Chương 1-2-3-4-5
Tôi giật mình thức dậy khi bầu trời bên ngoài vẫn còn đen kịt. Theo phản xạ tôi quay qua nhìn chỗ nằm còn lại. Trống không. Có lẽ từ trước đến giờ đều như vậy, anh đều đợi sau khi tôi ngủ sẽ rời đi, chỉ là tôi chưa bao giờ giật mình vào giữa đêm thế này nên không biết được. Tôi thở dài, nằm xuống, cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ chập chờn, mông lung. Bỗng nhiên tôi cảm nhận có người nằm xuống bên cạnh. Nhưng trong lòng tôi lại không có cảm xúc gì. Tôi không yêu anh, anh không yêu tôi, dù ban đêm có nằm kế nhau đi nữa, tình cảm cũng chỉ là như thế thôi…
---------------------------
CHƯƠNG 1
- Em chào chị! – Cô thư kí của anh rụt rè nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi
- Tổng giám đốc có khách? – Tôi đợi cô ấy gật đầu rồi mới nói tiếp – Khi anh ấy xong việc, nhắn với anh ấy là tôi đợi ở quán cafe dưới lầu. Cảm ơn cô!
Tôi nhìn cặp mắt phức tạp của thư kí thì có thể đoán được người trong phòng là ai và họ đang làm gì. Nhẹ nhàng thì nắm tay, nàng dựa đầu vào vai chàng rồi khóc lóc. Nặng hơn sẽ là những nụ hôn nồng cháy. Có lẽ tôi chính là người vợ khoan dung, độ lượng nhất hành tinh. Tôi đi lướt qua cặp mắt nhìn tôi thương cảm. Thật sự không cần đâu, vì tôi không cảm thấy gì hết. Thật đấy…..
Tôi ngồi đợi hơn nửa tiếng thì anh mới xuất hiện. Hình như tôi đã phá hỏng giây phút ngọt ngào của anh nên vẻ mặt anh không vui lắm. Khi nhìn tôi, cặp mắt vẫn lãnh đạm như thế
- Có việc gì?
- Không có gì, em chỉ là muốn rủ anh cùng ăn trưa thôi!
- Cô rãnh rỗi như thế sao? – Thanh Phong nhíu mày, tỏ ra bất mãn – Nhưng tiếc là trưa nay tôi có hẹn rồi!
- Vậy thì thôi! Xin lỗi đã làm phiền anh!
Tôi đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Chẳng qua hôm nay là sinh nhật tôi, năm ngoái anh bận đi công tác, nên năm nay tôi mới biết được vợ muốn ăn cơm với chồng vào ngày sinh nhật chính là một việc làm rãnh rỗi. Tôi sẽ rút kinh nghiệm…..
----------------------------
Bản thân có tiền, chồng cũng có tiền, rõ là môn đăng hộ đối còn gì. Khổ nỗi Thanh Phong lại không thích vợ mình có tiền. Điều anh cần chính là người vợ hiền lành, phục tùng, toàn tâm toàn ý bên anh. Mấy thứ đó tôi không cho anh được. Bản chất là thứ không thể thay đổi, nó chỉ thay đổi vì người mình yêu. Đáng tiếc khi tôi lấy anh, tôi không yêu anh. Đây là cuộc hôn nhân mang đậm màu sắc hợp tác kinh tế. Chúng tôi hiểu rõ, chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, cuộc hôn nhân này có thể kéo dài trong hòa bình.
Ngày sinh nhật chỉ có tin nhắn chúc mừng của em trai. Có phải tôi rất đáng thương hay không? Gia đình có cũng như không. Đã từng có bạn bè, nhưng quay đầu lại cũng chẳng còn ai. Ngay cả người yêu thương tôi nhất cũng đã bỏ đi rồi.
Tôi đi lang thang trong khu mua sắm, cũng không có ý định mua gì. Chỉ là không ngờ tới tại sao ở nơi cách xa công ty anh như vậy, tôi cũng phải chạm mặt anh. Tình huống bi hài hơn nữa là anh đang tay trong tay với một người con gái. Cô gái đó vừa chạm mắt nhìn thấy tôi, vội vàng buông tay anh ra, cụp mắt xuống, Quả thật rất có sức hút của mỹ nữ e lệ. Nếu tôi cũng học được những cái đó, không biết chồng tôi có công khai đi lăng nhăng với người khác như vậy không. Xem như cô ấy cũng biết điều, tôi vui vẻ bước tới chỗ anh. Vẫn là cặp mắt đen kịt, u ám nhìn tôi.
- Trùng hợp thật! Em tưởng là trưa nay anh bận việc với khách hàng. Không nghĩ anh lại có sở thích đi sắm đồ thế này!
Tôi đưa mắt nhìn cô gái đứng cạnh anh. Haiz, sao cô ta có thể đóng đạt vai nữ chính hiền thục, nhu mì, chịu đựng thế chứ. Nếu ngày trước, tôi chưa quen cô ta, tôi chắc là sẽ thương xót, cảm thấy tội lỗi mà hai tay dâng chồng mình cho cô. Lan Linh đưa cặp mắt đã sắp đỏ hoe nhìn tôi, miệng lí nhí
- Bạch Vy!
- Lan Linh! Lâu lắm rồi không gặp nha! – Muốn đóng kịch, tôi đóng với cô - Sao hai người lại đi chung với nhau vậy? À, hôm nay là sinh nhật mình, chắc anh ấy cầu cứu cậu đi mua quà cho mình chứ gì. Thiệt là…. – Da mặt tôi dày, nói không thành có, cô ta chắc chắn cũng biết, nhưng tôi chẳng qua cũng chỉ ám chỉ cho cô ta biết tôi là ai, cô ta là ai mà thôi
- Thôi đi!..... Lan Linh, em tự về nhà nhé! Còn em, về với tôi!
Dứt lời , Thanh Phong nắm tay tôi lôi đi. Tôi khinh bỉ trong lòng, mỹ nhân chưa kêu cứu, anh hùng như anh tỏ vẻ làm gì. Tôi quay lại nhìn Lan Linh, ánh mắt nói với cô ta: “Xin lỗi, chồng mình thật bất lịch sự!”
---------------------------------
Anh gần như quăng tôi lên xe. Đàn ông luôn cảm thấy vợ mình là sư tử, còn bồ nhí là các em thỏ đáng thương. Tôi liếc mắt nhìn anh một cái, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa. Không khí trong xe quả thật rất là ngột ngạt. Yên tĩnh đến đáng sợ
- Sau này có đi ngoại tình, cũng không cần công khai như thế, anh không nể mặt tôi, cũng biết bảo vệ mặt của anh. À còn có khuôn mặt của cô người mẫu đang lên kia nữa. Anh muốn báo chí có việc làm hả? – Tôi là người đầu tiên lên tiếng
- Cô không cần quan tâm! Tôi hiểu rõ việc mình làm...
- Anh đừng nhọc sức như thế. Tôi mãi mãi không ly dị anh đâu...
- Cô...
- Vì tôi không hạnh phúc, nên tôi muốn các người cũng như vậy!
Tiếng phanh xe chói tai vang lên. Chồng tôi lại lên cơn điên rồi. Người đàn ông dễ nổi giận như vậy, làm sao mà làm việc lớn đây. Mà có lẽ chỉ khi đụng vào vấn đề Lan Linh, anh mới thể hiện bộ mặt này với tôi. Xem ra cũng thú vị hơn là biểu tình lãnh đạm, không chút cảm xúc.
- Cô thật là phụ nữ đáng sợ!
Tôi không thèm trả lời anh, im lặng ngả người ra, nhắm mắt lại
-----------------------------------
Chỉ là ý định tránh một cuộc cãi vã, không hiểu sao tôi ngủ quên mất. Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên giường. Xem ra anh không đến nỗi nhẫn tâm để tôi nằm trên xe. À mà không đúng, có lẽ anh cần xe để đi công việc. Tôi cảm thấy hơi đói bụng, nên bước xuống lầu kiếm đồ ăn. Tôi vừa ngồi vào bàn ăn thì chuông cửa vang lên. Chị giúp việc bước ra ngoài, tầm năm phút sau chị trở lại với một bó hoa hồng trên tay, tươi cười bước về phía tôi
- Cô chủ, có người tặng hoa cho cô!
- Ai vậy? – Tôi ngạc nhiên
- Dạ tôi không biết, là người ở cửa hàng hoa giao tới.
Tôi đón lấy bó hoa trên tay chị, tìm thiệp được đính kèm trên đó. Trong thiệp chỉ là dòng chữ: “Chúc mừng sinh nhật em”. Nét chữ quen thuộc khiến trái tim tôi đập loạn xạ. Người đó đã quay lại...Dù tôi không biết mục đích của anh là gì nhưng chỉ cần tôi nghĩ đến việc hai chúng tôi cùng sống trong một thành phố, tôi thấy trong tim mình bình yên đến lạ.
Khi tôi đang thẫn thờ ngắm nhìn bó hoa trong lòng thì Thanh Phong trở về. Anh nhìn lướt qua bó hoa trên tay tôi, thong thả ngồi xuống, với tay lấy tấm thiệp một cách tự nhiên
- Sao? Em có ý định nối lại tình xưa không?
- Anh muốn tôi cũng như anh và cô bồ bé nhỏ của anh? Một kẻ ngoại tình và một kẻ thích phá hoại gia đình người khác. Một đề nghị đáng suy nghĩ đấy nhỉ?
- Câm miệng!
Tôi bị tiếng hét bất ngờ của anh làm cho chấn động. Tôi cắn chặt môi, bình tĩnh nhìn anh. Không biết có phải vì còn chưa kịp trấn tĩnh hay không, tôi dường như trông thấy ánh mắt u uất của anh. Dù nó chỉ xuất hiện chớp nhoáng nhưng tôi nghĩ mình đã bắt kịp khoảnh khắc mơ hồ ấy
- Anh...
- Cô không được quyền sỉ nhục Lan Linh...- Mắt Thanh Phong tối sầm lại, không thể nhìn thấy một tia sáng
- Anh nghĩ tôi có quyền không? Nên nhớ tôi là vợ anh, tôi được pháp luật bảo vệ. À mà không cần đến pháp luật, chỉ với gia thế nhà mình, tôi có thể khiến cô ta sống không bằng chết....
- Cô hay lắm! Được, nếu đã nhắc cô là vợ tôi, tôi sẽ chỉ cho cô biết thế nào là một người vợ! – Anh bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, lôi đi
Tôi thật sự không biết anh sẽ làm gì, chỉ cố gắng vùng vẫy, gọi chị giúp việc: “Chị Hoa! Chị Hoa!”. Chị Hoa nghe thấy tiếng tôi, vội vàng chạy tới. Chị vừa định mở miệng cầu xin thì đã bị anh hét vào mặt: “Cút! Không phải việc của chị!”. Chị Hoa nước mắt rưng rưng nhìn tôi bị kéo lên lầu. Tôi thật là ngây thơ, sao có thể nghĩ chị ấy có thể cứu mình chứ. Cổ tay đau nhói vì bị anh nắm chặt, tôi cắn môi, quyết không để cho anh thấy sự yếu đuối của mình.
------------------------------
Anh đạp cửa, kéo tôi vào phòng, sau đó đóng sập cửa lại.
- Anh muốn làm gì?
- Không phải cô nói cô là vợ tôi sao? Bây giờ tôi chỉ muốn điều mà người chồng nào cũng muốn thôi!
- Anh....
Anh từ từ bước về phía tôi, ánh mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn. Tôi hoảng sợ, bước lùi lại mấy bước, đến cuối cùng là đụng ngay chân tường, không còn đường lui nữa. Anh nắm tay đẩy tôi lên giường. Tôi hoảng loạn thực sự, tuy tôi và Thanh Phong cưới nhau đã hai năm, nhưng chúng tôi chưa từng là vợ chồng thật sự. Anh là đàn ông, tất nhiên là có nhu cầu, nhưng chắc chắn không đòi hỏi ở một người mà anh chán ghét. Anh sẽ tìm Lan Linh. Đó là việc duy nhất tôi mang ơn cô ta.
- Dừng lại! Anh dừng lại cho tôi!
Bất chấp tiếng kêu gào của tôi, tay anh vẫn nhanh chóng xé toạc áo của tôi. Một cảm giác nhục nhã lan khắp người, tôi cố gắng xô anh ra nhưng sức tôi so với anh quả thật quá khác biệt.
- Xin anh, xin anh, dừng lại đi!
Tôi cầu xin anh, nhưng tiếng cầu xin của tôi làm anh cảm thấy kích thích. Hành động còn thô bạo và nhanh chóng hơn. Tôi co rút người lại, hình ảnh của hai năm về trước nhanh chóng ập về. Nước mắt tôi bắt đầu trào ra, tất cả như bong bóng xà phòng vỡ ra cùng một lúc. Tôi không muốn, cơ thể tôi, trái tim tôi đã tan nát từ hai năm trước, tôi không muốn lại bị xé toạc một lần nữa
- Đừng mà, đừng mà......
Trong trường hợp như vậy, kêu một người đàn ông dừng lại có phải là rất ấu trĩ không, nhưng tôi không biết làm gì hơn. Cuối cùng tôi không còn đủ sức để vùng vẫy nữa, đành nằm im để anh chiếm đoạt mình. Sau khi “thú tính” qua đi, anh nhìn chằm chằm chiếc ga giường không để lại dấu vết gì. Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi anh sẽ nhục mạ tôi. Nhưng trong khoảnh khắc không ngờ tới, anh đột nhiên ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận bả vai mình đón nhận một giọt nước nóng hổi. Đó là gì? Mồ hôi hay nước mắt? Tôi không biết, nhưng thật sự nó rất nóng, nóng đến thiêu cháy trái tim tôi
Một lúc sâu, anh đứng dậy, mặc lại quần áo, bước ra khỏi phòng. Khi tiếng sập cửa vang lên, tôi vẫn còn ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. Rồi trong phút chốc, mọi cảm xúc trong tôi vỡ oà. Tôi chỉ có thể gào khóc. Tôi hận nhưng lại không biết phải hận ai đây
--------------------------------------------------
CHƯƠNG 2
Sau ngày hôm đó, anh vẫn không về nhà lần nào. Tôi cố gắng quên đi, một mình cảm nhận cuộc sống bình thản trôi qua. Ngày qua ngày đều lấy niềm vui vẽ tranh làm lẽ sống. Tôi ngồi bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt phát hiện hình như cũng lâu lắm rồi tôi không về thăm em trai. Tôi gọi điện thoại cho dì, thông báo rằng hôm nay tôi sẽ về nhà ăn cơm. Tôi không nhớ lần cuối cùng tôi ăn cơm với gia đình là lúc nào. Từ khi tôi lấy chồng, mọi liên lạc với gia đình gần như cắt đứt. Đứa con gái như tôi đây rốt cuộc cũng chỉ để sử dụng cho mục đích tranh giành quyền lợi, đã sử dụng rồi thì quan tâm làm gì nữa. Nói như thế không có nghĩa tôi chấp nhận trở thành một công cụ mà không đòi hỏi gì. Điều kiện để tôi đi lấy chồng chính là 6% cổ phần trong công ty, trích ra từ 12% của dì. Dì ở đây chính là mẹ kế của tôi. Mẹ ruột đã mất lúc mới sinh ra tôi. Rất nhanh sau đó ba liền lấy vợ khác. Trong mắt dì, tôi giống như là một kẻ ăn bám lâu năm không thể tống khứ. Tôi ngày ngày lớn lên với sự ghẻ lạnh của ba, sự khinh miệt của dì. Rất may đứa em trai cùng ba khác mẹ không ghét tôi, mà ngược lại có phần quan tâm chăm sóc tôi. Đó là một chút hơi ấm tôi cảm nhận được trong 25 năm sống trong ngôi nhà lạnh lẽo này
- Thưa ba thưa dì con mới về!
- Ờ! - Dì tôi đáp, nhìn tôi một cái rồi tiếp tục giũa móng tay
Ba tôi vẫn đang đọc báo, không buồn ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi nhún vai, bước tới ngồi xuống ghế. Cô Quý quản gia trong nhà nhanh chóng mang nước trái cây lên cho tôi, còn gật đầu chào tôi cười vui vẻ. Ngẫm đi ngẫm lại quả thật cũng buồn cười, người chào đón tôi về nhà chính là người giúp việc, còn hai vị phụ mẫu trong nhà lại xem tôi như không khí. Bạc bẽo làm sao!
-------------------------
“Rầm”. Tiếng đạp cửa khiến ba người chúng tôi đều giật mình, lập tức quay lại. Hoàng Khải vẻ mặt hết sức tức giận bước lại chỗ tôi
- May mà chị cũng ở đây! Em không phải mất công đi tìm!
- Có chuyện gì? – Tôi thong thả hỏi – Ngồi xuống đi, từ từ nói.
- Chị có biết hồi nãy em từ công ty về đã thấy ai không?
- Ai?
- Là anh rể....Anh ta...anh ta...đi với con hồ ly tinh đó...
- Ờ
- Cái gì mà “Ờ”. Chị không cảm thấy gì sao? Nói cho em nghe, có phải chị sống với anh ta rất uất ức không? Ly dị, ly dị đi!
- Im ngay! – Ba tôi nãy giờ im lặng, chỉ vừa mới nghe hai từ “ly dị” đã không kiềm được mà quát lên
- Ba... – Em tôi sợ sệt nhìn ông – Nhưng chị hai rõ ràng rất khổ sở, ba có thấy chị nghe tin chồng mình ngoại tình mà không biểu hiện gì không, chứng tỏ là chị bị riết rồi thành quen đó.
Tôi nghe lập luận của em trai mà dở khóc dở cười. Sao nó không nghĩ là do tôi không yêu nên không đau. Chẳng lẽ tôi trong mắt nó đáng thương như vậy sao.
- Không phải đâu! Là do chị không quan tâm! - Tôi đưa mắt nhìn mọi người, nhún vai tỏ ý không có gì mà phải bàn cãi.
- Phải sống thế nào thì chồng mới đi ngoại tình. Chắc cũng cứng đầu cứng cổ như ngày xưa chứ gì! – Dì buông lời mỉa mai
- Khải, chị không yêu anh ta, nên chị không ghen, em đừng lo!
- Nếu chị không yêu, sao còn sống chung với anh ta?
- Con còn phải hỏi, tất nhiên là vì gia tài nhà bên đó rồi!
- Mẹ... – Hoàng Khải hét lên
- Mày làm gì sửng cồ với tao. Tao nói không đúng sao?
- Nếu không phải vì cái nhà này, chị hai phải đi lấy người chồng như vậy sao?
- Nó ăn không của nhà này hai mươi mấy năm, bây giờ làm một chuyện nhỏ xíu mà cũng kể công nữa hả? Với lại nó cũng đâu làm không công, trước khi đi còn lấy của tao 6% cổ phần.
- Là hạnh phúc của cả đời chị, mẹ nói nhỏ là nhỏ làm sao?
- Mày...
- Khải, em thôi đi, đừng có cãi dì! – Tôi kéo kéo tay em trai mình
Ba vẫn còn tức giận, chỉ tay vào em tôi nói: “Mày đừng có lộn xộn! Chị mày tự biết cách giải quyết”. Nói dứt câu, ông cũng đứng lên bỏ đi. Dì trước khi đi theo ông, liếc tôi một cái rồi nói: “Không biết cô về thăm nhà hay muốn phá nhà nữa!”
----------------------------
- Chị hai, chị đừng giận mẹ. Em thay mẹ xin lỗi chị. - Hoàng Khải ngồi xuống bên cạnh tôi
- Không sao! – Tôi vỗ vỗ lên vai nó
- Chị hai, hôm sinh nhật chị, em đi công tác nên không chúc mừng chị được. Em có mua quà cho chị nè – Hoàng Khải vừa nói vừa lục giỏ xách – Đây rồi! Là nước hoa, mùi hương chị thích nhất!
- Dù trễ lắm rồi nhưng cũng cảm ơn em! – Tôi vui vẻ nhận
- À, anh ấy về rồi. Chị biết chưa? - Thấy tôi im lặng cúi đầu, Hoàng Khải lại tiếp tục nói – Anh ấy nhờ em hẹn gặp chị. Chị có bữa nào rãnh không?
- Gặp chị sao? – Tôi ngạc nhiên, không phải cách đây hai năm, anh đã quyết định đoạn tuyệt với tôi rồi sao
- Đúng, anh ấy nói đã nghĩ thông suốt rồi. Chỉ cần chị đồng ý, anh ấy sẽ đưa chị đi. Chị hai, rốt cuộc hai năm trước, sao hai người lại chia tay, sao chị lại đồng ý lấy anh Phong?
- Em nhắn với anh ấy, tất cả đều là quá khứ rồi, chị đã có chồng, anh ấy cũng nên có hạnh phúc của riêng mình...Không gặp mặt mới tốt cho cả hai...
- Nhưng mà...
- Thôi được rồi, hôm nay chị về để ăn cơm…Nào đi ăn thôi – Tôi cắt ngang lời em trai, lôi nó vào phòng ăn
--------------------
Khi tôi vừa về tới nhà thì đã thấy chị Hoa đứng đợi tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi chị:
- Có chuyện gì vậy?
- Cô...à ừm...
- Có chuyện gì chị cứ nói đi, đừng ngại!
- Cậu chủ...cậy ấy....
- Anh ấy bị làm sao?
- Không phải bị gì, mà là cậu ấy hôm nay dẫn theo một cô gái...về nhà....Hai người họ...đang ở trên phòng
Lời nói của chị như tiếng nổ chát chúa bên tai tôi. Rốt cuộc anh ta xem tôi là gì. Anh ta đi ngoại tình, tôi không cản, nhưng tại sao dám đem người phụ nữa đó về nhà, còn làm cái chuyện đó trong phòng của tôi. Tôi nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói.
- Cô…
- Khi nào anh ta vui vẻ xong thì nhờ chị nói với anh ta, tôi sẽ không bao giờ đặt chân vô ngôi nhà này nữa. Anh ta với cô tình nhân bé nhỏ đó hãy hưởng thụ đi…
- Cô đi đâu? – Chị Hoa lo lắng nhìn tôi – Cô như vậy thì chẳng khác nào để ả ta đắc thắng
- Không sao đâu, ai thắng ai thua bây giờ chưa nói trước được. Ngày mai tôi sẽ quay về lấy đồ đạc của mình. Chị chuẩn bị giúp tôi.
Tôi phóng xe đi, từng cơn gió táp vào mặt nhanh chóng làm khô đi những giọt nước mắt của tôi. Tôi không hiểu tại sao mình lại khóc, rõ ràng không yêu thì không đau nhưng tôi lại nghe rõ từng tiếng vỡ nát của trái tim mình. Phải chăng đó là tâm trạng nên có của một người vợ bị phản bội. Tôi tấp xe vào lề, bụng cuộn lên từng đợt. Tôi dựa vào gốc cây nôn thốc.
Sau cơn nôn, tôi không còn một chút sức lực nào. Tay chân mềm nhũn, tưởng như tứ chi không còn thuộc về mình nữa. Tôi chỉ có thể gọi điện thoại cho em trai, người duy nhất có thể tin tưởng được
- Alô!
- Khải, em đến đón chị, chị…thật sự rất mệt!
Khi Khải chạy tới thì tôi đang ngồi bên vệ đường, tóc tai rũ rượi, thảm hại vô cùng. Đến lúc nhìn thấy em trai mình, tôi mới yên tâm mà ngất đi
-----------------------
Tôi từ từ mở mắt, đầu óc vẫn còn mơ màng nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được mùi sát trùng ở bệnh viện.
- Chị hai, chị hai….Bác sĩ, chị ấy tỉnh rồi!
- Cô cảm thấy thế nào? – Một vị bác sĩ bước tới kiểm tra tình hình của tôi
- Tôi hơi nhức đầu… - Tôi khó nhọc trả lời
- Sức khỏe của cô rất yếu, nếu còn ngất xỉu như vậy sẽ không tốt cho đứa bé
- Đứa bé? – Tôi và em trai đồng loạt lên tiếng
- Cô có thai được khoảng ba tuần rồi. Cô nên giữ gìn sức khỏe của mình…
Tôi nhắm mắt, gật gật đầu. Trong lòng là một mớ hỗn loạn. Tôi có thai, nhưng lúc này đây tôi không biết mình có thật sự muốn đứa trẻ này hay không.
- Chị hai, chị đã ngất hơn một ngày rồi. Em thật sự rất lo… - Em trai nắm lấy tay tôi
- Có ai biết chị như vậy không?
- Em chưa báo ai hết. Đứa bé…Chúng ta có nên báo cho anh Phong không?
- Đừng! Em hãy kiếm cho chị một căn nhà, chị muốn ra ở riêng. Còn nữa, em hãy qua nhà chị lấy đồ giùm, chị đã nhờ chị Hoa thu dọn.
- Chị và anh Phong xảy ra chuyện gì? Vì anh ta có người khác ở ngoài? Không phải chị bảo không cần để ý chuyện đó sao?
- Khải, chị hiện tại rất mệt. Có chuyện gì nói sau đi!
Người phụ nữ bình thường khi biết mình mang thai sẽ cảm thấy hạnh phúc, nhưng trong tôi chính là chua xót, là nặng nề, còn có cả sợ hãi. Tôi quay mặt vào tường, cắn chặt môi cố gắng không để tiếng nấc bật ra. Nếu anh ta biết tôi mang thai đứa con của mình thì sẽ phản ứng như thế nào ? Bỗng dưng tôi rất muốn biết điều đó…
---------------------------------------------------------------
CHƯƠNG 3
Tôi bước vào ngôi nhà mà em trai chuẩn bị cho mình. Nó nằm trong một khu phố yên tĩnh, rất thích hợp với tôi. Tôi nhìn sơ qua một lần, cảm thấy khá hài lòng
-Chị hai, nhà không có lầu, chị không cần leo lên leo xuống cầu thang. Sau này bụng chị to cũng không sợ. Còn nữa, em đã trả tiền nhà trước một năm, chị cứ yên tâm sinh một đứa cháu bụ bẫm cho em.
- Thằng nhóc này… - Tôi với tay kí đầu Hoàng Khải
- Quần áo, đồ đạc của chị em đã lấy cho chị rồi. Chị Hoa cứ nằng nặc đòi em dẫn đi gặp chị. Chị ấy đúng là người tốt
- Ừ, em có rãnh thì nhắn với chị ấy là chị sống rất tốt, bảo chị ấy đừng lo. Hôm qua, ngoài chị Hoa, em có… - Tôi bỏ dở câu nói của mình, vì cảm thấy thật sự không cần thiết để hỏi
- Em không thấy anh ta.
Tôi im lặng, làm như không nghe thấy câu nói của em trai. Anh quả thật rất bạc tình. Lúc này đây, chắc anh đang ăn mừng với tình nhân, sao tôi có thể nghĩ anh trong phút chốc sẽ nhớ đến mình chứ. Tôi nhếch mép cười nhạo bản thân.
- Chị nhờ em một việc. Em lấy mấy bức tranh của chị, tìm xem chỗ nào có thể kí gửi nhờ người ta bán giùm không.
- Không phải là chị không bao giờ bán tranh của mình sao? – Em tôi tỏ vẻ ngạc nhiên
- Ờ, nhưng bây giờ chị không phải là chỉ lo cho mình, chị còn phải lo cho em bé nữa – Tôi xoa xoa cái bụng bằng phẳng của mình
- Không cần đâu chị hai. Em sẽ lo cho chị! Với lại còn lợi nhuận từ 6% cổ phần....
- Chị nói thì em cứ làm đi, đừng ý kiến ý cò nữa. Chị vào phòng nghỉ đây. Em về thì nhớ đóng cửa.
--------------------------
Đứa trẻ trong bụng tôi rất ngoan, tôi không hề có cảm giác ốm nghén gì cả. Tôi thật sự có lỗi vì đã từng có ý nghĩ không cần con, nhưng bây giờ cảm giác có một thai nhi từng ngày lớn lên trong bụng mình, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi mỉm cười một mình, bắt đầu tưởng tượng khuôn mặt của đứa con tương lai. Không cần biết nó là trai hay gái, đẹp hay xấu nhưng chỉ cần nó khỏe mạnh, ngoan ngoãn là tốt rồi. Tôi đưa cọ vẽ những đường nét ban đầu của một đứa trẻ. Những bức tranh trước của tôi bán cũng có giá. Hoàng Khải sau khi đem tranh tôi đi thì khoảng 2-3 ngày sau lại đem tiền đến cho tôi, vui vẻ bảo rằng ông chủ nói tranh của tôi rất được mọi người yêu thích. Tôi đam mê vẽ tranh từ nhỏ, đối với sở thích này của tôi, ba và dì cảm thấy rất chán ghét. Tôi thường đi làm gia sư hoặc chơi đàn piano ở phòng trà để kiếm tiền mua dụng cụ, đóng tiền học Đại học kiến trúc. Đối với những bức tranh do mình vẽ ra, tôi xem như là tâm huyết, thường để đó chứ không bán. Chỉ vì tương lai sau này của hai mẹ con, tôi mới đành lòng bán chúng đi, nhưng tôi cũng rất vui khi biết có người hiểu được tranh của mình.
Điện thoại của tôi báo tin nhắn. Là của Hoàng Khải: “Chị hai, hôm nay em bận họp, buổi trưa không ghé chị được. Em có nhờ người trưa nay qua nhà đưa chị tiền bán tranh, chị ở nhà để lấy nha”. Tôi mỉm cười, đứng lên thả lỏng tay chân. Sáng giờ ngồi trước giá vẽ khiến tôi hơi nhức mỏi. Tôi vừa định vào bếp nấu cơm thì chuông cửa reo lên. Chắc là người em tôi nói đến. Tôi vội vàng bước ra, vừa trông thấy người đứng ở ngoài, toàn thân tôi dường như đông cứng lại.
-Bạch Vy!
Người đó gọi tên tôi. Cách đây rất lâu, đối với tôi, tiếng nói này là tiếng nói êm dịu nhất mà tôi từng nghe. Chỉ là bây giờ tôi cảm thấy rất mơ hồ. Rõ ràng là sát bên tai nhưng lại dường như rất xa xôi. Tôi vẫn đứng yên trong nhà nhìn người ngoài cửa. Người đó cũng nhìn lại tôi, sau đó thì thở dài một tiếng
- Em không định cho anh vào nhà sao?
- Em nghĩ chúng ta không có gì để nói.
- Thật sự không có gì để nói sao?
- Hải Lâm! Tất cả đã quá muộn rồi!
- Chỉ cần em muốn, không có gì là trễ cả!
- Em….
- Em cho anh vào nhà đi, chúng ta từ từ nói chuyện. Anh xin em!
Tôi đã từng tưởng tượng cả ngàn lần việc gặp lại anh. Tôi từng nghĩ mình sẽ bật khóc, ôm chầm lấy anh, nói với anh rằng tôi nhớ anh rất nhiều. Thế nhưng đến lúc anh thật sự ở trước mặt, tôi đã biết rằng tình cảm của tôi dành cho anh, có thể bị thời gian làm cho phai mờ. Khi tôi nhìn anh, cảm xúc loạn nhịp ngày xưa không còn, có chăng là một chút cảm động khó gọi tên.
------------------------
Tôi đưa ly nước cho Hải Lâm, rồi ngồi xuống chỗ đối diện. Từ lúc bước vào nhà đến bây giờ, Hải Lâm chưa rời mắt khỏi tôi một phút, điều đó làm tôi thật sự không tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu xuống, né tránh ánh mắt như thiêu đốt của anh
- Anh có gì muốn nói thì nói đi!
- Em sống tốt chứ? – Giọng điệu Hải Lâm đầy oán trách
- Rất ..rất tốt.
- Đến bây giờ em còn nói dối sao? Sự thật rằng em không hạnh phúc. Người nào biết suy nghĩ đều có thể nhìn ra được. Cho anh biết ngày xưa tại sao em lại chọn anh ta…
- ……
- Bạch Vy, em không muốn trả lời cũng được. Nhưng em cho chúng ta một cơ hội được không? Chỉ cần em gật đầu, anh sẽ đem em rời khỏi nơi đây…
“Bốp, bốp ..”
Hải Lâm và tôi bị tiếng vỗ tay làm cho giật mình quay lại. Con người cao ngạo đứng thẳng lưng đang nhìn về phía tôi, cặp mắt sắc lẻm đã dần tối đi. Tôi đứng dậy theo phản xạ, cảm giác một luồng máu nóng chảy khắp toàn thân
- Tình cảm sâu nặng, nghe mà cảm động làm sao, làm tôi không kiềm được phải vỗ tay. Làm gián đoạn hai người rồi…- Thanh Phong nói với giọng điệu mỉa mai
- Anh…
- Gấp gáp tâm sự đến nỗi không khoá cửa. May là như thế tôi mới chứng kiến được một màn anh anh em em động lòng người
- Anh…hiểu lầm rồi – Không hiểu sao việc đầu tiên tôi nghĩ tới lại là giải thích với anh ta
- Tôi cứ tưởng cô vì giận tôi mới bỏ nhà đi, hoá ra cô dọn ra ngoài để sống với trai. Hạ tiện!
- Mày im ngay! – Hải Lâm không còn giữ được bình tĩnh, ngay lập tức lao tới nắm lấy cổ áo Thanh Phong
- Đừng!
Tôi hoảng hốt, chạy lại can Hải Lâm. Nếu hai người đánh nhau, tôi thật sự không biết sẽ phải bênh vực ai. Tôi cố gắng nhìn Hải Lâm, van xin anh ấy buông tay ra. Tôi không muốn mọi việc càng ngày càng tồi tệ
- Hải Lâm…Anh buông tay ra… Xin anh
- Bạch Vy! – Hải Lâm đau khổ nhìn tôi, cặp mắt hằn lên vài sợi tơ máu. Sau đó nhanh như chớp đấm vào mặt Thanh Phong
Tôi dường như chết lặng, sau đó vội vàng chạy tới đỡ Thanh Phong đang ngã trên mặt đất. Anh tức giận phất tay tôi ra, lau vết máu trên khoé miệng. Cặp mắt lãnh khốc chiếu thẳng vào tôi. Toàn bộ con người tôi bị cái nhìn đó làm cho cứng đờ.
- Tôi ngoại tình, cô cũng không kém. Chúng ta không ai nợ ai!
Thanh Phong vừa nói vừa chống tay đứng lên. Tôi vẫn còn quỳ trên mặt đất, không thể phản ứng được gì. Lời nói của anh như lưỡi dao đâm vào tim tôi. Tôi không biết tại sao mình lại đau như thế. Vẫn ngỡ rằng dù anh có làm gì, tôi đều không quan tâm. Ngay cả khi anh làm tổn thương tôi, tôi vẫn có thể dửng dưng đợi vết thương từ từ liền sẹo. Tôi nhìn theo bóng lưng bước ra khỏi cửa, hình ảnh nhoè dần bởi nước mắt. Tôi cứ nhìn như thế, đến khi có cảm giác cả người được một lực đỡ lên. Tôi chầm chậm quay đầu lại nhìn Hải Lâm.
- Anh xin lỗi!
- Anh về đi. Em muốn yên tĩnh. – Tôi lách người khỏi anh, bước vào phòng đóng cửa lại
------------------------------
Tôi bị cơn đau nơi bụng làm cho tỉnh giấc. Cơn đau từng đợt từng đợt kéo tới làm cho cả người tôi run rẩy. Tôi thật sự hoảng sợ, vì tôi không biết đứa bé có bị gì hay không. Nhưng đầu óc tôi không thể suy nghĩ gì cả, thật sự rất đau đớn. Mồ hôi túa ra như tắm. Tôi cắn chặt môi, cố gắng với tay lấy điện thoại, gọi vào một số trong danh bạ. Tràng chuông báo vang lên. Rốt cuộc cũng có người bắt máy
- Làm ơn...Đau quá...- Chỉ kịp thốt ra như thế, trước mắt tôi đã là một màu đen kịt.
Tôi ngất đi
-----------------------------
- Bạch Vy! Bạch Vy! Tỉnh lại đi!
Tôi cảm giác có người bế thốc tôi lên. Tôi cố gắng mở cặp mắt nặng trịch nhưng không được. Chỉ nghe người đó gọi tên tôi. Giọng nói rất quen thuộc, thật sự rất quen thuộc. Nước mắt tôi khẽ rơi xuống. Nếu thật sự lúc này tôi phải chết đi. Người đó có đau lòng, có ân hận hay không?
------------------------------------------------------------
CHƯƠNG 4
Tôi nặng nhọc mở mắt, phải khó khăn lắm tôi mới thích ứng được với ánh sáng ngoài cửa sổ. Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu rồi. Đưa tay sờ lên bụng, con tôi sẽ không sao chứ. Nếu tôi ngủ lâu như vậy, nó có bị ảnh hưởng gì không. Trong lúc tôi đang cố gắng suy nghĩ thì một bóng đen từ từ bước tới giường. Lúc này đây tôi mới phát hiện anh đã ngồi trên ghế sofa từ rất lâu. Cặp mắt của anh trũng sâu, có cả quầng thâm mờ mờ. Trên cánh tay còn quấn một lớp băng trắng.
- Em muốn gặp bác sĩ... – Tôi nhìn cánh tay anh, rất muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi quan tâm tình hình của con mình hơn
- Tôi nghĩ không cần thiết đâu. – Giọng nói của anh thật lạnh lùng
- Anh nói vậy là sao?
- ……
Một linh cảm không lành xẹt ngang qua đầu tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng sợ.
- Đứa bé…- Tôi lắp bắp
- Mất rồi!
‘‘Oành’’
Một tiếng nổ chát chúa vang lên trong đầu tôi. Tôi không tin, làm sao mà con tôi có thể ra đi như vậy. Tôi đau đớn nhìn người đàn ông trước mặt. Từ đầu đến cuối, anh không hề lộ ra vẻ thương xót. Ánh mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào người tôi.
- Anh nói láo! Tôi muốn gặp bác sĩ.
Tôi giật những ống dây nhợ đang gắn trên người mình, cố gắng rời khỏi giường nhưng tôi hoàn toàn không có sức lực. Hai chân không nghe theo sự điều khiển, tôi vừa cố đứng lên thì ngay lập tức ngã khuỵu xuống. Bất lực. Tôi chỉ có thể áp người lên sàn nhà mà gào khóc. Đau đớn, nỗi đau như hàng vạn mũi kim đâm lên người tôi.
- Sao anh lại để bệnh nhân như vậy! – Một giọng nói trách móc vang lên
Tôi được một y tá đỡ lên giường. Cùng lúc đó có một vị bác sĩ bước vào. Tôi nhìn ông ta, là người đã thông báo tôi có thai. Tôi nắm chặt tay ông, ánh mắt van lơn ông nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra. Vị bác sĩ vỗ vỗ lên tay tôi, lắc lắc đầu.
- Xin lỗi. Đứa bé không thể giữ được. Sức khoẻ của cô quá yếu….
Tôi hoàn toàn chết lặng. Tôi không còn biết phải phản ứng thế nào. Tôi muốn gào lên, hét to lên nhưng cổ họng lại không thể mở ra. Tôi muốn khóc nhưng trước mắt đã là một màu tối đen. Tôi không nhìn thấy gì, và thật sự tôi muốn mình mãi mãi không còn cảm nhận được gì. Đến lúc đó mọi đau đớn sẽ dừng lại, không còn lan rộng khắp người tôi nữa
---------------------------
Cuối cùng tôi cũng phải tỉnh lại. Tôi mở to cặp mắt ráo hoảnh nhìn lên trần nhà. Em trai đau lòng nắm chặt tay tôi. Đột nhiên Hoàng Khải đứng lên, bước về phía cửa
- Anh về đi! Chị tôi không muốn nhìn thấy anh!
Tôi đưa mắt về phía tiếng nói, chỉ nhìn thấy dáng người cao lớn của em trai. Người kia đang cố lách qua người Hoàng Khải bước vào trong. Tôi không biết anh đến thăm tôi làm gì. Chỉ cần nhớ tới ánh mắt lạnh lùng, bộ dáng vô tình của anh, tôi lại cảm thấy rất uất hận
- Khải, cho anh ta vào đi!
- Chị hai! – Hoàng Khải bất mãn lên tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước ra ngoài
- Anh tới đây làm gì? – Tôi nói với người đang đứng ngay chân giường
- Tôi cần một câu trả lời...
- Câu trả lời? – Tôi ngạc nhiên
- Đứa bé là con của ai?
- Đứa bé…Anh nghĩ nó là con của ai? – Một nỗi chua chát tràn ngập trong lòng tôi. Anh làm sao có thể đặt một câu hỏi như thế
- Tôi không biết...
- Anh có bao giờ nghĩ tới việc nó là con của anh không?
- ….
- Không có đúng không? Nên khi nghe tin đứa trẻ không còn, anh cũng không tỏ ra thương tiếc….
Thanh Phong vẫn nhìn tôi. Cặp mắt vẫn không hề có một tia sáng. Tôi không thể biết anh đang nghĩ gì. Tôi chỉ biết mọi tình cảm của tôi đều bị hố đen đó hút sạch, không còn một dấu vết
- Nhưng rất may anh đã không có cảm xúc đó, tôi có thể không phải áy náy….
- Em….
- Hahahah, Thanh Phong, tôi muốn ly dị. Thật sự rất muốn ly dị với anh… - Tôi cất tiếng cười bi thương. Người đàn ông này không xứng làm ba của con tôi – Anh về làm thủ tục đi, tôi kí.
- Rốt cuộc đứa bé là con của ai? – Anh nhào tới nắm lấy vai tôi.
- Không phải con của anh. Anh nghĩ đúng rồi, nó mãi mãi không có phúc phận là con của anh. Chỉ là một đứa con hoang, anh quan tâm làm gì? – Tôi gào lên
“Bốp”. Cái tát đó rất mạnh, tôi cảm giác má của tôi nóng bừng lên, còn có vị tanh nơi khoé miệng. Hết rồi, thật sự không còn lại gì nữa. Tôi quay đầu nhìn anh, nhìn chút tự tôn cuối cùng của anh bị đánh sập hoàn toàn. Tôi không biết ánh mắt anh đang nhìn tôi là loại cảm xúc gì. Ai oán, tức giận, điên cuồng hay thống khổ? Tôi cố gắng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cái tát này là tôi nợ anh. Ngay lúc này chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!”
----------------------------
Ba và dì vừa nghe tin tôi sẽ ly dị liền vô cùng phẫn nộ. May mà từ đầu đến cuối có Hoàng Khải chống đỡ sau lưng tôi, không thì tôi đã bị khí thế áp bức của hai người bọn họ dìm chết. Ba tôi đập bàn chửi mắng không thôi, dì ngồi bên cạch lâu lâu chêm thêm củi. Phải đến khi tôi đảm bảo rằng dù tôi có ly dị thì mọi hợp tác giữa hai công ty không có gì thay đổi cộng thêm việc tôi trả lại 6% cổ phần, hai người mới bắt đầu hạ hoả. Tôi cảm thấy rất buồn cười, con cái ly dị, nhưng điều bậc sinh thành lo lắng lại chính là tiền tài còn giữ được không.
Khi giải quyết mọi việc bên nhà xong xuôi, trời cũng đã sẩm tối. Em trai đề nghị đưa tôi về nhà nhưng tôi từ chối. Tôi muốn yên tĩnh, lúc này đây tôi không cần ai bên cạnh. Thả bộ trên con đường quen thuộc, tôi co mình tránh từng cơn gió thổi qua. Tôi ghé vào quán cà phê “Nắng chiều”. Đã lâu lắm rồi tôi không ghé lại nơi này, tất cả kỉ niệm tươi đẹp của tôi đều được kí gửi ở đây. Chỉ cần đặt chân vào, tất cả sẽ được hoàn trả một cách trọn vẹn. Tôi ngồi ở chiếc bàn sát cửa sổ, gọi một ly trà chanh nóng. Tôi cần một chút ấm áp xua đi cái lạnh trong lòng. Ngắm nhìn những tốp thanh niên lướt qua khung cửa kính, tôi bất chợt mỉm cười. Chúng tôi đã từng giống như bọn họ, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ và niềm tin vào tương lai. Hải Lâm, Thanh Phong, Lan Linh và tôi đều đã từng là bạn thân…Rất thân…Chớp mắt một cái, giữa chúng tôi ngoài yêu và hận không còn lại gì. Hoàn cảnh thay đổi, số phận thay đổi. Một giọt nước mắt rơi xuống tay tôi. Nếu có thể tôi sẽ đánh đổi tất cả để quay về ngày xưa, trả lại cho Lan Linh một tâm hồn trong sáng, trả lại cho Hải Lâm một tình yêu cuồng nhiệt và trả lại cho Thanh Phong một trái tim biết yêu thương. Tôi không biết sai lầm của chúng tôi bắt đầu từ đâu, chỉ đành đổ lỗi cho tình yêu mà thôi.
- Anh có thể ngồi đây không?
Tôi không quay đầu lại, chỉ cần nghe giọng thì tôi cũng có thể đoán được là ai. Tôi không trả lời nhưng anh vẫn kéo ghế ngồi xuống. Hai người chúng tôi không hề nói với nhau câu gì, chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình
- Tại sao ngày hôm đó em không tới?
Cuối cùng người phá vỡ không khí im lặng giữa chúng tôi là anh. Dù đó là một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng tôi hiểu rõ Hải Lâm đang nói về chuyện gì
- Anh đã đợi em từ sáng cho đến tối. Anh cứ nghĩ em xảy ra chuyện gì. Gọi điện thoại cho em không được. Lại nhà kiếm em thì ba và dì em ngăn cản. Anh không thể làm gì ngoài việc đợi chờ tin tức của em. Anh tin rằng em sẽ tìm cách liên lạc với anh. Nhưng anh không ngờ lời nhắn của em lại hoành tráng như vậy, tất cả báo đài đều đưa tin đám cưới của em và anh ta…. – Giọng điệu của Hải Lâm đầy chua xót – Đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao em lại đối xử với anh như vậy?
- Nếu em nói rằng đến phút cuối em mới nhận ra mình sai lầm, anh tin không? Em sợ hãi, em không muốn sống một cuộc sống không biết ngày mai. Gia đình em ở đây, bạn bè em ở đây. Nói vứt bỏ thì dễ lắm, đến lúc thật sự phải làm rồi mới biết khó như thế nào…Anh lúc đó không có gì trong tay, trong khi đó Thanh Phong có cả một gia tài. Anh kêu em vì một lời hứa hẹn mà vứt bỏ tất cả sao….
- Em…em nghĩ như vậy thật sao?
- Em chính là người con người như vậy đấy. Xin lỗi vì đã gieo cho anh quá nhiều ảo tưởng về con người tốt đẹp của em...
- Anh không tin...
- Nếu em biết anh hôm nay có thể thành đạt như vậy, ngày hôm đó em đã bỏ đi cùng anh rồi. Đáng tiếc, ván cược này em đã thua hết. Hahaha – Tôi càng cười nước mắt càng không thể kiềm nén được mà rơi xuống – Hải Lâm, chúng ta buông tha cho nhau có được không?
-------------------------
Tôi đứng trước ngôi nhà đã từng là nhà mình. Dù phần lớn thời gian tôi sống trong đó không có hạnh phúc, nhưng nghĩ đến việc mãi mãi không thể quay về cũng có chút luyến tiếc. Tôi chỉ muốn ghé nhà lấy món đồ quan trọng, đợt trước chị Hoa dọn đồ cho tôi còn thiếu vật đó. Tôi đưa tay bấm chuông.
- Cô! – Chị Hoa vui vẻ mở cửa cho tôi
- Có ai ở nhà không chị?
- Dạ...có
- Vậy à! Vậy chị vào báo là tôi muốn ghé qua lấy chút đồ. Nếu được thì tôi vào, không thì để bữa khác.
- Bạch Vy! Là cậu hả? – Một giọng nói vang lên sau lưng chị Hoa
Tôi cười cười, gật đầu chào cô ta. Quả thật cô ta đánh hơi thấy kẻ địch nhanh thật. Lan Linh chạy ra nắm tay tôi, tỏ vẻ thân thiết. Phải nói rằng tôi nổi hết cả da gà, toàn thân như bị điện giật.
- Cậu vào đi !
- Mình lấy một món đồ sẽ đi ngay. Không làm phiền cậu đâu!
- Không phiền, không phiền.
Lan Linh đi đằng trước, dáng điệu đánh hông rất tao nhã. Ngày xưa cũng vì dáng đi này mà khối anh xin được chết. Tôi đi theo Lan Linh, cảm thấy thời thế quả nhiên thay đổi nhanh quá. Tôi từ khi nào đã trở thành khách, còn cô ta là chủ nhà rồi. Thanh Phong làm việc thật sự rất nhanh chóng và tích cực. Vừa tiễn vợ cũ đi, vợ mới đã đặt chân vào nhà.
- Cậu muốn lấy gì?
- Là sợi dây chuyền mẹ mình để lại trước khi mất, mình cất trong tủ quần áo.
- À à…Là trong phòng ngủ phải không? Được, mình dẫn cậu đi.
Tôi bước chân vào phòng từng là phòng ngủ của mình. Vật dụng toàn bộ đều đã được thay đổi. Tấm ảnh cưới treo trên đầu giường cũng đã được tháo xuống. Trên giường còn vương vãi quần áo của hai người. Quả thật là cuồng nhiệt. Tôi nhếch mép cười, sàn diễn này chắc đã được chuẩn bị kĩ để chào đón tôi. Tôi bước tới tủ, lục lọi ngăn kéo. Không có. Sợi dây chuyền luôn được để trong góc, cất rất kĩ càng, bây giờ đã không cánh mà bay
- Lan Linh! Cậu có thấy sợi dây nào trong tủ không? – Tôi nghi hoặc nhìn cô ta
- Mình không biết – Lan Linh chớp chớp mắt nhìn tôi, tỏ vẻ ngạc nhiên
- Rõ ràng mình để trong này. Cậu có thấy thì chỉ cho mình. Sợi dây đó rất quan trọng!
- Đã bảo là không biết mà. Cậu nghi ngờ mình lấy nó sao?
- Không phải, ý mình là….
- Bạch Vy, mình thật sự không có lấy! – Cô ta đột nhiên lao tới ôm chân tôi, nước mắt bắt đầu tuôn ra như mưa – Cậu đừng nổi giận, mình không có lấy thật mà!
Tôi còn chưa kịp trấn tĩnh đã bị một cánh tay kéo ra ngoài cửa phòng. Lúc này đây tôi mới biết mình bị mắc vào cái bẫy của cô ta. Vì ban nãy tôi đứng quay lưng lại phía cửa nên không thể trông thấy Thanh Phong bước vào, còn cô ta lại rất nhanh chóng chớp lấy thời cơ diễn một tuồng oan ức
- Cô làm gì vậy?
- Tôi…
- Phong, đừng trách Vy! – Lan Linh chạy ra ôm tay anh ta, cả người dường như muốn ngả vào lòng Thanh Phong
- Tôi hỏi cô làm cái gì?
- Tôi đến kiếm sợi dây chuyền, tôi để nó trong tủ, bây giờ lại không thấy đâu. Tôi chỉ hỏi cô ta có giữ nó hay không thôi.
- Phong! Em không có lấy! – Lan Linh giọng nói nghẹn ngào, nước mắt ngắn dài
Thanh Phong đưa tay nâng mặt cô ta lên. Tôi lập tức bị dấu ấn trên mặt cô ta làm cho kinh hoàng. Là năm dấu tay. Cô ta quả nhiên hành động xuất quỷ nhập thần, chỉ trong vòng một phút Thanh Phong kéo tôi ra ngoài, cô ta đã tạo nên một vết tích thật hơn chữ thật trên mặt mình. Chắc là cũng đau lắm.
- Mặt em…
- Không có gì – Lan Linh lập tức cúi mặt xuống
- Là cô ta! Cô ta dám đánh em ? – Thanh Phong phẫn nộ quay qua nhìn tôi – Sao cô dám!
- Lan Linh! Cô có biết Hải Lâm đã trở về rồi không?
Hình như không ngờ tới tôi đột nhiên lại nói ra một câu vô nghĩa như vậy nên Thanh Phong cũng khựng lại, quay sang nhìn Lan Linh. Khuôn mặt cô ta giờ đây đã trắng bệch, chưa đầy ba mươi giây, cô ta đã bị cái tin động trời đó làm cho ngất xỉu
-------------------------------------------------------------
CHƯƠNG 5
Thanh Phong vội vàng chạy tới đỡ Lan Linh, trước khi bế cô vào phòng, anh quay sang trừng mắt nhìn tôi
- Cô nói vậy là có ý gì?
- Đâu có gì, tôi chợt nhớ chúng ta từng là bạn bè, nên thông báo một tiếng vậy mà. – Tôi nhún vai
- Cô…
- Ây da, anh suy nghĩ nhiều làm gì. Lo mà chăm sóc cục cưng của anh đi. Mấy ngày nữa tôi lại tới tìm sợi dây chuyền. Không có nó thì tôi sẽ không để yên đâu…Chào anh!
---------------------------
Vì một diễn viên trong vở kịch gặp vấn đề về sức khoẻ nên kịch bắt buộc phải hạ màn sớm. Nếu ngày mai tôi kể cho Hoàng Khải nghe sự việc hôm nay thì nó chắc chắn sẽ tìm anh ta xử lý. Thật rất muốn em trai đánh chết anh vì tội dại gái mà. Tôi ngước nhìn bức tranh vẽ một đứa trẻ kháu khỉnh được treo trên tường. Tôi đặt tên con là Minh, một cái tên thích hợp cho cả trai và gái. Tôi đã lên chùa cầu siêu cho con, mong rằng con có thể đầu thai vào một gia đình hạnh phúc. Tôi mở tủ, lấy ra một cái hộp sắt. Trong đó là số tiền tôi để dành lo cho con, gồm cả tiền bán tranh và một tháng lợi nhuận ở công ty trước khi tôi trả lại cổ phần. Tầm khoảng được gần một trăm triệu, cộng với một số tiền tôi có trong ngân hàng tích cóp hơn hai năm nay. Tính ra cũng không phải là một số tiền nhỏ lắm, nhưng nay lại không biết dùng để làm gì. Không có tiền là bi kịch, có tiền mà không còn mục đích để sử dụng cũng là bi kịch. Tôi thở dài thả người ra giường, thôi thì cứ bỏ tiết kiệm ngân hàng vậy. Mỗi tháng lấy tiền lời để sống, không phải làm gì, vậy có thể coi là một cuộc sống thần tiên không. Sao tôi lại có cảm giác buồn muốn khóc thế này.
“Ding dong”. Tiếng chuông cửa vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của tôi. Tôi bước ra ngoài xem là ai.
- Em chào chị!
- Em là...
- Dạ em là Phúc, là chủ nhà trọ chị đang ở. Nhà em ở kế bên. Mấy hôm trước chị ở bệnh viện, em không vô thăm được. Sẵn tiện hôm nay mẹ em ở dưới quê lên chơi, đem lên rất nhiều đặc sản. Em qua biếu chị một ít…
- À à… - Tôi vừa nói vừa mở cửa cho Phúc – Em vào nhà uống nước..
Phúc là một cậu con trai khoảng 19-20 tuổi, khá cao nhưng nhìn rất cân đối, khuôn mặt thư sinh, pha chút nghịch ngợm của con nít. Nếu so với nét mặt nghiêm nghị, cau có của em trai tôi thì thật sự khác biệt.
- Em uống nước đi!
- Dạ! – Phúc lễ phép đón ly nước trên tay tôi
- Thiệt là ngại quá, chị ở đây cũng lâu mà giờ mới gặp em. Tại mọi chuyện đều do em trai chị sắp xếp. Em biết Khải chứ hả?
- Dạ biết, anh ấy là người đứng ra thuê nhà mà. – Phúc vừa nói vừa đưa gói đồ cho tôi – Đây là quà dưới quê em, chị nhận lấy thảo.
- Cảm ơn em.
- Sức khoẻ chị thế nào rồi?
- Chị khoẻ hơn nhiều rồi. Ủa mà sao em ở đây còn mẹ em lại ở dưới quê?
- Em ở với ngoại trên này, mẹ em về quê theo dượng. Ngoại mất để lại căn nhà cho em. Nhà chị đang ở được cắt đôi từ nhà ngoại em ngày xưa.
- À Phúc cho chị hỏi, em ở sát vậy, em có nhớ hôm đó người đưa chị vô bệnh viện...
- À à, là một anh. Lúc đó cũng khuya rồi, em nghe tiếng đập cửa bên nhà chị nên chạy qua xem tình hình. Sau đó em chạy đi tìm chìa khoá dự phòng, lúc quay lại đã thấy ảnh trèo cổng vào rồi, chân tay còn bị kẽm gai với móc sắt trên cổng cứa rách nữa. Cái cửa chính bị ảnh đạp gãy cả bản lề. Lúc chị nằm viện, anh Khải đã cho người thay mới. Anh ấy là người yêu chị hả?
- À hả...à không phải – Tôi xua xua tay, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xúc động. Hoá ra tay anh bị băng lại là do bị thương trong lúc cứu tôi
- Thế ạ! Thế mà em cứ tưởng, lúc anh ấy bế chị ra, vẻ mặt hốt hoảng lắm, còn không ngừng kêu tên chị nữa...Làm em cũng sợ hết hồn...
- Ờ, vậy hả? Nhờ em nói chị mới biết....Cảm ơn em.
- Dạ, có gì đâu. Thôi em về. Em chào chị!
Sau khi tiễn Phúc, tôi quay lại ngồi trên ghế sofa, đầu óc mông lung lúc nãy bây giờ càng trở nên rối rắm. Anh quan tâm tôi đến như vậy sao? Tôi ôm đầu, cố gắng xoá bỏ cái ý nghĩ ngu ngốc đó. Nếu anh có thương tôi, dù chỉ một ít, sẽ không đối xử với tôi như vậy. Tôi đưa tay ôm chặt lấy thân mình, một cơn đau nhói trong tim làm tôi thức tỉnh khỏi cơn mộng mị ngắn ngủi...
---------------------------------
- Chị hai, xoài ở đâu mà ngon vậy?
- Là của Phúc đem qua hồi tối đó. Dưới quê đem lên!
- À à.
- Cậu Phúc đó nhìn dễ thương, lại lễ phép... – Tôi vừa gọt xoài vừa nói
- Em lại thấy cậu ta con nít quá.
- Thôi đi em trai, em già trước tuổi nên thấy ai cũng là con nít. Người ta mới 19 thôi,...
- Năm em 19 tuổi đã vào công ty ba vừa học vừa làm...
- Thôi thôi, biết Hoàng Khải nhà ta là giỏi nhất rồi. - Tôi trêu chọc
- Không nói với chị nữa, em đi họp. Chiều nay lại bàn về hợp đồng mới với công ty K, nhức hết cả đầu!
- Công ty K?
- Ờ thì là công ty của anh Phong đó.
- Có rắc rối gì sao? – Tôi đặt dao xuống, nghiêm túc nhìn em trai nói chuyện
- Cũng không có gì, chỉ là một chút đòi hỏi. Ba thì bảo rằng cứ nhượng bộ đi, em và một vài người trong ban quản trị thì không đồng ý. Nói chung là họp mấy lần rồi...
- Em lại đi chống đối với ba? – Tôi lo lắng hỏi
- Ba mình thật sự là già rồi, em thật sự không hiểu nổi cách làm việc của ba. Mình càng nhượng bộ, anh ta càng lấn tới...
- Khải, có khi nào là do chị không? – Tôi siết chặt hai tay vào nhau, trong lòng hoang mang tột cùng
- Không có đâu chị hai, anh Phong trước giờ là con người như vậy mà. Ảnh từ lâu đã muốn nuốt chửng công ty mình. Vì thế ba buộc chị cưới ảnh để kéo dài thời gian. Em ngày xưa quyết liệt phản đối vì em biết anh ta có lấy chị hay không, cũng không ngăn được dã tâm của anh ta. Sớm hay muộn mà thôi. – Hoàng Khải bước tới nắm lấy vai tôi an ủi
- Nhưng nếu chị cố gắng kéo dài thời gian, ba và em có thể nghĩ cách... – Tôi mím chặt môi, không ngờ chỉ vì một phút nóng nảy của mình mà làm ảnh hưởng nhiều người như thế - Vì chị không biết tình hình lại như vậy....
- Chị xem thường khả năng của em trai mình quá! – Hoàng Khải tươi cười nhìn tôi – Trước mắt anh ta không làm gì đâu, cuộc đua này còn dài mà....
Lúc này em trai đã ôm lấy tôi, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy của tôi. Tôi vỗ vỗ lên lưng nó, báo rằng mình không sao. Em trai tôi mới 24 tuổi, tôi chỉ ước rằng nó có thể vô tư mà sống như Phúc, có thể nhìn thấy nó cười vui vẻ với cả thế gian chứ không chỉ với mình tôi. Nó càng mạnh mẽ tôi lại càng thấy đau lòng
--------------------------
Hôm nay là ngày toà công nhận tôi và anh sẽ ly hôn. Tôi đến sớm một chút, đứng đợi anh trước cổng toà án. Khoảng 15 phút sau, anh từ trên một chiếc xe hơi bước xuống. Vẫn cái dáng người cao ngạo, khuôn mặt anh tuấn, từ từ bước về phía tôi
- Dường như em rất nôn nóng!
- Tôi không có thói quen để người khác đợi mình. Vào trong thôi!
Chúng tôi vào một phòng kín, một vị quan toà đã ngồi đợi sẵn. Như hàng ngàn vụ trước đó, ông ta bắt đầu bằng hàng loạt câu hỏi hai bên có tự nguyện không, cũng khuyên giải, cũng đề nghị, sau đó là vấn đề chia tài sản. Thật sự trong cuộc sống hôn nhân này, tôi không đóng góp gì cả, nên cũng không đòi hỏi gì. Cuối cùng tài sản chung của chúng tôi được chia 3/7, tiền mặt sẽ được chuyển vào tài khoản của tôi. Tôi tự nhiên thấy buồn cười, số tiền tôi đang có còn không biết dùng vào việc gì, bây giờ lại tăng thêm một ít nữa.
Chúng tôi thật sự đã ly hôn.
Tôi bước ra ngoài cổng, hít một hơi thật sâu, tận hưởng hương vị tự do. Thanh Phong đi đằng trước, bất chợt quay lại, ánh mắt phức tạp chiếu thẳng vào người tôi. Tôi cũng không kiêng dè nhìn lại anh ta
- Em đi bằng gì tới đây? – Thanh Phong đột ngột hỏi
- Taxi!
- Tôi đưa em về!
Tôi ngạc nhiên nhìn Thanh Phong. Hoá ra khi không còn là vợ chồng, tôi sẽ may mắn nhận được sự lịch thiệp của anh. Tôi nhún vai, sau đó lắc đầu ý không cần thiết
- Tôi mời em bữa cơm!
- Anh sao vậy? Bỗng dưng muốn tán tỉnh tôi sao? – Tôi cười cười
- Haha! Tôi không nghĩ em có thể nói những câu nói đùa...
- Cũng những câu như vậy ngày xưa anh lại nghĩ là tôi đang mỉa mai anh đấy!
Thanh Phong im lặng. Rõ ràng rằng khi anh không nói chuyện, tôi thật sự không hiểu anh đang nghĩ gì trong đầu. Cặp mắt của anh lúc nào cũng sâu thẳm, càng nhìn càng lạc lối. Tôi cúi đầu, bước ngang qua người anh. Bỗng nhiên anh nắm tay tôi kéo lại, khi tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì anh đặt vào tay tôi một vật. Là sợi dây chuyền của mẹ. Tôi nắm chặt bàn tay mình lại, cảm kích nhìn anh
- Cảm ơn anh! Anh tìm thấy nó ở đâu?
- À ờ, trong kẹt tủ quần áo...
Tôi gật gật đầu, bỏ qua sự ngập ngừng trong giọng nói của anh. Tìm thấy nó là tốt rồi.
- Được rồi! Sau này em đừng tìm Lan Linh nữa!
- ...Hoá ra anh mời tôi ăn cơm là để nói với tôi rằng đừng kiếm chuyện với cô ta nữa hả? – Một nỗi chua chát dâng lên trong lòng tôi. Tại sao hết lần này đến lần khác tôi đều tưởng bở về tình cảm của anh, sau đó lại một mình ngồi liếm láp vết thương. Sự vô tình của anh quả thật rất tàn nhẫn
- Không phải....
- Anh vẫn còn nghĩ tôi đánh cô ta?
-.....
- Thanh Phong! Anh từng là bạn với tôi và Lan Linh hơn bảy năm, Tính tình của tôi ra sao, của Lan Linh ra sao, anh còn không hiểu hơn lòng bàn tay hay sao? Anh thật khiến cho tôi quá thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top