Chap 6

Cái gọi là tình yêu thật mong manh lắm, gặp được đúng người cũng chưa chắc được ở bên cạnh nhau cho tới cuối con đường. Nếu như chuyện gì cũng đúng theo ý mình thì hẳn cuộc đời dài rộng này đã nằm gọn trong lòng bàn tay.

Dù yêu sai người hay sai thời điểm, một khi đã sai thì tất cả đều sai. 

Đời người đi ngang qua nhau đã là có tiền duyên, để là người yêu của nhau kiếp trước có lẽ có nợ. Duyên lành hay nghiệt duyên không ai biết trước được, chỉ biết nếu cả hai cùng yêu nhau đó là duyên lành còn tình yêu từ một phía là cô đơn tận đáy lòng.

Trở lại với cuộc sống thường nhật, trở về với thế giới của riêng mình vốn trước nay vẫn vậy, Sam luôn hài lòng với những gì mình đã chọn, cuộc sống này cũng vậy, tuy một mình nhưng không hề cô đơn.

Sam dạo gần đây ít về với bà nội, lý do chỉ mình Sam biết, đó là né tránh bà nội được ngày nào hay ngày đó, hễ mỗi lần gặp là bà đem chuyện cưới hỏi ra nói làm Sam đau đầu.

Mỗi lần bà nội gọi Sam luôn tìm cách trì hoãn hoặc viện cớ rất bận nên không về được, hẹn lần hẹn lựa vào những lần khác để cho qua.

Khun Sam ngã người sau ghế cố giữ cho nhịp thở đều đều, cố buông bỏ những rối rấm đang vây lấy trong đầu, có đôi khi buông từng tiếng thở dài nghe mệt mỏi. Đúng là họa vô đơn chí, đâu trùng hợp toàn là những chuyện không vui liên tục xảy đến, đã vậy ngày nào bà nội cũng gọi điện hối cưới, Sam thấy áp lực và quá mệt mỏi.

Công ty cũng có chuyện đang tìm cách giải quyết, nhiêu đó cũng cảm thấy đau đầu rồi, mọi thứ đều dồn lại rối tung cả lên, giờ ở đâu xuất hiện một cô gái sau này sẽ gắn bó với mình, nghĩ đến điều ấy Sam thở không nổi. Sam đứng bật dậy khỏi chiếc ghế, đóng cửa phòng bước ra ngoài nhanh như cơn gió.

Trong không gian một quán rượu giữa thành phố hoa lệ nhưng không ồn ào, có lẽ nơi này chỉ dành cho những người muốn tìm sự yên tĩnh trong tâm hồn, một chút bình yên, lắng lòng sau những bộn bề, lo toan của cuộc sống.

Khun Sam ngồi lặng lẽ một góc, cũng là vị khách quen ở đây nên không cần hỏi, họ tự động đem đồ uống tới, vì họ biết thói quen của Sam thường dùng những gì.

Sam tự rót cho mình ly rượu rồi uống cạn, nhẹ nhàng đặt chiếc ly xuống bàn nhìn chầm chầm vào nó, từng hành động rất thư thái, không có gì vội vàng.

- Làm gì như người mất hồn vậy?

Jim từ phía sau bước tới vỗ nhẹ vai, rồi ngồi xuống đối diện Sam.

- Sao giờ mới tới?

Ánh mắt Sam vẫn dán vào chiếc ly đang cầm trên tay.

- Sam gọi mình mấy giờ, bây giờ mấy giờ xem đi, chưa được 10 phút mình đã tới, kiếm đâu ra người bạn tốt như tôi đâu nha. - Jim có hơi dỗi.

- Ờ... ờ... là tôi sai, uống uống đi.

Sam rót ly rượu đưa Jim như chuộc lỗi vì trách lầm bạn, cả hai cùng cạn hết ly.

- Kêu mình ra đây chắc không phải để uống rượu đâu phải không? - Jim nháy mắt đầy tinh nghịch.

Có lẽ những lúc tâm trạng không mấy ổn Sam sẽ tìm Jim, là bạn bè chơi với nhau rất lâu, hiểu hết tính nhau, Jim là người chịu lắng nghe và luôn biết cách nói chuyện để cho Sam cười.

- Mà sao hôm nay mặt Sam kỳ vậy, nhìn tâm trạng lắm luôn.

Jim vừa nói chơi vừa nói thiệt, mà đôi mắt liếc qua Sam đầy ẩn ý trong ấy.

- Mình nghe nói Sam sắp kết hôn.

Jim nhìn Sam cười mỉm vì thấy vui trong lòng, cuối cùng con bạn mình cũng chịu cưới.

Sam không nói gì ngước lên nhìn Jim nghiến răng, vì vừa tới chưa bao lâu mà cứ hỏi liên tục, còn hơn hỏi tội phạm không bằng.

- Tới đây uống rượu hay là đá xéo tôi.

Sam liếc Jim một cái thật bén làm Jim rùng mình ôm lấy hai vai mà cảm thấy luồng gió lạnh quanh quẩn đâu đây.

- Bạn bè cùng trang lứa đã kết hôn hết rồi, còn sót lại mình bà độc nhất vô nhị đó, vậy mà vẫn không thấy nhúc nhích gì hết. - Mặt Jim tỉnh bơ.

- Bà cũng nghe rồi đúng không?

- Ừ. Nghe rồi.

Jim đưa ánh mắt liếc sang Sam một cái.

- Nhưng không phải chính bà nói cho tui nghe. Bạn bè gì xấu xa, có chuyện vui chẳng nói một tiếng. - Jim trách Sam.

- Bà nhìn mặt tui đi, có biểu hiện sự vui vẻ dữ chưa.

Sam đưa ngón tay chỉ vào mặt mình, ngã ra sau dựa vào ghế, khoanh hai tay trước ngực, đó là hành động cho thấy Sam đang bất lực.

- Oái... đúng ha, không vui thiệt luôn.

Jim giả bộ ghé gần sát Sam hơn để nhìn cho rõ cái sự không vui lúc này.

- Bà đang làm gì vậy? - Sam đẩy Jim ra.

- Nhìn kỹ gương mặt đang không vui.

Jim biết Sam là người rất ít khi cười, lúc nào cũng trưng vẻ mặt lạnh lùng, tạo cảm giác khó gần với người đối diện, nhưng Jim hiểu bên trong Sam là một người rất ấm áp, dễ gần, có chọc ghẹo đến mấy cũng không hề giận, Sam không quá xa cách như mọi người vẫn nghĩ khi nhìn vẻ ngoài.

- Nè... cưới ai vậy? - Jim nhướng nhướng đôi mày.

- Ôi... bà thôi đi có được không.

Sam không muốn nghe nói đến từ cưới vào lúc này, cầm ly rượu lên uống cạn không còn giọt nào, trở lại gương mặt không cảm xúc.

- Không nói ai thì tui sẽ hỏi hoài.

Còn Jim cứ nhây hoài không thôi, hỏi đến khi nào Sam nói mới chịu dừng lại.

- Nói tóm lại là người tui không thích, được chưa.

- Ây, không thích thì cưới làm gì?

Như tìm được đồng minh sau câu này của Jim, mắt Sam bừng sáng hẳn lên.

- Đều là ý của bà nội. - Giọng Sam chùng xuống.

- Nhưng bà nội chọn chắc không lầm đâu, tui tin bà nội.

Mới được câu trước ủng hộ thì câu sau lại kéo Sam xuống tận đáy một cách bất ngờ, Sam tròn mắt hình viên đạn nhìn Jim.

- Nói gì nói chứ tui ủng hộ bà nội nghen. - Jim liếc mắt và cười đầy ẩn ý.

- Bà có phải bạn tui hông? - Sam giằng ly xuống bàn.

- Chính là bạn nên tui mới lo cho bà. - Mặt Jim ra vẻ ngơ ngơ.

- Bà giết tui thì có. - Sam hơi cộc tính.

- Bạn bè cưới hết còn mình bà tui không lo sao được. Khi nào có người chịu chăm sóc cho bà thì bà làm gì tui cũng không quan tâm đâu.

Jim ngùng ngoằng lấy chai rượu từ tay Sam rót vào ly mình như tỏ ý giận dỗi, khi có ý tốt quan tâm mà bị nhỏ bạn nghĩ xấu.

- Ai cần bà lo. - Sam lầm bầm.

- Vậy thì sau này đừng kêu tui ra ngồi uống rượu, uống một mình đi nha. - Jim cũng ngoe nguẩy.

- Cạn.

Sam đưa ly mình gần ly Jim rồi hai người nhìn nhau phá lên cười ngặt nghẽo. Vậy đó, họ có thể tranh luận sôi nổi như là sắp giận nhau tới nơi, nhưng xong rồi lại chọc nhau cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra và tình bạn này cũng bền chặt theo năm tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top