Chap 1: Đôi mắt và nụ cười
Bước chân ra khỏi thang máy Tú đi về bên phía văn phòng, tay vừa đưa lên nhìn đồng hồ. 7h15p, sáng nay cuộc gọi từ mẹ khiến Tú tỉnh giấc sớm, do đó Tú quyết định đi làm sớm hơn bình thường một chút, cả phòng marketing hôm nay vẫn chưa có ai tới. Nhìn một lượt căn phòng Tú bước về phía phòng làm việc của mình, đặt chiếc cặp lên bàn, cởi bỏ chiếc áo khoác mỏng vắt ra phía sau ghế rồi bước về phía cửa sổ kéo mở chiếc rèm cửa màu kem cho ánh sáng tràn vào trong phòng. Sau đó Tú quay ra ngoài pha cho mình một ly cafe nóng. Tú cầm ly cafe quay trở về phòng bước đến bên cửa kính, quay lưng lại với cánh cửa ra vào, ánh mắt hướng ra xa, nơi mà mọi người vẫn chen chúc nhau trong giờ cao điểm của buổi sáng. Đứng một hồi lâu Tú lại đồng hồ lên nhìn thấy đã 7h45p, Tú quay trở lại bàn làm việc và bắt đầu cho một ngày làm việc mới của mình.
Buổi sáng đầu tuần bận rộn với kế hoạch quảng bá sắp tới cho sản phẩm mới của công ty. Tú đưa mắt nhìn đồng hồ trên bàn thấy đã 12h trưa. Tú nhanh chóng đứng dậy, không quên cầm theo chiếc điện thoại di động.
"Sếp". Long lên tiếng gọi khi vừa thấy Tú bước ra khỏi phòng làm việc. "Đi ăn cùng mọi người không sếp?". Long hồ hởi hỏi.
"Anh và mọi người cứ đi ăn đi ạ. Em có chút việc". Tú mỉm cười trả lời.
"Vậy chào sếp ạ". Mọi người đứng dậy cúi chào Tú rồi cười đùa cùng nhau đi ra ngoài.
"Chúc mọi người ngon miệng". Tú cũng chào mọi người rồi nhanh chóng dời đi. Những nhân viên trong văn phòng này luôn rất vui vẻ và hòa đồng. Các nhân viên cũng đều là những người trẻ năng động nên không có khoảng cách nhiều. Có lẽ một phần khi tuyển họ vào phòng marketing này Tú luôn là người trực tiếp theo tuyển dụng. Thế nên tính cách của mọi người tuy mỗi người một vẻ nhưng làm việc lại rất gắn kết với nhau.
Tú bước vào cửa hàng thức ăn nhanh bên cạnh công ty nhìn một lượt tìm gương mặt thân quen. Ánh mắt Tú dừng lại ở một chiếc bàn cạnh cửa sổ trong góc cửa hàng, nơi mà anh trai Tú đang nở một nụ cười tươi nhìn Tú. Tú ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh trai mình.
"Sao tự nhiên hôm nay qua tìm em vậy?". Tú vừa xắn tay áo chiếc áo sơ mi trắng của mình lên vừa hỏi.
"Anh không được phép qua ăn trưa cùng em gái hả?". Hoàng nhìn Tú mỉm cười.
"Anh ăn gì để em đi lấy?".
"Hamburger bò đi"
"Chờ em một chút". Tú mỉm cười đứng lên tiến về phía quầy bán hàng. Tú xếp vào hàng chờ tới lượt mình, thật may vì lúc này đã bớt đông người đứng chờ hơn. Đứng chờ tầm 10p cuối cùng cũng tới lượt Tú.
"Cho tôi hai hamburger bò, một khoai tây chiên lớn và 2 coca". Tú nhìn vào menu rồi nhanh chóng gọi đồ, quán ăn lúc này càng một đông.. Bỗng phía sau một người va vào lưng Tú.
"Xin lỗi ạ". Giọng một cô gái vang lên ngay phía sau Tú.
"Không sao". Tú khẽ quay đầu lại nhìn, ánh mắt Tú dừng lại ở khuôn mặt của cô gái ấy, sau đó Tú không tìm được cách nào để mình thoát khỏi đôi mắt của cô gái đang đứng trước mặt mình. Tú cứ đứng nhìn đôi mắt như có sức ma lực kì lạ đó mà quên cả mọi thử đang diễn ra xung quanh.
"Bạn gì ơi". Tú nghe thấy tiếng gọi mới chợt sực tỉnh quay về phía bàn bán hàng. Nhận khay đồ ăn Tú bước về phía anh mình đang ngồi chờ, không quên ngoái đầu nhìn về cô gái đó.
"Tú này". Anh Hoàng lên tiếng gọi, kéo Tú ra khỏi suy nghĩ về cô gái kia.
"Dạ".
"Anh tính cuối tháng mở thêm 1 shop bên quần áo ở Phạm Ngọc Thạch nhưng thiếu một chút vốn".
"Anh cần nhiều không?"
"Vài chục thôi, anh chị cũng dành dụm gần đủ rồi".
"Để lát em chuyển qua cho anh". Tú nói rồi tiếp tục với chiếc humburger của mình. "Lần sau có cần thì cứ gọi em thôi, không cần qua gặp em đâu".
"Dù là anh em cũng phải có nguyên tắc". Anh Hoàng mỉm cười nháy mắt với Tú. "Mà 25 tuổi đầu rồi, cứ một mình vậy sao? Chưa dám nói thật với mẹ thì cũng cứ hẹn hò với ai đó cho bớt cô đơn đi"
"Anh sắp giống mẹ rồi đấy". Tú thở dài.
"Khác chứ, mẹ đòi con rể còn anh đòi em dâu". Anh Hoàng cười nham hiểm. "Định khi nào thì thú nhận với mẹ đây?".
"Em chưa biết, cần thêm chút thời gian nữa". Tú bỏ một miếng khoai tây vào miệng nhai một cách nhàm chán, đánh ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ.
Tú trở lại văn phòng để bắt đầu ca làm việc buổi chiều. Trước khi Tú dời đi anh Hoàng còn đưa cho Tú một chiếc bình có nói là chè trôi mẹ làm cho Tú. Ngồi vào bàn làm việc Tú đưa tay cầm bức ảnh đặt trên bàn lên nhìn. Bức hình chụp Tú trong một chiếc áo sơ mi trắng đang cười rạng rỡ quàng tay qua vai một cô gái trong chiếc váy trắng đang nở một nụ cười tươi sáng như ánh dương, cô gái ấy thấp hơn Tú một chút, có lẽ cao hơn 1 mét 6. Ánh mắt Tú nhìn gương mặt cô gái đó ánh lên một nỗi buồn đến tái tê lòng. Chợt tiếng gõ cửa vang lên đưa Tú về với thực tại.
"Mời vào". Tú điều chỉnh cảm xúc, lấy lại vẻ lãnh đạm của mình. Thư kí bước vào với tập tài liệu trên tay.
"Đây là hồ sơ của 3 người giám đốc đã hẹn gặp chiều nay, em đã sắp xếp lại rồi ạ".
"Cảm ơn em". Tú gật đầu khẽ mỉm cười. Trang cũng cúi chào xin phép ra ngoài.
Tú cầm tâp tài liệu lên xem lại một lượt, đây là những người Tú hẹn tới buổi phỏng vấn chiều nay. Dạo gần đây phòng marketing rất bận rộn nên Tú quyết định tuyển thêm 1 người nữa, sau khi lọc hồ sơ thì còn lại 3 người này. Đang chăm chú chuẩn bị cho buổi phỏng vấn vào lúc 14h30p thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Lần này thư kí bước vào với một tập tài liệu khác.
"Tổng giám đốc". Tú đứng dậy cúi người chào.
"Cứ ngồi đi". Ông phẩy tay ra hiệu cho Tú, trên tay ông cầm một tập tài liệu. Thấy ánh mắt tò mò của Tú ông cũng không chần chừ mà nói luôn. "Lát phỏng vấn cháu phỏng vấn thêm người này nhé". Ông đặt tập tài liệu lên bàn Tú.
"Sao đột nhiên tổng giám đốc lại thêm người vậy ạ? Chẳng phải...". Tú chưa kịp nói hết câu thì ông Đức đã lên tiếng.
"Cháu cứ phỏng vấn đi rồi biết". Ông mỉm cười với Tú rồi đi ra khỏi phòng.
Tú ngồi xuống cầm tập tài liệu ông Đức mới đưa lật ra xem. Nhìm vào tấm ảnh trên hồ sơ Tú chợt sững người. Đó là hồ sơ của cô gái Tú đã gặp lúc trưa, cô gái vô cùng khiến Tú cảm thấy ấn tượng. Tú cố đẩy hình ảnh cô gái ấy sang một bên và tiếp tục xem hồ sơ. Cô gái ấy tên là Nguyễn Linh Nhi, sinh ngày 14/6/1993. Nhìn đến đây Tú lại tiếp tục sững người lại thêm vài giây nữa rồi mới xem tiếp hồ sơ về cô ấy. Sau khi đọc hồ sơ của Nhi, Trúc hiểu vì sao tổng giám đốc muốn Tú phỏng vấn cô gái này. Nhi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội sau đó được đi du học ở Singapore về ngành marketing và quản trị. Đọc bản CV cũng có thể thấy được cô gái này là người rất có khả năng, nhưng vẫn phải kiểm tra kĩ hơn nữa.
Như đã hẹn từ trước, đúng 14h30p buổi phỏng vấn được bắt đầu. Tú dặn thư kí sắp xếp theo đúng dự định ban đầu và để Nhi ở cuối. Cả bốn người đến phỏng vấn ngày hôm nay đều có độ tuổi từ 23 đến 25, và đều là nữ. Tú luôn lựa chọn những người trẻ, tuy kinh nghiệm không quá nhiều nhưng họ sẽ luôn tràn trề nhiệt huyết, có như thế họ mới không nản chí trong thương trường khốc liệt này. Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn với ba người kia, Tú ghi lại cái tên mà mình chọn trong ba người họ, sau đó quay qua Trang ra hiệu mời người cuối cùng vào.
Nhi bước vào trong một bộ đồ đơn giản với chiếc áo sơ mi trắng và chân váy màu xanh nhạt, mái tóc màu nâu nhạt dài đến giữa lưng uốn xoăn nhẹ ở phần dưới. Nhi nhìn người đang ngồi trước bàn làm việc với mái tóc ngắn có phần mai hai bên và sau gáy nhuộm màu đen còn đỉnh đầu vào mái được nhuộm nâu nhạt vuốt gọn gàng lên, đeo chiếc kính có mắt kính hình chữ nhật và gọng kính bằng kim loại, chiếc áo sơ mi màu trắng khiến người có khuôn mặt tuấn tú và nước da trắng ngần đấy hẳn sẽ khiến biết bao cô gái phải siêu lòng. Trông đẹp như bước từ truyện tranh ra vậy. Tuy nhiên, đây lại là một cô gái. Nhi nở một nụ cười tươi chào Tú, lúc này Nhi mới nhận ra đây chính là người mà mình gặp lúc trưa và đã đứng nhìn mình rất lâu ở cửa hàng.
Tú nhanh chóng bắt đầu buổi phỏng vấn của mình, quả đúng như Tú đoán, đây là một cô gái rất có cá tính. Đôi mắt của cô gái ấy luôn ngời sáng, toát lên một sự khát khao được thể hiện mình với tràn trề nhiệt huyết trong suốt buổi phỏng vấn. Cảm thấy khả năng của Nhi rất tốt, Tú chuyển qua hỏi các câu hỏi để đánh giá thêm về tính cách của Nhi. Không như vẻ hồn nhiên, đáng yêu như vẻ bề ngoài, Nhi là một người rất có cá tính và lập trường. Sự quyết đoán toát lên trong những câu nói của Nhi. Tuy nhiên Tú vẫn nhận ra sự yếu ớt và mểm mỏng trong cô gái này. Cuối cùng thì cũng là một người sống thiên về tình cảm. Kết thúc buổi phỏng vấn Tú bắt tay Nhi và nở một nụ cười đầy hy vọng.
Buổi phỏng vấn kết thúc sớm hơn dự kiến của Tú. Đưa tay nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa tới 16h30p, Tú thao chiếc kính xuống, cầm tập hồ sơ mở cửa ra ngoài, đi tới bàn làm việc của thư kí ngay phía ngoài cửa.
"Trang liên lạc với bạn này, thông báo bạn ấy đi làm từ ngày mai nhé". Đặt tập hồ sơ đặt lên bàn Tú lên tiếng. "Thông báo luôn với phòng nhân sự giúp tôi". Tú nói rồi bước về phía mọi người đang làm việc.
"Ngày mai phòng chúng ta có nhân viên mới nhé mọi người". Tú mỉm cười thông báo với mọi người.
"Xinh không sếp?". Tuấn ngẩng đầu nhìn Tú hỏi, đôi mắt sáng rực.
"Cậu sẽ ngất đấy". Tú cười đều liếc nhìn Tuấn.
"Thế là mai lại được đi ăn à sếp ơi". Nhung nhìn Tú chờ đợi một cái gật đầu.
"Từ mai là chuẩn bị cho dự án nên chúng ta chờ sau khi hoàn thành thì ăn mừng luôn một thể nhé". Tú dừng lại quan sát thái độ mọi người rồi nói tiếp. "Hôm nay cho mọi người nghỉ ngơi sớm để chúng ta dưỡng sức chuẩn bị cho chiến dịch sắp tới nhé". Mọi người nghe vậy thì bắt đầu rủ nhau đi ăn uống trước khi bắt đầu lao vào vòng xoáy công việc. Tú quay về phòng lấy cặp và áo khoác rồi bước ra ngoài. Từ chối lời mời của mọi người Tú lên xe đi đến một quán ăn nhỏ. Bước vào quán Tú gọi cho mình một đĩa bún đậu chả cốm. Mùi vị và quán trông vẫn như xưa, nhưng khi ăn Tú không cảm nhận được niềm vui như trước đây. Ăn vài miếng rồi Tú đứng dậy trả tiền lên xe về nhà.
Căn hộ của Tú ở tầng thứ 15 của tòa chung cư ngay giữa lòng Hà Nội. Mở cửa bước vào căn hộ, Tú bật đèn lên đứng nhìn căn phòng trống trải của mình, thở dài Tú bước vào trong. Tú chuyển tới đây cũng đã được một năm, kể từ khi vợ chồng anh Hoàng có con. Dần dần Tú quen với cuộc sống cô đơn của mình, nhưng vẫn có lúc không khỏi chạnh lòng. Đặt chiếc cặp lên bàn làm việc được đặt ngay tại phòng khách vô cùng rộng, toàn bộ phía bên trái phòng khách đều sử dụng cửa kính, Tú bước về phía phòng ngủ lấy đồ đi tắm.
Tú cầm chiếc khăn trắng khẽ lau mái tóc rối còn ướt. Tú cầm chiếc điều khiển bật album nhạc hòa tấu mình vẫn thường nghe. Cảm thấy bụng vẫn còn đói, Tú lấy chiếc ly đổ chè trôi ra rồi thưởng thức, đồ ăn mẹ nấu bao giờ cũng ngon tuyệt. Xong xuôi Tú quay trở lại bàn làm việc tiếp tục công việc của mình.
Tú vươn vai nhìn lại thành quả buổi tối làm việc của mình. Đưa ánh mắt nhìn qua đồng hồ thấy đã hơn 2h sáng. Tú đưa tay cầm lấy bức ảnh đặt trên mặt bàn, bức ảnh này cũng giống hệt với bức ảnh đặt tại bàn làm việc ở công ty của Tú. Thở dài Tú lấy điếu thuốc ở ngăn kéo ra cho lên miệng rồi khẽ châm lửa. Bước về phía cửa kính, Tú đưa mắt nhìn thành phố đã đi vào giấc ngủ, đưa điếu thuốc lên hít một hơi thật sâu, rồi lại nhả làn khói ra không trung. Lúc này trong tâm trí Tú bất chợt hiện lên nụ cười của Nhi và đôi mắt biết nói ấy. Tú đưa bức ảnh đang cầm trên tay lên, nhìn vào người con gái trong bức hình ấy.
"Hôm nay Tú gặp một cô gái tên Nhi. Nhi có một đôi mắt rất giống em, và một nụ cười cũng tỏa ánh dương y như em vậy".
-Hết chap 1-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top