chương 2: công chúa vampire
Thời gian thấm thoắt trôi nó sống trong tòa lâu đài Cold và học tất cả mọi thứ. Nó rất thông minh chỉ cần học qua là nhớ. Năm 10 tuổi nó đã có thể điều khiển được sức mạnh của mình. Năm 15 tuổi nó đã thông thuộc hết tất cả những khả năng của vampire. Trong suốt những năm đó đức vua- cha nó chưa từng đến thăm nó dù chỉ một lần và nó cũng hiểu được rằng ông ghét nó, vì nó mà mẹ mất. Dù cho nó là đứa con duy nhất của ông. Nó cũng căm hận bản thân lắm chứ nhưng nó cũng mong muốn ông sẽ để mắt đến nó, quan tâm nó. Nó khao khát có được yêu thương. Cũng vì thế mà nó đã cố gắng học hành thật tốt mong ông để mắt đến.
Giờ đây nó đã được 17 tuổi nhưng suốt 17 năm qua nó chưa một lần cười cũng chưa bao giờ khóc. Suốt ngày chỉ có một khuôn mặt lạnh lùng với đôi mắt tím sâu thẳm, mái tóc dài đến thắt lưng. Trông nó đẹp, rất đẹp. Sắc đẹp khiến người khác nhìn vào thấy nghẹt thở. Những người trong lâu đài chưa bao giờ thấy nó nói chuyện, mọi người đều nghĩ nó bị câm nhưng cũng chẳng ai dám nói ra. Nó sống khép kín một mình, không nói chuyện, không tiếp xúc với ai ngoài bà Maria và những thầy dạy phép thuật. Giờ nó đã học xong hết tất cả nên cũng chẳng còn tiếp xúc với ai ngoài bà Maria nữa. Đối với bà Maria mà nói, bà coi nó như con của mình, hết mực thương yêu chăm sóc. Suốt 17 năm qua nó chưa từng mở miệng nói với bà tiếng nào. Nếu như không được nghe tiếng gọi cha của nó lúc mới sinh ra thì có lẽ bà cũng đã nghĩ nó bị câm thật.
Rồi một ngày đức vua cũng đến Cold. Nó được tin vui mừng chạy từ trên lầu xuống đại sảnh. Nó thấy ông bệ vệ, oai nghiêm đứng giữa đại sảnh. Khuôn mặt đẹp như tạc tượng đang nhìn nó nhưng với vẻ mặt lạnh tanh. Ông quay vào phòng khách, ngồi lên ghế sopha. Nó cũng nhanh nhẹn đi vào. Ông nói:
- ngồi đi! Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Nó ngồi xuống đối diện với ông, khuôn mặt không chút biểu cảm dù trong lòng đang rất vui. Có lẽ bản chất lạnh lùng đã ăn sâu vào máu khiến nó không thể biểu hiện được cảm xúc. Môi nó mấp máy nhưng từ ngữ lại không thể thoát ra khỏi miệng, nó muốn gọi một tiếng cha. Ông nhìn nó, nó rất giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt và mái tóc màu tím. Càng nhìn nó ông lại càng nhớ đến người vợ đã mất của mình. Ông nói với nó:
- ta muốn ngươi đến thế giới loài người giúp ta một việc.
Nó ngồi im nghe ông nói.
- tìm con trai của quỷ vương Cowoet về đây. Nó tên là Ewad.
Lời ông nói khiến nó thấy đau " à ra thế" lí do tìm người này quá vô lí mà, thuộc hạ của ông toàn người tài giỏi cần gì phải nhờ đến nó thật sự là ông ghét nó nên mới kiếm cớ đuổi nó đi. Nó biết chứ, nó cũng lớn rồi mà. Ngay cả đến cái tên ông cũng chẳng thèm đặt cho nó, có ai như nó không, sống 17 năm mà không có tên.
Nó gật nhẹ đầu, nó chấp nhận. Chỉ chờ có thế đức vua đứng dậy bước nhanh ra cửa. Nó ngồi thẫn thờ một lúc rồi đi lên lầu, vào phòng, nó ngồi trên giường, cả ngày hôm đó nó cứ ngồi một chỗ như vậy, không ăn, không uống. Bà Maria nhìn nó như vậy thì xót xa. Bước đến ngồi cạnh nó, vuốt ve mái tóc dài mượt. Bà nói:
- công chúa đừng buồn, dù ở đâu người cũng sẽ sống tốt thôi. Người phải mạnh mẽ lên, rồi một ngày đức vua cũng sẽ hiểu và tha thứ cho người thôi. Nào, đừng nghĩ nữa người nên nằm xuống và nghỉ ngơi đi.
Nói rồi bà đỡ nó nằm xuống, đắp chăn cho nó rồi đi ra ngoài.
Nó khẽ nhắm mắt ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top