Chương 3: Giải cứu
"Thôi, tiết sau nữa có bài kiểm tra thử môn toán đó, nghỉ ngơi thêm tí đi rồi hẳn về lớp. Cậu có muốn ăn hay uống gì không tớ mua?"
Á Nam hỏi han nhưng Pha Lê vẫn vùi mặt xuống gối, rồi lại nghiêng mình quay vào bên trong bức tường, nằm co người như con tôm bị luộc chín vậy, thủ thì cất tiếng: "Tớ muốn uống sữa nóng!"
"Được, để đi mua cho cậu." Á Nam đứng dậy rời khỏi phòng y tế.
Á Nam vừa mới đi ra chưa đầy 5 phút sau cánh cửa phòng mở, hình như ai đó bước vào, Pha Lê không để ý lắm vì trong phòng hiện tại chỉ có một mình cô. Cô nghĩ chắc là chị y tá, sẵn tiện ở đây rồi cô sẽ xin chị thêm ít thuốc giảm đau để uống, cô quay người lại chợt sững sờ.
Sao lại là cậu ấy, Hoa Duy? Đôi ngươi đen láy khẽ mở to rồi lại nheo lại, cho dù cô có bị cận nhưng không thể nào lầm được. Với cái bộ dạng lôi thôi như phiên bản nâng cấp của xác chết sống dậy, ngại quá cô liền quay người vào trong trông sự ngượng nghịu và đột nhiên cô lại cất lên một tiếng "nấc cụt" nhẹ vội bịt miệng mình lại. Cô có một cái tật, mỗi lần bị dồn vào thế ngại ngùng là cô lại bị nấc cụt, chẳng hiểu sao.
Hoa Duy đứng khẽ cười nhẹ, đặt chai sữa lên bàn bên cạnh. Thấy cô im lặng nửa ngày không nói gì, cậu cất giọng âm trầm: "Thật may, không sao rồi. Uống chút sữa ấm chắc cậu sẽ ổn ha?"
Nói rồi, hành động sau đó của cậu khiến Pha Lê toàn thân bất động, cậu đưa tay xoa nhẹ đầu cô một cách ân cần như cách cậu xoa một chú mèo con vậy.
"Mắt kính của cậu..."
Hoa Duy định nói điều gì nữa thì cánh cửa mở ra.
"Pha Lê, Á Nam nói em tỉnh lại rồi, em đã đỡ đau bụng hơn chưa? Con gái đến tháng mà em còn không nắm rõ ngày là sao? Uống trà sữa lạnh vào có biết hậu quả nguy hiểm lắm không?"
Chị y tá tuông một mạch không kịp thở và sau đó liền ngơ ngác nhìn Pha Lê đang nằm trên giường, rồi quay lại nhìn Hoa Duy, giờ mới nhận ra có sự xuất hiện của cậu.
Hoa Duy cũng ngây người mất chục giây, nhanh chóng cậu định thần lại: "Thật sự khỏe thì hãy về lớp, đau thì nói đừng có cố chịu đựng. Tôi đi đây!"
Sau đó cậu nhìn về phía chị y tá gật nhẹ đầu rồi rời khỏi phòng.
Chị y tá như thả hồn trên mây, vẻ mặt ngẩn ngơ nói: "Sao lại có cậu học sinh đẹp trai thế không biết? Nếu không nhầm thì là cậu nam sinh đỉnh cấp lưu lượng với danh xưng Đại Boss Hoa Duy?"
"Là cậu ấy đấy chị!" Pha Lê lúc này mới chịu mở miệng cất tiếng sau khi để quả tim của mình bình ổn. Cô nhìn qua chai sữa mà cậu ấy để đó với tay tới cầm lấy, nắp chai đã được vặn lỏng từ lúc nào rồi. Cô mở nắp uống vài ngụm sữa, trong khoảnh khắc cô sực nhớ đến bóng dáng của cậu lúc ở sân thể dục trực diện nhìn cô, uống nước của cô đã mua cho, ôi cái yết hầu của cậu thật sự cuốn hút dã man.
"Em đang suy nghĩ gì mà ngồi thần người ra vậy Pha Lê?" Chị y tá thắc mắc hỏi.
Pha Lê lắc đầu cười cười như một đứa ngốc, khi không lại rơi vào tương tư nữa rồi. Ôi, sữa ngọt quá, chết người rồi.
...
Phía sau khuôn viên của trường, Hoa Duy kiếm một góc vắng để ngồi, cậu khẽ tựa vào tường nhắm mắt lại, mang thêm tai nghe nhạc tận hưởng sự tĩnh lặng nơi đây. Công nhận khung cảnh này không thể phủ nhận sự điển trai vô thực này của cậu.
"Thì ra cậu ở đây!" Yến Nhi nở nụ cười tươi, vội chạy tới đến bên Hoa Duy. Cô nàng là một trong những học sinh nổi bậc cả về thành tích học tập lẫn ngoại hình xinh đẹp.
Yến Nhi ngồi xuống bên cạnh Hoa Duy, đưa tay nhẹ nhàng tháo một bên tai nghe của cậu xuống, lay nhẹ người cậu: "Hoa Duy... Hoa Duy..."
Hoa Duy mở mắt, quay sang nhìn cô với ánh mắt lãnh đạm, không mấy cảm xúc gì còn có đôi chút khó chịu vì bị làm phiền. Cậu nghiêng mặt nhìn đi chỗ khác.
"Này, lát tí có bài kiểm tra thử, mà có bài mình vẫn chưa hiểu rõ lắm nên muốn hỏi cậu. Cậu xem giúp mình bài tập này được không?" Yến Nhi hỏi, mở cuốn tập chỉ vào bài cho Hoa Duy xem.
Hoa Duy lại chẳng màn liếc nhìn, trầm giọng nói: "Lớp trưởng giỏi hơn tôi sao không hỏi? Lại hỏi một thằng hay cúp học như tôi?"
Yến Nhi cười nhẹ nói: "Cúp học như cậu mà vẫn đạt được điểm cao và thứ hạng toàn nằm trong tốp thì mình cũng làm vậy rồi, nhưng khả năng mình không có đủ vì thế cần phải cố gắng hơn. Lớp trưởng chảnh chọe, kiêu ngạo lắm, mình không thích hỏi nó đâu, cậu chỉ cho mình đi nha."
Thật ra, Hoa Duy trong mắt bạn bè là một cậu học sinh hoàn hảo vậy thôi, chứ cậu vốn có lời đồn cậu là một "Bad Boy" chính hiệu, học thì giỏi đấy nhưng cúp học đi chơi game cũng là số một. Học tập rất chễnh mãn, chẳng mấy khi học đủ số tiết trên lớp, ấy vậy mà thành tích điểm số thì không thể bàn cãi. Không đứng nhất thì cũng đứng hai hoặc ba thôi, lâu lâu thích cho xuống tốp năm hay mười cũng được, xong thì lại leo tốp dễ như bánh. Và điều không thể phũ nhận, cậu thật sự rất thông minh.
"Cậu chỉ cho mình cách làm nha!" Yến Nhi năn nỉ.
Hoa Duy thở phắt một cái, đành cầm lấy cây bút chỉ bài cho cô nàng mặc dù chẳng muốn, vẻ mặt vừa lạnh vừa nghiêm túc khiến đối phương cũng phải e dè.
"Tao tìm thấy mày rồi Huy Hoa Duy. Lần này tao sẽ xử mày một trận nhừ tử." Tên đầu sỏ của trường "láng giềng" bên cạnh hùng hổ đi thẳng tới chỗ Hoa Duy với vẻ mặt đầy hung dữ, đi theo sau còn có đồng bọn của mình. Cậu ta có biệt danh là Quạ Đen, đầu gấu chuyên gia đi gây hấn và trấn lột tiền của bạn bè trong trường.
Chỉ là trong một lần gây gổ với bạn thân của Hoa Duy mà bị cậu đánh đến độ không nhìn thấy mặt trời, nên bây giờ tìm tới tận đây để giải quyết cho ra nhẽ.
"Lần này mày chết chắc rồi Hoa Duy."
Quạ Đen lao nhanh tới như chớp, bàn tay tạo thành nắm đấm đầy nội công nhắm thẳng tới chỗ Hoa Duy. Cậu thấy vậy đứng thẳng người, giãn căng đôi đồng tử như chết sững.
"Bộp" Nguyên cú đấm chí mạng đã được Pha Lê lãnh trọn. Cô loạng choạng chệch bước chân bậc ngửa người ra sau bởi lực ra tay của Quạ Đen quá mạnh.
Quạ Đen, Yến Nhi lẫn Hoa Duy đều tròn mắt kinh ngạc không khỏi bất ngờ.
Ngay lập tức theo phản xạ, Hoa Duy nhanh chóng đỡ lấy Pha Lê khiến cả hai ngã nhào xuống đất. Vì cái đau đột ngột khiến Pha Lê nhất thời ngất. Yến Nhi thấy vậy đi tới cùng Hoa Duy đỡ cô.
Hoa Duy lay lay người Pha Lê không khỏi bàng hoàng: "Pha Lê... Pha Lê..."
Máu trong người Hoa Duy sôi lên đến cực điểm, cậu đứng vùng dậy nhìn Quạ Đen bằng đôi mắt giận dữ, gầm giọng nói: "Mày làm gì vậy hả thằng khốn?"
Cậu lúc này không thể bĩnh tĩnh nổi mà xông tới cho Quạ Đen một trận nhừ tử thì Minh Anh từ đâu chạy tới ngăn cản cậu lại: "Ráng nhịn đi, có gì từ từ giải quyết."
"Buông tao ra!" Hoa Duy lớn giọng, cố gắng đẩy thằng bạn mình ra nhưng nó ra sức giữ chặt cậu lại.
"Đừng có gây chuyện nữa mà!" Minh Anh cố khuyên ngăn.
"Đau quá đi mất thôi!" Nghe giọng nói thều thào của Pha Lê cất lên, cơn nóng giận trong người Hoa Duy nhất thời nguôi đi, cậu vội vàng chạy đến bên cô để xem cô như thế nào.
"Mau đi tới phòng y tế thôi!" Hoa Duy dứt khoát nói, không để Pha Lê kịp phản ứng gì, cậu bế cô lên định chạy đi thì bị Yến Nhi cản lại, chắn ngang ngay trước mặt.
Yến Nhi nhíu mày nói: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Phải đến phòng y tế. À không, nên đưa đến bệnh viện thì hơn." Hoa Duy đáp lại trong sự sốt sắng không yên.
Pha Lê có chút hoảng thốt lên: "Này, cậu thả tôi xuống đi, không cần phải đến bệnh viện đâu."
Thấy Pha Lê phản ứng như vậy, Hoa Duy đành thả cô xuống và dìu cô tới ghế đá gần đó để ngồi. Không hiểu sao cô lại gan to lớn mật lại xông xáo tới, để rồi lãnh ngay cú đấm chí mạng vào mắt, mắt đã cận rồi giờ gặp thêm quả này thì đúng là đen thật.
Cô đưa tay lên khẽ chạm vào một bên mắt bị tổn thương, liền nhăn mặt kêu lên một tiếng "Á" rõ ràng.
"Có sao không? Để tôi xem nào." Hoa Duy ngồi xuống ngay bên cạnh Pha Lê, ngón tay khẽ chạm nhẹ vào vùng mắt sưng tấy, đỏ ửng của cô. Hành động quan tâm, lo lắng đó của cậu khiến Yến Nhi cảm thấy khó chịu và chướng mắt.
Minh Anh đi tới chỗ Quạ Đen, hai tay chống nạnh, mặt vênh lên đầy sự cay cú, bức xúc nói: "Mày có uống lộn thuốc không vậy hả? Tại sao lại đánh người như vậy chứ? Có gì hẹn gặp nhau ngoài trường giải quyết, làm con gái người ta hứng trọn cú đấm trời đánh của mày."
Quạ Đen liền phân bua gân cổ lên cãi: "Không phải, đột nhiên con nhỏ này xông qua đây giống như kẻ điên vậy. Mày cũng nhìn thấy mà... Này, Hoa Duy, không phải mày nói thi xong sẽ gặp ở đây sao? Là mày nói, nếu có uất ức thì đến trường tìm mày. Đàn ông nói được thì phải làm được chứ? Cho nên..."
"Cho nên sao?" Hoa Duy nhíu mày hỏi, ánh mắc sắc lạnh nhìn cậu ta.
Quạ Đen lên giọng: "Cho nên cái gì. Bây giờ tao cảm thấy uất ức cho nên tao phải xử lý mày thật tốt rồi."
Hoa Duy vẫn ung dung, bình chân như vại đáp: "Mày muốn tao làm sao?"
"Mày là thằng lưu manh sao? Xử lý cái gì chứ?" Minh Anh bực bội nói rồi đưa tay chỉ về phía Pha Lê: "Mày nhìn mắt của cậu ấy kìa thằng quỷ, mày hãy nói đi."
Quạ Đen quay mặt sang nhìn Pha Lê với vẻ ái ngại, dáng vẽ lưỡng lự rồi cũng bước tới chỗ cô, cậu ta cũng có đôi chút tội lỗi định nói câu "xin lỗi" nhưng lại không được. Thế là cậu ta quay lưng bỏ chạy đi một mạch nhưng không quên đáp lại một câu trước khi rời đi: "Tao sẽ còn quay lại, mày hãy chờ đó.".
"Cái thằng đáng chết này, tao phải đi xử nó." Hoa Duy đứng phắt lên định đi thì lại bị cậu bạn quý hóa Minh Anh cản lại: "Thôi anh hai ơi, giờ xem Pha Lê thế nào kìa. Sắp vào giờ kiểm tra thử rồi đó."
Hoa Duy tạm thời gạt qua chuyện xảy ra vừa rồi, cậu đứng trước mặt Pha Lê, gằn giọng mắng: "Này, ai mượn xông ra đỡ cho tôi chứ? Mắt sưng hết lên cả rồi kìa."
Pha Lê thần người khi đột nhiên bị cậu ấy mắng, trong vẻ mặt lúc giận dữ của cậu vừa lạnh tanh vừa đáng sợ, lại còn cộc cằn nữa. Cô ngập ngừng có chút lúng túng đáp: "Ừ thì... Tối thấy vậy nên làm theo phản xạ thôi..."
Mặt cô nhăn lại vì đau. Lúc này nhìn cô chẳng khác nào xác ướp Ai Cập chính hiệu cả, mặt mày tái nhợt, tóc tai thì bù xù, giờ thêm quả mắt gấu trúc nữa thì ôi thôi rồi, xấu khỏi phải nói luôn, lại còn ở trước mặt một cậu bạn điển trai và một cô bạn xinh gái. Cũng tại bản tính thích lo chuyện bao đồng nên giờ cô mới nhận quả đắng về mình.
Thật lòng cậu chỉ muốn mắng cô một trận nhưng lại nhìn bộ dạng của cô lúc này lại đáng yêu, nếu cười chắc cậu xuống địa ngục mất.
Nhìn vào đôi mắt hết sức dịu dàng và lo lắng của Hoa Duy dành cho cô bạn đó, khiến Yến Nhi thật sự rất khó chịu và bực mình. Cậu ấy ngoài mặt đối với tất cả mọi người có thể lạnh lùng, phớt lờ và tùy tiện nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian học với nhau, cô mới thấy sự quan tâm của cậu dành cho một đứa con gái mờ nhạt không có gì nổi bật kia.
Yến Nhi hằn học đi lại, đứng trước mặt Hoa Duy nói: "Chuông reo rồi, cậu không tính vào lớp à? Nếu không có chuyện gì thì đi đi, sắp kiểm tra thử rồi đấy."
"Tôi đi trước đây, các cậu cứ thong thả!" Dứt lời, Pha Lê lập tức đứng lên mà chạy vù đi chẳng kịp để cho Hoa Duy nói được gì.
Cậu thoáng sực cười nhẹ, trong lòng bồi hồi không thôi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top