Chương 11: Cuộc thi nữ sinh thanh lịch 2
Sắp đến giờ thi, các thí sinh ở đằng sau cánh gà đang cấp tốc chuẩn bị, người lo trang điểm, chỉnh sửa trang phục, người lo đọc qua các câu hỏi có thể rơi vào phần thi ứng xử, ai ai cũng mong có thể chuẩn bị thật tốt cho phần thi của mình.
Ái Nhân cũng không là ngoại lệ, ngoài ngồi yên cho chị Lan trang điểm, mắt thi thoảng lại liếc qua tờ giấy cầm trên tay nhẩm lại nội dung viết trên đó.
Bên ngoài hai anh chị MC khóa trên đã bắt đầu dẫn dắt chương trình khiến Ái Nhân càng thêm hồi hộp. Thấy nhỏ ra sức hít thở mạnh chị Lan bật cười, hỏi thăm: ''Sao vậy em, hồi hộp à?''
''Vầng, có một chút chút ạ.''
Tô thêm chút son hồng lên môi cho nhỏ, xong xuôi chị Lan đưa gương cho nhỏ xem: ''Xong rồi, nhìn em bây giờ rất giống một thiên thần.''
''Thật sao ạ?''
Ái Nhân như không tin người trong gương kia là mình bèn chớp mắt liên tục, đưa tay tự véo má xem cái con bé trong gương kia có nhăn mặt hay không: ''Đây thật sự là em ư? Trông khác quá chị ạ!''
Quả thật là khi trang điểm vào trông gương mặt nhỏ thay đổi quá, còn cứ ngỡ như là một ai đó xa lạ.
''Ừ, tại bình thường em không bao gờ trang điểm nên thấy không quen cũng là chuyện dễ hiểu.'' Đội chiếc khăn vấn lên đầu cho nhỏ chị Lan nhìn nhỏ qua gương, rồi thở dài đầy tiếc nuối: ''Còn trẻ đúng là thích thật đấy, chị mong được trở lại thời còn đi học quá!''
Ngắm ngía lại nhỏ lần nữa cảm thấy đã hoàn hảo chị Lan liền cổ vũ, khích lệ tinh thần cho nhỏ: ''''Thi tốt nhé em, trong số các thí sinh chị sẽ cổ vũ cho em nhiều nhất!''
''Dạ vâng, em sẽ cố gắng!'' Ái Nhân vẫy tay chào chị, sau đó lảo đảo bước đi trên đôi giày cao gót.
Chết rồi, mới đi được vài bước đã thấy khó khăn thế này, lát nữa đi vài vòng trên sân khấu thì phải làm sao, ngộ nhỡ ngã ra đó thì đúng là làm trò cười cho thiên hạ.
Đang mải nghĩ ngợi, Ái Nhân bỗng bị một bạn nam chạy qua đụng phải, loạng choạng trực ngã, cũng may đúng lúc ấy có một cánh tay vươn ra đỡ lấy nhỏ.
Nhìn xuống bên dưới là một góc nhọn của bậc thang mà Ái Nhân thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm tạ người đã cứu mình: ''Cảm ơ...''
Lời cảm ơn còn chưa nói ra hết đã vội thu lại khi Ái Nhân nhìn thấy ân nhân cứu mình là Tuệ Minh, thì những điều ơn nghĩa vừa nghĩ tới bỗng bốc hơi hết. Mọi điều mà cậu làm đối với nhỏ giống như là trách nhiệm hay điều hiển nhiên vậy.
Đứng thẳng người lại, Ái Nhân xoay chậm một vòng trước mặt cậu, tung lên một tà áo rồi nhí nhảnh hỏi: ''Xinh đẹp giống cô Tấm ngày nay không?''
Thế nhưng đáp lại ánh mắt chờ đợi từ cậu là một gáo nước lạnh dội xuống đầu nhỏ:
''Xinh, nhưng mà là xinh giống con Cám.''
Bị ví với nhân vật phản diện bực mình, Ái Nhân lườm cậu một cái, bĩu dài môi: ''Đúng là cái đồ không có mắt thẩm mỹ.''
''Tôi chỉ nói sự thật thôi.''
''Khen tôi một câu thì cậu chết à?''
''Tôi chỉ không muốn làm trái với lương tâm của mình.''
'Cậu... Đồ Minh chết bầm.'' Nắm đấm đã giơ lên cao đành phải hạ xuống vì giọng nói ngọt ngào của Mỹ Duyên đang đi tới:
''Nhân, hôm nay trông cậu khác quá.'' Đưa tay lên trán nghĩ ngợi điều gì đó, Mỹ Duyên thốt lên: ''Như lời Nguyễn Du miêu tả ý: Hoa cười ngọc thốt đoan trang, mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.''
''Thật à? Mỹ Duyên yêu cậu quá đi!'' Ái Nhân được khen thì cười ngoác cả miệng, ôm lấy Mỹ Duyên kích động nói: ''Cậu hôm nay cũng vậy :Làn thu thuỷ, nét xuân sơn. Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh. Duyên hôm nay chúng ta là Thuý Vân và Thuý Kiều.''
''Vậy ai sẽ là Kim Trọng?'' Câu hỏi tưởng như vô tình ấy của Mỹ Duyên khiến hai cô gái cùng lúc không hẹn mà nhìn sang Tuệ Minh.
''Nhìn tôi làm gì?''
Đúng vậy, nhỏ cũng muốn biết giữa mình và Mỹ Duyên cậu sẽ chọn ai. Tự dưng nghĩ đến điều này lòng nhỏ lại khấp khởi, tim đập ''binh binh''. Khoanh tay trước ngực, nhỏ nhìn cậu chằm chằm trong câu hỏi có chút gấp gáp:
''Hỏi cậu đấy, trả lời đi, nếu là Kim Trọng thì cậu chọn Thuý Vân hay Thuý Kiều.''
Dĩ nhiên nếu chọn mà người ta gật đầu ngay ý thì chắc cậu đã chọn Thuý Vân đáng yêu rồi, chỉ tiếc người ta đâu có để ý đến mình. Gõ vào trán nhỏ một cái đủ đau, cậu nhún vai đáp:
''Tôi không thích kiểu tình chị duyên em vậy lên sẽ chẳng chọn ai cả, hơn nữa tôi cũng không phải là Kim Trọng.''
''Nói là được rồi, sao động chân động tay với tôi hả?'' Nhân nhăn nhó xoa chỗ đau. Ai kia sợ nhỏ làm trôi đi lớp trang điểm thì túm lấy tay nhỏ: ''Đừng xoa nữa, trôi hết phấn bây giờ, để tôi thổi cho.''
Mỹ Duyên từ nãy đến giờ đứng câm lặng nhìn hai người này tình tứ mà chẳng nói được gì. Chiếc áo dài này chính tay cậu chọn cho mình, mặc vào người từ lúc đặt chân vào cổng trường đã thu hút bao ánh nhìn vậy mà khi đứng trước mặt cậu lại chẳng thèm nhìn nhỏ bạn lấy một cái. Ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn Ái Nhân mà thôi.Đúng lúc này Lâm với Phương cùng đi tới. Phương hôm nay mặc chiếc áo dài màu hồng nhạt do tự tay mình thiết kế, bước đi tự tin trên đôi giày cao gót. Lâm thì mặc sơ mi trắng, đầu vuốt keo bóng lộn, khoác trên vai cây đàn guitar.
Vừa đến đã được xem phim tình cảm học đường Lâm vội dùng tay che mắt: ''Ây za, chọc mù mắt tôi rồi.''
''E, hèm.'' Phương có lẽ do thời tiết lạnh lên húng hắng giọng nhìn hai đứa.
Bị bạn bè soi mói, Nhân với Minh vội tách nhau ra. Nhìn cây đàn Lâm khoác trên vai, Nhân mỉa mai, châm chọc:
''Gì đây? Đừng nói với tui là lát bạn Lâm sẽ đăng ký hát bài 'đập vỡ cây đàn' nha!''
Cái con nhỏ chết tiệt này.
Lâm máu nóng đã dồn đến não mà cuối cùng phải nén lại, trước mặt Phương cậu muốn tỏ ra là một chàng trai ấm áp, dịu dàng, giọng nói đè nén: ''Tôi hát bài gì lát nữa cậu khắc biết thôi!'' Sau đó quay sang nhìn Phương gãi đầu, ấp úng nói ra mấy câu khen ngợi:
''Phương, hôm nay cậu rất xinh đẹp!''
''Nói thừa, người vẫn luôn đẹp trước giờ, cần cậu nói sao đúng là đồ tiểu nhân nịnh bợ.''
''Cậu...'' Lâm á khẩu, muốn cãi nhau tay đôi với con nhỏ này một trận mà đành phải nhịn và nhịn.
''Thôi, stop! Hai người dừng lại cho tôi nhờ!'' Phương can ngăn hai người, sau đó nhìn Lâm bằng ánh mắt không mấy thiện cảm:
''Cậu hôm nay quên không uống thuốc à?'' Đều là bạn quen biết từ nhỏ, chẳng hiểu dạo này cậu ta bị làm sao ý, toàn nói mấy lời kỳ lạ, dù sao thì trở lại giống như trước đây vẫn tốt hơn.
''Thôi mặc kệ cậu ta đi, chúng ta chụp một bức làm kỷ niệm nhé!'' Lôi Phương ra một góc ít người qua lại, Ái Nhân đưa điện thoại cho Tuệ Minh: ''Chụp hộ hai chúng tôi đi.''
Tách.
Một gương mặt xinh đẹp, với biểu cảm đáng yêu dừng lại trên màn hình điện thoại. Nhân hôm nay đáng yêu quá, mái tóc Maruko của mọi ngày được chị Lan khéo léo dùng cặp ghim và keo cứng cố định lại trông chẳng còn vẻ ngây thơ, ngốc nghếch của mọi ngày. Khoảnh khắc nhỏ xinh đẹp như vậy cậu lại chỉ muốn mình mình có được. Nghĩ vậy chỉ bằng một thao tác rất đơn giản, nhanh gọn xóa và gửi tấm hình đó trong giây lát.Hành động tưởng chừng khéo léo không ai kịp phát hiện đó của cậu lại không qua khỏi mắt của Mỹ Duyên đang đứng phía sau.
Xong xuôi, cậu bày ra cái vẻ mặt khó chịu, gắt lên: ''Biểu cảm kiểu gì vậy, có cần phải chu mỏ ra vậy không hả? Trông như phao câu gà ý!''
Bị nói móc, Ái Nhân trừng mắt, giơ nắm đấm ra dọa nạt: ''Chụp đi, nhiều chuyện.'' Sau đó kéo Mỹ Duyên đang ngây người nhìn Tuệ Minh vào chụp chung.
...
Tiết mục văn nghệ mở đầu cho hội thi vừa kết thúc, trên sân khấu hai anh chị MC dõng dạc tuyên bố cuộc thi bắt đầu. Cuộc thi đầu tiên là thi trang phục áo dài, mở đầu là một chị khóa trên với trang phục áo dài màu vàng.
Đằng sau hội trường, các thí sinh đang xếp hàng đợi đọc đến tên mình sẽ bước ra trình diễn. Thấy Ái Nhân cứ nhấp nhổm không yên, thi thoảng lại ngó ra xem những người đi trước đi như thế nào, Tuệ Minh bèn hỏi: ''Cậu lo lắng à?''
''Có chút chút.'' Nói rồi quay sang hỏi Mỹ Duyên: ''Cậu không lo lắng sao?''
''Mình không?'' Lắc đầu, Mỹ Duyên đầy tự tin đặt tay lên vai nhỏ động viên: ''Tự tin lên! Hãy nghĩ rằng mình làm được thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.''
''Tiếp theo chúng tôi xin mời thí sinh mang số báo danh 09, Trần Mỹ Duyên, sinh ngày 24 tháng 12 năm 1999 , cô đến từ chi đoàn 11a5, sở hữu chiều cao 1 mét 70 nặng 55, số đo ba vòng: 90, 63, 90.''
Mỹ Duyên nghe đọc tới tên mình không quên quay lại cười ngọt ngào với hai người sau đó tự tin bước ra trong tiếng hò hét của các cổ động viên hâm mộ mình. Hai MC với chất giọng ngọt ngào đọc hết phần giới thiệu lại đến sở thích của Mỹ Duyên.
''Đúng là nét tự tin của một cô gái mang dòng máu ngoại quốc.'' Ái Nhân thở dài cùng tự ti nhìn theo bóng lưng của Mỹ Duyên.
So với hồi nhỏ là một Mỹ Duyên hay khóc lóc chạy về mách nhỏ mỗi khi bị bắt nạt thì Mỹ Duyên bây giờ đã thay đổi rồi. Xinh đẹp hơn, tự tin hơn, và thông minh hơn nữa. Không giống như nhỏ, càng ngày càng thụt lùi về sau.
Còn hai người nữa là đến lượt mình càng khiến Ái Nhân thêm bồn chồn, nắm chặt lấy tay Tuệ Minh, nhỏ tính bỏ cuộc:
''Không được rồi tự dưng tôi mất hết cả tự tin, hay bây giờ tôi bỏ thi liệu có được không?''
''Này cậu định phụ công chị Lan sao?'' Tuệ Minh nhìn xuống đôi giày cao gót nhỏ đang mang, ánh mắt thoáng buồn :
Cả đôi giày này nữa, cậu có biết tôi đã phải đạp xe đi hết 5 cửa hàng giày mới tìm ra được đôi thích hợp với cậu không hả? Còn có... Tuệ Minh nghĩ đến mấy vết bầm tím trên người vì làm bao cát tập luyện với nhỏ mấy ngày qua, lẽ nào với nhỏ bao nhiêu đó không xứng đáng để nhỏ cố gắng.
''Nhưng tự dưng tôi lo lắng quá, sợ không làm được.'' Ái Nhân lo lắng đến nỗi mồ hôi ròng ròng trên trán.
Rút ra trong túi một chiếc khăn tay, Tuệ Minh cẩn thận thấm đi những giọt mồ hôi ấy cho nhỏ, sau đó nói: ''Hay là để tôi đi cùng cậu nhé!''
''Như vậy có được không?'' Ái Nhân ngạc nhiên đến độ hai mắt mở to, chớp chớp nhìn cậu. Nếu có Tuệ Minh đi cùng nhỏ đương nhiên sẽ thấy tự tin hơn rất nhiều. Từ nhỏ đã vậy rồi, kể cả là đánh nhau với lũ trẻ hàng xóm, chỉ cần nghe tiếng cậu cổ vũ nhỏ sẽ hang hái đến độ mấy đưa kia phải quỳ xuống xin tha mới thôi.
''Được chứ sao không được, dù sao trong hồ sơ đăng ký tôi cũng là bạn diễn với cậu trong phần năng khiếu!'' Tuệ Minh cười bí hiểm, rồi nắm chặt lấy bàn tay đang toát lạnh của nhỏ như muốn tiếp thêm cho nhỏ sức mạnh: ''Đi thôi! Ngoài ra tôi muốn đem đến cho cậu một bất ngờ khác.''
''Là bất ngờ gì vậy?''
''Cứ đi rồi sẽ biết!''
''Cậu hôm nay sao thần bí quá vậy?''
''...''
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top