Anh không tin em sao?

Jim và Tom, dù rất khô khăn và vô cảm, nhưng kết bạn với họ không quá khó. Cả ba sớm đã gần gũi như bạn bè, không nề hà danh phận mà bên nhau rất thân thiết.

Khi cả ba đang cùng chơi cờ cá ngựa, thì bị xen ngang bởi tiếng bước chân cồng cộc. Rất lạ lẫm với Pete, không phải Maccau, cũng không phải Vegas, hay bọn thằng Dao, vậy có thể là ai? Cậu hoàn toàn bất ngờ khi một gương mặt xa lạ bước vào. Thật ra cũng không phải người lạ gì, chính là cái bản mặt mà cậu đã nhìn thấy trên điện thoại Vegas. Pete thầm nghĩ:
- Loại đỉa bám chân này tới đây làm gì?

Trong khi đó, May chưa kịp tiến thêm nửa bước thì đã bị Jim và Tom chặn lại.
- Không phận sự miễn vào!
- Sao chúng mày dám? Tao là bạn anh Vegas đấy. Chán sống rồi à?
- Cậu Vegas đã có lệnh. Dù chết, chúng tôi cũng phải ngăn chặn việc có người lạ tiếp xúc với cậu Pete.
- Cái quái gì cơ? Anh ấy có cần phải giữ kĩ thằng đó vậy không?
Cậu ta vậy mà đang ghen tị với Pete, nhưng lấy tư cách gì? Thật rẻ rúng. Trông dáng vẻ vẫy vùng trong bất lực của May, Pete thấy mà nực cười:
- Nó muốn tới đây làm trò hề cho mình coi sao?

Biết Pete đang cười nhạo mình, May cay cú, quát tháo:
- Mày cười cái mẹ gì? Tưởng mình là Kim cương được trưng trong hộp kính sao?
- Cậu có ý gì đây? Tôi với cậu không quen không biết, tại sao lại muốn sinh sự ?
- Tao không muốn sinh sự với mày? Tao muốn đàm phán!
- Đàm phán?
- Bảo bọn này đi ra, tao sẽ nói rõ hơn.
Pete suy nghĩ một lúc, nhìn dáng vẻ tên này yếu ớt và mỏng manh như vậy, sao có thể làm hại cậu. Pete cũng tò mò, một công tử như hắn cần gì ở chỗ người nghèo, phải ăn nhờ ở đậu như cậu. Nên đồng ý cho tên May đi vào và yêu cầu Jim Tom ra ngoài đợi.
- Có gì tôi sẽ gọi các cậu.

Mặc kệ sự đề phòng của Jim và Tom, May vênh váo đi vào rồi chễm trệ ngồi xuống ghế. Không ngần ngại mà thẳng thừng tuyên bố yêu cầu Pete phải nhường Vegas cho mình, đổi lại bất kì cái gì cậu muốn: xe, nhà, tiền tài,... Với Pete, thứ cậu muốn chỉ có hạnh phúc. Mà hạnh phúc của cậu là tự do và Vegas. May làm sao mà cho cậu được? Pete cũng chẳng khách sáo với May nữa, khi cậu ta xem Vegas như một món hàng để mua qua bán lại, cái cảm giác mà Pete đã từng nếm trải, và cậu vô cùng căm phẫn và ghê tởm điều đó.
- Cậu nghĩ mình có những gì mà muốn trao đổi với tôi?
- Tao có tiền, có rất nhiều tiền, cái mà những kẻ thấp kém như đám vệ sĩ chúng mày mơ cũng chẳng bao giờ dám mơ tới.

Đến cái chết cậu còn dám đối diện, thì dăm ba tên trà xanh này đã là gì, cậu ta đã như thế, thì Pete cũng sẵn sàng chơi bài ngửa:
- Mày có nhiều tiền đến mấy cũng không khoả lấp được cái phần túng thiếu bên trong. Tao không có tiền, nhưng có cái mày cần?
- Cái quái gì cơ?
- Tao có tình yêu của Vegas. Và nhân cách, để không trở thành loại tiểu tam như mày.
May định lao tới đánh Pete, nhưng có lẽ đó là sự ngu dốt dại dột của tên này. Cậu ta quên mất mình đang đứng ở đâu, lại muốn động thổ trên đầu thái tuế. Pete là vệ sĩ, đủ khả năng chấp một mắt với tên May. Cánh tay ốm yếu kia bị cậu chặn đứng, hất ngã ra sàn.
May vẫn không chịu bỏ cuộc, quay ra cắn lại.

Cậu ta đi tới gần cái bình gốm mà Vegas đã tặng Pete, đập vỡ nó trong sự bàng hoàng của Pete. Đanh nghiến từng từ từng chữ, rất thách thức và ngông nghênh:
- Nhân cách của chúng mày cũng như cái bình này thôi. Vỡ vụn nhanh lắm. Nhưng mày yên tâm, tao có tiền, tao có thể mua cái mới cho.
- Thằng khốn này.

May thực sự đã chọc điên Pete. Xem thường cậu, lấy Vegas làm món hàng trao đổi và rồi sỉ nhục tình yêu của cả hai, máu nóng thôi thúc cậu đáp trả cho kẻ trước mặt một trận ra trò.
- Vào tay tao thì mày tới số rồi!
Bộ dạng kia của Pete thực sự đã doạ tên May khiếp đản. Có lẽ đây là lần đầu, có kẻ dùng ánh mắt sát khí như vậy nhìn cậu ta. Cũng chả trách công tử bột này được, cái thói ếch ngồi đáy giếng, xem trời bằng vung thì chỉ có nước khóc ra máu.

Pete doạ May ngã ngửa ra đất, tay cứa vào mảnh gốm, rồi chảy máu. Có lẽ hôm này ngày xấu của Pete, đúng lúc đó, Vegas từ phòng ông Kan quay lại, một phen chứng kiến. Thấy Vegas, cậu ta nũng nịu, diễn vai nạn nhận bất lực:
- Em chỉ muốn nó chuyện một chút với anh Pete. Không hiểu vì sao mà anh ấy lại đẩy em, còn làm em bị thương nữa.
Vì lo cho vụ làm ăn hơn là May, Vegas vậy mà lại nhìn Pete với ánh mắt hung hãn, không chừa cho cậu một khoảng trống để biện hộ.
- Anh tin nó sao? Vegas!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top