Chương 5: Liệu chân thành có đổi lấy chân tình?
Đi được nửa đoạn đường, cả hai đều im lặng không ai nói gì. Hoa Duy thì đi trước vài bước còn Pha Lê lon ton theo phía sau với dáng vẻ e ngại. Cô lại nghĩ, đây chẳng là thời cơ để cô thổ lộ nỗi lòng của mình hay sao, sẵn tiện cô cũng nên cảm tạ cậu ấy về những gì ngày hôm nay cậu đã cứu cánh cho cô, lao lực vác thân xác của cô đến phòng y tế, đã thế còn rũ bỏ hình tượng mua BVS Sensi cho cô. Người con trai này quả thật ga lăng lại còn tinh tế. So với lời đồn đại và gắn mác đủ thứ biệt danh như con nhà giàu, hoàng tử 4D hay Kẻ lạnh trăng hoa, đặc biệt là hình tượng một trai hư luôn đi liền với cậu, nhưng trong mắt cô cậu lại là một cậu thanh thiếu niên trưởng thành trước với độ tuổi đôi mươi mang vẻ ngoài thư sinh, đôi khi có chút bất cần và phớt đời.
Cô do dự hồi lâu không biết mở lời như thế nào, cuối cùng hít một hơi thật sâu liền chạy tới đúng lúc Hoa Duy khựng lại đột ngột, làm cô suýt nữa tông trúng người cậu, cậu quay người nhìn cô. Trong khoảng khắc đó khiến cô thoáng giật mình, thụt lùi bước chân mém tí ngã ngữa cũng may cậu kịp thời kéo tay cô giữ lại.
Thế là lời cảm ơn cô định nói bị cắt ngang, giờ không biết mở lời làm sao trong tình huống này. Sao cứ mỗi lần cô thu hết sự dũng khí để nói thì cái quái gì cũng bị tắt căm.
"Đợi tôi một lát." Dứt lời, cậu liền rảo bước thật nhanh vào trong một cửa hàng trước mặt.
Đây chẳng phải tiệm thuốc Pharmacity, cô không biết cậu ấy vô đó làm gì. Chẳng lẽ có vấn đề về gì về sức khỏe sao. Cô chưa kịp định thần lại mọi chuyện thì cậu ấy đã trở ra cùng với một túi nhỏ trên tay.
Đến khi lại gần cô, cậu lấy trong túi đồ ra một miếng bịt mắt màu trắng mềm cẩn thận mang vào cho cô. Thế là giống cô bé có đôi mắt hai màu trong phim hoạt hình anime nổi tiếng bên Nhật rồi.
Cậu cúi thấp mặt xuống nhìn cô, như thế này cô sẽ không cần phải ngước lên nhìn, cậu bỏ bịch thuốc vừa mua vào tay cô và nói: "Vì cậu không chịu đến bệnh viện nên tôi đành mua thuốc đưa cho cậu, hy vọng sẽ sớm khỏi. Để tôi đưa cậu về nhà.'
Pha Lê liền huơ tay từ chối: "Không cần đâu, tôi tự về được. Trạm xe buýt ở gần đó rồi."
Đúng lúc thì chiếc xe buýt màu xanh dừng lại, Pha Lê co giò lên chạy thật nhanh, trước khi bước lên xe buýt cô quay đầu lại hét lớn: "Cám ơn cậu, vì ngày hôm nay, Hoa Duy."
Hoa Duy chỉ đứng lặng yên nhìn chiếc xe buýt lăn bánh đi xa dần. Có lẽ ngày hôm nay đối với cậu thật sự đặc biệt hơn những ngày tẻ nhạt bình thường khác, vì người cậu thích cũng thích cậu, cậu được tiếp xúc gần hơn với cô ấy, là lần đầu được nghe cô ấy gọi tên cậu bằng giọng thật dịu ngọt.
Cậu cần cố gắng nắm bắt thời cơ thể hiện cảm xúc nhiều hơn, dành sự dịu dàng và tử tế theo cách riêng của cậu dành cho cô bạn Mèo Xám ấy. Một cô gái thanh thuần tự nhiên như thế, đôi lúc có chút lạnh lùng nhưng lại có sự vô tư đáng yêu, sao không khiến cậu yếu lòng và rung động cho được.
Liệu chân thành có đổi lấy được chân tình?
...
"Sao mày lại có thể thích con trai hả con? Lại còn lén lút mặc đồ con gái, trang điểm, đội tóc giả nữa. Mày muốn làm dòng họ Hoàng này mất mặt sao hả?"
Lời mắng nhiếc cùng với cây chổi xương quét sân liên tục dội vào người Thiên Phúc, khiến cậu đau đến bật khóc nhưng không dám phản kháng lại ba mình. Cậu bị phát hiện mặc đồ con gái, có sở thích cắm hoa, làm bánh và thêu thùa. Cậu là anh trai cùng cha khác mẹ với Pha Lê. Vì cậu là con trai duy nhất của nhà họ Hòang, sẽ kế thừa tập đoàn Yuu danh giá trong tương lai. Thế nên mọi hình ảnh của cậu đều hết sức quan trọng, mang tầm ảnh hưởng lớn đến truyền thông.
Chính vì điều này, Thiên Phúc phải gồng mình chịu đựng để làm theo những gì ba, mẹ và bà nội mong muốn. Cuộc sống của cậu bây giờ vẻ bề ngoài xa hoa, sung sướng mà mọi người hằng mong ước, nhưng đối với cậu mà nói chẳng khác nào một cái lồng không khóa giam giữ linh hồn của cậu đang khao khát sự tự do. Bởi cậu không lựa chọn được nơi mình sinh ra, chỉ đành biết nín nhịn chịu đựng thôi. Muốn khóc cũng không dám khóc, muốn gào thét thật lớn lại chỉ biết thét trong câm lặng.
"Mày muốn làm gia đình này mất mặt vì một thằng con trai bị bóng sao hả? Mày nói đi, mày hãy nói rằng mày không phải như thế..."
Ông Hoàng gân cổ lên giọng trong sự tức giận. Lần này ông không cầm chổi nữa mà quơ lấy cây gậy gỗ đó, nắm chặt trong tay sẵn sàn cho Thiên Phúc một trận nhừ tử nếu như nó không cho ông một lời giải thích chính đáng.
Bà Liên - vợ hai của ông Hoàng, phu nhân danh giá của tập đoàn Yuu mà Thiên Phúc phải gọi là mẹ hai, bà ấy thấy vậy trên nét mặt hiện rõ ý cười khinh bỉ, vênh mặt lên nói: "Thiên Phúc, còn không mau nhận lỗi. Đã là người thừa kế dòng họ Hoàng, là cháu đích tôn, ba đời này làm sao có thể chứa chấp một đứa đồng tính được. Con muốn bà nội và ba con tức chết hay gì."
Thiên Phúc quỳ xuống bất động, vẻ mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi, hai lòng tay siết chặt lại vào nhau. Trong lòng cậu không khỏi rối loạn và cả kinh, tâm trí như đấu tranh giữa sự lựa chọn là một người con trai như họ mong muốn, hay vùng lên giành lấy sự tự do theo đuổi khát khao với niềm đam mê và trở thành một người mà cậu hằng mong muốn. Đôi môi cậu bặm chặt, không có đủ can đảm để đưa ra quyết định này.
Thấy Thiên Phúc vẫn lặng câm không mở miệng nói lấy một lời, ông Hoàng càng thêm tức tối, quát lên: "Mau trả lời đi, mày hãy nói rằng mày không phải bê đê đi. Nhà này không có chứa chấp một đứa bóng."
Bị bức đến vậy, Thiên Phúc không nhịn nữa, vùng người lên trực diện với ba mình nói: "Xin lỗi ba à! Nhưng con là chính con, con là bê đê thì sao, con thích làm con gái vì bản thân con, tâm hồn con là một đứa con gái, chỉ có cái thể xác này là thằng con trai ba muốn thôi. Ba, kể cả mọi người trong gia đình này tùy tiện lấy xác nó như một con rối làm theo ý mình. Thay vì chọn con là người thừa kế, sao ba không đợi mẹ lớn đẻ đứa con đang mang trong bụng kia, vì biết đâu nó sẽ đứa con trai mà mọi người mong muốn, đích tử nhà họ Hoàng."
"Mày nói vậy mà nghe được sao hả Phúc?" Ông Hoàng càng thêm tức giận đến đỏ mặt, máu trong người nóng sôi đến đỉnh điểm. Ông liền cầm cây gậy gỗ vung lên đánh, Thiên Phúc chỉ biết nhắm nghiền mắt lại, gồng mình chịu đựng.
"Bộp"
"Á" Một tiếng kêu đau thốt lên, ai nấy đều sững sờ đứng nhìn khi Pha Lê đã quăng cặp chạy tới ôm lấy Thiên Phúc, đỡ lấy một gậy ngay vào lưng từ ông Hoàng, cô vô cùng đau đớn đến độ nhăn mặt.
Thiên Phúc hoảng hốt vội đỡ lấy Pha Lê khi cô ngã người xuống, vẻ mặt bàng hoàng lo lắng hỏi: "Pha Lê, em có sao không?"
Pha Lê lắc đầu cố gượng người nói: "Em không sao đâu, anh đừng lo."
Cô khẽ ngoảnh đầu nhìn ông Hoàng, tuy đau đớn nhưng vẫn cố nhẫn nhịn mà khẩn khiết nói: "Xin ông chủ đừng đánh anh Phúc, anh ấy cũng chỉ là một con người bình thường thôi ạ, có nhất phải bức ép anh ấy đến như vậy không?"
Biết rằng người đàn ông trước mặt cô là ba ruột của mình nhưng không thể gọi một tiếng ba, vì cô sinh ra từ người hầu có thân phận thấp kém ở trong giới thượng lưu. Vì để tránh bị điều tiếng và thị phi ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà họ Hoàng trong giới thượng lưu sa hoa, ông Hoàng đã giữ mẹ của Pha Lê lại làm việc trong tư dinh, không một danh phận, cũng coi như chịu một phần trách nhiệm. Cô lớn lên trong ngôi nhà này tuy mang dòng máu họ Hoàng nhưng không được công nhận, lại còn bị khinh thường, suốt ngày bị những cậu ấm cô chiêu trong đấy ăn hiếp, dè biểu. Duy chỉ có duy nhất Thiên Phúc là tốt với mẹ và cô, dù bằng tuổi nhau nhưng Thiên Phúc vẫn là anh trai của cô. Cô biết bí mật của anh vì thế cô thương anh ấy rất nhiều, những tổn thương anh ấy đang gánh chịu có thể hơn cô gấp bội lần.
"Phận thấp kém trong nhà không có quyền lên tiếng ở đây." Bà Liên gằn giọng, trừng mắt nhìn Pha Lê.
Mẹ Pha Lê vứt rổ hoa quả mà vội vã chạy tới chỗ con gái mình quỳ rạp xuống chân ông Hoàng, hai tay chấp lại cầu xin: "Là con bé sai, mong ông chủ hãy bỏ qua cho nó, nó còn nhỏ nên có chút bồng bột." Rồi bà quay sang nhìn Pha Lê với ánh mắt vừa lo lắng vừa căng thẳng, liền lên giọng trách mắng: "Pha Lê, con còn không mau xin lỗi ông chủ đi, việc ông chủ dạy dỗ con cái là chuyện hiển nhiên, sao con có thể chen vào ngăn cản chứ? Đó là điều không nên."
"Mẹ à..." Pha Lê kêu lên trong sự uất ức, đắng họng khi mẹ cô lại phải quỳ xuống cầu xin trong khi cô không hề gây sai trái gì trong chuyện này cả. Biết rằng trong ngôi nhà này, cô và mẹ chỉ là người ở nhưng sao có thể chịu sự tủi nhục như thế này được.
Thiên Phúc nhìn hai mẹ con Pha Lê trong lòng không khỏi đau quặn thắt, vì mình mà khiến hai người ảnh hưởng như thế. Nuốt nước mắt ngậm ngùi, cậu siết chặt lòng bàn tay lại, hít một hơi thật sâu, trực diện nhìn người ba của mình nói: "Con xin lỗi ba, là do con sai. Từ nay về sau con sẽ không tái phạm nữa, cũng sẽ không khiến ba, bà nội thất vọng về con."
Lúc này, cơn nóng giận trong ông coi như cũng được hạ hỏa một chút khi Thiên Phúc cúi đầu nhận lỗi. Ông buông cây gậy xuống, liếc mắt nhìn hai mẹ con Pha Lê không tỏ ra một chút áy náy nào rồi quay lại nhìn con trai của mình, khẽ đặt tay lên vai cậu và nói: "Biết lỗi là tốt. Từ nay về sau đừng khiến ba phải thấy bộ dạng kia của con biết chưa? Con nên nhớ, con là người thừa kế của Yuu, của nhà họ Hoàng. Đừng khiến ba thất vọng về con thêm một lần nào nữa. Giờ thì quay trở về học bài đi, gia sư tới rồi đấy."
Nghe ông ấy nói vậy, Thiên Phúc cúi trầm mặt: "Vâng, thưa ba!" Nước mắt ngưng tụ lắng động nơi hốc mắt rơi xuống, cậu chỉ có thể nín nhịn để không bật khóc thành tiếng.
"Quản gia Thái, còn không mau đưa cậu chủ lên phòng học đi. Nhớ cho người canh gác cẩn thận đấy, không khéo cậu chủ lại chễnh mãng việc học, rồi lại xa đà vào váy vóc, hoa hòe nữa..."
Bà Liên lên giọng nói đầy sự mỉa mai, khẽ nhếch môi cười khinh thường, quay người bước đi vào trong.
Thiên Phúc lẳng lặng đi theo người quản gia, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại nhìn Pha Lê trong ánh mắt chứa đực đầy sự tội lỗi và bất lực, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được chỉ đành lặng im. Ấy vậy, Pha Lê lại nở nụ cười, hai tay vẫy vẫy, khóe môi mấp máy, cậu cũng đủ hiểu em ấy muốn nói với cậu rằng: "Em không sao đâu, anh đừng lo nhé! Đừng cảm thấy có lỗi với em và mẹ em."
Thật là một cô gái nhỏ hiểu chuyện đến đau lòng!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top