Chương 16- 17- 18- 19- 20

CHƯƠNG  16

- Thằng Phong...đã có trong tay 12% cổ phần công ty chúng ta. Lần họp đại hội cổ đông sắp tới, nó sẽ có mặt…

- 12%? Anh ta mua từ lúc nào? – Tôi bất ngờ trước thông tin vừa tiếp nhận

- Mới được mấy ngày thôi. 12% đó là của thằng Vinh, ba không ngờ người đầu tiên bán cổ phần cho hắn lại là nó…

- Anh ấy bán hết sao? Sao có thể như vậy? Không thể nào là anh Vinh…

- Chắc chắn là có âm mưu…Ba nhiều lần tìm cách liên lạc với nó mà không được – Ba tôi nhíu mày, vẻ mặt đăm chiêu – Hiện tại ba đang giữ 22, dì con là 12. Số còn lại là của các cổ đông khác mà nó đã nắm đến 12%

- Nếu anh ta nắm hơn 22% thì sao hả ba?

- Chức chủ tịch của ba sẽ thuộc về nó.

- Có cách nào ngăn kế hoạch của anh ta không? Nói dì đưa cổ phần cho ba…

- Dì con hả? Ba đã nói qua rồi nhưng bà ta nhất định không giao. Thứ đàn bà chỉ biết có tiền ấy không thể trông cậy được. Chỉ còn trông chờ vào tình cảm của các cổ đông khác với ba…Nhưng ngay cả Vinh còn như vậy, ba cũng không dám nói trước. Chúng ta cũng không thể ra mặt mua lại cổ phần của người khác, họ sẽ nghĩ chúng ta có ý đồ gì đó...Tình hình hiện tại đi một bước tính một bước thôi….Hay là con…

- Ba muốn con….năn nỉ anh ta?

Ba tôi ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi biết không vô duyên vô cớ ông lại nói cho tôi nghe chuyện này. Ông không cần lời khuyên của tôi, cái ông cần là đổi tôi lấy công ty.

- Nếu con không đồng ý thì sao?

- Ba biết bắt buộc con thế này thật quá đáng…Nếu con không đồng ý thì thôi, dù gì hai năm trước con cũng đã hy sinh nhiều rồi. Chỉ là con đã từng lấy người mình không yêu, con hiểu nỗi khổ đó mà. Ba cũng không muốn thằng Khải cũng như vậy…

- Liên quan gì đến Khải ?

- Có một cách cứu công ty, đó là thằng Khải phải kết hôn với con gái chủ tịch tập đoàn X. Cô ta là bạn học cùng thời với Khải, lại rất yêu nó. Chỉ cần hai đứa lấy nhau, Chủ tịch Bắc sẽ cứu công ty chúng ta…Ông ta cũng đang nắm một phần lớn cổ phần, có thể nể tình sui gia mà không bán cho thằng Phong, có khi còn giao lại cho thằng Khải…

Tôi nghe như sét đánh ngang tai. Tôi muốn bật cười thật to để che lấp đi nỗi đau đớn trong lòng. Ông ta, chính mà người tôi gọi bằng ba đây, hết lần này đến lần khác đều đem con mình ra mua bán. Ông ta thì ra đã biết tôi hai năm nay sống dở chết đở, nhưng vì cái gia sản này, chưa lần nào ông có ý định đem tôi trở về. Bây giờ ông lại đem hạnh phúc của em trai tôi ra uy hiếp tôi. Khải là người kiên cường, lại rất hiếu thảo. Nó chắc chắn sẽ vì cái gia đình thối nát này mà đi lấy người con gái kia. Tôi phải làm sao đây? Phải làm sao đây?

- Sao ba biết nếu con quay về thì anh ta sẽ buông tha cho công ty?

- Là nó yêu cầu. Nó nói chỉ cần con quay về làm vợ nó, nó sẽ buông tha tất cả…

- Hahaha…Các người rốt cuộc xem con là gì chứ!.... - Tôi bật cười thật to, cười đến chảy cả nước mắt. Càng cười thì trái tim lại nguội lạnh dần đi, cuối cùng đóng băng thành một khối - Được, nói anh ta chờ con một tháng, con sẽ quay về. Trong thời gian này không được giở bất kỳ thủ đoạn nào cũng như can thiệp vào cuộc sống của con…..

- Được được, ba sẽ nói nó…Cảm ơn con!

- Xin ba đừng nói chuyện này cho Khải biết. Còn nữa, hãy chấp nhận chuyện của nó….

 Tôi quay lưng bỏ ra khỏi phòng. Nợ ông ta sinh thành ra tôi, nợ ông ta 25 năm nuôi dưỡng, bây giờ tôi trả hết cho ông…Chỉ là một đời người, cũng không phải là tính mạng, đâu cần phải bi luỵ.

----------------------------------

Tôi dự định sẽ rời thành phố này, đến một nơi khác sinh sống. Có lẽ không phải nước ngoài, đi nước ngoài đâu có dễ chứ. Khi còn nhỏ, tôi từng có ước mơ có một ngôi nhà ở Đà Lạt, cùng với một ông chồng thương vợ yêu con, một đứa con bụ bẫm, dễ thương. Đấy là giấc mộng thưở xa xưa của tôi. Bây giờ chồng cũng đã ly dị, đứa con bé bỏng chưa kịp tượng hình cũng đã ra đi. Có lẽ chỉ còn căn nhà trên Đà Lạt là có thể thực hiện được. Nếu tôi lên đó ở, chắc Thanh Phong không tìm ra tôi đâu nhỉ? Trừ khi anh ta là trùm xã hội đen, có tay chân xuyên suốt 63 tỉnh thành. Bây giờ quan trọng nhất là làm sao dụ dỗ Khải rời đi với tôi.

- Khải, chị hai hỏi cái này....

- Chị cứ hỏi? – Khải vừa ăn cơm vừa xem tivi, khi trả lời cũng không quay lại nhìn tôi

- Nếu...chị phải đi một nơi thật xa...nhưng không dám đi một mình...em đi với chị chứ?

- Được thôi! Có gì đâu!

- Ý là đi luôn, không quay lại đây nữa...

Đến lúc này, Khải mới đặt tô cơm xuống, quay qua nhìn tôi. Ánh mắt bắt đầu lộ rõ vẻ nghi ngờ

- Chị xảy ra chuyện gì rồi?

- Không có, chị hỏi chơi vậy thôi...Em trả lời chị trước đi...

- Em không biết...Kêu em rời đi nghĩa là kêu em từ bỏ công ty. Chị biết em không quan tâm tiền tài nhưng công ty đó là tâm huyết cả đời của ba....Coi như không có công ty cũng không sao đi...nhưng hai chị em mình đều bỏ đi, ba mẹ phải tính làm sao?

Em trai ngập ngừng trả lời tôi. Tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy. Tôi không muốn quay lại với Thanh Phong, cũng không muốn Khải lấy người mà nó không yêu. Trong đầu tôi từ trước tới giờ chỉ muốn bảo vệ nó, không hề nghĩ tới người khác. Dù nó là em trai cùng cha khác mẹ với tôi, lại là người thương yêu tôi nhất. Còn ba là ba ruột của tôi, nhưng chưa bao giờ nói được một câu ngọt ngào với tôi, ngay cả sự quan tâm đơn giản cũng không có. Dì thì thôi không còn gì để nói đến. Thế nên tôi mới dễ dàng vứt bỏ hai người đó. Em trai tôi thì không như vậy. Nó sống chết cũng sẽ bảo vệ gia đình này. Tôi đã thấy việc anh ta làm với Lan Linh. Tôi không biết anh ta sẽ giở trò gì với Khải. Những kẻ ngáng đường anh ta sẽ không có kết cục tốt đẹp. Thật sự không còn cách nào khác sao? Tôi mím chặt môi, bóp bóp trán suy nghĩ

- Còn Phúc? Nếu em ở lại, ba mẹ sẽ chấp nhận chuyện hai đứa sao?

- Em đã biết từ đầu hai bên em chỉ có thể chọn một. Nếu một ngày ba bắt em rời xa Phúc, em chỉ có thể làm theo mà thôi...

- Em....

- Chị đừng trách em...Không phải ba mẹ chỉ có một trên đời thôi sao...Coi như em nợ cậu ấy, kiếp sau sẽ trả hết...

- Khải, chị biết hỏi câu này là quá đáng. Giữa chị và ba mẹ, em chọn bên nào? – Tôi không còn biết phải làm thế nào, đành phải ra con cờ cuối cùng. Tôi biết mình bất hiếu, nhưng đứa em này nhất quyết không thể xảy ra chuyện gì

- Chị....rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại hỏi em những câu kinh khủng như vậy? – Nó đứng lên, ánh mắt xoáy sâu vào người tôi

- Chị sẽ rời đi. Có thể là trong tháng sau. Chị sẽ không đi nếu không có em. Nhưng nếu chị ở lại, em hãy chuẩn bị tinh thần mất người chị này đi!

- Chị hai! – Khải siết chặt nắm tay – Sao phải ép em chứ? Chị nói chuyện gì đã xảy ra đi, hai chị em mình cùng giải quyết….

- Đừng thắc mắc nữa, chị hỏi em, em chọn ai?

- Em...em...không thể bỏ ba mẹ được...

- Chị hiểu rồi! – Tôi vỗ vỗ lên vai Khải – Chữ hiếu thật sự rất quan trọng. Chị hai thật sự không bằng em.

- Chị hai, chị đừng làm em sợ mà! – Khải nắm chặt lấy tay tôi

- Hahaha, ngốc quá đi. Mới doạ tí xíu mà đã sợ rồi. Nãy giờ chị thử em mà... – Tôi bật cười, cốc nhẹ vào đầu Khải

- Chị hai! – Khải tức giận, hai hàng chân mày cau chặt – Không vui gì hết!

- Thôi, chị xin lỗi, ăn cơm tiếp đi!

Nói xong, tôi ấn em trai xuống ghế sofa, còn mình thì vào phòng đóng cửa lại. “Khải! Chị hai sẽ cố gắng bảo vệ em. Dùng hạnh phúc cả đời mình đổi lại một nụ cười của em. Em và Phúc nhất định phải sống thật tốt!”

-------------------------------------

- Chị Vy ơi! – Phúc chạy vào nhà, hớn hở lôi lôi kéo kéo

- Bình tĩnh, có chuyện gì?

- Em được vào đội tuyển thành phố rồi! Rốt cuộc công lao luyện tập của em cũng đã được đền đáp!

- Em đã báo Khải chưa?

- Dạ rồi, anh Khải bảo là sẽ về liền...

Tôi vui vẻ xoa đầu Phúc, dù rằng nó cao hơn tôi rất nhiều vì là vận động viên điền kinh mà, nhưng lần nào thấy tôi có ý định xoa đầu đều ngoan ngoãn cúi người thấp xuống.

- Nói xem, muốn chị chúc mừng thế nào đây?

- Không cần đâu, em mời mọi người đi ăn. Chị được quyền dẫn bạn trai theo. Hehe

- Bạn trai sao?

Tôi chợt nhớ tới Minh Trường, dù tôi đã từ chối tình cảm của anh ta, nhưng anh ta vẫn xem một tháng này là cơ hội để thuyết phục tôi. Minh Trường đối với tôi rất tốt, dịu dàng, quan tâm chăm sóc. Chỉ là tôi sợ nếu tôi đối xử tốt với anh ta, anh ta sẽ càng khó dứt bỏ. Cứ để anh ta xem tôi là một người vô tâm, không xem trọng tình cảm đi. Dù gì một tháng nữa, cuộc đời của tôi cũng chấm hết rồi. Tôi sợ gì người khác nghĩ sai về mình nữa..

- Chị, sao thế? – Phúc huơ huơ tay trước mặt tôi

- Không có gì!

- Phúcccc! – Là tiếng kêu như heo bị chọc tiết của em trai tôi. Tiếng tới trước, người cũng nhanh chóng có mặt – Ngoan, lại đây anh hun cái nào!

- Gớm quá đi! Hai đứa chơi trò gì vậy? – Tôi bĩu môi, vẻ mặt “khinh bỉ”

- Anh đừng có làm cho em mất mặt! – Phúc điệu bộ bất mãn, chỉ chỉ ngón tay lên trán Khải

- Gì chứ! Không cho thì thôi! Đi ăn đi! Đói chết đi được!

Chúng tôi chọn một quán ăn khá sang trọng để làm nơi ăn mừng. Tất nhiên chi phí do người em đại gia của tôi chi trả. Chúng tôi đang vui vẻ ăn uống thì bất chợt có một người phụ nữ bước về phía chúng tôi. Tôi nhìn bà ta, có nét gì đó rất quen thuộc, nhưng vẫn chưa nhớ ra được là ai

- Xin lỗi, cô có phải là Bạch Vy không?

- Dạ phải! – Tôi đứng lên trả lời – Xin hỏi, cô là...?

- Tôi là mẹ của Minh Trường.

- Dạ, cháu chào cô! – Tôi đã nhớ ra bà là người đã vội vã chạy vào bệnh viện hôm Minh Trường bị ngất xỉu – Không biết có việc gì không ạ?

- Ồ, cũng không có gì. Tôi nghe mấy người anh em của thằng Trường nói rằng nó đang quen với cô thư ký làm trong công ty, còn đưa hình cho tôi xem. Tình cờ thấy cô nên tò mò qua hỏi thăm thôi…- Bà ta nhìn tôi, cặp mắt nheo lại, tỏ vẻ không thiện cảm

- Chị đang quen anh ấy sao? – Phúc và Khải không kiềm được đồng loạt lên tiếng

- Không…Chắc là có hiểu lầm…Cháu với anh Trường không có gì đâu ạ!

- Hiểu lầm sao? Thật ư?

- Dạ, cháu chỉ là thư kí của ảnh thôi. Không có quan hệ gì khác..

- Thế thì tốt! – Khuôn mặt của bà nhanh chóng giãn ra, cười với tôi – Tại cô nghe nói cháu đã từng…. Thiệt tình cô cũng thấy…

- Này! – Khải tức giận đứng lên – Đã từng cái gì chứ?

- Cậu…cậu là ai mà ăn nói hỗn hào vậy?

- Dạ, cháu xin lỗi – Tôi giật giật tay áo của Khải – Em cháu còn nhỏ, mong cô bỏ qua!

- Hừ, tôi nói chị cậu đã từng có chồng. Chính là gái nạ dòng…

- Cô quá đáng rồi đó! – Lúc này thì Phúc cũng đã đứng bật dậy - Ở đây không hoan nghênh cô. Đề nghị cô đi cho!

- Hừ, tưởng tôi muốn nói chuyện với mấy người à! – Bà ta ngúng nguẩy bỏ đi

Tôi cố nở ra một nụ cười, xoa dịu cơn bực tức của hai đứa em trai, kéo tụi nó ngồi xuống

- Bỏ qua đi! Ai làm mẹ mà không như vậy!

- Bà già đó, đừng để em gặp lại lần nữa….- Khải bực bội với tay lấy ly nước tu ừng ực

- Chị đừng buồn nha!

- Không, có gì mà buồn chứ. Thôi, hôm nay là ngày vui. Ăn tiếp đi! – Tôi nắm chặt cái muỗng, kiềm nén nỗi uất ức

Bữa ăn diễn ra trong không khí trầm lắng. Niềm vui lúc mới bước vào quán đã ra đi cùng với mẹ của Minh Trường. Nỗi chua xót cứ chiếm lấy, làm tôi càng lúc càng ngột ngạt khó thở.

- Hai đứa đợi một chút!

Có lẽ sẽ như mọi lần, một ít nước lạnh sẽ làm tôi tỉnh táo hơn. Tôi bước vào nhà vệ sinh, vốc nước vào mặt. Nhìn khuôn mặt ướt đẫm qua tấm gương, tôi không kiềm được, cuối cùng cũng bật khóc.

------------------------------

CHƯƠNG  17

Minh Trường nhìn phong thư tôi mới đặt lên bàn, khuôn mặt tối sầm lại.

- Đây là gì?

- Đơn xin nghỉ việc! Em sẽ làm hết tháng này. Anh mau chóng tìm người thay thế đi!

- Tại sao?

- Đã ghi trong đơn, anh đọc sẽ rõ!

- Anh không muốn một lý do sáo rỗng, anh cần biết sự thật! – Minh Trường đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt tôi

- …. – Tôi cúi đầu, né tránh ánh nhìn của anh

- Anh đối với em như vậy vẫn không đủ sao?

- Anh rất tốt, tốt đến nỗi làm em cảm thấy ngộp thở. Càng ngày em càng cảm thấy mình không xứng với anh!

- Nói bậy, sao lại không xứng. Em là người con gái tuyệt vời nhất mà anh từng biết…

- Tháng sau...em sẽ quay về với chồng mình..

- Em... – Minh Trường nắm chặt hai vai tôi - Anh thua anh ta chỗ nào? Em nói đi!

- Thời điểm! Anh thua vì anh đến sau anh ta…

- Hahaha – Anh đột nhiên bật cười thật to, ánh mắt càng lúc càng đáng sợ - Em đi theo anh!

Minh Trường nắm tay tôi lôi đi. Mọi người trong công ty nhìn chúng tôi bằng cặp mắt dò xét. Tôi cố gắng rút tay ra nhưng không được. Anh thô bạo đẩy tôi vào xe hơi, nhanh chóng cho xe vọt đi. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu hiện này của anh, khiến tôi vừa sợ vừa đau lòng. Một mãnh yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng rì rì từ cái máy lạnh nhỏ xíu. Tôi hít một ngụm khí lạnh, dè dặt hỏi anh

- Chúng ta đi đâu?

Anh ta vẫn không trả lời tôi. Đột ngột cho xe tấp vào lề, dừng trước một phòng trà. Là “Biển xưa”.

- Xuống đi!

- Em không muốn! – Tôi nắm chặt dây an toàn, chỉ cần nhìn thấy nơi này, mọi kí ức đau thương đã nhanh chóng nuốt chửng lấy tôi

Cặp mắt của anh ta đã tối sầm lại, nhanh chóng bước xuống, đi vòng qua phía tôi mở cửa xe, nắm tay tôi lôi ra. Tôi sợ hãi, cảm giác toàn thân mềm nhũn, bị anh ta kéo đi mà không thể chống cự.

Phòng trà “Biển xưa” trước giờ chỉ bắt đầu mở cửa lúc bảy giờ tối. Tuy nhiên hai người bảo vệ vừa trông thấy anh ta đã vui vẻ đẩy cửa cho anh ta vào trong. Trong quán hiện tại không có khách, chỉ có vài nhân viên đang dọn dẹp, lau chùi. Anh ta vẫn nắm tay tôi, dẫn qua một hành lang hẹp, dừng lại trước cửa phòng của quản lý. Không gõ cửa, không hỏi han, anh tự nhiên mở cửa bước vào

- Anh... – Chị quản lý đứng phắt dậy, cặp mắt e dè nhìn tôi và anh

- Ra ngoài! Không có lệnh tôi thì không ai được quấy rầy!

- Dạ!

Chị cúi đầu, ngoan ngoãn bước ra, thuận tay đóng luôn cửa phòng. Lúc này anh mới buông tay tôi ra, ngồi xuống ghế.

- Tại sao lại đưa em đến đây?

- Anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện – Minh Trường run run lấy một điếu thuốc trong túi áo, nhưng quên mất cả việc châm lửa - Đây là nơi lần đầu tiên anh gặp một người con gái khiến anh rung động. Nhưng anh đã để lạc mất cô ấy. Anh chỉ có thể dùng tiền mua lại phòng trà này, với ước mong duy nhất là lại được nhìn thấy hình bóng đó.

Minh Trường vừa kể vừa nhìn tôi dịu dàng mà ấm áp. Hàng chân mày lúc nãy còn nhíu chặt bây giờ đã giãn ra, trên môi xuất hiện nụ cười như có như không. Nhưng tôi lại bất chợt rùng mình, từ từ lui ra sau vài bước

- Thế thì sao? Liên quan gì đến em?

- Em nói rằng anh thua anh ta vì anh đến sau. Em sai rồi, về điều này, anh cũng hơn anh ta. Em mãi mãi chỉ có thể ở với anh, vì hơn hai năm trước số phận của em và anh đã là một rồi...Bạch Vy, anh đã có thể nhận ra em ngay khi nhìn thấy hình em trên hồ sơ xin việc. Sao em lại không nhận ra anh? Đêm hôm đó, em quên tất cả rồi sao?

- Đêm hôm đó....ý anh là... – Tôi cảm nhận đất trời xoay chuyển, một hố đen thăm thẳm đang hút tôi vào - Không....Không phải là anh... – Tôi hét lên, toàn bộ sức lực dường như bị hút cạn, toàn thân mềm nhũn ngã quỵ xuống

- Là anh, Bạch Vy, sao em có thể quên anh chứ! Cuối cùng anh đã chờ được em, em thật sự không nhớ anh sao? – Minh Trường bước tới, ôm lấy tôi, tiếng nói yêu mị khiến toàn thân tôi đóng băng

- Anh là đồ đốn mạt! – Tôi giơ tay tát vào mặt Minh trường – Khốn kiếp, là anh hại tôi!

- Bạch Vy, không phải anh. Anh không có bỏ thuốc vào ly nước của em. Ly của anh cũng có, nhưng của anh là thuốc....Bạch Vy, anh thật sự rất hối hận. Khi anh thức dậy đã không nhìn thấy em...Hãy tha lỗi cho anh!

- Cuộc đời tôi đã bị anh hại tan nát cả rồi. Anh kêu tôi tha thứ cho anh. Có phải anh nằm mơ không? - Tôi hét vào mặt anh ta

- Bạch Vy!

Anh ta cố với tay ôm lấy tôi, nhưng tôi nhanh chóng lách người khỏi cái ôm ấy. Tôi cứ ngồi trên mặt đất, nước mắt bắt đầu trào ra.

- Đừng như vậy – Minh Trường vùi mặt vào tóc tôi, giọng nói đầy bi thương thống khổ

- Tại sao anh không giữ cái bí mật chết tiệt đến cuối đời. Tại sao phải làm cho tôi hận anh. Tại sao? – Tôi vùng vẫy, đấm cực lực vào ngực anh ta

- Vì anh không muốn em rời xa anh. Anh không muốn nhìn thấy em trở về bên anh ta. Anh yêu em, anh yêu em…

- Dẹp cái tình yêu của anh đi!

- Xin em hãy ở bên anh…

- Haha, vậy thì thể hiện thành ý của anh đi. Quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi tha thứ, có lẽ tôi có thể sẽ suy nghĩ lại. – Tôi đứng dậy, nhìn anh ta bằng cặp mắt tràn đầy thù hận

- Em... – Anh đứng phắt dậy, nắm chặt hai vai tôi

- Tình yêu của anh to lớn thật đấy!

Tôi cười khinh bỉ, quay lưng bỏ đi. Tôi không muốn dính líu gì với quá khứ nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi, đừng dồn ép tôi nữa.

- Bạch Vy!

Bước chân của tôi khẽ khựng lại. Một sự yên tĩnh kéo dài. Tôi vẫn không quay đầu. Sự sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể tôi. Minh Trường gào to sau lưng tôi. Tôi nắm chặt nắm tay, cố gắng nhấc chân bước đi.

“Bịch”

Dù tôi không quay đầu lại, nhưng tôi biết anh ta đã quỳ xuống. Tôi kinh ngạc cứng đờ người. Trong lòng là một nỗi hỗn loạn, căm hận và thương xót đan xen vào nhau chằng chịt

- Xin em đừng đi! Bạch Vy!

- Anh đứng lên đi! – Tôi nói, vẫn kiên định không nhìn anh ta – Không đáng đâu! Không đáng!

- Anh phải làm thế nào em mới tha thứ cho anh?

Tôi từ từ quay lại nhìn anh ta. Con người kiêu ngạo, luôn ngẩng cao đầu như anh cũng có lúc phải trở nên thấp bé như vậy. Minh Trường vẫn quỳ ở đó, ánh mắt tha thiết nhìn tôi. Tôi ngước nhìn trần nhà, ánh mắt lạnh lẽo. Tôi bước lại chỗ của anh, ngồi xuống, nhìn thẳng vào con ngươi đen thẳm

- Tôi tha thứ cho anh! Chúng ta không ai nợ ai!

- Vậy chúng ta…

- Không! Tôi sợ hãi tình yêu của các người! Còn nữa, anh có bao giờ hỏi mẹ anh nghĩ gì về tôi chưa?

----------------------------------

Tôi ngồi trong phòng, thả hồn xa xăm tận nơi nào. Tôi chính thức nghỉ làm mà không cần chờ đến một tháng. Minh Trường cũng không bắt ép tôi đền bù hợp đồng hay gì cả. Xem như không có ý làm khó dễ. Đã ba tuần trôi qua, ngày định mệnh càng tới gần. Trong lòng tôi không biết đang trải qua cảm giác gì, vừa lo lắng vừa sợ hãi, vừa muốn chống đối vừa nhẫn nhịn cam chịu. Tôi còn không biết làm sao để giấu Khải, nó chắc chắn sẽ nổi giận khi biết tôi quay về với anh ta. Một mối hỗn loạn khiến tôi nghẹt thở. Tôi mở tủ, lấy sợi dây chuyền của mẹ, ôm vào ngực: ‘‘Mẹ, con mệt mỏi quá! Con muốn đi theo mẹ, nhưng lại không thể bỏ mặc em trai. Con phải làm sao đây?’’.

‘‘Ting’’ – Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên. Chỉ có thể là Minh Trường, mỗi ngày anh đều nhắn tin cho tôi bất chấp tôi không trả lời tin nào. Có khi là:

‘‘Em ăn cơm chưa? Nhớ ăn đúng giờ! Đừng vì lười biếng mà nhịn ăn! Hôm nay anh đi ăn ở tiệm cơm gần công ty, chợt nhớ tới vẻ mặt ngô nghê của em khi nghe anh hỏi về tên anh…Bạch Vy, anh rất muốn quay trở lại thời gian đó!’’

Hay ngắn gọn hơn: ‘‘Anh nhớ em!’’

Tôi xoá tin nhắn, buông điện thoại xuống, ngả người lên giường. Đối với Minh Trường, tôi không hề có tình yêu, các cảm giác khác cũng không có. Nếu tôi hận hay áy náy, có lẽ lâu lâu sẽ nhớ đến anh ta, nhưng đằng này một chút cũng không cảm nhận được gì. Là do tâm hồn của tôi đã đóng băng rồi sao?

- Chị hai, ra ăn cơm đi!

- Chị không đói. Em ăn đi. Thức ăn để dưới lồng bàn đấy!

- Em vào nghen! – Hoàng Khải mở cửa bước vào phòng tôi – Chị không khoẻ hả?

- Không có, một lát chị ăn sau. Em ăn trước đi!

- À chị, có chuyện này cần chị giúp. Mấy ngày nữa Phúc sẽ ra Hà Nội thi đấu. Hay nhân dịp này chị cũng đi ra đó đổi gió luôn đi. Sẵn tiện thay mặt em đi cổ vũ cho cậu ấy...Giải diễn ra tầm sáu ngày, thêm 1-2 ngày ngoài lề thì cũng một tuần, chị có thể tha hồ đi khắp nơi.

 - Sao em không xin công ty nghỉ mấy ngày để đi theo? – Tôi chần chừ, vì sắp tới tôi còn phải chuẩn bị nhiều thứ

- Công ty hiện có rất nhiều việc. Em đi không tiện.

- Em đã từng nghĩ sẽ công khai mối quan hệ với Phúc không?

- Hả? – Em trai ngạc nhiên nhìn tôi – Sao có thể?

- Sao lại không?

- Ba mẹ, họ hàng, đồng nghiệp, họ chấp nhận sao?

- Em sống vì em, không phải vì mọi người. Em nói chuyện với ba mẹ đi! Ngày mai chị sẽ về với em...

Tôi chợt nghĩ nếu Khải ra Hà Nội với Phúc, nó sẽ không có thời gian quan tâm chuyện của tôi. Vì hiện nay toàn bộ thông tin Thanh Phong và tôi ly hôn bắt đầu bị bàn tán nên một tuần nữa anh sẽ lấy một cái cớ, tổ chức một bữa tiệc, để tôi ra mặt cùng anh ta dập tắt tin đồn. Tôi không muốn Khải tham gia bữa tiệc đó, hay có hành động nào cản trở, kết quả đối đầu với anh ta sẽ rất thê thảm. Chỉ cần tôi kí tên vào giấy chứng nhận kết hôn một lần nữa, nó sẽ không còn làm được gì. Chưa kể đây cũng là cơ hội cuối cùng để gây áp lực với ba công nhận mối quan hệ của hai đứa, nếu tôi đã quay về bên Thanh Phong, chưa biết được ba tôi còn chịu thoả hiệp mọi yêu cầu của tôi nữa hay không.

- Chị hai...Em....

- Chị có cách giải quyết. Em chỉ cần ở một bên thừa nhận tình cảm của mình. Khi yêu là trai hay gái cũng phải có trách nhiệm...Nếu thấy mình không đủ khả năng thì đừng yêu.

- Dạ, em biết rồi chị hai. – Khải gật đầu, cặp mắt đã kiên định hơn rất nhiều

Tôi vỗ vỗ vai nó, cố nặn ra một nụ cười. Không biết đến khi nào tôi mới có thể tươi cười thật sự đây!

-----------------------------------------------

CHƯƠNG  18

Ba và dì nhìn chằm chằm về phía chị em tôi. Hai tay Khải nắm chặt lại, đầu vẫn không ngẩng lên.

- Chúng con đã nói xong rồi! – Tôi nhẹ nhàng kết thúc

- Khải....- Dì tức giận đứng thẳng người dậy – Sao mày dám làm cái chuyện động trời đó hả?

- Mẹ, con thật sự rất yêu cậu ấy. Xin mẹ hãy chấp nhận!

- Trời ơi! Sao tôi lại có đứa con bệnh hoạn như vậy?

- Dì! – Tôi hét lên, trừng mắt nhìn bà ta – Dì làm mẹ mà nói con mình như vậy sao?

- Mày im đi! Chính mày xúi giục nó. Con trai của tao sao lại có thể như vậy. Chỉ có thể là mày...

- Ba! Không phải ba đã đồng ý chuyện của em rồi sao? - Tôi mắc kệ bà ta gào thét, chuyển ánh nhìn về phía người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng

- Ta...- Ông nhìn tôi khó xử

- Ba nghĩ lại rồi? Vậy có lẽ con cũng nên suy tính lại...Thật ra con gái của ba không phải dễ dàng bị điều khiển đâu..

- ...- Ông bất ngờ trước câu nói của tôi, con ngươi đảo qua đảo lại như đang suy tính chuyện gì đó - Được! Ba chấp nhận!

- Ông? Sao ông có thể? – Dì bàng hoàng, quay qua nhìn chằm chằm ba tôi

Ngay cả Khải cũng há hốc mồm ngạc nhiên vì không tin ba lại đồng ý dễ dàng như vậy. Tôi nắm chặt tay Khải, nở một nụ cười trấn an nó. Khải nghi hoặc nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

- Vài ngày nữa Phúc sẽ đi thi đấu ngoài Hà Nội. Khải sẽ đi cùng. Sau đó Khải sẽ dẫn cậu ấy về ra mắt ba và dì. Mong rằng hai người sẽ yêu quý cậu ấy.

- Tao không chấp nhận! – Dì vẫn cố chấp hét vào mặt tôi

- Bà im đi! Tôi nói được là được! – Ba tôi cắt ngang lời dì, sau đó vui vẻ nói với chị em tôi - Ừ, ừ, cứ dẫn nó về...

Sau đó ông đứng dậy, nắm tay dì lôi vào phòng. Bà ta quay đầu, chiếu cặp mắt đầy phẫn nộ về phía tôi. Tôi nhún vai, mệt mỏi ngồi xuống ghế.

- Chị hai! Chị và ba...thật ra hai người giấu em chuyện gì phải không?

- Làm gì có! – Tôi khẽ giật mình

- Đây là lần đầu tiên em thấy ba nhún nhường như vậy? Hai người nói với nhau nhiều câu rất khó hiểu...

- Suy nghĩ nhiều quá rồi đó! Quan trọng kết quả tốt đẹp là được. Em chuẩn bị đồ đạc đi với Phúc đi. Cậu nhóc chắc sẽ vui lắm đây!

Nhắc tới Phúc, cặp mắt của Khải lập tức sáng lên, bất giác nở một nụ cười ngây ngốc. Tôi nhìn vẻ mặt hạnh phúc của em trai, cảm thấy việc mình hy sinh là rất đáng.

---------------------------------

Một ngày sau khi Khải và Phúc đi Hà Nội, một người khách không mời đến tìm tôi. Tôi đứng như trời trồng, nhìn người ở ngoài cửa. Cuối cùng anh ta cũng đã đến tìm tôi, ánh mắt thâm trầm khiến tôi thoáng run rẩy.

- Sao anh lại đến đây?

- Mở cửa cho anh!

- Chúng ta không còn gì để nói!

- Nếu em dám không mở, tôi thề em sẽ phải hối hận!

Tôi nhếch mép, cảm thấy thật buồn cười. Anh ta cũng giống như Thanh Phong, lại giở giọng uy hiếp tôi.

- Nếu tôi mở, có khi lại hối hận hơn!

- Mở cửa! – Anh hét lớn

- Anh làm gì vậy? Anh điên rồi sao?

- Tôi đang điên đây! Tại sao em lại quay về với hắn? Nói cho tôi biết! Tại sao? – Minh Trường rút tấm thiệp nhàu nhĩ trong túi áo, xé tan thành từng mảnh

Nếu tôi đoán không lầm, đó là thiệp mời dự lễ kỉ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Thanh Phong vào cuối tuần này. Sao Minh Trường lại có nó? Chẳng lẽ Thanh Phong mời anh? Anh ta làm vậy là có mục đích gì? Tôi hít một ngụm khí lạnh, cố gắng bình tĩnh trả lời Minh Trường: “Vì em yêu anh ta!”

- Em nói dối! – Minh Trường ngay lập tức phản bác lời tôi

Bất chợt một chiếc xe hơi lao tới, đậu trước cổng nhà tôi. Cửa xe mở ra, Thanh Phong nhàn nhã bước xuống, quét mắt một lượt rồi mới bước tới cổng.

- Xin lỗi, hình như anh đang làm phiền vợ tôi! – Thanh Phong đặt tay lên vai Minh Trường, nhìn thì không có gì bất thường nhưng thật sự là anh ta có dùng lực, khiến cho Minh Trường hơi nhăn mặt

- Vợ? Nếu tôi nhớ không lầm thì hai người đã ly dị! – Minh Trường đẩy tay Thanh Phong ra, cặp mắt đỏ ngầu hướng thẳng về phía đối phương

- Chắc anh đây có sự hiểu lầm. Cô ấy là vợ tôi, kiếp này là vợ tôi, kiếp sau cũng vậy, mãi mãi không thuộc về anh! – Thanh Phong nhếch mép, cười như có như không

- Anh...Hahaha...Thuộc về tôi hay không, có lẽ anh nên hỏi cô ấy? – Minh Trường quay đầu lại, nhìn về phía tôi - Bạch Vy! Em nói xem, chúng ta có từng thuộc về nhau chưa?

Thanh Phong cũng ngay lập tức nhìn tôi. Cặp mắt nheo lại, chỉ một đường sáng loé ra nhưng lại khiến tôi sợ hãi lùi ra sau mấy bước. Tôi lắc lắc đầu, không nói nên lời. Nếu Thanh Phong biết được, con quỷ trong anh ta chắc chắn sẽ sống dậy. Tôi không muốn sau này tôi sẽ sống không bằng chết.

- Em mở cửa ra đi! – Thanh Phong nhẹ nhàng nói, nhưng cặp mắt càng ngày càng quỷ dị

Tôi run run bước tới mở cửa. Cửa vừa mở, Thanh Phong vội vàng bước vào trong. Minh Trường chưa kịp phản ứng thì cánh cửa một lần nữa đóng sập trước mắt anh ta. Thanh Phong bước lại gần chỗ tôi, khuôn mặt lạnh lùng, cặp mắt đen kịt. Cả người anh ta toả ra một khí thế khiến người ta nghẹt thở. Tôi hít thở không thông, trong đầu vang lên một tràng chuông báo động nhưng chân lại không thể nhúc nhích

- Em và anh ta đã có chuyện gì? – Tiếng nói đều đều phát ra từ miệng anh ta

- Không…không có! – Tôi cực lực lắc đầu

- Em nói thật?

Tôi không trả lời, chỉ gật đầu. Thanh Phong nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, đặt lên má tôi một nụ hôn. Tôi giật mình, khẽ tránh ra, nhưng anh nhanh chóng đặt một tay ra sau gáy, giữa chặt đầu tôi lại. “Em nên thể hiện cho tốt, đừng để tôi thất vọng!”. Ngay khi tôi chưa kịp phản ứng, Thanh Phong đã hôn lên môi tôi. Lưỡi anh nhanh chóng tách răng tôi ra, luồn vào trong, dây dưa trong khoang miệng của tôi. Tôi dường như ngừng thở, cả người rơi vào cảm giác mông lung.

“Rầm”

Minh Trường đá mạnh vào cổng sắt, lồng lộn như con thú bị thương. Hai tay nắm chặt khung cửa, lắc mạnh.

Thanh Phong lúc này mới rời khỏi môi tôi, nở một nụ cười giả tạo, nói nhỏ vào tai: “Nhìn tình nhân của cô kìa! Nói anh ta biến khỏi mắt tôi, tôi không phải là người giỏi chịu đựng đâu”. Nói xong anh thả tôi ra, đẩy tôi về phía cổng. Tôi nắm chặt hai tay, đau xót len lỏi khắp ngõ ngách trong cơ thể, trái tim dường như rách toạc ra. Tôi không phải đau lòng vì anh hiểu lầm tôi mà chính là vì Thanh Phong từ lúc nào đã trở thành người đáng sợ như vậy.

- Xin anh về đi!

- Em...

- Chuyện này không liên quan đến anh!

- Anh không thể! Chỉ cần em ở bên anh, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Anh sẽ đưa em rời khỏi anh ta.

Ngay khi câu nói của Minh Trường vừa thốt ra, tôi ngay lập tức bị một bàn tay lôi lại, kéo ra xa cổng. Thanh Phong chau mày nhìn tôi, nhếch mép cười khinh bỉ

- Vậy mà cô dám nói hai người không có gì? – Thanh Phong bước tới, nói gằn từng tiếng

- Chết tiệt! Buông cô ấy ra! – Minh Trường hét lớn

- Tôi không yêu anh ta, càng không yêu anh. Anh đáng để tôi yêu sao? Tôi không có điên mà đi yêu một tên thủ đoạn bỉ ổi như anh! – Tôi uất hận nhìn thẳng vào cặp mắt đầy phẫn nộ của Thanh Phong.

Thanh Phong ngay lập tức giơ tay lên. Tôi trừng mắt, không khuất phục, sẵn sàng đón nhận cái tát. Thế nhưng khi anh nhìn thẳng tôi, cặp mắt chứa đầy sự thương xót, tôi có thể nhận thấy rõ nỗi đau đớn ẩn hiện trong đó. Anh nhắm mắt lại, nặng nề hạ tay xuống, nắm chặt tay thành nắm đấm. Trong phút chốc anh mở mắt ra, vẻ mặt anh nhanh chóng lấy lại sự lạnh lùng, vô cảm

- Mẹ kiếp! Cô còn nói nữa tôi sẽ làm cho hắn ta thân bại danh liệt! – Thanh Phong đẩy tôi ra, khiến tôi một lần nữa ngã ra đất

- Bạch Vy! – Minh Trường lúc này không còn giữ được bình tĩnh, đã có ý định leo cổng vào

- Không được! – Tôi la lên – Anh không nghe sao? Tôi bảo anh đi ngay!

Tôi cắn chặt môi, kiên định nhìn anh ta, cố gắng xin anh ta rời đi. Bây giờ anh ta có lao vào cũng không thể mang tôi đi. Không phải tôi không muốn thoát khỏi Thanh Phong mà là không thể. Tôi phải cố gắng chịu đựng. Vì gia đình, vì hai đứa em của tôi. Tôi cũng không muốn có người vì tôi mà phải đối đầu với Thanh Phong. Tôi không biết tài lực anh thế nào, tôi chỉ biết thủ đoạn của anh rất đê tiện, con người như Minh Trường không phải là đối thủ của anh.

- Đi đi! – Tôi dùng hết sức lực còn lại hét lên

- Bạch Vy! – Minh Trường khẽ khựng lại, thương xót nhìn tôi. Khuôn mặt nhăn lại vì đau khổ - Hãy đợi anh! Nhất định anh sẽ đưa em đi! – Nói xong anh nặng nề cất bước rời khỏi

Toàn thân trở nên vô lực, từng đợt đau đớn truyền khắp cả người. Tôi nặng nề bước từng bước, cố gắng ngẩng cao đầu khi đi qua Thanh Phong. Tôi phải cho anh biết dù anh có làm gì, tôi đều có thể đứng lên. Đến cuối cùng người ngã xuống phải là anh.

CHƯƠNG  19

Thế nhưng dù tinh thần mạnh mẽ nhưng thể trạng lại không được như vậy. Tôi bị sốt đến ba ngày, bên cạnh lại không có ai. Đến ngày thứ ba thì hoàn toàn chìm vào mê man. Quả thật lúc đó cũng có ý nghĩ sẽ ngủ mãi mãi, cứ như vậy mà ra đi sẽ rất tốt.

Khi tôi tỉnh dậy thì mùi đầu tiên ngửi được chính là mùi thuốc sát trùng quen thuộc trong bệnh viện. Vậy là một lần nữa tôi lại đúng hẹn quay lại nơi này. Tôi nặng nề mở mắt, cảm nhận bàn tay bị ai đó nắm chặt. Tôi khẽ chuyển người để nhìn cho rõ, một cơn đau nhức nhanh chóng truyền tới khiến tôi khẽ rên một tiếng.

- Em tỉnh rồi à? – Thanh Phong cũng mở mắt, đứng dậy đưa tay lên trán tôi – Anh đi gọi bác sĩ!

- Không cần đâu! – Tôi khó nhọc cất tiếng, cổ họng khô khốc gây cảm giác hơi ran rát

- Em uống chút nước đi! – Thanh Phong rót một ly nước, khẽ nâng đầu tôi dậy, đưa ly lên miệng tôi

- Sao tôi vào được đây?

- Như lần trước, gọi không ai trả lời, leo rào, phá cửa... – Anh thản nhiên nói

- Anh có thể kêu thợ mở khoá! – Tôi bất mãn

- Lúc đó không nghĩ nhiều được như vậy!

- Anh có lúc cũng mất bình tĩnh sao?

- ..... – Anh quay mặt đi – Nghỉ ngơi đi, anh đi gặp bác sĩ.

Tôi nằm trên giường bệnh, ngó chằm chằm lên trần nhà. Tôi không hiểu trong đầu Thanh Phong đang nghĩ cái gì, sao có thể lúc thì lạnh lùng tàn nhẫn, lúc thì dịu dàng ôn nhu. Tôi thích nghi không nổi nên chỉ có thể chắn một bước tường xung quanh để tự bảo vệ mình. Không muốn bị anh ta đánh gục thì nhất định phải kiên cường, không được để tình cảm lấn át.

- Bạch Vy? Phải em không?

Tôi giật mình quay qua thì nhìn thấy Hải Lâm. Anh bước về phía tôi, lo lắng hỏi:

- Em sao vậy? Sao lại ở đây?

- À, em bị sốt. Nhưng giờ thì không sao rồi. Đây là.... – Tôi khẽ ngồi dậy, quay qua quay lại – hình như không phải bệnh viện anh đang làm.

- À ờ, anh đi gặp một bác sĩ ở đây? Tình cờ đi ngang qua nhìn vào phòng thấy dáng ai quen quen. Hóa ra là em.

- Anh...Lan Linh?

- Cô ấy... – Hải Lâm ái ngại nhìn tôi – không còn như xưa nữa. Cứ như một đứa trẻ, sợ hãi với mọi thứ, hằng ngày chỉ ở nhà đợi anh đi làm về. Ngoài anh ra thì không còn nhận ra ai.

- Ý anh là thần kinh cô ấy.... – Tôi bụm miệng

- Anh nghĩ cô ấy vì quá đau thương mà thần kinh phản ứng bằng cách quên đi một số việc...Anh nghĩ như thế cũng tốt, chỉ cần kiên nhẫn giúp cô ấy hòa nhập lại.

- Em xin lỗi!

- Anh không biết giữa em, Phong và Linh xảy ra chuyện gì, nhưng anh chắc chắn không phải lỗi của em. Chúng ta không chỉ là bạn thân mà còn có khoảng thời gian yêu nhau, anh hiểu em mà. – Hải Lâm nắm chặt vai tôi an ủi

Tôi nhìn anh cảm kích, không kiềm được mà khẽ rơi nước mắt. Trong khoảng thời gian sống trên đời, đã từng có một người yêu tôi, hiểu tôi như anh thì tôi không còn hối tiếc gì nữa.

- Cảm ơn anh! – Tôi khẽ nói

- Ngốc ạ, cảm ơn gì chứ. Em nghỉ ngơi đi! Anh phải về rồi...

- Chào anh!

Hải Lâm đỡ tôi nằm xuống giường rồi bước ra khỏi phòng. Một khắc sâu, Thanh Phong cùng một vị bác sĩ cũng nhanh chóng bước vào. Anh khẽ cau mày, nhìn tôi thắc mắc

- Người vừa ra khỏi phòng có phải là Hải Lâm không?

- Ừ!

- Sao anh ta lại ở đây?

- Đến gặp bác sĩ nào đấy, tình cờ trông thấy tôi...

- Ừ!

Thanh Phong không hỏi gì thêm. Vị bác sĩ khám sơ qua cho tôi, dặn dò Thanh Phong vài ba câu, sau đó liền rời đi. Anh kéo ghế ngồi cạnh giường, vầng trán khẽ cau lại, ánh mắt phức tạp cứ nhìn tôi chằm chằm. Tôi cảm thấy không tự nhiên nên vội né tránh, quay lưng về phía anh, nhưng dù thế nào tôi vẫn cảm nhận rất rõ ràng anh vẫn không rời mắt khỏi tôi.

- Em...đói chưa? Đợi một chút, chị Hoa sẽ đem cháo vào cho em.

- Không đói! – Tôi trả lời, vẫn không quay người lại

- Em mau khoẻ lại, ba ngày nữa là đến ngày rồi. Trước hôm đó chúng ta còn đi đăng kí kết hôn. Kế hoạch sẽ không vì em bị bệnh mà thay đổi đâu.

- Tôi biết! Có lẽ chỉ khi tôi chết thì kế hoạch mới thay đổi! – Tôi mỉa mai nói

- Em... – Anh tức giận chồm lên xoay người tôi lại, để ánh mắt chúng tôi nhìn thẳng vào nhau

- Tôi nói sai sao?

- Em không chọc tức tôi thì ăn không ngon đúng không?

- Thật ra tôi ăn không ngon vì anh suốt ngày cứ phùng mang trợn má như vậy!

- Hả? –Thanh Phong thoáng lộ vẻ bối rối, nhẹ nhàng thả tôi ra, ho khan vài tiếng – Nếu...những tên như Minh Trường, Hải Lâm không xuất hiện xung quanh em, anh có thể sẽ không nổi giận...

- Anh đang ghen sao? – Tôi tự nhiên cảm thấy rất buồn cười

- Không có! – Thanh Phong đứng phắt dậy – Anh ra ngoài tìm cafe. Nghỉ đi!

-------------------------------------------

Tôi ngồi trên giường, nhìn chị Hoa thu dọn đồ đạc cho mình. Tâm trạng của chị có vẻ rất vui, cứ hát khe khẽ từ nãy đến giờ.

- Cuối cùng cô cũng quay về với cậu rồi! – Chị nhìn tôi, nở nụ cười hiền hậu

- Dạ! – Tôi cúi đầu, không muốn biểu lộ vẻ mặt gượng ép của mình cho chị thấy

- Những người yêu nhau thật lòng sẽ quay về với nhau, niềm tin này của tôi không bao giờ thay đổi.

Yêu nhau? Chúng tôi yêu nhau sao? Nghe thật là nực cười. Tôi không biết gọi tên tình cảm hiện tại của tôi dành cho Thanh Phong là gì? Nếu nói yêu cũng không phải, hận cũng không phải, có một chút luyến tiếc muốn níu giữ, một chút sợ hãi muốn chạy trốn. Tất cả hòa trộn tạo nên một mối hỗn loạn trong lòng tôi.

- Chị Hoa! Thu dọn xong chưa? – Thanh Phong sau khi đi làm thủ tục xuất viện cho tôi đã trở về phòng

- Dạ rồi!

- Về thôi! Em đi nổi không? – Anh bước tới định nắm tay đỡ tôi đứng dậy

- Không cần đâu! Tôi tự đi được! – Tôi tránh bàn tay đưa ra của anh, chống tay lên giường tự đứng lên

- Ờ! – Anh hạ tay xuống, vẻ mặt thoáng lộ vẻ hụt hẫng

- Tôi muốn quay về nhà trọ!

- Không được! – Anh lập tức sa sầm nét mặt – Em còn định quay về đó làm gì?

- Tôi còn nhiều thứ phải chuẩn bị...Anh sợ gì chứ? Không phải hai ngày nữa tôi sẽ quay về bên anh sao? Tôi đã nói thì sẽ không nuốt lời. Anh không cần lo tôi sẽ chạy trốn.

- Em...Được, anh đưa em về đó nhưng sáng mai anh sẽ đến rước em. – Nói xong anh quay qua chị Hoa – Chị giúp cô ấy, tôi đi trước lấy xe.

-----------------------------------

Đồ đạc của tôi không có nhiều, quần áo thì khoảng một vali, thêm một thùng đồ vật linh tinh, quan trọng là giá và tranh vẽ, nên thu dọn cũng không mệt lắm. Khi tôi dọn dẹp xong tất cả thì đã là chiều tối. Dạ dày cũng bắt đầu biểu tình đòi được chu cấp lương thực. Tôi ngã người ra giường, xoa xoa cái bụng trống rỗng. Bây giờ động tay động chân làm thức ăn quả là cực hình, lại lười không muốn chạy xe ra ngoài ăn, tôi quyết định dỗ dành bao tử bằng cách đi ngủ. Vừa chợp mắt thì trong mơ hiện lên toàn là đồ ăn nhưng lại không ăn được miếng nào khiến tôi bực tức giật mình thức dậy. Thật ra là tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa như đòi nợ ngoài cửa. Uể oải lê tấm thân mệt mỏi rời giường, tôi bước ra ngoài nhìn xem là ai.

- Sao em lâu vậy? – Thanh Phong nhíu mày, mặt thoáng vẻ lo lắng

- Tôi ngủ quên! – Tôi mắt nhắm mắt mở, vừa mở cửa vừa trả lời

- Đã ăn uống gì chưa mà ngủ?

Thanh Phong bước vào trong nhà, liếc mắt qua đống vật dụng đã được đóng thùng, sau đó ngồi xuống ghế, bình thản hỏi tôi. Tôi lắc lắc đầu, vừa định mở miệng bảo không đói thì cái bụng phản chủ đã kêu lên vài tiếng hết sức mất mặt. Tôi xấu hổ, cắm mặt xuống đất. Anh không nói tiếng nào, đứng lên đi thẳng xuống bếp. Tôi vì tò mò cũng lẽo đẽo theo sau thì bị anh đuổi lên nhà trên. ‘‘Gì chứ, hiện tại đây vẫn là nhà của tôi mà.’’ Nghĩ như thế nhưng lại không dám nói ra nên tôi chỉ có thể uất ức quay lên phòng khách, bật tivi giải sầu. Khoảng 20 phút sau thì một mùi hương hấp dẫn từ bếp tỏa ra tới phòng khách, làm cho khứu giác nhạy cảm của tôi hoạt động không ngừng

- Này, ăn đi! – Không để tôi đợi lâu, một tô cháo bốc khói nghi ngút đã được anh bưng ra đặt trước mặt

- Lại là cháo sao? – Tôi làm ra vẻ xem thường nhưng tay đã nhanh chóng cầm lên

Tôi hơi nghi ngờ tài nghệ của anh, nên muỗng đầu tiên chỉ ăn một chút. Nhưng mà tôi không ngờ mùi vị lại ngon như vậy. Rất đậm đà, nêm nếm vừa phải. Tôi không nghĩ rằng anh cũng biết nấu ăn, lại nấu rất chuyên nghiệp.

- Ăn được không?

- Cũng được!

- Chỉ ‘‘cũng được’’ thôi sao? – Thanh Phong bất mãn nhìn tôi

Tôi liếc liếc anh, anh đừng trông mong tôi giống như Chí Phèo, chỉ vì tôi cháo của Thị Nở mà lăn ra yêu đắm yêu đuối. Tôi không trả lời, tập trung vào ‘‘chuyên môn’’. Thanh Phong ngồi xuống đối diện, nhìn tôi chăm chú.

- Tô cháo này có tính phí đấy!

Tôi bị lời nói của anh đả kích, xém chút nữa là phun ngụm cháo vào mặt anh. Vì kiềm lại không làm dơ mặt anh nên tôi đâm ra ho sặc sụa. Anh vội vàng lại gần vỗ vỗ lưng tôi.

- Phí gì? Không phải gạo, trứng gà, thịt bằm đều trong tủ lạnh nhà tôi sao? – Tôi hỏi sau khi đã lấy lại bình tĩnh

- Anh còn nêm vào đó những thứ mà em không có?

- Là thứ gì? – Muỗng cháo vừa đưa lên khẽ khựng lại

Thanh Phong không trả lời, miệng nhếch thành một đường cong quen thuộc. Tôi nghi ngờ liếc nhìn tô cháo, sau đó lại nhìn anh. Anh không trả lời, ánh nhìn bắt đầu dời về một nơi xa xăm. Tôi cảm thấy Thanh Phong đúng là một ‘‘sinh vật’’ cực kì khó hiểu. Càng cố nắm bắt lại càng bay đi xa.

- Này! – Tôi khẽ huých huých vào tay anh – Rốt cuộc anh đã cho vào đây thứ gì hả ?

- …. – Thanh Phong vẫn không thèm mở miệng

- Mặc kệ anh! Tôi no rồi! Không ăn nữa! Anh về đi, tôi muốn đi ngủ sớm...

- Ừ! – Anh đứng dậy, cầm tô cháo đang ăn dở của tôi đem vào bếp

Tôi ngồi như hoá đá nhìn hành động của anh, không kịp phản ứng đã nghe tiếng tô chén lạch cạch trong bếp. Ôi trời ơi, không phải là đại thiếu gia đang rửa chén đó chứ. Tôi vội vàng chạy ra sau bếp thì quả nhiên đúng như dự đoán.

- Này, anh để đó đi, tôi rửa cho. Về đi!

-......

- Anh làm sao vậy? – Tôi đưa tay lên trán anh

- Em....- Thanh Phong quay lại, trừng mắt nhìn tôi

- Gì chứ? Lại nổi giận rồi sao?

- Thứ nhất, em học đâu ra kiểu gọi chồng là này là nọ vậy. Thứ hai, không cho em xưng tôi xưng ta. Thứ ba, anh nấu cháo rửa chén không phải là việc gì ghê gớm, em đừng làm ra vẻ xem thường như vậy. Thứ tư, không phải anh muốn nổi giận, mà chính em đã đặt ngòi nổ rồi châm lửa đốt. Thứ năm, đề nghị em đi nghỉ ngơi, đừng lắng nhắng ở đây nữa...

Thanh Phong nói như bắn liên thanh vào mặt tôi, làm tôi trở thành một con gà, chỉ biết gật đầu như mổ thóc. Sau đó ngoan ngoãn bước vào phòng, trùm chăn ngủ, trong mơ miệng bất giác đã nhoẻn thành một nụ cười.

CHƯƠNG  20

Hoàng Khải phấn khích gọi điện thoại về thông báo cho tôi biết Phúc cuối cùng cũng đã đạt được tấm huy chương đầu tiên khi tham gia đội tuyển, dù chỉ là huy chương đồng nhưng được giới chuyên môn đánh giá rất cao. Khi nhận được tin báo, tôi đang ngồi trên xe đến nơi đăng kí kết hôn

- Chị đang làm gì vậy?

- À, chị đang ở ngoài đường. Đi vòng vòng chơi thôi!

- Ừ, vậy thôi em cúp máy. Ba ngày nữa em sẽ về. Nhất định phải làm một chầu hoành tráng. Bye chị!

Tôi cúp máy, liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh. Thanh Phong vẫn một biểu tình lãnh đạm, mắt nhìn thẳng về phía trước. Rất may anh không quan tâm việc tôi giấu giếm chuyện kết hôn. Tôi thở hắt ra một cái, điều chỉnh tư thế ngồi.

- Em định giấu đến bao giờ?

- Hả? – Tôi giật mình, chạy trời không khỏi nắng mà

- Cuối cùng thì nó cũng biết. Không phải giấu được một tháng, hai tháng mà là chỉ một hai ngày. Anh cũng không hiểu tại sao em phải trốn tránh?

- Tôi...À không em nghĩ không có người em trai nào chấp nhận một người anh rể...à ờ...như anh...

- Hừ - Thanh Phong nhếch mép cười – Vì sao?

- Thứ nhất, ấn tượng ngoại tình của anh rất sâu đậm. Thứ hai, anh hay ăn hiếp tôi...à em... Thứ ba, nó sẽ biết em quay về là vì...

- Vì anh ép buộc em, vì hạnh phúc của nó với người con trai kia... Ừ, lý do em giấu cũng cũng chính đáng lắm!

- Anh có vấn đề về thần kinh à? – Tôi cảm thấy nói chuyện với một người như Thanh Phong rất mệt mỏi. Biểu hiện của anh ta không phải của một người bị đả kích mà là biểu hiện của người đang châm biếm kẻ khác

- Vậy em muốn anh dừng lại, lôi em xuống xe, giở trò vũ phu sao? – Anh liếc cặp mắt sắc lạnh về phía tôi

- Không...không phải. Ý em là thật không giống với anh, anh thường rất hay nổi nóng, rất lạnh lùng, à ừm đáng sợ...

- Anh thấy em nói đúng, không có gì sai, anh tức giận làm gì?

- Hả? Chưa thấy ai trơ trẽn như anh.

- Đôi khi để đạt được mục đích nên trơ trẽn và mặt dày một chút. Chẳng qua vì anh dùng quyền lực nên người ta gọi là thủ đoạn. Anh nghĩ nếu dùng từ “mặt dày” sẽ nhẹ nhàng hơn là từ “thủ đoạn”. Với lại anh muốn chúng ta bắt đầu một cuộc sống mới. Anh sẽ cho em thời gian chấp nhận anh...

Thanh Phong vẫn không nhìn tôi, luôn luôn thẳng hướng về phía trước. Tuy nhiên khi nghe những lời anh nói, trong lòng tôi như có một dòng nước nhỏ ấm áp chảy xuyên qua. Có lẽ tôi vẫn còn sợ hãi, vẫn còn cảm thấy bị tổn thương, trong phút chốc không dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng tôi cũng không muốn ngày ngày cùng anh đấu khẩu, sau đó đánh nhau, rồi lại cắn áo gối khóc mỗi đêm. Anh nói cho tôi thời gian, vậy thì tôi không việc gì phải chống đối đến sứt đầu mẻ trán. Chỉ cần anh giữ đúng lời hứa không đụng đến công ty nhà tôi, tôi có thể sẽ cố gắng chấp nhận cuộc sống yên ổn bên cạnh anh.

Sau khi làm thủ tục xong xuôi, vì tôi than mệt nên anh chở tôi về nhà. Đứng tần ngần trước cửa phòng ngủ, tôi không biết có nên vào hay không, theo tôi nhớ toàn bộ vật dụng trong phòng từ khi tôi ra đi đều được thay mới để chào đón Lan Linh, trong phòng chắc chắn vẫn còn tràn ngập mùi hương của cô ta. Hình ảnh giường gối nhàu nhĩ, quần áo lung tung hôm tôi về nhà lấy sợi dây chuyền vẫn còn in đậm trong tâm trí. Nói tôi ích kỉ hẹp hòi cũng được, nhưng tôi thật sự không thể chấp nhận phòng ngủ của mình lại có hình bóng của người phụ nữ khác.

- Em sao thế? Vào đi! – Thanh Phong đi tới mở cửa phòng

- Ừm! - Tôi cúi mặt lẽo đẽo bước vào trong

- Theo anh nhớ thì đầy đủ rồi, nhưng không biết còn thiếu sót gì không? Em xem còn thiếu thứ gì, ngày mai anh sẽ sắp xếp thêm!

Lúc này tôi mới ngước mặt lên nhìn xung quanh phòng. Trong phút chốc tôi xém chút nữa không kiềm được mà bật khóc vì cảm động. Căn phòng nhìn không khác gì ngày xưa tôi còn ở đây, từng vật dụng được bày trí đúng từng chi tiết, ngay cả ảnh cưới của chúng tôi cũng đã được treo ở vị trí cũ. Tôi tròn xoe mắt, miệng há hốc ra. Thanh Phong nhẹ nhàng bước tới vòng tay ôm tôi từ sau lưng, khẽ nói: “Lan Linh chưa bao giờ ở trong này, chưa bao giờ nằm trên chiếc giường của em. Là anh đã thay mới vật dụng để không phải nhớ đến em, cô ta chỉ lợi dụng điều đó làm em hiểu lầm. Bạch Vy! Anh chưa từng đụng vào người cô ta. Em tin anh chứ?”. Tôi ngây ngốc gật gật đầu, cảm thấy trái tim mình vì những lời nói của anh mà đập loạn nhịp. Anh xoay người tôi lại, khẽ nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Không phải một nụ hôn mạnh mẽ, không phải một nụ hôn như rút đi hơi thở, chỉ là một cái chạm như có như không nhưng lại làm tôi đỏ ửng cả hai má.

- Em chợp mắt chút đi! Lát nữa anh sẽ gọi em dậy ăn trưa! – Nói xong, anh mỉm cười rồi bước ra ngoài

---------------------------------

Tôi cùng anh ngồi chung một bàn. Đó là một việc rất hy hữu. Đã từng là vợ chồng hai năm nhưng số lần cùng ăn cơm chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong lúc ăn, cả hai đầu không có thói quen nói chuyện, chỉ có tiếng chén đũa phát ra tiếng động khe khẽ.

- Ăn cái này đi! – Anh gắp cho tôi một miếng cá

Thật sự thì tôi không thích cá, nói đúng hơn là cá chưa được rút hết xương, vì lúc nhỏ đã từng mắc xương một lần nên đối với mấy món này không có thiện cảm lắm. Tôi ngồi nhìn chằm chằm nó, khẽ thở dài, tỉ mỉ ngồi lựa xương. Đợi tôi lựa xong thì miếng cá và cơm đều nguội cả. Thiệt là bực bội mà!

- Em không thích ăn cá sao?

- À, ừm – Tôi gật đầu - Em ghét ngồi lựa xương thế này!

- Em còn không thích ăn gì nữa?

- Bây giờ hỏi thì em cũng không nhớ mình ghét cái gì. – Tôi ngồi ngẩn mặt ra nhìn anh

Thanh Phong không hỏi nữa, kéo dĩa cá về phía anh. Tôi khó hiểu nhìn, sau đó gắp một đống rau xào cho vào chén rồi vùi mặt vào đó. Một lúc sau, khi tôi tưởng chừng như bàn ăn chỉ còn một mình mình thì anh mới lên tiếng

- Dù ghét thì cũng nên ăn một ít!

Thanh Phong đẩy dĩa cá về phía tôi. Tôi khẽ cau mày, ngước mặt lên thì phát hiện cái dĩa chỉ toàn là thịt cá thôi, không có miếng xương nào cả.

- Anh...không cần phải vậy đâu!

- Không có gì! – Anh vừa nói vừa lấy khăn giấy lau tay – Nhìn em ốm như thế, chắc là kén ăn quá!

- Làm gì có! – Tôi xua tay – Em dễ nuôi mà.

- Ừ! – Anh đáp cho có lệ, hoàn toàn không chú ý đến nội dung câu nói của tôi – Ăn đi!

Tôi khịt khịt mũi, miễn cưỡng gắp một miếng cá cho vào bát. Hình như cá được lựa xương rồi có mùi vị ngon hơn hẳn.

--------------------------------------

Thanh Phong nắm tay tôi, bước đi giữa những khuôn mặt xa lạ, những tiếng chúc mừng giả tạo, giữa ánh đèn flash đến chói mắt. Tôi cảm thấy càng lúc mắt càng hoa lên, đầu óc cứ ong ong. Anh khẽ siết chặt tay, đưa tay ôm lấy thắt lưng tôi, để tôi dựa vào người anh. Tôi ngước mặt lên thì nhận được ánh mắt dịu dàng của anh, miệng khẽ nói: “Em không sao!”. Anh gật gật đầu, quay đi cảm ơn mọi người. Thật sự trước giờ tôi không tham gia những bữa tiệc thế này, thường là Thanh Phong sẽ đi một mình hoặc đi cùng với thư ký. Trong mắt mọi người tôi là một người vợ khá yếu ớt, hay gặp vấn đề về sức khỏe, nên ít khi ra mặt. 

- Chúc mừng Tổng giám đốc Đinh và phu nhân! – Một người đàn ông bước tới chúc mừng chúng tôi. Ông ta tròn trịa, béo múp míp, cặp mắt ti hí, khi cười thì không còn thấy ánh mặt trời. Ấn tượng ban đầu chính là hơi gian gian

- Cảm ơn Chủ tịch Bắc đã bỏ chút thời gian dự tiệc! – Thanh Phong khẽ cúi người, lễ phép trả lời ông, sau đó quay sang nhìn người con gái đang đi chung với ông – Còn đây là...

- À à, để tôi giới thiệu. Đây là Ái Nhi, con gái của tôi!

Chủ tịch Bắc? Hình như tôi đã nghe cái tên này ở đâu rồi. Không để tôi phải cố công nghĩ ngợi, Ái Nhi đã lên tiếng giúp tôi có câu trả lời:

- Em chào chị! Em nghe Hoàng Khải nhắc đến chị rất nhiều, bây giờ mới có cơ hội gặp mặt!

- Em là..

- Dạ, em là bạn học của Khải. Không biết anh ấy hôm nay có dự tiệc không chị?

- Khải đi công tác ở Hà Nội. Không về kịp!

Tôi đã nhớ ra ba con họ là ai rồi. Chính là người có thể cứu vớt gia đình tôi nếu tôi không lựa chọn quay về với Thanh Phong. Ái Nhi có vẻ ngoài khá xinh xắn, cặp mắt nhìn rất cuốn hút, con ngươi đen thẳm sâu hút mang một chút u buồn.

- Tôi không thấy Chủ tịch Đinh. Ba cậu không về sao?

- Dạ không, sức khỏe của ba cháu vẫn chưa tốt lên được...

- Đã lâu lắm rồi tôi không thấy ông ấy. À tôi cũng không thấy ba mẹ cháu ở đây. – Ông quay sang nhìn tôi hỏi

- Ba và dì cháu đã tới rồi, có lẽ đang gặp gỡ vài người đâu đó quanh đây!

- Uhm uhm, vậy thôi bác đi gặp họ!

- Em chào anh chị! – Ái Nhi lễ phép cúi đầu chào chúng tôi

- Em ngồi nghỉ đi ! Một mình anh tiếp khách cũng được! Lát nữa anh quay lại. - Thanh Phong đỡ tôi lại ghế

- Em không sao đâu! Đừng lo cho em!

Sau khi Thanh Phong rời đi, tôi ngồi lặng lẽ quan sát bữa tiệc xa hoa. Khách mời phần lớn đều là giới doanh nhân, có hợp tác làm ăn cùng với Tập đoàn K, số ít còn lại là phóng viên mảng văn hoá. Tôi cũng không biết mục đích của bữa tiệc này là gì, nếu chỉ để thông báo chúng tôi chưa li dị thì thật sự quá hoang phí.

- A ha, không ngờ cô cũng ở đây! – Một giọng nói khó nghe vang lên sau lưng tôi

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: