Chap 3

-Thật là một đứa trẻ dễ thương

-Thật là một đứa trẻ đáng yêu

thím Trương cũng chẳng biết hôm nay mình đã cảm thán như thế này bao nhiêu lần rồi , mỗi lần nhìn thấy Vương Nguyên là bà lại không kìm được cảm xúc, phải cảm thán 1 câu mới thấy vừa lòng. Thím Trương nhẩm tính mình vào đây làm hôm nay đã tròn một tuần rồi, cũng đã ở cùng Tiểu Nguyên này được chừng đó ngày. Cũng giống như ông bà Nhạc, bà đã quen thuộc với những hành động của cậu bé. Như hiện tại Tiểu Nguyên đang ngồi xem phim hoạt hình, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào màn hình tivi dường như không thấy chớp. Thím Trương ngồi bên cạnh cứ chốc chốc lại nhìn cậu nhóc nhỏ, bà đang chờ đợi, bây giờ gần 8h, sắp hết phim, Tiểu Nguyên sẽ đi ngủ, lúc đó bà cũng về nhà.

Ngày đó, như lời Vương lão gia nói, cả nhà ông Nhạc có mặt tại thành phố A. Chính Vương lão gia cho máy bay và xe riêng đi đón tận nơi gia đình bạn của mình, rồi lại đưa về Vương gia nghĩ ngơi. Ngày hôm sau, cả nhà Vương gia ngoại trừ Vương Nam vẫn chưa về chính thức làm lễ thành hôn cho Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên. Lễ thành hôn kì lạ, không tổ chức, không bạn bè, chỉ có người trong nhà, thậm chí chỉ có chồng và không có vợ. Vương Nguyên không muốn đến chỗ đông người, bà Nhạc đành phải luôn ở trong phòng với cháu. Vậy là cả nhà họ Vương chính thức có thêm một thành viên mới. Cũng ngay hôm đó, Vương lão nói Vương Tuấn Khải từ lâu đã ở riêng, tính tình Vương Nguyên như vậy cũng nên ở riêng mới thích hợp, vậy là quyết định cho đôi vợ chồng mới cưới không cần về Vương gia sống chung, hôm sau sẽ đưa Vương Nguyên về bên nhà Tuấn Khải sống. Tuấn Khải nhìn ông mình sắp đặt, nhìn tờ giấy kết hôn đỏ thắm trên bàn chỉ im lặng từ đầu đến cuối.

Lúc đưa Vương Nguyên đến nhà Tuấn Khải thì mới càng khâm phục Vương lão thần thánh, không những tự làm giấy chứng nhận kết hôn, Vương lão còn sai người bày trí lại nội thất trong nhà Tuấn Khải để phù hợp với cháu dâu của mình, nhất là căn phòng ngủ của hai người được trang trí không khác gì phòng ngủ của Vương Nguyên ở nhà cũ, Vương Nguyên có thói quen nhìn vào chiếc đồng hồ hình con gấu, rồi lại thích nằm trên giường nhìn những ngôi sao nhựa phản quang được bà Nhạc gắn lên, tất cả đều có, ngay cả cái tủ quần áo gỗ cũng được đặt làm giống như đúc khiến cho ông bà Nhạc cảm thán há hốc miệng. Bà Nhạc ngậm ngùi cảm động, thầm cảm ơn hàng trăm lần người bạn già của chồng mình, cũng làm cho bà bớt khóc thương cháu, tìm cách giúp đỡ Nguyên Nhi quen với gia đình mới, quen với chồng mình, bà cảm thán, con cháu trong nhà đã gả đi, từ nay đã là người nhà họ Vương rồi.Người cháu rể này, đúng như lời chồng bà kể, lạnh lùng và hơi khó gần, nhưng quả thật bà phải tự nhận mình khá từ hào vì cháu rễ thật tuấn tú , không khỏi cảm thán thật xứng đôi với đứa cháu dễ thương nhà mình.

Vương Tuấn Khải không chỉ là tuấn tú như bà Nhạc nghĩ, chính Vương lão từng nói với ông Nhạc Tuấn Khải không giống cha như Vương Nam và Thiên Tỷ, anh có nét đẹp của mẹ anh. Mũi cao thẳng, môi mỏng, nhất là đôi mắt đen sâu thẳm thẳm tuyệt đẹp. Vương lão cũng cười cười đùa giỡn với bạn rằng nếu Tuấn Khải sinh ra làm con gái sẽ là một mỹ nhân đệ nhất đó khiến ông Nhạc cũng cười khổ theo.

Hôm sau thì thím Trương tới, lúc đó Nguyên Nhi dường như đã quen ở nhà lạ, cho dù căn phòng ngủ rộng hơn trước rất nhiều, cái giường cũng rộng hơn nhiều, nhưng cái đồng hồ con gấu vẫn nằm đó cho cậu nhìn giờ, Vương Nguyên cũng coi như yên ổn. Bà Nhạc hôm qua ngủ cùng cháu, lúc trước bà nghe lão Vương nói với Vương Tuấn Khải khoan đụng đến Vương Nguyên bà thấy thật ngại ngùng và bối rối trước cháu rể,nhưng việc bà bất ngờ là Tuấn Khải lại đồng ý, còn nói sẽ ngủ riêng, bà vừa thấy nhẹ lòng lại vừa thấy áy náy , nhẹ lòng là vì bà cũng chưa muốn cháu mình trải qua chuyện vợ chồng, Vương Nguyên nhà bà không giống người bình thường , nhưng lại thấy áy náy cháu bà như thế này thật không công bằng với Vương Tuấn Khải. Thật nhanh sau đó bà quên mất phải áy náy, bà sắp phải xa cháu rồi, đứng ngoài cửa nhìn Vương Nguyên lần nữa, bà nuốt nước mắt đi tìm thím Trương nói chuyện.

Suốt một ngày chỉ dẫn lại nhờ vả đủ điều cho thím Trương, tối hôm đó Vương lão đề nghị hai ông bà về nhà mình ở. Bà Nhạc không muốn đi nhưng vẫn phải chấp nhận, bà phải để cháu quen với cuộc sống không có mình bên cạnh, muốn rời xa cháu phải làm liền từ bây giờ, nếu không mãi mãi khó mà dứt bỏ được. Điều bà không ngờ là hôm sau, Nhạc Ân vẫn bình thường, lúc bà đến đã thấy thím Trương đúng giờ cho Nhạc Ân ăn, mọi chuyện coi như đã an bài , ông Nhạc dứt khoát từ chối lời năn nỉ ở lại của bạn, ôm cháu gái một cái thật chặt, cuối cùng dắt bà Nhạc đang khóc lóc thảm thương về nhà. Đã đến lúc Nhạc Ân nhà ông phải trưởng thành rồi.

--------------------

Ông bà Nhạc từ chối đi máy bay của Vương lão, khó khăn từ biệt người bạn già xong, ông bà được được ra ga tàu lửa. Lúc này trên tàu, bà Nhạc đang thẫn thờ buồn bã. Bà thấy nhớ Tiểu Nguyên nhà bà rồi, có lúc còn ân hận gả cháu đi, ba muốn trở lại ngày tháng ngôi nhà có ba người cùng sống. Chợt có tiếng ho khe khẽ làm bà giật mình, nhìn sang mới biết chồng bà đang ho, nhìn người chồng cũng đã gần 70 tuổi đang nằm ngủ, mái tóc gần như bạc trắng, mày nhíu lại khó khăn bà bỗng sững sờ . Bà đã không hề nhận ra rằng chồng mình đã vất vả suốt mấy ngày nay rồi, tất cả, đúng, tất cả không phải là vì tìm cho Tiểu Nguyên một người chồng,là để cho bà bớt muộn phiền lo lắng cho cháu hay sao, xa Tiểu ông cũng khổ sở không kém bà cơ mà. Lát sau, người phụ nữ già nở một nụ cười thanh thản, lại khẽ đưa tay vuốt mi tâm nhíu chặt của người chồng, khẽ thì thào thật nhỏ : " Tiểu Nguyên, cháu yêu của bà, cháu sẽ hạnh phúc".

------------------------

Thím Trương cũng nào có quên được ngày chia ly của hai bà cháu nhà họ Nhạc, lúc đó bà đứng bên cạnh Tiểu Nguyên nhìn ông Nhạc kéo tay bà Nhạc đi ra xe mà nước mắt cũng rơi theo. Bà có thể hiểu nỗi lòng của bà Nhạc lúc này, nhìn qua cháu chỉ biết đứng đó, đôi mắt rủ xuống thờ ơ, bà lại càng thương xót hai bà cháu đáng thương. Lúc hai ông bà đã lên xe đi rồi, bà nhớ lời bà Nhạc, Vương Nguyên không thích đụng chạm da thịt , mới cầm ống tay áo dài dắt cậu đi vào nhà. Nhưng lúc đó bà chợt nghe một tiếng nhỏ nhỏ, bà nghĩ mình nghe nhầm nhưng ngay lập tức quay đầu ngạc nhiên nhìn Tiểu Nguyên , có phải cậu bé này nói, bà nghe rõ ràng cho dù cậu nói rất nhỏ, rất khẽ, cậu nói :

-Bà....

Kể từ đó, ngày nào thím Trương cũng thỉnh thoảng nói chuyện với Tiểu Nguyên, bà Nhạc có kể Nguyên Nguyên không muốn nói, thế là bà buột miệng hỏi bà Nhạc đã nghe cậu nói lần nào chưa, chỉ thấy người bà kia khổ sở ủ rũ không nói gì làm bà đoán là Tiểu Nguyên không biết nói, chỉ là bà Nhạc thương cháu mới nói cháu có thể nói mà không muốn nói. Nhưng hôm đó rõ ràng bà nghe thấy, điều đó làm bà dị thường kinh hỉ, ngày nào cũng chú ý chờ mong cậu phát ra âm thanh gì đó, nhưng vẫn thất vọng nặng nề mà thôi.

Nhạc báo hiệu phim kết thúc, ngày nào Tiểu Nguyên cũng xem phim này nên bà không xem cũng biết điệu nhạc đó. Nhìn cậu từ từ đứng dậy, lại từ từ đi đến tivi, lấy đìa phim ra, tắt tivi. Lại thong thả đi từng bước về phòng ngủ, bà cũng đứng dậy thu xếp ra về. Tiểu Nguyên 8h đã lên giường, nhưng không ngủ sớm, cậu sẽ ngắm mấy ngôi sao trên nhà cho đến khi nào muốn ngủ.Thím Trương nhìn lại cửa phòng ngủ lần nữa, bật chiếc đèn ngủ trong phòng khách để tắt bóng đèn lớn, bà đóng cửa đi về nhà.

Thím Trương làm ở đây 7 ngày nhưng chỉ thấy Vương Tuấn Khải 2 lần, 1 lần là lúc bà đến nhận việc, có ông bà Nhạc và cả Vương lão cũng ở đó, và 1 lần là ngày hôm sau ông bà Nhạc về nhà, lúc đó chính Vương Tuấn Khải là người xách hành lí ra xe cho ông bà của vợ mình, lúc ông bà Nhạc đi thì Vương lão cũng căn dặn vài câu rồi đi, Tuấn Khải đã nói với bà là anh phải đi làm cả ngày nhờ bà chăm sóc Tiểu Nguyên. Thím Trương cũng chỉ là người giúp việc nên không dám quan tâm đến chuyện của nhà chủ, nhưng quả thật bà cũng cảm thấy có nhiều điều không đúng. Ví như, trong nhà không có ảnh cưới, ví như những ngày sau đó Vương Tuấn Khải có về nhà ngủ nhưng lại đi sớm về khuya bà không một lần đụng mặt, lại ví như hai vợ chồng hai phòng, ... nghĩ đến cậu nhóc nhỏ ngu ngơ Tiểu Nguyên bà đoán đến chín phần là hôn lễ của 2 người Vương lão bắt cháu mình cưới. Bà chẳng biết căn bệnh tự kỉ là thế nào, nhìn Tiểu Nguyên bị bệnh đó bà chỉ thấy cậu hơi ngây ngô mà thôi , làm theo lời dặn của bà Nhạc thì mọi chuyện đều dễ dàng, cậu còn dễ chăm sóc hơn cả người bình thường. Bước đi trên con đường nhỏ, nhìn vào từng ngôi nhà đang rộn ràng tiếng cười , bà thầm mong hạnh phúc cho cậu bé Tiểu Nguyên

--------------------------------

Vương Tuấn Khải không ở nhà, mấy hôm nay văn phòng của anh nhận lời trang trí cho một cửa tiệm cafe sắp mở, đúng là anh không thế về nhà sớm được. Thời gian trang trí khá dài vì đây là một quán cafe khá lớn, nhưng hôm nay đã là ngày cuối cùng.

-Anh Tuấn Khải, ba em muốn mời các anh đi nhà hàng để cám ơn các anh đã giúp đỡ
  một giọng nữ trong trẻo vang lên, mang theo vài phần tinh nghịch của một cô gái trẻ.

Tuấn Khải đang dọn dẹp cọ vẽ và thùng sơn ngẩng đầu nói với Tư Ưu, con gái của chủ quán

- Cho anh chuyển lời cám ơn, nhưng hôm nay anh xin thất lễ trước không đi cùng mọi người , anh đã có hẹn.

Xong liền cúi người tiếp tục dọn dẹp.

Tư Ưu nhìn ngườii đàn ông trước mắt áo quần còn có vết sơn loang lổ cũng không làm giảm đi vẻ bề ngoài thu hút liền cắn răng nói, giọng nói đã pha chút thất vọng :

- Nói sao anh cũng là thợ vẽ chính, đồng nghiệp của anh ai cũng đi cả mà, anh đi cùng cho vui, ngày mai anh cũng không còn làm .. ở đây nữa ..

những lời cuối mang theo nuối tiếc, khuôn mặt khả ái, đôi mắt buồn bã thật khiến người khác không can tâm làm trái .

Tuấn Khải cũng thu dọn xong, vác túi đồ lên lưng, tay xách chiếc thùng sơn nhìn cô gái trước mắt , nhàn nhạt mở miệng

-Để anh đi xin lỗi ba em .

nói xong liền đi thẳng để mặc cô gái đứng sau nhíu lông mày bất mãn.

Thành phố đã lên đèn rực rỡ , Vương Tuấn Khải sau khi ghé về văn phòng để thay đồ liền rời đi. Chiếc xe hơi hòa vào dòng xe vẫn còn đông đúc đi về phía sôi động nhất của thành phố.

Trong một quán bar sang trọng , từ xa Tuấn Khải đã trông thấy Hạ Lâm Phong ngồi một mình.Hạ Lâm Phong cũng kịp nhìn thấy bạn mình đang đi lên, liền mĩm cười, Tuấn Khải chưa đi đến đã bị ném cho một thứ, chụp lại thì thấy đó là một gói thuốc hảo hạng.

Nhìn Tuấn Khải châm thuốc hút, Hạ Lâm Phong mới mở miệng, giọng điệu đùa giỡn quen thuộc

- Vương nhị thiếu gia thật khó gặp mặt, tôi hẹn với cậu lần thứ 101 mới được gặp cậu

Tuấn Khải thong thả nhả khỏi thuốc, thong thả rót cho mình một ly rượu, cũng không quan tâm ly rượu đã cạn của bạn mình, từ từ uống, từ chối cho ý kiến. Dù đã quen thuộc nhưng một màn này cũng khiến cho Hạ Lâm Phong muốn nổi điên,gương mặt đẹp trai nhăn nhở dở khóc dở cười, cuối cùng tự rót rượu cho mình rồi nói

- Hôm nay là ngày cuối cùng

Lúc này Diệp Hạo mới mở miệng

-Ừ , hôm nay tôi rảnh rỗi để chiều cậu

- Vẽ trang trí mà ngày nào cũng làm tới hơn 10h, tôi không nghĩ cái văn phòng cậu làm ăn thế nào nữa, chẳng có công ty nào lại bắt nhân viên mình làm việc như thế -Lâm Phong tỏ vẻ bất mãn .

-Đó chỉ là một cái văn phòng nhỏ với 6 người , không phải là công ty, quan trọng hơn,nơi tôi làm khác những nơi khác , còn khác cái gì thì như cậu vừa nói ...

Lâm Phong nhìn bạn mà á khẩu, bạn mình không nói thì thôi, nói ra câu nào cũng làm anh không thể nói tiếp, đã hơn 1000 lần anh tự hỏi mình sao lại kết bạn với loại người này cơ chứ . Tuấn Khải nhàn nhã liếc người đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt tự hỏi , không quá quan tâm tiếp túc uống rượu.

Hạ Lâm Phong đương nhiên biết văn phòng Tuấn Khải làm việc rất thất thường, có công việc là làm không ngừng nghỉ, không phân biệt thời gian như công ty bình thường. Anh cũng biết dạo gần đây văn phòng Tuấn Khải luôn có việc. Lâu lâu bạn mình mới có thời gian để cùng ngồi uống ly rượu nên anh phải biết trân quý.

Tiếng ca sĩ vang lên nhẹ nhàng, như nhớ ra điều gì, Lâm Phong rút ra một tấm vé đặt lên mặt bàn trước mặt bạn, cười thần bí. Nhưng không kịp đợi Diệp Hạo mở miệng đã nói một câu mang đậm mĩa mai

-Tam thiếu gia Vương gia thật tình cảm, đứng ra tổ chức triễn lãm tranh cho vợ chưa cưới, cậu nói xem nhà họa sĩ, tranh của Âu Dương Na Na có thể dùng để triển lãm được chưa

Trên bàn là tấm vé mời đến dự triển lãm tranh, người mời là Thiên Tỷ và Âu Dương Na Na

Tuấn Khải nhìn tấm vé mời trên bàn, lại nhìn gương mặt đang chờ xem cuộc vui của bạn nhìn mình thấy thật tức cười,cầm lấy tấm vé mời xem xét, trong đôi mắt luôn thờ ơ có chút biến đổi.

Lâm Phong nghiêng đầu đánh giá bạn mình đang suy nghĩ điều gì,Âu Dương na Na,Âu Dương Na na cô gái anh từng gặp mấy lần, một người con gái xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, giọng nói dịu dàng ngọt ngào, quả thực đáng để cho cả đám đàn ông yêu thương, nhưng điều đó không đủ để anh lưu tâm đến con gái nhà Âu Dương gia, mà là việc cô từng là người yêu của người bạn không tim không phổi trước mặt anh đây, anh còn nhớ như in lần đầu tiên biết Âu Dương Na Na là bạn gái Tuấn Khải, lúc đó anh và Tuấn Khải hẹn nhau ăn cơm, anh đến nơi thì thấy hai người ngồi chờ anh. Hôm đó anh đã nhìn mãi mà chẳng thấy mặt trời lặn ở hướng Đông , cuối cùng phải chấp nhận sự việc người bạn 25 năm không một mảnh tình đã có bạn gái. Người có thể rung động được Tuấn Khải là một người đặc biệt, nhưng anh không ngờ người đặc biệt đó giờ lại là em dâu của bạn mình, anh không hiểu nguyên nhân gì xảy ra, sau lần gặp đầu tiên đó, anh cũng chỉ gặp cô đi cùng Tuấn Khải thêm 1 lần nữa, chuyện giữa hai người anh không hay biết tất cả, nhưng anh biết Tuấn Khải không bao giờ phản bội trước , anh vẫn đứng về phía bạn mình, vẫn chờ một ngày biết sự thật .

-Lâm Phong, có bao nhiêu người biết tôi là con trai của Vương Thiên Minh

Câu hoỉ bất ngờ làm Hạ Lâm Phong bừng tỉnh cảm xúc, anh khó hiểu nhìn bạn, nhưng đúng là việc Vương Tuấn Khải là con trai của Vương gia rất ít người biết, năm đó lúc Vương lão gia đưa Vương Tuấn Khải về cả nhà mới biết anh là con trai Vương Thiên Minh, nhưng trong nhà không ai tiết lộ điều gì, trong thành phố này người họ Vương không thiếu, lúc đó anh ở với Vương lão gia , được người của Vương lão đưa đi học , không người ngoài nào ngờ được anh là con ruột Vương Thiên Minh, sau đó 5 năm sau anh một mình về lại căn nhà cũ của 2 mẹ con anh sống, rồi lại đi du học, chỉ mới trở về gần 2 năm đây, nhưng chuyện này có ý nghĩa gì ,Hạ Lâm Phong nhìn bạn mình thắc mắc .

Tuấn Khải nhàn nhã nhấp rượu, không thèm liếc bạn mình sau khi đã quăng cho bạn một vấn đề khó hiểu, anh chỉ nghĩ :"Hạn Lâm Phong, cậu thật là ngốc, tôi chỉ là không muốn thấy vẻ mặt hí hửng của cậu mà thôi".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top