Chương 2

Vào chiều muộn của ngày hôm sau, trong căn nhà nhỏ xíu và chật hẹp như cái ổ chuột, có một giọng phụ nữ tuổi trung niên vang lên nho nhỏ,

"Cốc cốc, Quốc ơi, mày dậy chưa con?" – Đó chính là giọng nói của bà Nguyễn Minh Thương, mẹ cậu.

Trong một căn phòng nhỏ đầy chocolate bạc hà có một cậu thanh niên đẹp trai đang ngủ, nghe tiếng mẹ mình cậu dần mở mắt. Sự mệt mỏi bao trùm lấy cơ thể cậu vì tối hôm qua cậu không ngủ được. Bước chân xuống giường, cậu tiến dần về phía cánh cửa. Mở cửa, gương mặt lạnh ngắt của mẹ khiến cậu bất giác rùng mình - "Có chuyện gì vậy mẹ? Hôm nay là ngày nghỉ mà." – Cậu nói, có lẽ sau một giấc ngủ cậu đã quên đi chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua mất rồi.

"Mày lại quên nữa rồi sao? Hôm qua mẹ bảo ngày mai đi xem mắt với mẹ mà" – Bà nói, có lẽ vẻ mặt lạnh băng của bà sẽ không thể thay đổi nữa rồi - "Mau thay đồ đi, mẹ cho mày 30 phút nữa thôi đấy." – Nói rồi bà quay lưng bỏ đi lên phòng khách chờ thằng con của mình.

Trong lúc đó, cậu cũng chẳng nhàn rỗi là bao. Sau khi mẹ nói đến hai từ "xem mắt" khiến cậu đau lắm, đau trong tim nè. Thế là mẹ cậu đã bỏ cậu thật sự rồi, chẳng còn ai ở bên cậu nữa. Thôi vậy, thế là cậu phải đi thật rồi. Mẹ đã thật sự bỏ rơi cậu sao? Cậu cũng là con ruột của bà mà. Chẳng lẻ chỉ vì một thằng con nuôi là Điền Minh Khôi mà họ bỏ cậu sao? Cậu, Điền Chính Quốc mới là con ruột của họ, là người con trai duy nhất mang trong mình dòng máu của họ, cớ sao... Đứng lặng một hồi cậu cũng bắt đầu thay đồ.

30 phút sau, một cậu thanh niên tóc tai bảnh bao bước ra khỏi phòng cùng với chiếc áo phông trắng đơn giản và chiếc quần bò basic. Cậu đi lên phòng khách liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của mẹ nhìn mình, cậu bất giác sợ hãi và tránh né ánh mắt đó. Mẹ cậu lên tiếng "Mày ăn mặc kiểu gì thế hả? Có biết đây là đi xem mắt không?" - Với giọng điệu đáng sợ và đầy uy quyền vốn có của mình, bà Thương cất tiếng - "Mày đi với mẹ, mua bộ đồ khác mà thay. Ăn mặc thế này còn ra thể thống gì nữa? Chỉ làm mất mặt cái gia đình này thôi!"

Cậu đã định từ chối vì bộ đồ này là đã rất thoải mái rồi và đây cũng là bộ đồ còn sót lại cuối cùng của cậu nhưng vẫn chưa kịp nói ra thì bà Thương đã kéo cậu đi ra ngoài, hướng về trung tâm mua sắm gần nhà mang tên Diệp Sang, nghe cái tên cũng biết rằng, chỉ những người có tiền mới có thể vào đây mua sắm.

*Lưu ý: Cái tên Diệp Sang chỉ là tên tác giả tự nghĩ, hoàn toàn không có thật.

"Tr...trung tâm mua sắm á?" - Cậu ngạc nhiên hỏi mẹ mình. Bình thường bà chỉ toàn mua đồ rẻ tiền SIDA ngoài chợ cho cậu mặc, đối với những thứ đắt tiền vô cùng xa xỉ đó, cậu có mơ cũng chẳng được - "Mẹ ơi, mẹ có nhầm đường không? Đây đâu phải đường đến khu chợ đồ si đâu?" - Cậu vội vàng nhắc người mẹ của mình, có lẽ bà đi nhầm đường thật rồi.

"Nhầm nhầm cái con khỉ," - Bà đáp lại cậu - "Không có nhầm cái gì hết á. Tao đi đúng đường rồi, muốn mua cho mày bộ đồ hiệu cũng khó à?" - Bà hỏi cậu, nhưng có lẽ không cần cậu trả lời vì bà đã nói tiếp - " Hà tiện quá con ơi!" - Nhưng lần này giọng bà có vẻ hơi khác, nghe qua như đang trách cậu hà tiện như lại như đang trách chính mình hà tiện với con quá. Dầu gì, nó cũng là con của bà, do bà đứt ruột đẻ ra, bà không thương nó thì ai thương chứ? Nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc thôi, bà mới phải làm thế. Bà thương cậu, nhưng không làm gì khác được nữa. Bà cố ý lạnh nhạt để cậu ghét bà, hận bà rồi qua nhà người ta mà sống yên ổn thôi. Bà bất chợt nhớ đến con Liên...

Cậu rơi vào trầm tư, có lẽ bộ đồ hiệu này là món quà cuối cùng mẹ tặng cậu sao? Mẹ bán cậu đi rồi nên muốn mua cho cậu một món quà gì đó cuối cùng để tạm biệt cậu sao? Mẹ ơi, con có làm gì nên tội? Cảm xúc của cậu lẫn lộn. Một giọt nước mắt ấm nóng rơi xuống mặt cậu chầm chậm. Nhận dạng được giọt nước mắt đó, cậu đưa tay quẹt vội nó đi, không muốn người khác thấy được khoảng khắc yếu đuối này của cậu. Cậu là vậy đó, chẳng bao giờ phô ra cho muốn cho người khác thấy được khoảnh khắc yếu đuối nhất thời nào của mình cả. Cậu, Điền Chính Quốc, thật mạnh mẽ cũng thật mong manh yếu đuối. Cậu mạnh mẽ trong mắt người khác, mạnh mẽ bên ngoài, nhưng bên sâu trong nước mắt là biển rộng...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top