mẹ cũng muốn nghịch nước rồi, hahaha! – Kim Tử Thiên dùng sức hắt nước lên, chỉ sau vài cái đã khiến cô ướt mem.

- Hai bố con này! Thật là.... – Thoại Mỹ thấy hai bố con như vậy cũng đành bó tay, vậy thì đành mặt kệ. Cứ mặc chồng trước thì ôm, con trai thì vẩy nước mà bắt đầu trò chơi ....

Vui đi! Chơi đã đi! Đây là việc lãng phí sinh mệnh, đây là chuyện không hề có ý nghĩa.....

..... nhưng đây là hạnh phúc.

-----------------

Nghịch nước xong, tắm cũng xong, Kim Tử Long  lại làm cho mọi người kinh ngạc:

- Tối nay chúng ta ăn thịt nướng được không?

- Quá tốt! – Đề nghị của anh lập tức được con trai đồng ý ngay, cậu nhóc vừa kêu to vừa vỗ tay thật mạnh.

Nhìn qua cái tủ lạnh chứa đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, còn có thiết bị nướng thịt để trong bếp. Lúc này Thoại Mỹ phát giác tất cả đều có kế hoạch sẵn trước, vậy thì Kim Tử Long sẽ còn có cử chỉ kinh người gì vào dịp cuối tuần này đây? Cô không khỏi chờ mong.

Mỗi người đề sẽ thay đổi, chỉ có điều một tảng đá lạnh lẽo cũng rắn có thể nào mềm ra hay sao? Nhìn những hòn đá cuội trên bờ biển này, một tia hy vọng có lẽ đã bắt đầu nhen nhóm trong cô.

Đang lúc hoàng hôn, những tia nắng đầy trời như nhuộm cả không gian thành một bức tranh, hơn nữa còn là một bứa tranh trừu tượng.

3 người bọn họ ngồi nướng thịt trên bãi cát, cả trời đất phảng phát như chỉ một nàh bọn họ là tồn tại. tiếng cười của Kim Tử Thiên không nhừng vang lên, hai ngày nay cậu trở nên nói nhiều hơn và cũng cười nhiều hơn. So với cái khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu tình trước kia, cơ hồ không ai nhận ra đó là cùng một đứa trẻ.

Kỹ thuật nhóm lửa của Kim Tử Long cũng không tồi, anh đã giành được sự sùng bái của con trai:

- Bố, bố thật là lợi hại!

Kim Tử Long nhướng mày thể hiện một bộ dạng "Cái này còn phải nói sao". Lúc này anh còn cảm thấy thành tựu cao hơn so với việc mở mang bờ cõi chốn thương trường.

- Có thể nướng được chưa? – Thoại Mỹ đã xiên ớt xanh cùng cống hoàn* thành từng xâu, chỉ chờ lửa lên mà thôi.

(NBV: Cống hoàn là một loại thịt viên)

- Đương nhiên là được rồi – Kim Tử Long  đưa tay nhận lấy một xâu thịt nướng, tiện tay sờ sờ bàn tay nhỏ nhắn của cô. Cả ngày hôm nay anh diễn trò này không biết bao nhiêu lần, mặc kệ là sờ trộm hay sờ một cách chính đại quang minh, toàm lại là sờ được cứ sờ. (NBV: nguyên văn ^__^)

Thoại Mỹ cũng lười so đo với người chồng trước này. Lúc này không khí đang rất tốt, anh sờ được cứ sờ. Trên thực tế cô cũng không chán ghét cái cảm giác này, phảng phất như họ là một đôi vợ chồn son, còn có thêm một đứa con đáng yêu như vậy, đời người như vậy còn mong gì hơn sao?

- Mẹ vất vả quá, con đút mẹ ăn nha! – Kim Tử Thiên cầm lấy một xâu thịt nướng đưa lên miệng của mẹ mình.

- Tiểu Thiên ngoan quá, mẹ cũng đút con ăn nè. – Cô thấy con trai có lòng hiếu thảo như vậy, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

Kim Tử Long lập tức thể hiển sự bất bình:

- Vậy ai đút anh ăn đây?

- Tự mình đút cho mình đi. – Cô lười biếng trả lời, lông mi cũng không nhúc nhích một cái.

Kim Tử Thiên liền cầu tình thay cho bố:

- Bố cũng nhóm lửa vất và rồi, mẹ đút cho bố ăn đi nào!

Hiếu tử! Trong lòng Kim Tử Long tán thưởng một câu, không uổng công giáo dục bao nhiêu năm nay của anh. Mặc dù còn nhỏ nhưng Tử Thiên luôn luôn là niềm kiêu ngạo của anh!

Nếu con trai đã nói vây, hơn nữa thấy biểu tình tha thiết chờ đợi của Kim Tử Long thì Thoại Mỹ không thể không thuận theo. Sau khi đút một miếng thịt vào trong miệng anh, thấy anh nhai ngon lành thì cô không kìm nổi nụ cười.

Mặt trời hoàn toàn lặn xuống, màn đêm đang kéo tới. Hình ảnh buổi hoàng hôn gây cho mọi người một cảm giác khó tả, ánh sáng huy hoàng cuối cùng cũng tắt, thay cào đó là màn đêm yên tĩnh mà thần bí.

Kim Tử Long thắp lên hai ngọn nến, sau một bữa thịt nướng no nê thì anh còn chuẩn bị một trò vui khác nữa:

- Pháo thăng thiên có khả năng gây nguy hiểm, cho nên chúng ta chơi món này đi!

- Đây là gì ạ?" – Kim Tử Thiên chăm chú nghiên cứu một đoạn cây màu đen gì đó.

Kim Tử Long trân trọng giới thiệu:

- Đũa thần của tiên nữ, cái này đứa trẻ nào cũng nên biết! Đến đây, để bố giúp con đốt nó lên.

Lửa vừa đến, cái "Đũa thần của tiên nữ" này "Xèo..." một tiếng liền cháy bừng lên, sau đó từng chùm ánh sáng bắn ra mạnh mẽ.

Kim Tử Thiên cực kỳ hưng phần cầm cái "Đũa thần của tiên nữ" cho đến khi ánh sáng từ đầu cây pháo hoa tắt hẳn. Ở trong tâm linh nho nhỏ của cậu mơ hồ cũng hiểu được tất cả đều phải đi qua, ánh sáng có sáng lạng cỡ nào rồi cũng trở về với màn đêm, nhưng những gì tốt đẹp sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.

"Đũa thần của tiên nữ" có phải là chiếc đũa thần của cô tiên không? Nếu như vậy, cậu sẽ hướng đến cô tiên mà cầu nguyện, nguyện rằng bố mẹ sẽ mãi mãi sẽ ở bên cạnh cậu, vĩnh viễn vui vẻ hạnh phúc vui vẻ ........

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #longmỹ